Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 88: Gặp Lại Tiểu Cô Nương

Lý Thiên say mê nghiên cứu Ưng Trảo Thủ tới nửa đêm mới dừng lại, nhìn ma đao trên mặt đất đã tan hết huyết khí, cầm trong tay mà không cảm thấy biến hóa gì đặc biệt ngoại trừ Huyết Thệ Ngọc được gắn chặt vào phần chuôi cầm.

Ma đao vào tay nhung lão Mã Long vẫn không thấy đâu. Lý Thiên buồn bực tạm gác chuyện này ra sau, lúc này ở ngoài cửa sổ, xuyên qua màn đêm đen, hắn có thể trông thấy vài đạo bóng đen ẩn hiện giữa các tòa nhà nhỏ trong thành.

“Xem ra có chuyện vui rồi”

Ngắm ánh trăng trên cao, Lý Thiên mỉm cười nhìn trời đêm đầy sao, hông vắt ma đao, đẩy nhẹ cửa sổ, cả người lướt đi trên không, ma khí bao phủ lòng bàn chân, mỗi cú nhún chân liền nhảy xa cả chục mét.

Mũi chân điểm nhẹ không chút tiếng động, điểm vào mái ngói chỉ vấy lên vài mẫu bụi mỏng. Lý Thiên không nhanh không chậm bám theo sát toán người áo đen.

“Các ngươi là ai, sao lại xông vào nhà chúng ta”

Phương xa truyền tới tiếng kêu tức giận, giọng nói non nớt quen thuộc ấy làm Lý Thiên hơi động trong lòng, ma khí lưu chuyển càng thêm dữ dội, chân đạp mạnh làm vỡ nát mái ngói dưới chân, cả người phóng về một hướng, rất nhanh đã nhìn thấy toàn cảnh bên dưới

“Tỷ tỷ, mau thả tỷ tỷ của ta ra”

Trong tầm mắt của Lý Thiên xuất hiện một căn nhà tranh nhỏ, trong sân trước nhà, mấy hắc y nhân đang đạp cửa mà ra, trên vai bế một thiếu nữ đã hôn mê, từ trong nhà tranh lúc này bỗng lao ra một tiểu cô nương nhỏ nhắn, nàng bám chặt lấy chân một hắc y nhân kêu lớn:

“Tỷ tỷ, khốn khiếp, các ngươi muốn mang tỷ tỷ ta đi đâu”

“Nhóc con tránh ra”

“Không có chết ta cũng không buông”

Hắc y nhân bị tiểu cô nương bám riết không tha tức giận vung mạnh chân, tiểu cô nương bị đá văng xa cả người bám đầy bụi đất nhưng vẫn như một con dã thú xông tới cắn mạnh vào tay đối phương, cắn chặt không buông. Tên kia bị đau đớn làm cho giận dữ giơ tay định tát nàng.

Lý Thiên xem tới đó, không còn có thể tiếp tục đứng nhìn được nữa, hắc khí bao phủ cả người, thoáng động đã xuất hiện bên cạnh hắc y nhân kia. Hắn tay cầm lấy bàn tay đang giơ cao của đối phương cười nói:

“Ra tay với một đứa con nít như thế, ngươi không thấy nhục sao”

Lý Thiên cũng không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của đối phương, dịch người chắn trước người tiểu cô nương, tay nắm lấy cổ đối phương, trước ánh mắt sợ hãi của hắc y nhân, bẻ quặt cổ hắn sang một bên, thuận chân đá cả người hắn bay đi.

