Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Quyển 2 Chương 26

Sở Cuồng không để ý đến ý kiến này của Nhẫm Cửu, hắn ra hiệu bảo nàng ngồi xuống rồi đưa cho nàng một viên thuốc hình bầu dục màu trắng: “Anh không đảm bảo có thể chữa khỏi triệu chứng nhận nhầm người của em hiện nay. Có điều sự thay đổi của em mới xuất hiện sau khi biến thành người đồng hóa. Thuốc này áp chế sức mạnh của người đồng hóa trong thân thể em, chắc là có thể ít nhiều giảm bớt triệu chứng này”.

Nhẫm Cửu cầm viên thuốc nhưng không cho vào miệng ngay mà ngẩng đầu nhìn Sở Cuồng, đôi mắt vẫn đen trắng rõ ràng như trước kia. Ai có thể nghĩ rằng khi đôi mắt này trở nên đỏ sậm, Nhẫm Cửu lại muốn uống máu người khác?

“Sở Cuồng! Nếu em uống viên thuốc này, sau này có sinh vật không mang hình người đến tấn công thì làm thế nào?”.

“Để anh đối phó!”.

Bốn tiếng này rất mạnh mẽ kiên định. Nhẫm Cửu cụp mắt: “Dường như mỗi lần đến thời khắc mấu chốt là em lại không giúp được gì…”.

Cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt lại xuất hiện. Sở Cuồng lập tức nói: “Không, em đã giúp anh rất nhiều. Trước giờ may mà có em giúp đỡ”.

Nhẫm Cửu ngẩng đầu lên, ánh mắt sang rực nhìn hắn.

Vốn khi nói câu này cảm thấy hơi ngượng mồm, nhưng nhìn thấy sắc mặt Nhẫm Cửu như vậy, Sở Cuồng thấy chợt càng mềm lòng hơn. Kì thực chỉ là một câu nói có thể làm cho Nhẫm Cửu vui vẻ như thế là đáng giá lắm rồi. Nếu như Nhẫm Cửu thích nghe, có lẽ hắn nên học cách nói những lời có cánh không có giá trị gì thực tế như thế này.

Nhẫm Cửu ngẩng đầu nuốt viên thuốc, sau đó nhìn Sở Cuồng nói nghiêm túc: “Em không biết vì sao mình lại nhận nhầm người, nhưng em nhất định sẽ không nhận nhầm anh”. Trong đôi mắt đen láy của Nhẫm Cửu chỉ có bóng dáng Sở Cuồng: “Nếu như… Em nói là nếu như, nếu như có một ngày em không cẩn thận nhận nhầm thì nhất định là không phải em cố ý”. Nhẫm Cửu đưa tay ra nắm cánh tay Sở Cuồng: “Anh phải hứa không được giận em”.

Sở Cuồng cúi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện hai tay Nhẫm Cửu đã trở nên gầy yếu nhợt nhạt mà hắn không hề hay biết. Trước kia Nhẫm Cửu là một cô gái rất khỏe mạnh. Sở Cuồng lại ngẩng đầu nhìn Nhẫm Cửu, trong giọng nói của hắn có một sự thương cảm mà chính hắn cũng không hề phát hiện: “Anh sẽ không giận”.

Nhẫm Cửu toét miệng cười.

Hai ngày sau, cuối cùng Nhẫm Cửu cũng nhận nhầm Sở Cuồng. Hôm đó trời âm u như sắp mưa, Nhẫm Cửu ở trong phòng nhìn rừng trúc bên ngoài đung đưa theo gió. Sở Cuồng mang thuốc đến cho Nhẫm Cửu, gõ cửa đi vào, còn chưa đi đến bên cạnh Nhẫm Cửu thì nàng đột nhiên mở miệng nói: “Phó Thanh Mộ, anh nghĩ bây giờ Sở Cuồng đang làm gì?”.

Sở Cuồng chết sững, bời vì lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, làm gì có Phó Thanh Mộ nào ở đây? Hắn lắc đầu: “Nhận nhầm rồi. Uống thuốc đi!”.

