Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Quyển 2 Chương 41

“Thập Thanh.” Quý Thần Y gọi tên hắn, giọng nói không có gì dao động: “Đã chuẩn bị xong chưa?”

Sao? Nhẫm Cửu ngơ ngác, ánh mắt hết nhìn người này lại nhìn người kia, thấy người đàn ông trước mặt gật đầu: “Tất cả đều đã bố trí thỏa đáng.”

“Đa tạ!” Quý Thần Y đi tới cuối lối đi, dừng lại trước một bức tường cực lớn. Ngón tay Quý Thần Y chạm rất nhanh vào vài chỗ trên tường. Có tiếng động lẹt xẹt vang lên, bức tường trước mặt mở từ giữa ra hai bên, một gian phòng kim loại khác xuất hiện trước mặt Nhẫm Cửu. Nhưng gian phòng này lại có vẻ nhỏ hẹp và chật chội, tám cái ghế chia thành hai hàng dựa vào sát tường. Những người khác tự giác đi vào trong phòng, ngồi xuống vị trí của mình, kéo hai đầu dây lưng to bản bằng kim loại cài trước bụng.

Nhẫm Cửu đứng sững giữa cửa bị Quý Thần Y phía sau đẩy một cái. “Đi vào”, Quý Thần Y nói rồi cũng vào trong phòng, sau đó cánh cửa sau lưng liền từ từ khép lại. Qua khe hở đang dần thu hẹp, Nhẫm Cửu nhìn thấy Thập Thanh bên ngoài đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn theo đến tận khi cánh cửa đóng chặt lại.

“Hắn... Cũng là người của cô à?” Nhẫm Cửu hỏi Quý Thần Y: “Hắn không đi cùng chúng ta sao?”

“Hắn còn có nhiệm vụ khác.” Quý Thần Y trả lời ngắn gọn, đi tới ngồi xuống vị trí của mình. Không còn lựa chọn nào khác, Nhẫm Cửu đành phải ngồi xuống vị trí cuối cùng còn lại, bắt chước Quý Thần Y cài đai kim loại vào. Đai kim loại co lại kéo Nhẫm Cửu dựa sát vào lưng ghế.

“Chúng ta cần làm gì?” Sau khi xong việc, Nhẫm Cửu thật sự không nén được tò mò, mở miệng thăm dò: “Chúng ta không trốn à?” Trói chặt mình vào ghế ngồi, chẳng lẽ là để chờ người khác đến giết?

Quý Thần Y thoáng nhìn Nhẫm Cửu: “Đưa ngươi về chỗ Sở Cuồng. Ngươi không muốn đi à?”

Nhẫm Cửu sửng sốt: “Đương nhiên là muốn. Nhưng ngồi ở đây...” Bốn tiếng “thì đi thế nào” còn chưa ra khỏi miệng, Nhẫm Cửu chợt thấy mặt đất chấn động, có tiếng nổ vang phát ra từ bên dưới. Người Nhẫm Cửu lập tức nghiêng sang bên cạnh, cảm giác giống như bị người khác kéo chạy đi. Nhẫm Cửu nhìn quanh một vòng, mọi người đều nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề có biểu hiện gì hoang mang.

Thấy mọi người xung quanh đều yên lặng, Nhẫm Cửu không có việc gì làm, đành phải nhìn chằm chằm Quý Thần Y. Kì thực Nhẫm Cửu rất muốn hỏi Quý Thần Y giữa Tiêu Phi và Quý Thần Y rốt cuộc có chuyện gì, nhưng nàng lại ngại không dám mở miệng, vì vậy vẫn tiếp tục yên lặng nhìn nàng ta. Nhưng sau khi nhìn một lát, Quý Thần Y lại mở miệng trước: “Tiêu Phi...”

Nhẫm Cửu dỏng tai, ánh mắt sáng rực nhìn Quý Thần Y. Quý Thần Y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mở mắt ra nhìn Nhẫm Cửu: “Tiêu Phi bây giờ thế nào?”