Sau khi giải quyết xong, mắt nhìn về một hướng đã không thấy đám áo đen kia đâu. Lý Thiên lúc này bỗng cảm thấy có một bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy góc áo mình, cúi đầu nhìn xuống phát hiện tiểu cô nương đang nhìn hắn, ánh mắt có vẻ sợ hãi, lâu lâu lại liếc nhìn thi thể đằng xa, nhưng rất nhanh tiểu cô nương lắc đầu nguầy nguậy, rồi dùng hai tay vỗ một cái lên gương mặt bầu bĩnh của mình. Ánh mắt chuyển thành kiên quyết nhìn Lý Thiên, giọng nói đầy vẻ cầu khẩn:

“Đại hiệp, xin người hãy cứu tỷ tỷ của ta”

Vừa nói nàng vừa run rẩy móc từ trong người ra một chiếc túi nhỏ, có vẻ trời khá tối, tiểu cô nương không nhận ra hắn, nhưng Lý thiên vừa nhìn liền hiểu tại sao giọng nói lại quen thuộc thế, Lý Thiên trông thấy túi tiền được đưa tới liền mém chút cười to, chiếc túi nhỏ này không phải của hắn sao, lúc sáng hắn còn lén bỏ nó cho tiểu cô nương, chỉ chưa đầy một ngày liền hoàn nguyên chủ sao.

Tiểu cô nương thấy người trước mặt bất động, lòng âm thầm lo lắng, mắt vẫn luôn nhìn về phía bóng tối phía xa. Uất ức không biết làm sao, từ hai mắt dần đọng một tầng hơi nước, phút chốc liền đẫm lệ nhìn Lý Thiên:

“Hu, hu xin ngươi mau cứu tỷ tỷ đi, cứu tỷ tỷ đi mà”

Tiểu cô nương càng khóc càng hăng, liền dứt khoát ngồi bệt xuống đất khóc lớn. Lý Thiên vốn không có kinh nghiệm ứng phó, đâu biết phải làm sao, chỉ có thể xoa tay đi vòng quanh nàng, bối rối nói:

“Được rồi, được rồi, để ta đi thử xem sao”

“Thật sự”

Tiểu cô nương vừa nghe thế liền vui vẻ mỉm cười, như sợ hắn đổi ý vội vàng mang túi tiền nhỏ nhét vào tay Lý Thiên, Lý Thiên từ túi tiền móc ra một đồng khép giữa hai ngón tay, mang bọc tiền nhỏ ném lại cho tiểu cô nương cười nói:

“Ta chỉ cần một đồng thôi”

Nói rồi liền xoay người đi mất, tiểu cô nương nhìn theo Lý Thiên rời đi mới hết sợ hãi ngã ngồi ra đất, đưa bàn tay nhỏ vuốt vuốt bộ ngực bằng phẳng của mình, thở hồn hển:

“Người đó thật đáng sợ”.

Bình tĩnh được một lúc, nàng liền căm tức quay sang thi thể tên hắc y nhân xấu xố, vung chân đạp liên hồi, miệng mắng to:

“Đều tại lũ khốn nạn các ngươi bắt tỷ tỷ của ta, cước này là cho tỷ tỷ, cước này vì dám đá ta, cước này vì dám làm ta sợ hãi, còn cước này à à”

Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, tiểu cô nương liền đạp mạnh mấy cái

“Cái này là do làm ta mất tiền oan, biết hiện giờ vật giá leo thang, tiền bạc khó kiếm lắm không”

Vận động quá nhiều làm nàng mệt mỏi ôm ngực thở hồng hộc, sau khi phát tiết buồn bực trong lòng, tiểu cô nương có vẻ thoải mái hơn một chút, nhớ lại thanh niên ban nãy nàng hơi ngẫm nghĩ:

“Người đó hình như mình gặp ở đâu rồi nhỉ”

Suy nghĩ không ra, tâm trạng nàng cũng chuyển sang lo lắng

“Không biết tên đó có cứu được tỷ tỷ không, không được phải báo cho Triển ca, không được, Lâm gia và Trần gia đã không còn quan hệ, tỷ tỷ đã dặn không được đến đó”

Tiểu cô nương bồn chồn đi qua đi lại, chân đá vài hòn đá nhỏ, rồi như nghĩ thông suốt, mở miệng cười tươi:

“Tỷ tỷ dặn không được tới Trần gia thì có thể phóng tín hiệu cho Triển ca tới, đúng rồi, pháo hoa Triển ca cho để đâu rồi ta”