Cửu Đỉnh Ký

Chương 85: Hắc Yểm mã

Trên thao trường, đám Hắc Giáp Quân tụm năm tụm ba nhỏ giọng bàn luận.

"Khiêu chiến bách phu trưởng chấm dứt! Tám bách phu trưởng tân nhiệm, phân biệt là Đằng Thanh Sơn, Ngưu Triển, Công Dương Khánh, Hồng Hưng Dương, Nhạc Tùng…" Lão giả áo đen trên khán đài cao giọng liên tục báo tên tám người giành được chiến thắng sau cùng.

"Tám bách phu trưởng, đến trước mặt nào." Lão giả áo đen lớn tiếng nói.

Đằng Thanh Sơn cùng bảy người đi song song về phía trước mặt.

Bịch! Bịch! Bich!

Tám thớt Thanh Tông Đạp Tuyết Mã khoác trọng giáp được tám quân sĩ Hắc Giáp Quân dắt đến, trên yên của mỗi một thớt Thanh Tông Đạp Tuyết Mã đều xếp một bộ xích thiết trọng giáp màu đỏ sậm.

"Bách phu trưởng Hắc Giáp Quân chúng ta mỗi người đều có một con Thanh Tông Đạp Tuyết Mã và một bộ xích thiết trọng giáp. Còn về binh khí, có thể sử dụng binh khí mình mang theo hoặc cũng có thể yêu cầu với tông phái." Lão giả áo đen lạnh lùng nói.

"Đằng Thanh Sơn." Lão giả áo đen đột nhiên nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, "Ngươi từ hôm nay trở đi sẽ làm đệ nhất lĩnh Hắc Giáp Quân, đệ tam bách phu trưởng trong đội ngũ dưới trướng đô thống!"

"Vâng." Đằng Thanh Sơn cao giọng đáp.

"Nhận chiến mã, trọng giáp!" Lão giả áo đen lạnh lùng nói.

Nhất thời một tên quân sĩ Hắc Giáp Quân ở bên dắt thớt Thanh Tông Đạp Tuyết Mã kia đến đến bên cạnh Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nhận lấy Thanh Tông Đạp Tuyết Mã và xích thiết trọng giáp: "Hắc Giáp Quân thực giàu có, bách phu trưởng đã được sử dụng Thanh Tông Đạp Tuyết Mã, xích thiết trọng giáp rồi." Thanh Tông Đạp Tuyết Mã, đó là vương giả trong Thanh Tông Mã, trị giá năm ngàn lượng bạch ngân.

Xích thiết trọng giáp, không thấp hơn chút nào so với Thanh Tông Đạp Tuyết Mã.

Nếu như tính thêm cả trọng giáp khoác trên thân chiến mã, chỉ riêng trang bị, giá trị đã hơn một vạn lượng bạch ngân. Không thể nói không xa xỉ.

"Ngưu Triển!" Lão giả áo đen lại lần nữa mở miệng, "Ngươi, từ hôm nay trở đi chính là đệ tam lĩnh Hắc Giáp Quân, đệ nhất bách phu trưởng dưới trướng đô thống..."

Liên tục tám tên bách phu trưởng đều nhận chiến mã, trọng giáp. Quân sĩ Hắc Giáp Quân bên dưới đều không khỏi có chút đỏ mắt.

"Cuộc tranh đoạt bách phu trưởng chấm dứt, chín vị nhất lưu võ giả thất bại, trực tiếp trở thành ngũ trường. Hiện tại bắt đầu tranh đoạt đội trưởng." Lão giả áo đen lạnh nhạt nói, sau đó lại ngồi xuống. Cuộc tranh đoạt đội trưởng này, đệ nhất thống lĩnh hắn, nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.

So sánh cuộc chiến tranh đoạt bách phu trưởng với đội trưởng, thanh thế giao thủ rõ ràng yếu hơn chút.

Nhưng cả thao trường lại càng thêm náo nhiệt.

"Thanh Sơn, ngươi coi đi, chức đội trưởng này, ta đến đoạt lấy đây, ngươi đoạt chức bách phu trưởng, ta cũng không thể bẽ mặt ngươi a." Đằng Thanh Hổ tự tin cười, mà Đằng Thanh Sơn cũng có nắm chắc đối với thực lực của Thanh Hổ, trong nhị lưu võ giả, biểu ca này của mình hẳn xem như trung đẳng.

Bởi vì tu luyện 'Đại Thương Thung', 'Hổ Quyền'.