Nhẫm Cửu nhìn quanh, mọi người đều nhắm mắt nghỉ ngơi, không ai mở mắt chú ý đến chuyện bên này, dường như bọn họ ở hai thế giới khác nhau, không nghe được tiếng nói chuyện của nhau. Nhẫm Cửu suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng tạm ổn. Sau khi bị tiêm thuốc đồng hóa lần trước, tóc hắn biến thành màu trắng, hơn nữa không thể biến lại màu đen được. Sở Cuồng nói cơ thể hắn ở giữa người đồng hóa và người bình thường.”

Quý Thần Y nghe vậy, sắc mặt trở nên u ám, trông có vẻ buồn bã: “Chắc là hắn... Căm ghét ta lắm.”

Nhẫm Cửu lắc đầu: “Mặc dù tôi không biết tâm tình của hắn đối với cô bây giờ ra sao, nhưng tôi nghĩ có lẽ hắn không căm ghét cô đâu. Hắn đã tìm cô rất nhiều năm, làm sao có thể căm ghét ngay được? Có lẽ hắn vẫn còn thích cô.”

Quý Thần Y nghe xong chỉ im lặng.

Nhẫm Cửu gãi gãi đầu: “Tôi không biết hai người rốt cuộc có chuyện gì...”

“Ngươi muốn biết không?” Quý Thần Y nhìn Nhẫm Cửu: “Bị Bạch Quý hại thành thế này, ngươi có quyền được biết đầu đuôi mọi chuyện.”

Nhẫm Cửu sững người nhìn Quý Thần Y.

“Theo thời gian ở tinh cầu các ngươi, hơn mười năm trước, cuộc chiến tranh giữa sao Santa và sinh vật không mang hình người đang ở vào giai đoạn quyết liệt. Sinh vật không mang hình người cậy vào ưu thế của bản thân xâm lấn mấy trăm tinh cầu của liên minh, hạm đội Bình Minh chiến đấu với bọn chúng hết sức vất vả. Lúc này tổ chức nghiên cứu đã nghiên cứu ra thuốc đồng hóa, lấy gene của sinh vật không mang hình người tiêm vào cơ thể người để thay đổi bộ gene của con người, khiến con người có sức mạnh giống như sinh vật không mang hình người.”

Nhẫm Cửu gật đầu: “Sở Cuồng đã nói với tôi chuyện này.”

“Sau khi có được kĩ thuật đó, cục diện chiến đấu của liên minh quả thật đã có thay đổi. Nhưng do tỉ lệ thành công của thuốc đồng hóa rất thấp, thường dùng trẻ mồ côi trong chiến tranh làm thí nghiệm nên đã bị cơ quan nhân quyền lên án kịch liệt. Còn người đồng hóa thành công thì bị coi là quái vật, thân phận bọn họ sau chiến tranh trở thành vấn đề tranh luận gay gắt nhất. Vì thế sau khi cục diện chiến tranh thay đổi, liên minh đã hạ lệnh cấm nghiên cứu thuốc đồng hóa và chấm dứt toàn diện thí nghiệm về thuốc đồng hóa.”

“Chuyện này tôi cũng biết. Sau đó Bạch Quý dẫn các vị rời khỏi hạm đội Bình Minh, bởi vì hắn muốn tiếp tục làm thí nghiệm.”

Quý Thần Y gật đầu: “Khi đó nguy cơ sinh vật không mang hình người còn chưa hoàn toàn giải trừ, Bạch Quý vẫn si mê nghiên cứu thí nghiệm, hơn nữa khi đó hắn nghiên cứu ra một loại thuốc đồng hóa chưa bao giờ thành công. Khi tiêm vào cơ thể người thành công, người đồng hóa sẽ có màu tóc trắng hơn người đồng hóa bình thường, mắt màu đỏ sậm, răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, thích uống máu tươi, sức chiến đấu rất mạnh, lại giỏi che giấu hơi thở của bản thân.”

Nhẫm Cửu càng nghe càng sợ hãi. Nàng nghĩ đến con yêu quái bị nhốt trong căn cứ dưới đất mười năm mà vẫn sống đó. Thì ra... Đó thật sự không phải sinh vật không mang hình người mà là người đồng hóa... Người đồng hóa do Bạch Quý nghiên cứu tạo ra.

