Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Chương 27

“Bịch bịch bịch”

…. “Yaaaaaaaaaaaaaa!”

“Vù!”

“Vút!”

Nháy mắt, trong rừng ồn ào trở lại

Sức chiến đấu của Tiểu Nhất không phải dạng tầm thường. Tuy rằng hắn không có pháp lực, nhưng thân thể của y chính là thứ vũ khí lợi hại nhất, hơn nữa ngày thường khắc khổ tu luyện cũng không phải là vô ích. Ngươi bình thường nhìn y nhảy lên bật xuống rất chậm chạm, nhưng đến khi chiến đấu, tốc độ rất nhanh. Nếu như ngươi nhìn không kĩ, chắc chắn cho rằng trước mắt chỉ là một cái bóng đen xoẹt qua xoẹt lại. Bóng đen này nhìn vô hại, nhưng trên thực tế lực sát thương rất mạnh, ngươi nếu như không chú ý đến, có thể trả giá bằng cả sinh mạng. Bộ móng vuốt bén nhọn đến thân cây còn có thể chọc thủng, huống hồ gì da thịt người vốn dĩ yếu ớt.

Tiểu Nhất là muốn đem Lâm Cô tóm gọn về làm sủng vật, cho nên xuất lực mạnh mẽ không nhường nhịn, càng không chú ý đến chuyện lực xuất ra nặng hay nhẹ. Nếu đã đánh, ngươi tất nhiên phải dùng đến lực đạo lớn nhất, tốc độ nhanh nhất để cho con mồi khuất phục. Con mồi có khuất phục, ngươi mới có thể hảo hảo mà huấn luyện.

Nhưng mà Lâm Cô cũng không phải là tên Soviet ngốc nghếch ngu ngơ kia.

Hắn có thể ban đầu sợ hãi, vì chênh lệch khả năng chiến đấu, thế nhưng khi bước vào vòng chiến, những chiêu thức đã được dạy dỗ từ nhỏ trỗi dậy như một bản năng.

Lâm Cô trong miệng lẩm bẩm niệm chú, lại thân thủ móc ra từ trong vạt áo một lá bùa, lá bùa kia được thi chú đón lấy bóng đen trước mặt mà phóng tới.

Một bên thân thể cứng rắn khỏe mạnh, một bên yếu ớt thế nhưng dùng đến đạo phù. Cả hai cùng chạm nhau vào một thời điểm, thế nhưng không có ai mạnh hơn ai, ai yếu hơn ai, mà là ngang sức.

Mị Thi trời sinh đối với lá bùa có chút sợ hãi, giống như chuột sợ mèo. Nhưng đó phải là con mèo đủ mạnh, đủ lợi hại. Nếu như con mèo kia yếu ớt, căn bản không uy hiếp được con chuột, như thế thì xem như con chuột chẳng sợ con mèo này.

Tuy rằng nói khả năng dùng đạo phù của Lâm Cô không tệ, nhưng so với Tiểu Nhất mà nói, đạo phù cũng không gây ra được bao nhiêu thương tổn.

Đến con át chủ bài trong tay cũng không có tác dụng sao? Nhưng muốn nhiều hơn nữa cũng không có.

Đã đánh thì ta phải đánh chết ngươi. Loại cảm giác bạo phát này không rõ Lâm Cô có nảy sinh hay không, nhưng nhìn tốc độ phóng ra đạo phù, một tấm liền biến thành mấy tấm khác, không thể phủ nhận được là nội tâm hắn đang chính là loại cảm giác này.

Nhất thời, trong rừng liền truyền đến một loạt âm thanh vang dội kịch liệt.

May mắn là, Mị Thi tộc kỉ luật rất tốt. Tuy rằng bọn họ có thể không cần đến cái gì là chính nhân quân tử, chuyện đó bất quá cũng chỉ là đạo lý của nhân loại, bọn họ là cương thi, ai cần quan tâm đến. Nhưng mà bọn họ đều tôn trọng tộc trưởng của mình, tộc trưởng nếu đã không bảo bọn họ lên hỗ trợ, bọn họ chỉ cần đứng đó quan sát. Đương nhiên thỉnh thoảng cũng phải gào rống lên để cổ vũ này nọ, nhưng đây là chuyện bọn họ cảm thấy không phải là hành động thiên vị gì. Chỉ cần nhìn thấy khi bọn họ gào thét bên ngoài, trong vòng chiến Lâm Cô hơi run lên một chút, khóe miệng của bọn họ đã muốn nứt ra tới mang tai.