Nhẫm Cửu quay lại, ngẩn ngơ nhìn Sở Cuồng rất lâu, sau đó nhíu mày: “Thế anh là ai?”.

Sở Cuồng lại sững người: “Anh là Sở Cuồng”.

Nhẫm Cửu cau mày lắc đầu: “Anh là Sở Cuồng? Tôi sẽ không nhận nhầm Sở Cuồng. Anh không phải anh ấy”.

Sở Cuồng khẽ thở dài: “Em cứ uống thuốc đi đã”.

Nhẫm Cửu tránh bàn tay hắn đưa tới, lúc đứng dậy làm đổ ghế, vẻ cảnh giác lộ rõ trên mặt: “Bây giờ tôi không nhận rõ người khác, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nhận nhầm Sở Cuồng. Anh định lừa tôi uống thuốc để hại tôi… Hứ”. Nhẫm Cửu hừ lạnh một tiếng, đưa tay vào trong người rút ra khẩu súng màu bạc Sở Cuồng cho mình.

Tình hình trở nên nghiêm trọng rồi. Sở Cuồng nghiêm mặt: “Đặt súng xuống, không được sử dụng bừa bãi”.

“Biến ra ngoài!”.

Nghe thấy ba tiếng này từ miệng Nhẫm Cửu, nhìn sắc mặt lạnh như bang trước mắt, Sở Cuồng nhất thời không phản ứng lại kịp. Lúc này tiếng Phó Thanh Mộ vang lên ngoài cửa: “Ôi mẹ ơi, hai người định giết nhau đấy à?”.

Nhẫm Cửu nhìn ra ngoài cửa: “Phó Thanh Mộ?”.

Phó Thanh Mộ vỗ vỗ ngực: “Còn may mà hôm nay cô nương nhận ra đạo sĩ ta, nếu không thì thật là xui xẻo”. Hắn vừa nói vừa hết sức thận trọng đi men tường vào trong phòng: “Cửu cô nương, đồ vật trên tay cô nương quá nguy hiểm, cô nương cất đi rồi nói tiếp”.

Nhẫm Cửu nhìn Phó Thanh Mộ rồi lại nhìn Sở Cuồng vẻ mặt vẫn cảnh giác nhưng lại lộ rõ sự không tin tưởng đối với bản thân mình và cả vẻ hoang mang: “Hắn nói hắn là Sở Cuồng, nhưng tôi không quen hắn”.

Phó Thanh Mộ cũng ngẩn ra. Mấy ngày nay Nhẫm Cửu luôn nhận nhầm người nhưng chưa bao giờ nhận nhầm Sở Cuồng. Hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện này, Phó Thanh Mộ cũng rất ngạc nhiên: “Nhưng người này… đúng là Sở Cuồng, Sở huynh. Không sai đâu, cô nương nhìn bản mặt lạnh như xác chết đó xem, đúng là Sở huynh”.

Nhẫm Cửu cực kỳ hoài nghi nhìn Sở Cuồng một lát, sau đó chậm rãi hạ khẩu súng trên tay xuống, cất vào trong áo.

Lúc này Phó Thanh Mộ mới thở phào, nhỏ giọng nói: “Sở huynh, lúc nào Cửu cô nương nhận ra Sở huynh, Sở huynh phải tìm cơ hội lấy lại vũ khí của Cửu cô nương. Nếu không biết đâu có lúc Cửu cô nương bắn chết ta hoặc những người khác thì không hay lắm”.

Sở Cuồng không lên tiếng. Hắn có thể tưởng tượng được, khi nào Nhẫm Cửu tỉnh táo, nếu hắn đòi lại khẩu súng đó thì vẻ mặt Nhẫm Cửu sẽ buồn bã thế nào. Hoặc là không cần hắn đến đòi Nhẫm Cửu thứ gì, khi Nhẫm Cửu có thể nhận ra hắn, nhớ lại chuyện này, nhất định Nhẫm Cửu sẽ cảm thấy cực kì đau khổ và bất lực. Bởi vì Nhẫm Cửu đã chĩa súng vào hắn, đây là chuyện ngay cả hắn cũng không ngờ đến.

