Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Chương 552

Mãi cho đến lúc này, đến khi nghe được âm thanh của Soviet trở lại, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của hắn, Tô Đông Thi liền phát giác cảm giác hụt hẫng trong lòng rốt cuộc đã được lấp đầy trở lại, so với lúc trước, còn thoải mái nhiều hơn.

Thật sự rất thoải mái, vì sủng vật của y đã đáp lại y rồi.

Ban đầu ở trong khoang miệng, đầu lưỡi của hắn không ngừng né phải tránh trái, bây giờ đã chịu đáp lại, chầm chậm mà chạm vào đầu lưỡi của y.

Thật sự rất chậm, nhưng như thế cũng đủ khiến Tô Đông Thi vui vẻ rồi.

Tô Đông Thi sung sướng mà hơi khép hờ mắt lại. bên trong khoang miệng, đầu lưỡi bản thân đã bắt đầu cuốn lấy đầu lưỡi của Soviet, cứ như thế mà quấn lấy nhau say mê vẽ loạn.

“Ân…a”

Soviet cố đẩy Tô Đông Thi ra, nhưng không cách nào đẩy được. Chẳng biết lúc nào bản thân đã trở nên thẹn thùng, then quá hóa giận liền mở mắt hung hăng trừng lấy Tô Đông Thi. Tuy rằng nghĩ trong không gian đen kịt như thế này mình có trừng y cũng không thể thấy được, nhưng Soviet cũng phải trừng, phải cho y thấy là hắn không có dễ trêu chọc như thế.

Không có dễ trêu chọc như thế, có biết không?

Trong lòng yếu ớt phản kháng, sau đó lại bị chính mình nhanh chóng phủ nhận.

Tức giận trong ánh mắt rất nhanh đã tan biến. Bởi vì Tô Đông Thi trong lúc nhỏm người dậy hành sự khiến cho nấp quan tài bị đẩy ra một chút, khiến cho một chút tia sáng chiếu vào. Tuy rằng vẫn còn là buổi tối, vì tia sáng chiếu vào cũng không rõ lắm, nhưng đối với Soviet như thế cũng đủ khiến hắn quan sát được xung quanh rồi, bây giờ thị lực của hắn đã rất tốt, cho dù chỉ là một điểm sáng nhỏ vẫn có thể nhìn ra.

Bất quá, nếu như không thể nhìn thấy, chí ít còn có thể tự gạt mình. Còn hiện tại…

Soviee nhắm tịt hai mắt, cố gắng không nhìn về phía Tô Đông Thi, trong lòng không ngừng cười khổ.

Hắn không ngốc, lúc trước còn được khen là người thông minh nhanh nhẹn. Người ta thường nói chưa bao giờ ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, đối với đồng tính luyến ái hắn từng biết đến, chỉ là bản thân chưa từng ở trong tình huống đó lần nào.

Bây giờ trong tình huống này, bản thân mình rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

Bề ngoài Tô Đông Thi không dễ nhìn, so với đại đa số Mị Thi tộc nhân thì khá khẩm hơn một chút, nhưng chung quy lại nếu nói thành tuấn mỹ thì thật kém xa. Nhờ vào việc Soviet hắn có thể nghe hiểu được những gì y nói, cho nên mới biết được Tô Đông Thi xem hắn như bảo vật, bất luận Mị Thi tộc nhân nào cũng hạn chế tiếp xúc. Này có phải là tình yêu thông thường hay không, hắn không biết, bởi vì người hắn nhỏ con yếu sức hơn y, căn bản không thể lên tiếng hỏi. Nhưng bất luận thế nào hắn cũng cảm thấy khó chịu, khi chính mình bị đối xử bảo bọc như người yếu đuối như vậy.

Tuy rằng Tô Đông Thi cũng không phải lúc nào cũng bác bỏ hoàn toàn ý kiến của hắn. Nhưng mà những lúc nghe hắn nói xong thì lại giống như chưa nghe, hoặc là chỉ hiểu được một chút, khiến hắn đôi khi có cảm giác thật vô lực.

Thế mà hắn lại có thể… ahaha, thật sự có thể sao?

Một nam nhân, nửa yêu y, nửa không nguyện ý để y yêu.

Hắn xuyên qua đến thế giới này, cư nhiên lại yêu một người như thế.

Thật sự rất buồn cười.

Bởi vì y là người đầu tiên hắn tiếp xúc khi đến thế giới này, bởi vì y khác với những tộc nhân khác cho nên yêu y? Hắn có thể yêu y dễ dàng như vậy sao?

