Cuồng Yêu Chính Là Bệnh, Phải Trị

Chương 19: 19: Đàn Ông Không Yêu Thì Bỏ

Editor: Hằng

Beta: Phong Nguyệt

-----------------------------

"Điên nha!"

Tiêu Tiêu đúng là một bạn nhỏ không biết xấu hổ, ngay từ đầu cô bé cũng không trông cậy khán giả bên dưới sẽ cổ vũ.

Dù sao chỉ cần đùa giỡn bà cô điên này là được, nhìn sắc mặt đối phương đỏ bừng như hiện tại, không thể lẳng lơ được nữa, cô bé cũng đã rất vui vẻ rồi.

Thế mà lại không ngờ được rằng, có người thực sự gọi theo.

Tiêu Tiêu ngay lập tức phấn chấn, vừa hát vừa thò đầu tìm tri âm của chính mình, sau đó cô bé nhìn thấy mẹ ruột hai má ửng đỏ, vừa hát theo vừa dậm chân theo nhịp.

Tiêu Tiêu cầm microphone chạy về khán đài, hô to: "Xin mời homie (*) phía dưới của tôi, Tony.Lu."

(*) Đây là từ gốc nhé, nghĩa là bạn hiền.

Men say trong người Lư Nguyệt Tình từ từ bốc lên, hiện tại đầu óc mơ màng, nghe được một tiếng lập tức đứng thẳng người theo bản năng, nhìn con gái dùng ánh mắt kích động cổ vũ mình, cả người trở nên nhẹ nhàng.

Vùng khỏi tay chị chồng đang đỡ mình, Lư Nguyệt Tình xách làn váy, bước chân chạy lên sân khấu không kịp suy nghĩ gì.

Tiêu Tiêu lập tức đưa microphone cho mẹ: "Come on Tony its your turn now (*)!"

(*) Tác giả dùng như vậy đấy ạ ^^ Tức là: Nào Tony, bây giờ đến lượt của bạn.

Lư Nguyệt Tình lấy microphone nhìn về phía dưới sân khấu, không nghĩ đến việc đối diện mình là ánh mắt tràn đầy lửa giận của mẹ chồng, hoảng sợ, lời nói vọt ra không kịp suy nghĩ:

"Bạn đứng đó nhìn ba mình

Tôi nhìn bạn giống con ba ba

Trên mặt toàn là màu

Áo trên người như súp lơ."

Lời vừa thốt ra, dưới đài ồ lên, cùng hiện lên suy nghĩ "Lư Nguyệt Tình điên rồi chắc", khiếp sợ nhìn về phía bà Cố.

Lư Nguyệt Tình điên hay không bà ta không biết, dù sao bà ta sắp điên rồi, còn không thể thất lễ trước mặt nhiều người như vậy, tức giận đến nỗi cơ thể phát run.

Cố Cảnh Di đứng ở bên cạnh bà ta không lo lắng nhiều như vậy, trừng mắt lên rống lên tức giận với người trên đài: "Lư Nguyệt Tình chị bị điên à, cút xuống dưới cho tôi!"

Lúc này Tiêu Tiêu lấy mic khác từ tay người giúp việc, nghe vậy lập tức biểu diễn tiếp, chạy đến trước mặt cô:

"You hear,

Nghe nói cô tên Cố Cảnh Di

Tôi thấy cô nên gọi là gọi Lư Bào Đề (móng lừa)

Một ngày trong lòng không trách mắng đe dọa

Cô sẽ không bệnh đi hai bước"

"Mày..." Trong vòng một ngày Cố Cảnh Di bị một đứa trẻ chỉ vào mũi mắng hai lần, vừa tức giận lại xấu hổ, muốn đưa tay lên, lại nghĩ đến lúc nãy đứa nhỏ không sợ chết trước mặt này bẻ tay cô ta rất lưu loát, dứt khoát dừng lại, không dám tiếp tục cử động.

Cả người tức giận như sắp nổ tung.

Dưới sân khấu có người tức giận, người trên sân khấu thì lại vui vẻ.

Lư Nguyệt Tình cũng học dáng vẻ của con gái, hừng hực khí thế xuống sân khấu tìm khán giả, mọi người sợ mình bị đầu độc đều né tránh.

Ở giữa tạo ra một con đường, một người đi vào từ cửa, Lư Nguyệt Tình say lờ đà lờ đờ tiến lên, vỗ vỗ vai người kia: "Hey yo!"