Biểu ca mình trên phương diện tốc độ thương pháp và thính kình hẳn phải tương đương với bách phu trưởng Ngưu Triển.

"Đoạt một chức đội trưởng, hẳn sẽ không thành vấn đề." Trong lòng Đằng Thanh Sơn thầm nhủ.

"Đằng Thanh Sơn." Thanh âm trong trẻo vang lên.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn, người đến chính là Ngũ Mạn, Ngũ Mạn chớp chớp mắt: "Đằng Thanh Sơn, ta ban đầu thực không nhìn ra đấy, ngươi không ngờ lợi hại như vậy. Ngay cả Nhạc Tùng cũng bị ngươi đánh bại. Thương pháp của ngươi luyện thế nào? Sư phụ ngươi là ai thế?"

"Ta tự mình sáng tạo ra, cô tin hay không?" Đằng Thanh Sơn vui vẻ cười.

"Hứ, vẫn còn khoác loác." Ngũ Mạn hừ một tiếng sau đó nhìn về phía Thanh Tông Đạp Tuyết Mã được Đằng Thanh Sơn dắt, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, lập tức trừng mắt với Đằng Thanh Sơn một cái, "Hừ, đám quái vật các ngươi, lần này không ngờ xuất hiện mấy cao thủ. Bằng không tám bách phu trưởng, khẳng định ta sẽ có một cái. Ta lúc nào mới có thể có một thớt Thanh Tông Đạp Tuyết Mã đây?" "Sư tỷ, Thanh Tông Đạp Tuyết Mã này tỷ cho dù giành được, muốn thuần phục cũng không chuyện đơn giản a." Gia Cát Vân cùng muội muội Gia Cát Thanh của hắn đi tới.

"Đằng huynh, Đạp Tuyết Mã này ngươi dắt còn được chứ muốn ngồi lên lưng khiến nó ngoan ngoãn nghe lời, quả thực không phải chuyện đơn giản đâu." Gia Cát Vân cười cười nhắc nhở nói: "Càng là bảo mã thì thuần dưỡng càng khó khăn, phải có kiên nhẫn a." "Ô… Ca, các huynh xem, Đằng Thanh Hổ kia thắng rồi." Gia Cát Thanh đột nhiên nói.

Đằng Thanh Sơn quay đầu lại.

Quả nhiên Đằng Thanh Hổ tay cầm trường thương đang đắc ý gào thét ầm ĩ. Tuy nhiên trên thao trường huyên náo đó, gần như nghe không thấy.

Chạng vạng tối, mảnh trăng lơ lửng trên cao.

Hiện giờ là tháng chạp lạnh lẽo, buổi tối vẫn rất lạnh. Tại nơi quân doanh Hắc Giáp Quân của Quy Nguyên Tông, đám bách phu trưởng mỗi người đều có một tòa đình viện riêng biệt. Mà tân nhiệm bách phu trưởng Đằng Thanh Sơn lúc này đang ở trong đình viện của mình.

"Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân, uống rượu thực lợi hại." Đằng Thanh Sơn nhớ lại ngày hôm nay, thở dài không thôi.

Ban ngày là tranh đoạt bách phu trưởng, đội trưởng. Đến tối cũng là uống rượu ăn mừng. Đằng Thanh Sơn trở thành tân nhiệm bách phu trưởng, những quân sĩ dưới trướng hắn đương nhiên muốn mời rượu. Mà những cao thủ khác trong Hắc Giáp Quân cũng kính trọng Đằng Thanh Sơn là một cao thủ, cũng tới mời rượu.

Còn may là cơ quan tạng phủ Đằng Thanh Sơn cực kỳ cường đại mới có thể không say.

"Hôm nay còn có một việc chưa làm." Đằng Thanh Sơn nhìn về phía góc đình viện giữ Thanh Tông Đạp Tuyết Mã.

"Thuần ngựa?" Đằng Thanh Sơn cười cười đi tới.

Đôi mắt của Thanh Tông Đạp Tuyết Mã ngó ngó Đằng Thanh Sơn, sau đó lại cúi đầu xuống, căn bản không thèm để ý Đằng Thanh Sơn.

"Hây." Tay phải Đằng Thanh Sơn đè lên yên ngựa.

Đột nhiên dùng lực!

Thanh Tông Đạp Tuyết Mã cảm thấy không vững liền quỳ xuống.