“Các hạ đưa thuốc cho cô ấy”. Sở Cuồng đưa cho Phó Thanh Mộ viên thuốc màu trắng: “Bây giờ cô ấy vẫn đề phòng ta”. Bỏ lại câu này, hắn xoay người đi ra ngoài, sắc mặt không có gì khác thường.

Phó Thanh Mộ đưa viên thuốc cho Nhẫm Cửu, Thấy Nhẫm Cửu vẫn nhìn theo bóng dáng Sở Cuồng bên ngoài cửa sổ, Phó Thanh Mộ thở dài: “Bây giờ biết mình nhận nhầm người rồi chứ?”.

Nhẫm Cửu cầm lấy viên thuốc, lắc đầu: “Mặc dù anh đã nói như vậy nhưng tôi vẫn không tin hắn là Sở Cuồng. Tôi không quen hắn”. Từ khuôn mặt đến thần sắc, Nhẫm Cửu đều cảm thấy kẻ trước mặt là một người xa lạ.

Phó Thanh Mộ cũng nhìn ra bên ngoài, đúng lúc thấy Sở Cuồng quay lại nhìn về phía phòng Nhẫm Cửu. Phó Thanh Mộ sờ sờ mũi: “Lần này cô nương cho hắn ăn quả đắng thật rồi”.

Đến tối, bên ngoài bắt đầu mưa to như trút. Sở Cuồng đến cùng ăn cơm với Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu ngoan ngoãn ngồi bên bàn cầm đũa chờ cơm ăn, dường như đã quên chuyện đuổi Sở Cuồng ra ngoài sáng nay. Sở Cuồng ngồi xuống bên cạnh Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu lại nhìn ra ngoài: “Hôm nay Sở Cuồng lại không đến ăn cơm với chúng ta sao? Mấy ngày nay anh ấy cứ ở lì trong phòng làm gì vậy?”.

Tiếng lầm bầm khe khẽ lọt vào tai khiến hắn chết sững. Hắn ngẩng đầu nhìn Nhẫm Cửu, định mở miệng giải thích nhưng nghĩ đến chuyện sáng nay lại ngậm miệng không nói gì. Đến tận lúc Phó Thanh Mộ từ ngoài cửa đi vào, trên gương mặt Nhẫm Cửu lập tức lộ ra nụ cười: “Sở Cuồng, ăn cơm thôi!”. Phó Thanh Mộ ngẩn người, vừa định mở miệng giải thích lại thấy Sở Cuồng bên cạnh Nhẫm Cửu khẽ lắc đầu. Nghĩ đến cảnh Nhẫm Cửu chĩa súng vào Sở Cuồng sáng nay, Phó Thanh Mộ nuốt nước bọt đi tới, không nói một lời.

Bát đũa trên bàn đã bày xong, Nhẫm Cửu múc cho Phó Thanh Mộ một bát canh, sau đó bắt đầu cười tít mắt ăn cơm. Trong bữa cơm, hai người đàn ông cực kì lặng lẽ, chỉ có Nhẫm Cửu luôn mỉm cười, ánh mắt còn thỉnh thoảng nhìn về phía Phó Thanh Mộ. Phó Thanh Mộ thật sự cảm thấy khó nuốt. Nhẫm Cửu nhận nhầm hắn thành Sở Cuồng, nhìn hắn chằm chằm đã đành. Nhưng Sở Cuồng tại sao cũng đặt đũa xuống nhìn hắn chằm chằm chứ? Sắc mặt này chẳng phải là cố tình không cho hắn ăn cơm sao.

Cố chịu đựng đến lúc Nhẫm Cửu ăn no đặt bát xuống, Phó Thanh Mộ thở phào một hơi, đang định mau chóng đặt bát ra về, Nhẫm Cửu lại sáng mắt nhìn hắn: “Ngày mai cũng đến cùng ăn cơm chứ?”.