Cố Cảnh Dương nhìn thấy vợ mình đầu tóc rối bù, vẻ mặt cười ngây ngô, môi mím lại, cau mày bất đắc dĩ nói: "Em làm cái gì vậy?"

Giọng nói này giống như khắc ở trong linh hồn, hiện tại đầu óc Lư Nguyệt Tình không tốt, cảm thấy oán giận và chua xót từ đáy lòng trào ra.

Trên đài Tiêu Tiêu hát đến chỗ hưng phấn, vừa nhảy vừa gọi xuống dưới sân khấu: "Các bạn ở bên này, để cho tôi nghe được âm thanh của các bạn nào!"

Lư Nguyệt Tình cầm microphone nhìn thấy chồng, ngẩn ngơ nói: "Cố Cảnh Dương."

Tiêu Tiêu lại gọi: "Không có nghe thấy, lại lớn tiếng một chút!"

Lư Nguyệt Tình hít sâu một hơi, dùng hết sức lực quát: "Cố Cảnh Dương."

"Cái con mẹ nhà anh! Hu hu hu."

Vốn một tiếng này đã to rồi, thêm microphone nữa, gần như phải xuyên phá nóc nhà, các bạn nhỏ nhát gan ở đây đều bị dọa khóc.

Sắc mặt Cố Cảnh Dương đen lại, mà người gây sự mắng xong liền quăng microphone đi, ôm đầu gối khóc thành tiếng, bộ dáng con ma men chơi xấu này, thật sự làm cho người ta không có cách nào so đo được.

Tiêu Tiêu bị cắt ngang biểu diễn, có chút không vui, sau khi đi đến nhìn thấy mẹ đang khóc, tò mò ngẩng đầu hỏi: "Ba, mẹ làm sao vậy?"

"...!Không có việc gì." Cố Cảnh Dương nhắm mắt lại thở ra một hơi, giây tiếp theo khom người bế Lư Nguyệt Tình lên, nói với Tiêu Tiêu: "Gọi anh và em con đi, về nhà."

Nói xong xoay người bước đi, bóng dáng cao lớn như quấn quanh sương đen.

Tiêu Tiêu tiếc nuối nhún nhún vai, xoay người đi tìm anh trai và em trai.

Cuối cùng là Cố Cảnh Nhàn đưa ba anh em ra cửa lớn, nghĩ đến chuyện cười ngày hôm nay, trước khi ba đứa bé lên xe bà ấy nhỏ giọng hỏi Tiêu Tiêu: "Có muốn cùng anh trai và em trai đến nhà bác ở vài ngày không?"

Đôi vợ chồng này khẳng định sẽ phải phát sinh một trận đại chiến, bà sợ gây thương tích cho người vô tội.

Tiêu Tiêu hơi do dự, cô cảm thấy bác cả rất tốt, đổi một chỗ chơi cũng rất có lực hấp dẫn, nhưng...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tiêu nhăn lại, một lúc lâu sau mới lắc đầu, đau khổ nói: "Cám ơn bác cả, nhưng vẫn nên để lần sau đi ạ."

Cố Cảnh Nhàn nhìn dáng vẻ của con bé cảm thấy vừa vui vừa buồn cười, véo mặt cô bé hỏi: "Tại sao vậy?"

"Ba mẹ trở về chắc chắn sẽ cãi nhau, Tiêu Tiêu phải về mới được."

Cố Cảnh Nhàn không nghĩ đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy, buổi biểu diễn hôm nay, bà còn tưởng rằng đó là một cô gái lanh lợi lạnh lùng cơ đấy, vươn tay sờ sờ đầu cô bé, định cổ vũ mấy câu, lại chợt nghe đối phương nói:

"Cháu còn phải trở về xem náo nhiệt chứ, không thể vắng mặt được."

Cố Cảnh Nhàn: "..."

Được lắm, người trong nhà bà cũng là không thể thiếu điểm mạnh được.

Chào tạm biệt bác cả, đến khi ngồi lên Bentley vừa muốn dặn dò lái xe xuất phát, lúc này một nhà năm người ngồi trên Bentley của Cố Cảnh Dương do ông lái xe về.

Cố Danh Đình và Cố Danh Sâm đều là những đứa trẻ vừa mẫn cảm vừa thông minh, nhận ra chuyện hôm nay sẽ làm cha tức giận, cho nên cúi đầu lui ra sau không lên tiếng, hôm nay hiếm khi Tiêu Tiêu được chơi đến mệt mỏi, cũng ngồi nghỉ ngơi ở phía sau.