“Tạo ra được người đồng hóa lợi hại như vậy, Bạch Quý cho rằng đây sẽ là vũ khí sắc bén của hạm đội Bình Minh, có thể diệt sạch tất cả sinh vật không mang hình người để liên minh được bảo đảm an toàn tuyệt đối. Nhưng người đồng hóa đầu tiên lại có một khuyết điểm trí mạng, hắn không khống chế được bản thân, không có tư duy cần có của con người. Mọi hành động của hắn đều dựa vào bản năng.” Quý Thần Y dừng lại một lát: “Cũng có nghĩa là người đồng hóa như vậy giống động vật hơn giống người. Thứ Bạch Quý nghiên cứu ra căn bản không phải thuốc đồng hóa mà là thuốc biến con người thành sinh vật không mang hình người. Bạch Quý gọi nó là nghiên cứu gene khát máu. Đúng lúc đó liên minh ra lệnh chấm dứt toàn diện nghiên cứu thuốc đồng hóa. Bạch Quý không cam lòng, mang theo con quái vật hắn tạo ra, kích động các nhân viên nghiên cứu căm hận sinh vật không mang hình người tới tận xương tủy, lấy cắp tàu chiến của hạm đội Bình Minh rồi chạy trốn. Sau một quãng đường rất xa, những người phản bội chạy đến tinh cầu này, xây dựng căn cứ ngầm tại đây, sau đó...” Ánh mắt Quý Thần Y trở lên lạnh lẽo: “Bắt đầu dùng cư dân ở tinh cầu này để tiến hành nghiên cứu về gene khát máu, thí nghiệm đầu tiên được tiến hành trên người những thôn dân ở một thôn nhỏ gần căn cứ.”

Thôn của Phó Thanh Mộ. Lời kể của Quý Thần Y giống như một sợi dây xâu chuỗi tất cả mọi chuyện Nhẫm Cửu gặp từ khi rời khỏi núi Chi Lương đến nay, dệt thành một tấm lưới trùm lên người Nhẫm Cửu.

“Thí nghiệm đầu tiên không có người nào thành công. Thông qua quy đổi xác suất, ta kết luận thuốc này có tỉ lệ thành công thấp hơn thuốc đồng hóa thông thường, vì thế khi đó đã sinh ra nghi vấn đối với cách làm của Bạch Quý, đồng thời tranh cãi với hắn không chỉ một lần. Sau đó người đồng hóa khát máu đầu tiên của Bạch Quý đang bị nhốt trong lồng thí nghiệm thoát ra được. Hắn quá mạnh, ngay cả khí độc trong phòng thí nghiệm cũng không thể giết chết hắn. Căn cứ ngầm trở nên hỗn loạn, ta nhân lúc lộn xộn đánh cắp tài liệu quan trọng của Bạch Quý rồi chạy khỏi căn cứ, còn Bạch Quý cũng dẫn các nhân viên nghiên cứu còn sống rời khỏi đó, khóa chặt cửa căn cứ ngầm lại. Từ đó, nếu không có người mở cửa căn cứ ngầm từ bên ngoài, người đồng hóa khát máu bên trong sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra được.”

Là Nhẫm Cửu và Sở Cuồng đã mở cửa từ bên ngoài, sau đó giết chết con yêu quái bên trong.

“Sau khi rời khỏi đội của Bạch Quý, một mình ta đi khắp nơi rồi tình cờ gặp Tiêu Phi.” Khi nhắc tới cái tên này, ánh mắt Quý Thần Y trở nên dịu dàng: “Khi đó hắn gặp nạn, ta đã cứu hắn, sau đó thuận miệng bịa ra tên một giáo phái, nói ta là giáo chủ. Hắn tin là thật. Sau đó hắn phản bội Tiêu gia, cùng ta đi xuống phía nam, bắt tay thành lập một giáo phái như ta đã bịa ra.”