Phó Thanh Mộ liền cảm thấy cực lì khó xử. Không đến? Không đến thì hắn đi đâu ăn cơm? Hắn không thể sai người nấu cơm đưa đến phòng mình như Sở Cuồng. Nhưng nếu đến… Nhỡ đâu Nhẫm Cửu vẫn nhận nhầm hắn thành Sở Cuồng thì làm thế nào? Bữa cơm này ăn như tra tấn, hắn đã khổ lắm rồi. Phó Thanh Mộ đảo mắt, thôi thì mặc kệ, ngày mai ai biết Nhẫm Cửu sẽ nhận nhầm ai thành Sở Cuồng chứ? Bây giờ cứ đồng ý để Nhẫm Cửu vui mới là quan trọng.

“Ờ”. Phó Thanh Mộ nhận lời: “Ngày mai lại đến cùng ăn cơm”.

Nhẫm Cửu cũng không phát hiện sắc mặt hay giọng điệu của hắn có gì không đúng, vui sướng đi về phòng mình.

Phó Thanh Mộ thở phào nhẹ nhõm: “Sở huynh, huynh đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy. Cửu cô nương coi ta là huynh, ta có thể làm thế nào khác được? Lúc đầu huynh lại không cho ta nói…”.

Sở Cuồng trầm mặc rất lâu: “Ta sợ cô ấy có hành vi quá khích”.

Phó Thanh Mộ thở dài: “Loại thuốc đó của huynh rốt cuộc có tác dụng không? Sao ta thấy không có hiệu quả gì?”.

Sở Cuồng lắc đầu. Hắn cũng không biết, bây giờ thậm chí hắn không biết vì sao Nhẫm Cửu lại biến thành như vậy, đừng nói đến chuyện chữa khỏi cho Nhẫm Cửu.

Cơn mưa rào kéo dài suốt đêm. Sáng hôm sau trời nắng đẹp, không khí hết sức trong lành, mang đến một chút tươi sáng cho thành Sở Châu sau mấy ngày u ám. Đám trẻ con trong châu phủ vui vẻ chạy ra sân, chạy đến trước cửa phòng Nhẫm Cửu, vừa gõ vừa gọi to: “Cửu gia, Cửu gia, chúng ta ra ngoài chơi đi!”.

Tiếng gọi đánh thức Sở Cuồng đang nhắm mắt dưỡng thần sau một đêm không ngủ. Hắn đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nhẫm Cửu mở cửa, cười hì hì với đám trẻ con: “Hôm nay không chơi với các em nữa. Chị phải đến nhà bếp nấu cơm trưa”.

“Ơ… Bây giờ còn lâu mới đến giờ ăn trưa, Cửu gia đi chơi với bọn em một lát đi!”.

Nhẫm Cửu lắc đầu, đám con nít lại ồn ào lôi kéo. Đến tận lúc Nhẫm Cửu nghiêm mặt gõ vào đầu mấy cậu bé nghịch ngợm, lũ trẻ mới chịu chạy đi. Nhẫm Cửu vừa đi đến nhà bếp vừa hát. Sở Cuồng nhìn tài liệu xếp đầy trong phòng, suy nghĩ một hồi, cuối cùng mở cửa ra đi theo Nhẫm Cửu.

Từ lúc chiến sự bắt đầu, Sở Cuồng càng ngày càng ít khi ở bên Nhẫm Cửu như trước. Dường như đã lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy Nhẫm Cửu vui vẻ hoạt bát vào sáng sớm như vậy. Nhẫm Cửu vừa đi vừa chào những người hầu trong châu phủ gặp trên đường, xem ra mấy ngày nay đã làm quen với không ít người. Đi vào nhà bếp, các sư phụ nấu bếp đã làm xong bữa sáng, đang rửa bát. Nhẫm Cửu hỏi mượn một kệ bếp rồi bắt đầu đi qua đi lại chọn nguyên liệu nấu ăn, dáng vẻ hết sức chăm chú.