Cửu Đỉnh Ký

Chương 49: Xích đồng chùy

Thời đại này mặc dù rất hỗn loạn nhưng loại chuyện tàn sát gia trang trời giận người oán này ở trong Nghi Thành đã rất lâu không phát sinh.

Mẫu thân Viên Lan ở bên cạnh kinh hô: "Phàm ca, Thiết Sơn bang kia điên cuồng như vậy sao? Chẳng nhẽ chúng không biết làm như vậy sẽ khiến cho biết bao gia trang trong Nghi Thành phẫn nộ sao? Còn nữa, Hắc Mộc trang…Mấy cô nương lấy người trong tộc chúng ta chính là người Hắc Mộc trang đó."

"Uhm, cho nên trong tộc hiện giờ cũng rất nhốn nháo." Đằng Vĩnh Phàm nhíu mày nói, "Nhưng chúng ta có thể có biện pháp gì chứ."

"Thiết Sơn bang này quá mức tàn bạo." Trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng bốc lên lửa giận, tàn sát gia trang, thực sự quá mất nhân tính.

Đằng Vĩnh Phàm nói: "Không có biện pháp, theo ta được biết, ba vị đương gia của Thiết Sơn bang đó đều là những nội kình cường giả rất có hung danh đã từng xông pha trên Cửu Châu đại địa đấy! Mỗi tên đều rất tàn nhẫn, có lẽ đồ sát Hắc Mộc trang cũng là cho các thôn trang khác coi làm gương. Đây là giết gà dọa khỉ!

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Chỉ đơn thuần vì bạc của một thôn trang, chưa cần thiết phải giết sạch toàn bộ, hiển nhiên là vì chấn nhiếp thôn trang khác.

"Phụ thân, nương, ca, bang phái đó sẽ đến chỗ chúng ta sao?" Thanh Vũ có chút lo lắng nói.

"Ta hiện giờ lo lắng nhất chính là..." Đằng Vĩnh Phàm lo lắng nói, "Thiết Sơn bang này rất có khả năng sẽ tới Đằng gia trang chúng ta, nói chính xác ra là...nhất định sẽ đến, bọn chúng chắc chắn sẽ đến thu bạc. Vấn đề là...lúc nào đến thôi!"

"Điểm ấy không thể không phòng bị." Đằng Thanh Sơn gật đầu, điều này quan hệ đến sinh tồn toàn tộc nên không thể khinh thường, thoáng suy tư, Đằng Thanh Sơn liền nói: "Cha, con thấy thế này...Từ mai trở đi, đội thợ săn ra ngoài sẽ do Thanh Hổ dẫn đầu. Với thực lực Thanh Hổ hiện tại, vào trong núi cũng không có vấn đề gì. Mà con trong khoảng thời gian này cũng không vào núi khổ luyện, sẽ ở trong trang để phòng ngừa vạn nhất!"

Đằng Vĩnh Phàm gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng đây chỉ là một phía, còn có rất nhiều chuyện khác đều cần thay đổi. Chẳng hạn như chuyện luyện tập 'Hổ Quyền' trong tộc, hiện giờ chắc phải chuyển đến luyện võ trường. Tùy lúc có thể ngăn cản địch nhân có thể xuất hiện."

Bình thường luyện tập 'Hổ Quyền', đều là ở trong rừng.

Nhưng từ rừng cây chạy đến luyện võ trường cũng phải mất một ít thời gian.

"Nếu Thiết Sơn bang kia yêu cầu bạc không cao, chúng ta lùi một bước cũng không sao cả. Nếu ra giá thật sự quá cao, không cách nào khác...Chúng ta chỉ có thể chọn cách chống cự." Đằng Vĩnh Phàm nói.

"Dạ." Đằng Thanh Sơn đã sớm đưa ra quyết định.

Nếu thật sự xuất hiện nguy cơ, đến lúc ấy, không cần phải giấu diếm thực lực, trực tiếp đại khai sát giới. Đối với Đằng Thanh Sơn mà nói...Thân nhân trân quý nhất cả đời như cha, nương, muội muội, còn có rất nhiều trưởng bối đã chiếu cố hắn, đều ở trong tông tộc. Tông tộc là cội nguồn của hắn, cũng là cội nguồn người thân của hắn. Hắn thề, dù chết cũng sẽ bảo hộ Đằng gia trang.

"Chuyện vẫn chưa xấu đến tình trạng đó." Đằng Vĩnh Phàm cũng thấy vấn đề trầm trọng, cười nói: "Đằng gia trang chúng ta, so với Hắc Mộc trang còn mạnh hơn nhiều. Thiết Sơn bang đó cũng sẽ biết chọn lựa."