Thanh Tông Đạp Tuyết Mã nhất thời tức giận, bốn vó giẫm đạp, liều mạng muốn đứng dậy, đồng thời phát ra tiếng hí phẫn nộ.

Đằng Thanh Sơn chỉ vẹn vẹn đè tay phải lên yên ngựa, mặc cho Thanh Tông Đạp Tuyết Mã phẫn nộ phản kháng thế nào cũng không cách nào hoàn toàn đứng thẳng… Phảng phất một cánh tay của Đằng Thanh Sơn như một tòa núi. Mặc cho nó có điên cuồng hơn nữa cũng vô phương khiến tay phải Đằng Thanh Sơn dời đi một tấc.

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn con Thanh Tông Đạp Tuyết Mã này.

Dần dần, Thanh Tông Đạp Tuyết Mã buông tha phản kháng, cúi đầu xuống.

Động vật rất đơn giản, ngươi mạnh hơn nó, nó sẽ chọn cách thuần phục.

"Hả?" Lỗ tai Đằng Thanh Sơn khẽ nhúc nhích.

"Két!" Cửa đình viện mở ra, Đằng Thanh Hổ đi vào, cả người đầy mùi rượu, cười nói: "Thanh Sơn, ha ha, chỗ ở của bách phu trưởng đúng là tốt hơn chỗ ta a. Cái phòng của ta, ngay cả sân đều không có. Ta ngủ luôn ở đây nhé." "Được, không vấn đề gì." Đằng Thanh Sơn cười trả lời. Hôm nay biểu ca mình cũng dựa vào thực lực giành được vị trí đội trưởng.

"Vừa rồi ta nghe thấy tiếng ngựa hí, sao thế, ngươi đang thuần phục con Thanh Tông Đạp Tuyết Mã à?" Đằng Thanh Hổ hỏi.

"Đúng."

"Sao rồi?" Đằng Thanh Hổ hỏi. "Ta nghe đám huynh đệ kia nói, Đạp Tuyết Mã này không phải dễ thuần phục đâu."

"Đã thuần phục rồi." Đằng Thanh Sơn cười cười từ trong phòng mang ra một ấm trà, "Xem ngươi cả người toàn mùi rượu kìa, uống ít nước cho tỉnh rượu đi." Nói xong liền tới góc đình viện, hai huynh đệ lập tức ngồi hai bên bàn đá, uống trà nói chuyện phiếm.

"Ừ, cũng đúng, Thanh Sơn ngươi mười tuổi đã có thể giết chết lang vương, thuần phục một con Đạp Tuyết Mã tính là cái gì." Đằng Thanh Hổ đôi mắt phát sáng, "Thanh Sơn, ngươi biết đô thống và thống lĩnh Hắc Giáp Quân, tọa kỵ đều là cái gì không? Trọng giáp kia, là thứ gì không?" "Cái gì?" Đằng Thanh Sơn quả không rõ ràng lắm.

Hắc Giáp Quân tổng cộng có bốn vị thống lĩnh, mười hai vị đô thống, sáu mươi vị bách phu trưởng.

"Nghe những huynh đệ kia nói, các bách phu trưởng là Đạp Tuyết mã, xích thiết trọng giáp. Còn đô thống đại nhân chính là Xích Huyết Mã trị giá hai ba vạn lượng bạch ngân cũng trân quý tương tự hàn thiết trọng giáp! Nghe nói, một thớt Xích Huyết Bảo mã có thể một ngày đi hơn hai ngàn dặm đấy." Đằng Thanh Hổ cùng đám quân sĩ bình thường ở cùng một chỗ nên cũng nghe được không ít tin tức.

Đôi mắt Đằng Thanh Sơn sáng lên.

Xích Huyết Bảo Mã?

Đằng Thanh Sơn cũng từng nghe qua, loại chiến mã này mồ hôi chảy ra đều là màu đỏ. Tốc độ chạy cực nhanh.

Hàn thiết trọng giáp, đương nhiên không thể hoàn toàn là Thiên niên hàn thiết, mặc loại như vậy trên người đều cảm thấy lạnh buốt thấu xương. Chỉ là một phần nguyên liệu là hàn thiết. Hàn thiết trọng giáp này, lực phòng ngự tất nhiên cũng cực cao.

"Tứ đại thống lĩnh thì sao?" Đằng Thanh Sơn truy hỏi.

