Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Quyển 2 Chương 5

Nhẫm Cửu nói: “Anh không thích em đến thế sao…”.

Cô nương vừa nói… muốn học cái gì?”.

“Mị thuật”.

Cô gái mặc áo sa màu vàng nghe thấy hai từ rất nghiêm túc này liền sửng sốt rồi bụm miệng cười: “Cô nương đừng lừa nô gia. Cô nương và vị này là khách quý của tế ti đại nhân mời tới, chắc hẳn phải là người địa vị cao quý, lại đi học cái đó làm chi?”.

Nhẫm Cửu không có vẻ gì là nói đùa: “Ta cần quyến rũ một người đàn ông”.

Cô gái áo sa đảo đôi mắt đẹp: “Như vậy nô gia cũng không dám dạy, nếu sau này tế ti đại nhận trách nô gia làm hư cô nương thì nô gia làm sao gánh được tội danh đó”.

Nhẫm Cửu thoáng nhìn Phó Thanh Mộ bên cạnh. Phó Thanh Mộ khẽ nhấp một ngụm rượu, nói: “Chuyện này cô nương hoàn toàn yên tâm, cô nương cứ việc làm hư cô ấy, tế ti đại nhân nhất định sẽ không trách cô nương. Nếu cô nương không tiện dạy thì có thể chỉ bảo phương pháp, Cửu cô nương là người thông tuệ, có thể chỉ nhìn qua là sẽ hiểu được”.

Cô gái áo sa suy nghĩ một lát: “Nếu chỉ nhìn không thì lại dễ”. Nói rồi đứng dậy, dẫn Nhẫm Cửu ra phía sau bình phong, nhẹ nhàng kéo một miếng gỗ trên tường ra để lộ một lỗ hổng bằng bàn tay. Nhẫm Cửu ghé mắt lại gần, qua một lớp sa mỏng màu đen, có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bên cạnh

“Lát nữa chị em của nô gia sẽ vào phòng này tiếp đãi khách quan, cô nương cứ ở đây quan sát cho kĩ là được”.

Phó Thanh Mộ sau lưng hai người khẽ cười: “Cô nương sắp xếp cho Cửu cô nương thỏa đáng rồi, nhưng còn đạo sĩ nghèo ta nên đi đâu?”.

Cô gái áo sa đứng dậy, ngón tay vạch mấy vòng trước ngực Phó Thanh Mộ: “Để nô gia giúp đạo trưởng bớt phần cô quạnh”.

Phó Thanh mộ mỉm cười, gương mặt còn đẹp hơn phụ nữ khiến cô gái áo sa từng quyến rũ vô số người cũng không thể không đỏ mặt. Phó Thanh Mộ cầm tay cô gái: “Vậy chúng ta sang một phòng khác cho tiện. Hương thơm trên mái tóc cô nương đã làm tại hạ nhiễu loạn từ lâu…”.

“Cứ như người bình thường là được”. Mắt Nhẫm Cửu nhìn chằm chằm căn phòng bên kia qua tấm sa mỏng: “Giống như người bình thường”.

Nụ cười trên mặt Phó Thanh Mộ cứng đờ.

Cô gái áo sa cười khẽ: “Đạo trưởng còn có chỗ nào không bình thường sao?”.

Phó Thanh Mộ vòng tay ôm cô gái đi ra ngoài: “Chuyện này thì phải nhờ cô nương đánh giá. Ha ha ha”.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, Nhẫm Cửu đợi một hồi lâu, cuối cùng căn phòng bên cạnh cũng có người đi vào. Một cô gái dẫn một người đàn ông trung niên đã uống kha khá rượu vào phòng, trên tay cô gái còn cầm ly rượu, không ngừng khuyên người đàn ông trung niên: “Lão gia, ở đây vẫn còn một chén nữa”. Giọng nói du dương, cơ thể vô cùng mềm mại, bàn tay ôm người đàn ông vừa đỡ thân thể ngả nghiêng của hắn, lại vừa làm cho mình lúc nào cũng áp sát vào ngực hắn”.

Nhẫm Cửu đã nhớ, Chiêu thứ nhất là chuốc rượu.

Người đàn ông trung niên khẽ cười: “Ta không uống, trừ khi… nàng mớm cho ta”. Hắn cười lớn đưa tay bóp cằm cô gái.

"Vâng”. Cô gái cười quyến rũ, uống hết ly rượu, sau đó cái mặt râu ria xồm xàm của người đàn ông đó ghé sát vào miệng cô gái.

Nhẫm Cửu nhớ lại cảm giác bị cha cọ râu vào má khi còn bé, không cần nghĩ cũng biết rát da thế nào. Nhẫm Cửu không nỡ nhìn, nhưng cô gái đó lại cười vui vẻ, còn hạ giọng nũng nịu: “Đáng ghét”.

Nhẫm Cửu đã nhớ. Chiêu thứ hai là miễn cưỡng cười vui.

Người đàn ông đẩy cô gái xuống giường, bắt đầu cởi váy áo cô ta, cô gái cười khanh khách. Nhẫm Cửu phát hiện tình hình không đúng, cô gái này không hề dụ dỗ gì, người đàn ông đã vội vã lao vào rồi, chuyện này hoàn toàn không giống tình hình của Nhẫm Cửu và Sở Cuồng.