Đằng gia trang, đích xác mạnh hơn nhiều so với Hắc Mộc trang.

Bốn năm qua, chỉ riêng tộc nhân luyện ra nội kình đã có chừng hơn ba mươi người. Đương nhiên tộc nhân từng luyện tập 'Hổ Quyền' đã có vài trăm người, nhưng chỉ có ba mươi mấy người luyện ra nội kình, tỷ lệ đích xác rất thấp. Nhưng tộc nhân luyện ra nội kình, lực phá hoại sẵn có của mỗi người đều hết sức kinh người.

"Thiết Sơn bang nếu tưởng rằng Đằng gia trang chúng ta dễ ức hiếp như Hắc Mộc trang thì bọn chúng sai rồi." Đằng Thanh Sơn vừa cười vừa nói, đáy lòng lại tiềm ẩn sát cơ.

Tới thời khắc mấu chốt, Đằng Thanh Sơn từ trước tới nay chưa bao giờ biết nương tay.

o0o

Chuyện Hắc Mộc trang bị tàn sát truyền đi rất nhanh. Tộc nhân của cả Đằng gia trang rất nhanh đều biết. Đằng gia trang cũng trở nên sợ bóng sợ gió, hảo hán trong tộc từng người đều huấn luyện ở trong luyện võ trường, cho dù không ở luyện võ trường thì cũng là ở trong nhà, rất ít người rời khỏi thôn trang.

Duy chỉ có hơn ba mươi người đội thợ săn thỉnh thoảng mới ra ngoài săn thú.

Mà đệ nhất cao thủ trong tộc – Đằng Thanh Sơn, cũng ở lại trong trang, không hề vào núi. Cả Đằng gia trang đều đang chuẩn bị nghênh địch.

ở thời đại hỗn loạn này, muốn bảo vệ tốt cho tông tộc, chỉ có thể dựa vào chính mình.

o0o

Trên luyện võ trường hoàn toàn huyên náo.

"Hây!"

"Ha!"

Mỗi tộc nhân hoặc là luyện thương pháp, hoặc là luyện 'Hổ Quyền', còn có tộc nhân đang nâng thạch tỏa, lăn thiết cầu, xách thùng gỗ tôi luyện khí lực, các loại phương thức huấn luyện lưu truyền dân gian mặc dù đơn giản nhưng cũng rất có hiệu quả. Dưới tình huống cảm thấy có nguy cơ, các tộc nhân huấn luyện càng thêm khắc khổ.

Đám phụ nữ lại đi lo các chuyện lặt vặt như: canh tác, giặt quần áo, nấu cơm, chăm lo hài tử..vv..

Đám nam nhân cường tráng chỉ cần khổ luyện, chỉ có nam nhân yếu ớt mới cùng phụ nữ lo các chuyện vụn vặt kia.

"Nhị nương, cô đừng khóc nữa." Ba phụ nữ vừa giặt quần áo vừa đồng thanh nói với một phụ nữ đôi mắt đã ửng đỏ trong số đó.

"Đệ đệ ta bị giết rồi, bị Thiết Sơn bang Ai Thiên Đao giết chết rồi." Người phụ nữ đó vừa nói nước mắt không tự chủ liền chảy xuống, "Đệ đệ ta ngoan ngãn nhất, lúc nhỏ thích ngủ với ta. Thích ăn bánh bột ta làm nhất." Nói xong, vẫn nức nở, "Nhưng, nó đã chết rồi a."

Khóe mắt những phụ nữ khác cũng bị những lời đó làm cho ửng đỏ.

"Nhị nương, nhà cha mẹ tỷ trong Lý trang còn may, chỉ chết mấy người, Thiết Sơn bang cầm bạc xong cũng đi ngay, nhưng Hắc Mộc trang kia lại bị giết toàn trang. Nhà nàng dâu của tam đệ trượng phu ta, cha mẹ, đệ đệ muội muội của nàng, toàn bộ chết hết. Ai…" Đám phụ nữ cảm thán nói.

"Đằng gia trang chúng ta vẫn may."

"Uhm, Đằng gia trang, dù sao cũng là thôn trang nổi tiếng lợi hại trong phương viên vài chục dặm."

"Ở quê ta, ta có một đứa cháu gái đằng ngoại, tên Phương Lan, lớn lên rất xinh xắn, ta cũng muốn giới thiệu nàng cho hán tử của Đằng gia trang."

Đám phụ nữ này thi nhau đàm luận, ở thời đại này, thôn trang nào cường đại thì không bị ức hiếp, đám nam nhân trong thôn trang đó cũng dễ dàng tìm được nữ nhân. Dù sao, phụ mẫu cũng luôn lo lắng cho con mình, gả đến thôn trang cường đại, ăn no mặc ấm không bị ức hiếp thì đã là cuộc sống trong mộng tưởng rồi.