Không, không phải như vậy! Nội tâm Soviet nhanh chóng lên tiếng phản bác.

Hắn không rõ nguyên nhân, chỉ là một thời gian không để ý liền đột nhiên phát hiện ra mà thôi.

Kỳ thật, Tô Đông Thi dù không được về ngoại hình, nhưng tính tình lại không xấu. Chỉ là cách biểu đạt tình cảm của y so với hắn khác nhau mà thôi.

Y từng nói với hắn, cái tên Tô Đông Thi này, chỉ nói cho một mình hắn nghe, ngoài hắn ra không còn ai biết đến nữa. Dù lúc đó chỉ là hắn vô tình hỏi y, thậm chí còn không biết ý nghĩa của việc hỏi tên người khác, thế nhưng Tô Đông Thi một chút do dự cũng không có, ngay lập tức nói cho hắn nghe. Lúc y nói “một khi nói ra cái tên cho đối phương, nghĩa là đối phương sẽ bầu bạn với mình cả đời”, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ và cao hứng, khiến người khác cũng cảm thấy ấm áp.

Một đời bầu bạn, mấy chữ này biết bao nhiêu ý nghĩa, Tô Đông Thi y một chút cũng không ngần ngại, y thật sự rất muốn hắn một đời bầu bạn với y.

Có thể là hắn động tâm lúc đó rồi đi. Nhưng đối với chuyện “một đời bầu bạn”, hắn thật sự rất sợ. Nơi thế giới xa lạ với những sinh vật xa lạ này, hắn không biết trước được chuyện gì, càng không thể chắc chắn được điều gì, kể cả chuyện “một đời bầu bạn” kia.

Chính vì sợ, cho nên tình cảm vừa nhen nhúm liền đè ép nó xuống.

Bây giờ thì không còn cách nào che giấu được nữa.

Lúc hắn rơi vào không gian trắng xóa kia, vây quanh chỉ là cô độc cùng lạnh lẽo, chính là cánh tay kia đã cứu hắn. Cánh tay ấy, vốn trước đó hắn luôn cảm thấy rất quen thuộc, bây giờ đã biết rõ ràng là cánh tay cảu Tô Đông Thi.

Tại sao lại là cánh tay của y? Nếu như không phải cánh tay của y thì tốt rồi!

Chỉ là bản thân có cố lừa dối lòng mình bao nhiêu cũng không được nữa. Hắn không biết vì sao Tô Đông Thi có thể xuất hiện ở không gian kia, hắn chỉ biết, chính là Tô Đông Thi đã cứu hắn.

Tỉ mỉ nghĩ kĩ hơn, thời điểm hắn hôn mê, mơ mơ hồ hồ những vẫn còn chút ký ức, hắn nhớ mình từ không gian kia đột ngột rơi xuống rất nhanh. Rơi nhanh như vậy, nhất định sẽ nát xương nát thịt, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng cảm thấy rất đáng sợ.

Thế nhưng hắn một chút tổn thương cũng không có.

Bởi vì có tên cương thi ngu ngốc nào đó đã đón được hắn a!

“Răng rắc”

Âm thanh lanh lãnh như thế vang lên, nhất định là âm thanh của xương gãy. Hắn biết với Mị Thi chút đau đớn chẳng hề hắn gì, nhưng âm thanh vang lên rõ ràng như thế, nghĩa là vết thương rất nặng, Mị Thi sẽ rất đau. Thế mà Tô Đông Thi cứ ôm hắn như thế, đau đớn cũng không màn, tựa như vết thương của bản thân chẳng là gì, chỉ lo đến hắn có bị thương tổn hay không.

Y đến cùng cũng không muốn hắn bị bất kì thương tổn nào.

Thật ngu ngốc.

Có khi chính vì hành động đơn thuần này, nên lúc y ôm hắn, hắn cảm thấy rất dễ chịu.

Cảm giác đồng điệu. Tuy rằng mọi chuyện diễn đến quá nhanh, nhưng vẫn có thể hiểu rõ được vài chuyện rồi.

Hắn quả thật không còn cách nào che giấu tình cảm của bản thân được nữa. Hắn có thể thừa nhận được chưa?

Trong lòng còn đang giằng co, trên người đã cảm nhận được động tác của Tô Đông Thi. Hắn không giãy ra nữa, mà hung hăng ôm lại y.

Cả người y vẫn duy trì thân nhiệt lạnh như băng như cũ, nhưng chính cái lạnh kia lại làm cho thân nhiệt của hắn giảm đi đôi chút.

Dục niệm trước đây kìm nén, bây giờ bởi vì nụ hôn của Tô Đông Thi, cảm giác chán ghét của bản thân không còn nữa.