Bên trong xe yên tĩnh, một lúc sau Lư Nguyệt Tình ngủ ở ghế phó lái không nằm yên bắt đầu rầm rì.

Cố Cảnh Dương liếc mắt nhìn vợ mình một cái, đánh tay lái về bên trái muốn sang bên cạnh xem xét cẩn thận.

Không đợi xe dừng lại, chỉ trong ngắn ngủn Tiêu Tiêu thò đầu nhỏ lại gần hỏi: "Mẹ đang nói gì vậy?"

Lư Nguyệt Tình lẩm bẩm một câu, Cố Cảnh Dương nghiêng đầu hỏi con gái: "Có nghe rõ mẹ con nói gì không?"

Đầu nhỏ của Tiêu Tiêu nghiêng sang cẩn thận xác nhận, nói không chắc chắn: "Giống như gọi tên tiếng Anh của ba."

Mặt Cố Cảnh Dương đang âm u, khi nghe thấy những lời này cuối cùng cũng dịu lại, ông mím môi ngạc nhiên, nhưng cũng có ý vui đùa, ra vẻ bình tĩnh nói: "Con có biết tên tiếng anh của ba là gì không mà bảo mẹ con gọi tên ba."

"Con biết mà." Tiêu Tiêu còn nghiêm túc gật đầu: "Là skr chứ gì, vừa rồi mẹ gọi như vậy đó"

"..." Khóe miệng hơi nhếch của Cố Cảnh Dương chợt hạ xuống, lạnh lùng nói: "Ngồi về ghế của con đi, chú ý an toàn."

Tiêu Tiêu không biết ba đang tốt tự dưng dở chứng gì, lười tranh cãi với ông, lại ngồi trở lại ghế sau.

Không lâu sau, Lư Nguyệt Tình lại rầm rì, lần này phản ứng rất lớn, sống chết nói phải về nhà tìm ba mẹ, Cố Cảnh Dương khuyên như thế nào cũng không được, vất vả lắm mới dỗ được người, một tay lái xe, còn một cánh tay bị con ma men nhìn ra không phải đi hướng đi về vùng ngoại thành, vươn tay muốn cướp tay lái.

"Lư Nguyệt Tình!" Cố Cảnh Dương thật sự nổi giận: "Em không muốn sống nữa à?"

"Muốn chết?" Lư Nguyệt Tình không có suy nghĩ chỉ cười ngây ngô: "Gả cho anh bà đây ngay cả mặt cũng không còn, còn muốn mạng làm cái gì."

Bà nói xong lại cảm thấy không thú vị, cố dùng sức mở cửa xe muốn tự đi về.

Bên trong xe thoang thoảng mùi rượu xông lên khiến Cố Cảnh Dương đau đầu, dẫn đến cả ngực cũng đau nhói, ông kéo mạnh Lư Nguyệt Tình lại, quát nhẹ: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"

Nếu là bình thường Lư Nguyệt Tình đã sớm dừng nói không cần phải nhiều lời nữa.

Không, phải nói nếu lúc bình thường, bà ấy căn bản không có biểu hiện như vậy.

Đạo lý rượu tăng can đảm mãi mãi không thay đổi, Lư Nguyệt Tình không bị dọa, bắt đầu lớn giọng chơi xấu: "Tôi phải về nhà, tôi muốn ba mẹ, tôi không cần Cố Cảnh Dương, tôi không cần anh, hì hì..."

Cười cười, một hàng lệ từ khóe mắt chảy xuống, bà cởi giày ngồi trên ghế phó lái ôm lấy chính mình bật khóc.

Mỗi một lời của bà làm trái tim của Cố Cảnh Dương đau thêm một phần, ông dùng sức kéo mạnh tháo cà vạt, nhắm mắt mệt mỏi nói: "Được, tôi đưa em đi..."

"Con nói này." Giọng nói trào phúng cắt ngang không khí máu chó này, Tiêu Tiêu không còn gì để nói: "Cũng làm loạn xong rồi, nhanh ổn định về nhà thôi, hơn nửa đêm lái xe hai, ba tiếng đi ra ngoại thành, con thấy hai ngươi là đang thắp đèn tìm phân trong WC chắc."

"Hai ngươi muốn tìm cũng chở chúng con về trước, hai người muốn tự tử vì tình, tổ chức thành đoàn thể mua phần mộ để giảm chiết khấu, Cố thị to như vậy đừng làm loại chuyện dọa người như vậy."