Kì thực chiến đấu cũng coi như đặc sắc, ít nhất là so với những hình ảnh nhìn thấy trên tivi, đặc biệt chân thực, đặc biệt kích thích.

Đương nhiên, đây là lời cảm thán xuất phát từ nội tâm của một kẻ vừa mới thành công thoát ra khỏi vòng vây cương thi – Soviet.

Soviet giờ phút này tâm tình đanng rất là tốt, hắn là đang nhìn đến đoạn đạo phù trong tay Lâm Cô đột nhiên bốc cháy, tiếp theo Tiểu Nhất trên người rõ ràng không có gì chạm đến đột nhiên bốc cháy một đám nhỏ.

Soviet giật mình, đây là nguyên lý nào nha? Có phải là lá bùa kia đã ngâm rượu trước rồi không? Nhưng mà ngâm như vậy thì làm sao mà cháy được nha? Thật sự là kì lạ mà. Soviet gật gù, cảm thấy trong lòng mở mang được chút ít.

“Ngươi đang làm gì?”

Vị đội mũ có chút khó chịu nhìn đến chỗ Soviet, sau đó bước nhanh đến định khiêng hắn trên vai. Thế nhưng Soviet lần này dùng khí lực toàn thân chống đỡ để đứng yên tại chỗ. Soviet bây giờ chẳng còn là Soviet ngày xưa ( thật ra là hôm qua) nữa.

Vị đội mũ có chút khó chịu, nhìn Tiểu Nhất cùng Lâm Cô đang loạn xạ thân ảnh nghĩ, y nếu dùng lực, sẽ khiến Soviet thụ thương.

“Xem đánh nhau a!”

Có lẽ là lần đầu tiên phản kháng đã thành công không cho vị đội mũ động đến, Soviet liền cảm thấy tâm tình không tệ. Cho nên hảo hảo mà đáp lại vị đội mũ. Ai, mặc dù bị gánh trên vai đã thành thói quen rồi, nhưng mà không bị gánh như vậy thì sẽ tốt hơn.

“Có gì đáng để xem?”

Vị đội mũ nhìn trận đánh một hồi, sau đó nheo mắt lại, ngữ khí tràn đầy khó chịu.

“Ai! Ngươi tới nhìn! Tia lửa bay vút lên trời thật đặc sắc. Còn nữa Tiểu Nhất nhảy lên nhảy xuống cực nhanh, phỏng chừng sánh được với tốc độ của điểu điểu. Ngươi lại nhìn xem, hiện tại lá bùa kia biến thành tro rồi nha! Ngươi xem chỉ là một lá bùa, lại có thể làm thành cơn lốc xoáy, đây chính là kĩ xảo đặc biệt trong các loại kĩ xảo đặc biệt nga!”

Soviet càng nói càng trở nên kích động, tâm nói mê mẩn chết ta rồi, tay không nhịn được mà run rẩy một chút, trên mặt lộ ra biểu tình hưng phấn.

Vị đội mũ là lần đầu tiên thấy Soviet có biểu tình này. Y cảm thấy nụ cười của Soviet đột nhiên lại tốt như vậy, làm cho y quên ngay nguyên nhân ban đầu khiến y sinh khí đến khó chịu. Cho nên đột nhiên y phát hiện, bọn đạo sĩ suốt ngày chỉ biết dùng đạo phù mà y chán ghét từ đầu đến chân, nguyên lai lại có giá trị đến như vậy,

… Cũng không tồi lắm!

“ Còn nữa ngươi nhìn xem Tiểu Nhất nhảy lên nhảy xuống cực nhanh, phỏng chừng sánh được với tốc độ của điểu điểu nha!”

Lời nói của Soviet đột nhiên vang lên trong đầu vị đội mũ, y liền liếc nhìn Tiểu Nhất một cái, phát hiện là yếu ớt muốn chết, có cái gì mà nhanh. Y quay đầu nhì vẻ mặt say mê của Soviet, hắn tại sao lại nhìn lâu như vậy, ngay cả y mà hắn cũng chưa nhìn lấy một lần. Vị đội mũ trầm mặc nửa ngày, đột nhiên dùng sức lôi Soviet một cái.