Dường như Quý Thần Y rất hoài niệm về những kí ức trong khoảng thời gian này. Nói xong những lời này, Quý Thần Y im lặng rất lâu mà không muốn nhắc tới chuyện tiếp theo, nhưng những chuyện tiếp theo chung quy vẫn cứ xảy ra: “Ta biết Bạch Quý vẫn không từ bỏ ý định. Những tài liệu cơ mật của hắn đều ở trên người ta, muốn ghi chép lại những tài liệu này một lần nữa là chuyện cực kì khó khăn, hơn nữa cũng mất không ít thời gian, cho nên hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ta. Bên dưới Kì Linh giáo vốn đã có vô số hang động ngầm, ta dựa theo địa hình có sẵn, dùng robot mang theo xây dựng hệ thống đường hầm để sau này chạy trốn. Nhưng cuối cùng... Ta vẫn không thoát được. Lúc hắn đến bắt ta, ta trốn xuống dưới giếng Thông Linh nhưng cuối cùng vẫn bị sinh vật không mang hình người do hắn khống chế tìm được. Hắn tìm được một phần tài liệu dưới đường hầm và tiêm thuốc khống chế tư duy vào người ta ép ta phải nghe lệnh hắn. Sau đó thí nghiệm của Bạch Quý ngày càng thường xuyên, ngày càng tàn nhẫn. Không ít nhân viên nghiên cứu lòng nảy sinh sự phản đối. Có người công khai phản bội bị Bạch Quý sai người đồng hóa xử tử, thế là có người bí mật thành lập tổ chức, chờ cơ hội giết chết Bạch Quý.”

Nhẫm Cửu nhìn quanh: “Các vị đều là người của tổ chức này?”

Quý Thần Y gật đầu: “Nhờ có bọn họ bí mật tiêm thuốc giải cho ta, ta vẫn làm bộ nghiên cứu cho Bạch Quý nhưng lại bí mật nghiên cứu thuốc giải cho người đồng hóa...” Quý Thần Y còn chưa nói xong, đột nhiên có tiếng tít tít vang lên. Tất cả mọi người trong phòng đều mở mắt ra, vẻ mặt nặng nề. Quý Thần Y cũng sầm mặt, lấy một vật kim loại từ sau lưng ghế của mình ra nhét vào tai. “Thập Thanh?”, Quý Thần Y cau mày: “Thập Thanh?”

Không đợi Quý Thần Y gọi đến lần thứ ba, đột nhiên cả căn phòng chấn động mạnh như bị thứ gì đó cản lại. Một ánh đỏ bắn xuyên qua cửa, cắt ra một hình tròn to trên cánh cửa. Phần bị cắt ra rơi xuống đất, Bạch Quý cầm khăn tay trắng che miệng đứng bên ngoài. Hai người đồng hóa vạm vỡ đứng bảo vệ bên cạnh hắn. Bạch Quý nói: “Khụ khụ. Thần Y, ngươi đúng là càng ngày càng không ngoan. Vật nghiên cứu quan trọng như vậy làm sao có thể mang đi khắp nơi như thế chứ?”

Nhẫm Cửu vừa nhìn thấy Bạch Quý đã cảm thấy toàn thân căng thẳng, vô thức định đứng dậy nhưng lại phát hiện đai kim loại to bản vòng quanh người cực kì chắc chắn, trói chặt người nàng vào chỗ ngồi không cho nàng cử động. Nhẫm Cửu vùng vẫy một lát nhưng đai kim loại vẫn không chịu mở ra. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, tất cả những người xung quanh đều đã đứng lên, bao gồm cả Quý Thần Y.

Nhẫm Cửu lại ra sức vùng vẫy một lát nhưng vẫn bị trói chặt... Thứ này rốt cuộc mở ra kiểu gì? Nhẫm Cửu cảm thấy xấu hổ rất không đúng lúc. Nàng đưa tay muốn kéo áo người trước mặt để nhờ hắn mở đai kim loại giúp, nhưng tay nàng còn chưa chạm vào người đó, cơ thể người đó đột nhiên chấn động. Một tia sáng màu đỏ bắn trúng đầu hắn, tứ chi hắn lập tức mềm nhũn, cả người ngã vật xuống đất.