"..." Bị con gái mắng, Cố Cảnh Dương xấu hổ sờ sờ mũi, quay đầu giải thích: "Bây giờ mẹ con như thế này ai khuyên cũng không nghe, chỉ có thể làm theo lời cô ấy..."

Khi nhìn thấy ánh mắt Tiêu Tiêu kiểu "Ba đánh rắm cái gì đấy, con phải về nhà đi ngủ" giọng nói càng nhỏ, Tiêu Tiêu liếc mắt xem thường ba ruột một cái: "Lúc người ngoài nói xấu mẹ con ba nghe không thấy, miệng em gái ba giống như ăn cá trích đóng hộp lâu năm ba nghe không thấy, hiện tại lỗ tai không điếc nữa biết nghe mẹ nói chuyện rồi?"

Cố Cảnh Dương bị con gái nói như vậy, sắc mặt rất khó coi, nhưng bài học kinh nghiệm đã qua làm cho ông không dám làm gì, nhất thời thẹn quá thành giận, vò đã mẻ lại sứt nói: "Vậy con nói bây giờ nên làm gì."

"Haiz." Tiêu Tiêu thở dài, ánh mắt như muốn nói "Con biết ba là một tên vô dụng", bất đắc dĩ vươn tay nhỏ bé ra: "Đưa di động của ba cho con."

"Con cần làm gì." Cố Cảnh Dương đưa qua rồi hỏi.

Tiêu Tiêu không để ý đến ông, nhấn gọi vào một dãy số, một lát sau một giọng nói trầm thấp khỏe mạnh truyền đến: "Alo, ai vậy?"

"Ông ngoại." Tiêu Tiêu kêu một tiếng, Cố Cảnh Dương nheo mắt, theo bản năng cảm thấy được không tốt, muốn ngăn lại con gái.

Nhưng đã chậm, Tiêu Tiêu bẹp cái miệng nhỏ nhắn, nói liên tục: "Hơn nửa đêm con gái ông say rượu như người điên, nói nhớ ba mẹ, nửa đêm lái xe muốn đưa ba đứa con đi tìm ông với bà ngoại."

"..." Ông ngoại im lặng một lúc, hỏi: "Ba con đâu, không ngăn cản mẹ con lại à? Hay lại không ở nhà?"

"À." Tiêu Tiêu nhìn thấy ba liều mạng làm động tác ra hiệu muốn nghe điện thoại, nhếch khóe miệng nói: "Ba muốn giúp mẹ lái xe đây này ~"

"Hai người này đầu óc có bệnh chắc!"

Một giọng nữ cao tới high c (nốt đô cao) truyền tới từ đầu dây bên kia, mấy ba con trong xe nghe thấy giật mình, ngay cả Lư Nguyệt Tình đầu óc không tỉnh táo cũng run lên một chút, tiếng khóc đột nhiên nhỏ đi.

Bà ngoại cướp lấy điện thoại, nén giận nói với Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, mẹ con có ở bên cạnh không, đưa điện thoại cho nó."

"Vâng ạ." Tiêu Tiêu ngoan ngoãn vươn người, nhét điện thoại vào trong tay mẹ.

Lư Nguyệt Tình co rụt ở trên ghế lái sụt sịt, mang theo giọng khóc nức nở nói: "Mẹ, con nhớ mẹ với..."

"Nhớ cái đầu cô!" Lửa giận nén lại tìm thấy điểm phun trào, bà ngoại giống như liên hoàn pháo, điên cuồng bắn ra: "Lúc đuổi theo đàn ông cô không nhớ, đã nhiều năm không trở về nhà cô cũng không nhớ, nửa đêm đã đi ngủ, cô lại gọi điện thoại nói cho tôi biết cô nhớ chúng tôi?"

Lư Nguyệt Tình bị mắng tỉnh cả rượu, tay run rẩy ôm chặt chính mình, co ro người lại.

Bà ngoại còn đang mắng hăng say: "Tôi thấy là cô muốn chúng tôi chết sớm một chút, để cô kế thừa tài sản của chúng tôi đưa cho chồng cô ấy."

Cái này có điểm oan uổng người nào đó, Cố Cảnh Dương ở bên cạnh nghe rõ ràng không nhịn được yếu ớt chen vào: "Cố thị lớn như vậy, con cũng không cần..."