Đã sớm động lòng, nhưng lại đến chết cũng không thừa nhận, thật sự không có tiền đồ.

Tự mình mắng nhiếc trong lòng, đến khi hồi thần trở lại, Soviet mới phát hiện hô hấp của hắn đã muốn không thông, mà trong mắt của Tô Đông Thi đã tràn ngập hơi vị hưng phấn.

Thật sự đáng chết mà.

Soviet bực dọc cắn vào đầu lưỡi Tô Đông Thi một cái, cái cắn này đối với Tô Đông Thi có chút bất ngờ, y không phòng bị liền bị cắn đau. Đầu lưỡi cũng là bộ phận rất đáng được quan tâm chăm sóc nha. Nguyên lai đang quấn lấy đầu lưỡi của Soviet, bị cắn một cái y đành phải ngừng lại, sau đó mới rời khỏi cánh môi của Soviet.

Đến lúc này Soviet mới có thể lên tiếng, cho nên liền lớn tiếng quát Tô Đông Thi:

“Tô Đông Thi, ngươi đã xong chưa hả?”

Hắn quát rất to, chứa đựng không biết bao nhiêu là bực tức. Thế mà vẻ mặt của Tô Đông Thi lúc lại chính là rất muốn nhào lên làm thêm một lần nữa.

Vừa mới tự thừa nhận tình cảm với lòng mình, Soviet nhìn thấy vẻ mặt của y vừa tức vừa thẹn.

Muội hắn, cái thứ động tình này!

“Soviet, ta dạy ngươi một lần, lần sau đầu lưỡi nên cùng ta động được không?”

Tô Đông Thi nhìn Soviet nửa ngày, rốt cuộc cũng đem vẻ mặt muốn nhào lên đè nén lại. Sủng vật nhà y vừa mới tỉnh lại, làm một lần đã đủ rồi, sau này muốn làm bao nhiêu cũng không sao. Trong lòng không ngừng nhắc lại mấy lần, Tô Đông thi mới dời được ánh mắt khỏi cánh môi bởi vì bị hôn lên mà trở nên đỏ tươi của Soviet. Vì hạnh phúc mĩ mãn cho những lần sau, y cảm thấ Soviet hẳn là nên học hỏi một chút.

Động tình muội ngươi. Soviet oán giận trong lòng không thôi. Nhìn thấy đầu lưỡi đáng ghét của Tô Đông Thi không ngừng quét qua quét lại khiến hắn theo bản năng cũng muốn động theo.

Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên hai người họ hôn nhau, nhưng hôm nay mới chân chính hôn y trong trạng thái tâm tình hoàn toàn khác trước.

Mẹ nó, tại sao hắn bị cắn đau cũng không quên chuyện đó chứ, đã thế vẻ mặt lại cực kì bình tĩnh như vậy.

“Được rồi! Không cần đau xót như vậy, lần sau ta sẽ dạy ngươi”

Nội tâm Tô Đông Thi thật ra đang tự chấn chỉnh chính mình, y cảm giác càng ngày càng không ra dáng vẻ tộc trưởng, thật sự quá bê tha mà.

Mẹ nó chứ ai cần ngươi dạy? Ta xem qua vô số AV còn cần đến ngươi dạy sao?

Soviet rít gào mắng chưởi trong lòng. Hắn không có nói ra, chính là đột nhiên cảm thấy nếu như nói thẳng ra như vậy, y nhất định sẽ đau thương lắm đó. Cho nên vẫn là âm thầm mắng chưởi trong lòng đi.

“Được rồi được rồi! Ngươi không muốn nói cũng không sao! Nhưng mà lần sau nhớ hãy ôm ta. Ta đột nhiên phát hiện khi ngươi ôm ta, ta hôn ngươi thật sự thoải mái hơn nhiều!”

Có vẻ như nhìn thấy ánh mắt Soviet quá mức sắc bén, Tô Đông Thi vốn không muốn nói chuyện gì. Nhưng nghĩ đến chuyện hắn ôm y ban nãy, y liền cảm thấy mình nên nói một chút vẫn hơn.

Là một người có tính nhẫn nại rất cao, nhưng Soviet vẫn là nhịn không được nữa. Mẹ kiếp, quản có đánh lại y không cái gì nữa chứ. Trướct iên phải cứ đánh mới hả giận. Nghĩ vậy, Soviet liền giơ tay lên, hung hăng đánh cho Tô Đông Thi một quyền, vừa đánh vừa rít lên:

“Ôm em gái ngươi, hôn em gái ngươi!”