"Tứ đại thống lĩnh, tọa kỵ là Hắc Long Mã trong tam đại long mã trên Cửu Châu đại địa, ngoài ra còn được xưng là Hắc Yểm Mã."

"Nghe nói ngày có thể chạy năm ngàn dặm! Khi chạy nghe nói chỉ cảm thấy một cơn hắc phong tạt qua, nhìn gì cũng không thấy. Tứ đại thống lĩnh mặc dù có đủ tư cách có được Hắc Yểm Mã, nhưng nghe nói trong tứ đại thống lĩnh chỉ có hai người thuần phục được Hắc Yểm Mã, hai người trẻ hơn chút đều không thuần phục thành công."

Đằng Thanh Sơn thầm kinh ngạc.

Ngày chạy năm ngàn dặm?

Nên biết, chiến mã không thể chạy không ngừng suốt hai mươi tư giờ, ngựa cũng cần phải nghỉ ngơi. Hắc Yểm Mã này cho dù là Long Mã, một ngày chạy được mười hai giờ đã xem như lợi hại rồi. Mười hai giờ năm ngàn dặm, vậy chẳng khác nào 400 dặm một giờ.

"Vận tốc hai trăm km? Đây còn là tốc độ lâu dài, nếu như tốc độ bộc phát, vận tốc trong nháy mắt có lẽ phải đến bốn trăm km. So với tốc độ cực hạn của những chiếc siêu cấp xe đua ở kiếp trước đều phải nhanh hơn." Đằng Thanh Sơn cảm thấy giật mình.

Không hổ danh là Long Mã!

Ngày chạy năm ngàn dặm, quá đáng sợ! Cũng chỉ thời kỳ thiên địa linh khí sung túc thế này mới có thể sinh ra thôi.

"Ngựa càng lợi hại thì thuần phục càng khó. Mặc dù Hắc Yểm Mã từng bị đám tiền bối Quy Nguyên Tông thuần phục, dã tính đã giảm đi rất nhiều. Nhưng vẫn không phải đám cao thủ bình thường có thể thuần phục được." Đằng Thanh Sơn thầm nhủ.

"Chiến giáp của tứ đại thống lĩnh là huyền thiết trọng giáp! Lực phòng ngự cũng cực cao." Đằng Thanh Hổ nói.

"Ừm." Đằng Thanh Sơn đối với thứ gọi là trọng giáp cũng không quá quan tâm.

Bởi vì…

Trọng giáp trong quần chiến thì lợi hại, nhưng trong đơn đấu lại co nhược điểm trí mạng!

"Trọng giáp không thể không có chút khe hở nào, mà mặc trên người có không ít khe hở thì cao thủ hoàn toàn có thể thông qua khe hở đó, giết chết địch nhân.

Chỗ trí mạng nhất của trọng giáp chính là ảnh hưởng đến tốc độ, ảnh hưởng đến độ nhanh nhạy.

Thân là một cao thủ, sinh tử độc đấu, độ nhanh nhạy rất quan trọng. Nếu mặc trọng giáp, động tác, độ linh hoạt khẳng định sẽ suy giảm nhiều. Trong thiên quân vạn mã thì miễn, nhưng một đấu một, đối phương hoàn toàn có thể né tránh linh hoạt, dễ dàng chà đạp ngươi.

Hai huynh đệ đàm đạo tới tận đêm khuya.

"Được rồi, biểu ca, đêm khuya rồi, nghỉ sớm chút đi, sáng mai còn phải luyện công sớm." Đằng Thanh Sơn nói.

"Ừ." Đằng Thanh Hổ đột nhiên có chút hiu quạnh, "Đúng a, sáng mai còn phải luyện công sớm… Thanh Sơn, bắt đầu từ ngày mai chúng ta chính là một thành viên Hắc Giáp Quân chân chính. Ta thực sự có chút không quen, cũng không biết tộc nhân trong Đằng gia trang thế nào rồi." Đáy lòng Đằng Thanh Sơn hơi run rẩy.

Đúng, từ hôm nay trở đi, hắn cũng là một thành viên của Quy Nguyên Tông, hay chính là bách phu trưởng Hắc Giáp Quân.

"Được rồi, đừng khiến thân nhân trong tộc thất vọng." Đằng Thanh Sơn khích lệ nói.

"Ừm." Đằng Thanh Hổ hít sâu một hơi, "Huynh đệ chúng ta ở Quy Nguyên Tông này cố gắng dốc sức, chờ đến sau này nở mày nở mặt sẽ trở về!"