"Xin chào? Là vị nào vậy?" Sự ích kỷ và tùy ý làm cho lý trí của bà ngoại hoàn toàn biến mất, vốn đã bất mãn với vị con rể, cũng không thèm giả vở khách khí.

Ba mẹ bị mắng, Tiêu Tiêu ở một bên nghe vô cùng thích thú, tựa vào vai anh trai, đung đưa chân giọng điệu đâm chọc: "Bà ngoại đã quên rồi sao? Chính là vị con rể tốt, chăm lo cho gia đình, bảo vệ vợ con, hiếu thảo với cha mẹ đó."

"À." Giọng bà ngoại lạnh nhạt: "Là Cố tổng sao?"

Cố Cảnh Dương cười nhạt, vừa định trả lời thì nghe thấy.

"Là Cố tổng mà con gái tôi la liếm nhiều năm, nhưng lại không quan tâm đến vợ con đấy à?"

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, tha thiết nói: "Ngại quá, sáu, bảy năm không gặp mặt, tôi còn nghĩ cậu đã chết rồi cơ."

"..." Đổi lại nếu là người khác dám nói như vậy, cho dù trước mặt Cố Cảnh Dương không phản ứng, sau này cũng sẽ chắc chắn không tha cho người này.

Nhưng hiện tại ông chỉ có thể cúi đầu, ngoan ngoãn nghe mắng.

Ông không nói lời nào, bà ngoại trút giận xong cũng không nói thêm nữa.

Cho dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn, Cố Cảnh Dương cũng là người mà con gái bà vẫn luôn yêu, là ba ruột của Tiêu Tiêu và Sâm Sâm, cuộc sống tương lai cùng một chỗ, bà ngoại không muốn vì mình mà làm cho bọn họ xuất hiện khoảng cách.

Nhưng mà, vẫn tức không chịu được!

Cơ thể bà cụ không tốt, cứ tức giận là đầu sẽ không thoải mái, ông ngoại chú ý, vội vàng đỡ vợ cầm lấy điện thoại nói: "Cố Cảnh Dương?"

"Ba." Cố Cảnh Dương lập tức đáp.

Ông ngoại lời ít mà ý nhiều: "Đưa vợ con anh về chăm sóc cho tốt, nếu không hậu quả anh sẽ không muốn biết đâu."

"..." Cố Cảnh Dương không hiểu, chợt nhớ tới tình trạng thê thảm của chiếc bàn đá cẩm thạch trong nhà kia, sau lưng chợt lạnh, nghiêm túc trả lời: "Ba yên tâm đi."

"Ừm." Cuộc trò chuyện kết thúc trong giọng trầm thấp tràn ngập sát khí của ba vợ, làm cho người ta cảm thấy như đao treo trên đỉnh đầu vậy.

Tiêu Tiêu nhìn thấy ba cứng đờ cất điện thoại, cười ngọt ngào: "Hiện tại có thể về nhà cgywa ạ?"

"..." Cố Cảnh Dương lau mồ hôi trên mặt, cầm tay lái: "Quay về!"

Ôi, tất cả đều là tổ tông!

Nhà cách Cố trạch không xa, rất nhanh đã đến nơi.

Cố Cảnh Dương bế Lư Nguyệt Tình sau khi khóc được một nửa thì lăn ra ngủ xuống xe, ba đứa nhỏ theo sát phía sau.

Đi vào trong phòng, Cố Cảnh Dương sai dì Vương: "Chị Vương, làm phiền chị nấu giúp tôi một bát canh tỉnh rượu, lấy giúp tôi một cái khăn lông ướt."

Dì Vương liên tục gật đầu, mới vừa bước ra một bước, giọng của Tiêu Tiêu trên cầu thang truyền đến: "Chuyện của bản thân thì bản thân tự làm, hôm nay con trịnh trọng tuyên bố ở đây rằng, về sau nếu ai còn uống say về nhà không biết gì, thì tự mình thành thật nằm một chỗ, đừng làm phiền người khác."

"..." Cố Cảnh Dương đã không còn sức tranh cãi, liếc Tiêu Tiêu một cái, thản nhiên nói: "Dì Vương là ba bỏ tiền thuê về."

Tiêu Tiêu ở trên cầu thang, hai tay chống cằm, lắc lắc đầu, cười đắc ý: "Dì Vương, lần trước cháu có nói dì đến chi nhánh công ty của ông ngoại đã chuẩn bị xong xuôi, bắt đầu từ tháng sau, tiền lương không thay đổi, đóng bảo hiểm xã hội và mức an sinh xã hội cao nhất."

