Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 37: Thoát Khỏi Ảo Cảnh

Lý Thiên không có thời gian dông dài, hắn di chuyển đến sát mép vực, đưa mắt nhìn lên cao, dù trên không trung không có bất cứ thứ gì, nhưng khi nhìn vào mắt Lý Thiên lại thấy phản chiếu từng luồng linh khí trong suốt đang uốn lượn lao về một hướng rồi biến mất trong bóng đen.

Lý Thiên điều động ảo cảnh, một khoảng đất tròn bao bọc quanh người hắn từ từ được nâng lên khỏi mặt đất, đem Lý Thiên bay lên trời tiến thẳng vào bóng tối bao phủ xung quanh, Lý Thiên di chuyển thuận theo các đạo linh khí đang lưu động kia, lần mò tiến tới.

Sống quá lâu trong ảo cảnh làm cảm giác về thời gian của Lý Thiên cũng dần như biến mất, hắn chỉ có một mực tiến về phía trước, đến khi nhìn thấy các đạo linh khí xung quanh ngày càng trở nên dày đặc là lúc Lý Thiên trông thấy tất cả bọn chúng đang hội tụ về một hố đen khổng lồ, mới nghe qua tưởng như buồn cười, giữa bóng tối xung quanh lại có thể nhận ra một vật cũng màu đen sao. Nhưng Lý Thiên lại thấy hố đen đó tách biệt hoàn toàn khỏi bóng đen xung quanh, nó như phản xạ một thứ vật chất còn đen tối hơn cả màu đen thông thường, một thứ mà Lý Thiên không biết.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn đã không biết mình đi trong bóng đêm kia bao lâu, bản thân lại chỉ có một tháng thời gian, Lý Thiên bất giác tăng cấp tốc, càng đến gần hắn càng lúc càng cảm thấy một lực hút lớn dần lên.

Đến khi cách hố đen kia đủ để nhìn thấy rõ hình dáng của nó, nhìn từ xa chỉ trong như một vòng tròn bình thường, nhưng giờ đây trông nó như một cánh cổng tròn, hai bên mép vòng tròn, từng đạo linh khí uốn lượn như trang trí thêm cho nó một màu sắc khác lạ, từng đạo linh khí đang dũng mãnh lao vào trong, Lý Thiên ẩn ẩn cảm nhận ảo cảnh đang ngày một suy yếu, khối đất đang nâng Lý Thiên bắt đầu xuất hiện rung lắc, Lý Thiên nhíu mày nhìn linh khí bên trong đó đang bị lỗ đen kia hấp thu. Nhưng Lý Thiên cũng không còn biện pháp khác, hắn điều khiển khối đất chở cả bản thân lao vào hố đen.

Cùng lúc đó, bên trong ảo cảnh, cực ác lão tổ có phần tâm tình bất định nhìn Phàm Nhân thành xa xa, lúc này trông nó như một ảnh chiếu 3d bị lỗi, đang lúc mờ lúc rõ, dân chúng bên trong thành cũng không khác biệt bao nhiêu nhưng bọn chúng vẫn không hề để ý, cứ tiếp diễn cuộc sống hằng ngày của mình, cực ác lão tổ đưa tay lên trước mặt nhìn bàn tay đang dần mờ đi, trong lòng bất giác trở nên vui vẻ, lại đưa mắt nhìn đối diện, tên Đào thống lĩnh đã lâu không thấy, giờ này lại xuất hiện đang dẫn một đám lính tiến về phía lão, chỉ có duy nhất khác biệt, thanh đao hắn luôn mang bên người cũng không có xuất hiện trở lại cùng hắn.

Lý Thiên thời khắc hắn mở mắt ra liền phát hiện mình đang đứng trong một không gian mờ ảo, xung quanh như bị bóng tối nuốt chửng, chỉ lẻ loi mấy tia sáng mờ nhạt tỏa ra từ vài khỏa châu kỳ lạ xung quanh. Khó hiểu nhìn quanh, Lý Thiên khẽ nói

"Chẳng lẽ vẫn còn trong ảo cảnh"

Nhưng ngay sau đó mặt hắn hiện lên nét vui vẻ, Lý Thiên vậy mà đói bụng, rất lâu rồi hắn không có cái cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này, đến bây giờ, Lý Thiên mới phát hiện hắn đang đứng đối diện một bức tường, bàn tay đang đặt trên đó, cảm xúc từ lòng bàn tay truyền lại cho hắn biết, hắn đang chạm vào một vật gì đó, nó tròn tròn, cứng cứng, lại mát lạnh, từ trong đó truyền vào trong người Lý Thiên từng luồng linh khí tinh thuần, ngay lúc một đạo linh khí xuyên qua lòng bàn tay tiến nhập vào cơ thể hắn, Lý Thiên thoải mái vô cùng không kìm được rên lên:

"À, à, hà hà, cái cảm giác này là sao"

"Hả, không thể nào"

Lý Thiên nhìn xuống cánh tay đang đặt trên tường, từ ống tay phát ra ánh sáng li ti rất nhỏ, ẩn hiện hình dạng của khung xương cánh tay, Lý Thiên không kìm được hô nhỏ:

"Chẳng lẽ đạt tới luyện cốt cảnh rồi, luyện thể tầng bảy, không ngờ chỉ mới mấy tháng trước, ta vẫn còn là một phàm nhân"

Cảm khái một câu, Lý Thiên rút tay đang đặt trên tường về, nhưng ngay khi hắn lấy tay xuống liền phát giác cả cơ thể như mất đi toàn bộ sức lực, mệt mỏi ập đến như muốn kéo cả người Lý Thiên ngã xuống nền đất bên dưới, Lý Thiên hoảng sợ vội cố sức với tay đặt trở lại chỗ cũ, lần này hai mắt hắn đã dán sát vào tường đá, nhìn thấy thứ mình đang chạm vào:

"Thì ra là thế"

Lý Thiên nhìn viên ngọc quen thuộc trước mặt, nước mắt bất giác đong đầy khóe mắt, khẽ thì thào

"Là ngươi cứu ta sao, Bảo Bảo, ta có lỗi với ngươi, ta sẽ không bao giờ để người rời xa ta nữa"

Lý Thiên dùng hai tay cố tách viên ngọc ra khỏi bức tường, nhưng cho dù hắn cố gắng cách mấy cũng không có chút động đậy, dường như cả viên ngọc và bức tường đã hòa vào làm một. Đúng lúc này một giọng trẻ con hốt hoảng, dưới ánh sáng lờ mờ hiện ra thân ảnh nhỏ nhắn của tiểu hổ lâu ngày không gặp, đang chạy như bay tới:

"Dừng tay mau, con kiến kia ngươi làm gì thế, mau bỏ hắc ám tủy linh thạch xuống"