Lần này Soviet không có phòng bị, hướng về phía vị đội mũ lảo đảo. Hắn liền quay phắt người lại, tỏ vẻ không thích, nhưng mà nhìn trong ánh mắt vị đội mũ tràn ngập biểu tình nguy hiểm, liền đè nhanh cảm giác khó chịu xuống, hỏi – “Làm sao vậy?”

Vị đội mũ an tĩnh lại, xác định trong mắt Soviet đều là hình ảnh của hắn, mới chầm chậm nói,

“Ta nhảy lên tốc độ càng nhanh, chim bay trên trời cũng không sánh bằng!”

“A…”

Soviet sửng sốt một lát, nhìn vị đội mũ, cũng không nhìn ra lời này có ý gì. Hắn nhìn y nửa ngày, mới cười gượng một cái

“Thật sao? Nghe rất lợi hại a!”

“Hừm! Dĩ nhiên lợi hại, so với chim bay lượn còn nhanh hơn!”

Vị đội mũ mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt cực kì hài lòng lặp lại lần nữa.

“A!”

Như vậy là muốn mình khen y sao? Nhưng mà không biết phải nói gì nha? Soviet bắt đầu bối rối, làm sao cũng không nghĩ ra nên nói câu gì phù hợp.

“Ngươi…!”

Lâm Cô đột nhiên hét lên một tiếng thống khổ.

Âm thanh này lập tức làm di dời chú ý của Soviet, đây là sao nha, là phân thắng bại rồi sao?

Tiểu Nhất một cước đạp trên lưng Lâm Cơ, miệng ngoác tới mang tai, trong ánh mắt, sắc vàng đậm màu hơn bình thường. Liếc nhìn đến Soviet đang chăm chú nhìn ngoài kia, Tiểu Nhất cực kì đắc ý mở miệng hỏi

“Sủng vật của tộc trưởng, ngươi nhìn, đây là sủng vật của ta, có phải rất là lợi hại so với ngươi không! Sủng vật của ta là đạo sĩ!”

“A…!”

Soviet co rúm người lại, ý tứ này vừa nghe chính là muốn khoe khoang, nhưng mà hắn cũng không có chút hứng thú. Ai nói với ngươi là ta đồng ý làm sủng vật? Mà ngươi thu sủng vật thì hắn có đáp ứng chưa nha!

Muội ngươi! Ta hiện tại chỉ là không đủ sức để phản kháng mà thôi!

Soviet yên lặng phản bác trong lòng, im lặng nhìn Tiểu Nhất không phản bác, sau đó lại nhìn xuống cái kẻ đang giãy giụa dưới chân y, lòng hiếu kì liền trỗi dậy.

“Ta muốn nhìn hắn một chút, không có vấn đề gì chứ?”

Vì để tránh cho nảy sinh chuyện rắc rối không đáng, Soviet thu lại mọi biểu tình trên mặt, nhìn tiểu Nhất mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên!”

Tiểu Nhất há miệng ra, nhưng lời này cũng không phải là y nói, quay đầu, liền nhìn thấy vị đội mũ chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn, nhìn Soviet nói.

“Cảm ơn!”

Soviet cúi đầu, làm như không thấy người trả lời. Vị đội mũ so với tiểu Nhất có quyền uy hơn, y đã đáp ứng, Tiểu Nhất nhất định không dám phản đối.

“Tiểu Nhất?”

Vị đội mũ quay đầu nhìn Tiểu Nhất, ánh mắt mang đầy vẻ uy hiếp.

“Sủng vật của tộc trưởng, ngươi thích xem thì xem, muốn nhìn bao lâu thì nhìn, ta đã đè lên hắn, hắn không mất đi đâu!”

Tiểu Nhất thu hồi ánh mắt, coi như không nhìn thấy vị đội mũ, càng không nhìn thấy ánh mắt của vị đội mũ nhìn mình.

“…”

Ngươi cứ ở đó mà nịnh bợ đi! Soviet nội tâm yên lặng chưởi bát nháo. Hắn là thông minh nên không lên tiếng, chủ yếu nhất vẫn là muốn nhìn đạo sĩ kia không chút.

Đúng, chính là như vậy! Vừa nghĩ, Soviet cũng không màng đến Tiểu Nhất cùng vị đội mũ động tạy động chân giúp, liền ngồi chồm hổm xuống cẩn thận quan sát đạo sĩ kia…