Dì Vương chưa kịp xấu hổ đã nhanh chóng xoay người: "Ông chủ, khăn mặt ở buồng vệ sinh, canh tỉnh rượu ông có thể tra trên mạng, hiện tại tôi chính thức từ chức, về sau làm thuê cho Ông Lư Thịnh Huy, làm quản gia tư nhân của cô Cố Danh Tiêu, nếu không còn việc gì tôi về phòng trước, Hẹn gặp lại."

Sau đó cũng bước đi không quay đầu lại.

Cố Cảnh Dương đang lấy nước cho vợ: "..."

"Ha ha!" Tiêu Tiêu đắc ý lắc lắc, tay trái kéo anh trai, tay phải nắm em trai trở về phòng.

Cố Cảnh Dương trăm triệu không ngờ, ông đường đường là tổng giám đốc của Cố thị, thế mà lại bại bởi bảo hiểm mức cao nhất.

Nhìn thấy đại sảnh trống rỗng và vợ say bí tỉ trên sô pha, Cố Cảnh Dương bất đắc dĩ thở dài một hơi, chấp nhận số phận cúi đầu ôm người về phòng.

Lư Nguyệt Tình nửa đêm bị khát mà tỉnh, mở mắt ra, ở trong phòng tối om nằm một lúc lâu mới phản ứng lại đã về đến nhà.

Nghĩ đến trí nhớ mơ hồ lúc trước, bà nghiêng đầu, đèn trên đầu giường vẫn sáng, là bà thường xuyên chuẩn bị cho Cố Cảnh Dương lúc về khuya.

Chắc là thấy bà uống nhiều sẽ đi tiểu đêm, cho nên Cố Cảnh Dương cố ý bật một cái đèn.

Quan tâm nhỏ bé như vậy, nếu là trước kia, Lư Nguyệt Tình nhất định rất là vui vẻ, nhưng hiện tại lại cảm thấy thật nhàm chán ngu ngốc.

Bà mệt mỏi.

Bà quay đầu không hề nhìn người đàn ông bên cạnh, vén chăn xuống lầu uống nước.

Tiếng sột soạt từ phòng khách truyền đến, Lư Nguyệt Tình cẩn thận đứng ở góc xa nhất nhìn sang, một bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở trước tủ lạnh, không biết đang làm cái gì.

"..." Mặt bà không chút thay đổi đi qua, vỗ vai cô bé.

"Ấy!" Tiêu Tiêu hô nhỏ một tiếng, quay đầu nhìn thấy là Lư Nguyệt Tình, nhẹ nhàng thở ra, cười chào hỏi: "Mẹ tỉnh rượu rồi."

"..." Lư Nguyệt Tình cũng không biết nên nói bạn nhỏ Cố Danh Tiêu mặt dày, hay là nên nói người mẹ không hề có uy nghiêm.

Ăn vụng đồ ăn bị bắt tại trận, thế mà cũng dám bình tĩnh như vậy.

Tiêu Tiêu đùa nghịch khóa trên cửa tủ lạnh, không có kết quả, ủ rũ cúi đầu.

Lư Nguyệt Tình tò mò nhìn xem, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Dì Vương quả nhiên là người diệt sói, vậy mà thật sự tìm người làm khóa để khóa tủ lạnh lại.

Tiêu Tiêu tức giận mân mê cái miệng nhỏ nhắn: "Được rồi, con phải đi về ngủ đây, mẹ uống nước xong cũng mau ngủ đi, ngủ muộn già nhanh."

"..." Lư Nguyệt Tình: bà biết ngay mà đứa nhỏ tinh quái này miệng không được câu nào hay.

Tâm trạng chán nản cũng dịu đi nhiều sau cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, bỗng nhiên Lư Nguyệt Tình dâng trào ý nghĩ muốn nói ra hết.

Gọi lại con gái đang cẩn thận bước đi mỗi bước còn nhìn tủ lạnh, nói: "Dù sao con cũng tỉnh, không thể ngủ ngay được nói chuyện với mẹ đi."

Cũng không biết đứa nhỏ này sao lại có tinh thần lớn như vậy, mỗi ngày nửa đêm lén lút xuống lầu mà vẫn tràn đầy tinh thần.

"Không được đâu." Khuôn mặt Tiêu Tiêu nhăn nhỏ: "Mẹ, mẹ biết không, gen khác biệt sẽ làm cho tin tức trao đổi sinh ra khác biệt."

