Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 40: Lão Ma Xảo Trá

"Cửu Chuyển Ma Công"

Cực ác lão tổ hít sâu một hơi, giọng nói có chút run rẩy, đến chính lão cũng không cách nào áp chế thanh âm của mình, ánh mắt có vẻ tham lam nhìn chằm chằm bốn chữ trước mắt, Lý Thiên thấy phản ứng của lão vội vàng động ý niệm xua tan bốn chữ trên, hóa thành muôn vàn ký tự dung nhập trở lại trong người Lý Thiên, ánh mắt hắn cảnh giác nhìn cực ác lão tổ:

"Lão nhìn gì ghê thế, không định cướp đoạt của ta đấy chứ, lão chết rồi nhớ không"

"Biết rồi, biết rồi, mà nói thật nếu ta còn sống, ta thật có ý định cướp đoạt của ngươi đấy, may là ta, nếu là người khác ngươi mà để lộ coi chừng không được chết tử tế"

Cực ác lão tổ có chút tiếc nuối nhìn Lý Thiên thu hồi bốn chữ kia, rồi mới mở miệng trách móc. Lý Thiên ngược lại không cho là đúng cười:

"Khì khì, vì biết lão chỉ còn tàn hồn nên ta mới lấy ra thôi, chứ bình thường ta đâu có ngu như vậy"

"Ngươi vẫn là tên ngốc thôi, đừng chỉ nhìn bằng mắt thường, có không biết bao nhiêu lão quỷ có muôn ngàn cách để lừa gạt ngươi, đừng tưởng là đã nắm chắc phần thắng mà chủ quan. Không nói đâu xa, ta từng nghe nói ở cửu u tông có một môn tâm pháp, có khả năng giúp linh hồn đoạt xá sống lại, ngươi nên cẩn thận đi"

Cực ác lão tổ có cảm giác rèn sắt không thành, thở dài. Lý Thiên nghe thế hoảng sợ, vô thức đưa tay thủ thế

"Không phải chứ, vậy ngươi có chiêu đó không".

"Ngu vừa thôi, ta là tàn hồn tàn khuyết, linh hồn có ba hồn bảy vía, ta chỉ có một nửa còn tính là linh hồn sao, linh hồn ta vốn bị giam trong trận pháp, áp chế tu vi, không cách nào thoát ra, nếu không phải trận pháp bị phá hủy, linh hồn khôi phục lại cảnh giới ban đầu, tàn hồn này cũng thừa kế phân nửa thì đã tan biến từ lâu rồi"

Lão chưa bao giờ cảm thấy nói chuyện mà tốn nhiều sức như bây giờ, Lý Thiên nghe ra như chợt hiểu gì đó, thất thanh kêu lên:

"Ặc, vậy lão lại lừa ta, linh hồn lão bị phong ấn trong trận pháp, làm sao tàn hồn này còn xuất hiện ở đây"

"Ha ha đúng thế, giờ ngươi mới phát hiện sao, bên trong trận pháp lúc đó đích thị ta đã phong ấn một phần linh hồn vào cơ thể ngươi, nhưng khi ngươi ra khỏi trận pháp phần linh hồn đó vốn sẽ bị thu lại, nhưng cơ thể ngươi vẫn liên kết với ảo trận thông qua trận tâm, cho nên ta vẫn còn trong cơ thể ngươi, sau đó ngươi phá hủy trận pháp, cũng phá hủy chủ hồn ta vốn bị giam giữ bên trong, còn phần tàn hồn này do trú ngụ trong cơ thể ngươi nên vẫn còn tồn tại".

Lão vốn không cần phải che dấu nữa, bị phát hiện nên cười to trêu tức Lý Thiên, làm cho Lý Thiên liên tiếp bị lừa tức muốn xì bọt mép, cố nén giận hỏi thêm một câu:

"Linh hồn lão bị phong ấn thực lực chỉ ngang với ta, dấu hiệu bị linh hồn thôn phệ bên trong trận pháp lần trước cũng là giả sao"

"Ha ha, cuối cùng ngươi cũng khôn ra tý, đúng thế đó chỉ là một ít trò vặt mà thôi, tuy linh hồn bị áp chế nhưng ta vẫn điều động được ít linh khí, tác động một chút vào các huyệt vị của ngươi là sẽ xuất hiện biến hóa như thế, nếu muốn trách thì trách ngươi thiếu hụt kiến thức quá".

Lý Thiên càng nghe càng giận, nhưng biết phát tát cũng chẳng ích lợi gì đành cố nén vào lòng, nhưng nếu không thu chút lợi tức từ lão già này, hắn thật sự nghẹn đến chết mất:

"Sự phụ người hại ta thảm quá, có nên cấp vài môn thần công cho ta không"

"Ngươi đã có thần cấp công pháp Cửu Chuyển Ma Công rồi, còn đòi hỏi nữa sao"

Cực ác lão tổ cười cười nhìn hắn nói, Lý Thiên lại thầm tức lão già này lại muốn đùa giỡn, nhưng như nghe ra có gì đó sai sai, hắn vội vàng đính chính:

"Sư phụ người nói sai rồi, phải là Cửu Chuyển Thần Công, không phải Cửu Chuyển Ma Công"

Cực ác lão tổ ngạc nhiên nhìn hắn, giọng nói ẩn chút giận dữ:

"Ngươi bị mù à, ngay cả thứ do mình triệu hồi ra cũng không nhìn kỹ, ý ngươi nói ta là lão già hồ đồ, ngay cả bốn chữ to tướng trước mắt cũng nhìn lầm sao".

Thấy lão giận dữ không giống đang đùa giỡn, Lý Thiên chữ ra tới miệng cũng đành chặn lại, nuốt xuống nghi hoặc trong lòng, Lý Thiên càng ngày càng cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi, mới mấy tháng trước hắn còn là một người bình thường, nhưng những gì trải qua suốt mấy tháng nay hoàn toàn vượt quá nhận thức của một người bình thường như hắn. Lý Thiên cười khổ lắc đầu, miệng lẩm nhẩm như tự vấn an mình:

"Ta không điên, ta là người bình thường, phải tin tưởng bản thân ta không điên"

Nhìn Lý Thiên như tên ngốc đang tự nói một mình, cực ác lão tổ nhận ra nếu nói thêm mấy câu chắc tên này điên thật, thôi vậy đường hắn đi, nên do tự hắn tìm hiểu mà chọn lấy, cho dù ta vạch đường cho hắn thì hắn mãi chỉ là bản sao của ta. Cực ác lão tổ bỗng nhớ về câu nói khi xưa sư phụ thường nói với lão, như nhớ lại dưới một thác nước hùng vĩ nào đó, có một ông lão râu tóc bạc phơ đang nhấc lên cần câu, trên lưỡi câu có một con cá chép đỏ rực như máu, ông lão tươi cười ôn hòa đưa con cá cho cậu nhóc ngồi bên cạnh, cậu nhóc khoảng bảy, tám tuổi cũng cầm một chiếc cần câu kéo lên kéo xuống mãi vẫn không có con cá nào, ông lão xoa đầu cậu nhóc hiền hòa nói:

"Con nhìn thấy không, thứ con cần là phải học cách ta câu cá, chứ không phải chỉ làm theo những gì ta làm, làm như thế con vĩnh viễn chỉ có thể học được cái hình của ta mà không bao giờ học được cái tinh bên trong".