"Thiết Sơn bang kia đã tới rất nhiều thôn trang, không biết, lúc nào sẽ tới chỗ chúng ta."

"Đừng nói xui xẻo, đám Ai Thiên Đao này, ta cả đời cũng không muốn nhìn thấy bọn chúng."

Ngay trong tiếng bàn luận.

Đại địa đột nhiên rung rinh.

"Tiếng vó ngựa!" Hầu như hết thảy người trên cả luyện võ trường đều quay đầu nhìn về phía ngoài đại môn, Bạch Mã bang mỗi năm thu tiền, động tĩnh tiếng vó ngựa truyền đến, mọi người sớm đã quen thuộc. Cơn chấn động này rõ ràng là do tiếng vó ngựa dẫn tới. Nhưng...Lần này đến không phải Bạch Mã bang!

Sắc mặt đám Đằng Thanh Hổ hôm nay không đi săn thú mà ở trên luyện võ trường đột nhiên đại biến.

Đây là một đội kỵ binh, chỉ vừa quét mắt, dĩ nhiên nhìn không thấy điểm cuối mã đội này. Rất rõ ràng...Đội ngũ này, nhân mã rất đông.

"Là Thiết Sơn bang!"

Tiếng la hét thê lương vang lên!

"Ha ha...Đám tiểu tử Đằng gia trang!" Một tiếng cười lớn hệt như tiếng sấm rầm rập, chỉ thấy đó là một người đứng ngay trước mắt đội kỵ binh dày đặc, đó là một tráng hán cường tráng đầu trọc, mặc bối giáp, tráng hán đầu trọc này ngồi trên một con tuấn mã toàn thân đỏ rực, cao chừng tám thước, chính là Xích Hỏa Mã đến từ Đại Nhung, giá trị ngàn lượng bạch ngân.

Trên yên con Xích Hỏa Mã này còn mắc hai quả chùy tròn màu đồng đỏ, trên chùy còn đính rất nhiều mũi chùy nhọn.

Chỉ dùng mắt suy đoán, quả chùy tròn màu đồng đỏ này, mỗi quả đều phải nặng trăm cân.

Tráng hán đầu trọc này đột nhiên từ trên Xích Hỏa Mã nhảy xuống, nhẹ nhàng tựa như lông ngỗng, đồng thời hai tay cầm Xích Đồng Chùy, giữa hai quả chùy được nối liền bằng xích sắt dài chừng một trượng, tráng hán đầu trọc cười lớn một tiếng, đột nhiên vung quả chùy bên tay trái đồng thời quát to: "Mở!" Đại thiết chùy hệt như sao băng xẹt qua không trung, sinh ra tiếng gió chói tai đáng sợ, rầm rầm đập lên đại môn Đằng gia trang.

"Rầm!"

Cả đại môn rung động, rồi sau đó 'Bồng' một tiếng, đột nhiên nứt toác ra, từng mảnh gỗ cứng cáp liền vỡ vụn bay tung tóe.

Sau đó tráng hán đầu trọc thu hồi đồng chùy, từ không trung hạ xuống, con Xích Hỏa Mã kia dường như rất hiểu tính người, đột nhiên chạy đến khiến tráng hán đầu trọc vừa vặn rơi lên mình ngựa.

"Sao có thể?" Đám người Đằng Thanh Hổ hít một hơi lạnh, trợn mắt há mồm nhìn từng mảnh gỗ nơi đại môn.

Đại môn trong tộc, đó là dùng vài cây cự mộc cứng rắn trên Đại Duyên Sơn dựng thành, cho dù hơn mười tráng hán mang cọc gỗ ra phá cũng phá không nổi. Thủ lĩnh kỵ binh dưới trướng Dương Châu Diêm Thương khi ấy bổ tan then cửa sắt là dùng xảo kình. Nhưng tráng hán đầu trọc này lại trực tiếp phá cửa.

"Nếu muốn phá mở đại môn, không có khí lực vạn cân thì không thể làm được." Đây là một câu Đằng Vân Long lúc ấy nói qua.

Lúc này, đám tộc nhân hoàn toàn bị kinh hãi.

Chẳng nhẽ...

Tráng hán đầu trọc này có khí lực vạn cân?

"Ầm ầm!" Hàng loạt mã tặc dưới sự dẫn dắt của tên thủ lĩnh đầu trọc, phảng phất như một cơn gió xông vào luyện võ trường.

"Cút ngay." Đám mã tặc cười lớn, liền dùng khảm đao trong tay mặc sức chém về phía đám tộc nhân trên luyện võ trường.