"..." Lư Nguyệt Tình: "Nói tiếng người."

Tiêu Tiêu: "Con sợ chỉ số thông minh của mẹ quá thấp, không hiểu con nói gì."

Lư Nguyệt Tình cắn răng: "Qua vài ngày mẹ đưa con đi ăn kem."

"!"

Tiêu Tiêu ba bước gộp thành hai vọt đến sô pha, vỗ vỗ bên cạnh, nhiệt tình nói: "Mẹ nhanh đến đây, chúng ta là mẹ con nào có cái gì không thể nói chứ."

Lư Nguyệt Tình: "..."

Ngài cũng thật thực tế.

Muốn nói chuyện phiếm, ngồi vào sô pha ngược lại không biết nói từ đâu, Lư Nguyệt Tình ôm đầu gối, yết hầu giống bị bông ngăn chặn không lên tiếng được.

Tiêu Tiêu tự giác là một bạn nhỏ chuyên nghiệp có đạo đức, vì thế chủ động đưa ra đề tài cho khách hàng: "Hiện giờ tôi xin giới thiệu hạng mục phục vụ cho ngài, bắt đầu tán gẫu một que kem, vượt qua nửa giờ tăng lên một cái, hơn một tiếng thì mỗi giờ thanh toán thêm hai viên chocolate..."

"Nếu mẹ và ba ly hôn, con sẽ ở với ai?" Mắt thấy càng nói càng quá đáng, Lư Nguyệt Tình vội vàng lên tiếng ngắt lời.

Lời vừa ra khỏi miệng, bà liền hối hận, đề tài này nói với một đứa trẻ thì quá mức trầm trọng, bà cào cào tóc, lắc đầu: "Quên đi, cứ xem như mẹ chưa nói..."

"Nhất định phải chọn sao?"

Lư Nguyệt Tình nhìn thấy con gái kiểu như đang gian nan đứng giữa lựa chọn "Chocolate vị phân và phân vị chocolate", bị tức bật cười.

Nhưng suy nghĩ lại, đầu gật mạnh, nghiêm túc nói: "Nhất định phải chọn."

"Vậy được rồi." Trời đất bao la khách hàng lớn nhất, Tiêu Tiêu đáp lại không tình nguyện: "Vậy chọn ba."

Lư Nguyệt Tình cảm thấy được lỗ tai nghe nhầm, trừng mắt nhìn con gái, tuy rằng bà chỉ vừa hỏi thôi, nhưng bà không nghĩ tới lại là đáp án này.

Tiêu Tiêu nghĩ đến mẹ nghe không hiểu, thở dài.

Chỉ số thông minh của mẹ quả nhiên không cao, vì kem cô thật sự trả giá rất nhiều.

Tiêu Tiêu làm người kiên nhẫn bắt đầu xát muối vào tim: "Hiện tại chúng ta nhìn đến vấn đề này, đã biết điều kiện đầu tiên, ba và mẹ cũng không phải ba mẹ tốt.

Điều kiện một, mẹ không có công việc gì, mỗi ngày ở nhà chờ, còn luôn cau có mặt mũi."

"Nhìn tiếp điều kiện hai, ba có tiền, không cần biết là chuyện gì, tuy rằng thỉnh thoảng lại ra vẻ mặt con lừa, nhưng ông ấy cũng thường xuyên không thấy bóng dáng.

Đến lúc đó, con, anh và em trai cầm thẻ, rong chơi ở một căn phòng toàn đường và kem, sống mơ mơ màng màng.

Như vậy so sánh từng cái một, mẹ nói nên chọn ai?"

"..." Lư Nguyệt Tình quyết không thừa nhận bản mình vậy mà lại bị thuyết phục, còn định dựa vào địa hình hiểm trở để phản kháng: "Vậy còn ông bà ngoại thì sao, con không cần bọn họ sao?"

"Đương nhiên sau đó đến ở với nhau mà." Vẻ mặt Tiêu Tiêu kiểu Đầu óc mẹ so sad nói "Tiêu Tiêu có thể cầm thẻ của ba, ở nhà của ba nuôi ông bà ngoại, nghĩ thôi đã thấy vui vẻ rồi."

Cằm nhỏ nâng lên dáng vẻ hạnh phúc, Lư Nguyệt Tình nhìn thấy thật sự muốn mắng chửi người.

Con gái nhỏ đã sắp xếp rõ ràng, chỉ là không có người mẹ ruột này.

Vi đề phòng bị tức chết, Lư Nguyệt Tình hít sâu một hơi, chỉ vào cầu thang: "Trở về phòng ngủ đi."

Tiêu Tiêu nhìn thời gian, còn chưa đến nửa giờ, nghĩ đến cái kem thứ hai, cô giãy dụa thêm một lát, thu lại nụ cười, quyết định gia tăng hạng mục phục vụ.

"Đừng như vậy, chúng ta lại nói tiếp."

Lư Nguyệt Tình "Ha" một tiếng: "Còn định nói cái gì?"

Mắt Tiêu Tiêu cong cong: "Thì nói tại sao mẹ lại luôn đẩy sai lầm lên trên người của người khác đi."

"..." Lư Nguyệt Tình cảm thấy con gái có hiểu lầm quá lớn với chính mình, vừa kinh ngạc vừa ấm ức hỏi: "Mẹ đẩy sai lầm lên đầu người khác lúc nào chứ?"

Tiêu Tiêu ngồi trên sô pha đung đưa chân: "Rất nhiều, như quan hệ của mẹ với ông bà, như quan hệ của mẹ với con và em trai, hay là quan hệ của mẹ với người ngoài cũng vậy."

"Lúc con mới sinh ra, mẹ đưa con đến nhà ông bà ngoại là bởi vì nghĩ con sẽ ảnh hưởng ba và mẹ đi đến nơi khác làm việc."

Lư Nguyệt Tình há mồm muốn giải thích, Tiêu Tiêu phất tay ý bảo đừng chen vào nói: "Mẹ không quan tâm đến ông bà ngoại, bởi vì ba càng cần mẹ hơn.

Mẹ bị người ngoài cười nhạo bởi vì hoàn cảnh gia đình của mẹ không đủ cứng, nhân phẩm của mấy người đó quá kém."

Tiêu Tiêu nghiêng đầu nghiêm túc nói: "Trong mắt của mẹ, cái gì sai cũng đều là người khác, mẹ luôn có đủ loại bất lực phải đưa ra lựa chọn.

Vậy mẹ có nghĩ đến không, nguyên nhân cơ bản nhất thực ra chính là do mình."

"Đàn ông không yêu thì bỏ đi, cảm thấy con cái chậm chễ yêu đương thì không sinh, chán ghét người khác cười nhạo thì mắng ngược lại, đàn ông thối không nghe lời thì ly hôn."

"Những cái này có khó vậy sao?"

Ánh đèn đường mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, phản chiếu hai bóng hình ngồi trên sô pha.

Lư Nguyệt Tình ôm chính mình, lúc lâu sau mới cười tự giễu: "Chắc có lẽ vì mẹ quá hẹp hòi ích kỷ."

Lúc này bà quay đầu nhìn lại nhiều năm đã trôi qua, giống như xem một bộ phim hài kịch trào phúng vậy.

Lấy lòng người không yêu mình, nhường nhịn người cười nhạo mình, người tổn thương chỉ có người thân nhất của bà.

Bà vẫn cảm nhận được, đứa trẻ khi còn nhỏ sẽ luôn ỷ lại vào mẹ, sẽ không oán hận bà, ba mẹ yêu thương cưng chiều bà cũng sẽ không rời khỏi bà.

Chỉ có Cố Cảnh Dương, nếu bà không túm chặt lấy, đối phương sẽ giống năm đó đi kết hôn với người phụ nữ khác, không quay đầu lại.

Tại sao bà lại có thể ngốc như thế chứ.

Hai mẹ con nói chuyện cũng đi đến kết thúc, Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ, khóe môi cong lên: "Cám ơn hân hạnh ghé thăm, tổng cộng hai que kem, chi trả bằng tiền mặt hoặc hiện vật."

"..." Mặt Lư Nguyệt Tình không thay đổi lau nước mắt: "Ngày mai mua cho con."

"Hoan nghênh lần sau ghé thăm, chúc ngài ngủ ngon." Tiêu Tiêu vui vẻ chạy về phòng, vui vẻ lăn lộn trên giường.

Trên đời này lại có một kẻ ngốc vậy, vừa có thể đánh người lại vừa có kẹo ăn,...!Không, vẫn có loại chuyện tốt này, ha ha ha!

Cô bé muốn đem thiên tài kiếm tiền nhỏ tuổi —— Cố Danh Tiêu, tuyên dương!.