Nhẫm Cửu cảm thấy không thể xem tiếp được nữa, đóng ô theo dõi bí mật lại, buồn bực về chỗ cũ ngồi. Phó Thanh Mộ và cô gái áo sa đó không biết đi đâu rồi, đồ ăn nhẹ và rượu còn để trên bàn. Nhẫm Cửu nghĩ đến chuyện chiều nay, càng nghĩ càng bực bội, cầm đũa lên bắt đầu ăn điên cuồng. Ăn hết đồ ăn, nhìn nậm rượu bên cạnh, Nhẫm Cửu lại chậm rãi uống hết chén này đến chén khác.

Trong lúc Nhẫm Cửu uống rượu một mình, tại hậu viện hoa lâu, một cô gái áo đỏ diễm lệ đi vào căn phòng Tiêu Phi đang ngồi, các loại đá quý khảm nạm vào trang sức trên đầu rung lên theo những bước chân, tỏa sáng lấp lánh trong ánh nến.

Cô gái chậm rãi quỳ lạy trước mặt Tiêu Phi, giọng nói mang vẻ kích động khó có thể phát hiện: “Ngọc Nhi bái kiến tế ti đại nhân. Được biết tế ti vô sự, Ngọc Nhi…”.

Tiêu Phi chỉ lạnh nhạt phất tay cho Ngọc Nhi đứng lên: “Tình hình Kì Linh giáo thế nào?”.

Ngọc Nhi điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, nói khẽ: “Chiều nay mới nhận được tin tức, trong giáo có một tram ba mươi người bị thương, tám mươi hai người chết, còn có mười người mất tích, nhà cửa bị phá hủy nghiêm trọng. Nhưng các bộ đều đã điều người giúp đỡ, mọi việc vẫn trong trật tự”.

“Ngoài giáo vốn có quân đội triều đình đóng quân, giờ đây kì Linh giáo gặp kiếp nạn này, bọn chúng có động tĩnh gì không?”.

Ngọc Nhi đáp: “Bẩm tế ti đại nhân, đêm đó quân đội triều đình cũng bị những yêu vật đó tâm công, quân lính tan tác, tướng lĩnh đã bỏ trốn”.

Nghe Ngọc Nhi nói vậy, Tiêu Phi hơi kinh ngạc. Hắn cho rằng những yêu quái đó là quân tiên phong của triều đình, tại sao lại tấn công cả người của triều đình?

“Ngoài ra trong đêm Kì Linh giáo bị tấn công, các môn phái võ lâm cũng đều bị tấn công, tứ đại thế gia đều có người mất tích thương vong, nhà họ Lâm ở Giang Châu thì ngay cả gia chủ cũng đã mất tích, hiện ở trong thành đã hoàn toàn rối loạn. Hôm nay những quan lại này đến đây đều là tự ý ra khỏi thành để tránh họa”.

Tiêu Phi gõ ngón tay lên bàn, đang trầm tư chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.

“Vị công tử này, không được…”. Gã nô bộc còn chưa nói xong, cửa phòng đã bị một cước đá tung ra.

Ngọc Nhi thất kinh, thanh kiếm trong tay áo vừa trượt xuống lòng bàn tay thì Tiêu Phi đã cản lại: “Không sao”.

Ánh mắt Sở Cuồng quét qua phòng, người đứng giữa cửa, toàn thân tỏa ra khí lạnh: “Nhẫm Cửu ở đâu?”.

“Phó Thanh Mộ nói là cần dạy cô ấy vài thứ”. Tiêu Phi lạnh nhạt mở miệng: “Tôi đã cho người dẫn bọn họ tới căn phòng được sắp xếp từ trước rồi”.

Sở Cuồng nghe vậy, sắc mặt khó coi y như sắc trời tối đen bên ngoài. Hắn xoay người định đi, Tiêu Phi lại lên tiếng gọi: “Ở đây có tin tức liên quan đến việc những nơi gần đây cũng bị tấn công giống như Kì Linh giáo, không biết Sở Cuồng công tử có hứng thú cũng nghe một chút không?”.

“Bây giờ không rảnh”. Còn chưa nói xong, người đã biến mất.

Tiêu Phi cũng không để ý, chỉ có Ngọc Nhi là kinh ngạc trước sự khoan dung của Tiêu Phi đối với người này: “Tế ti đại nhân, người này là ai?”.

“Là người đã cứu kì Linh giáo”. Tiêu Phi trầm ngâm: “Có lẽ sau này còn phải nhờ hắn cứu tiếp…”.

Sở Cuồng về đến quán trọ, không thấy Nhẫm Cửu, cũng không thấy Phó Thanh Mộ, ngay cả Tiêu Phi cũng không thấy đâu. Vốn hắn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua tiểu nhị được biết ba người đó đến hoa lâu trong trấn, Sở Cuồng không biết mình nên nghĩ gì.

Lần theo dấu vết của Nhẫm Cửu chạy tới hậu hoa viên hoa lâu, nhưng khi vào cửa lại không cảm thấy gì nữa, không khóa được vị trí của thiết bị nhận biết, không dò xét được hơi thở của người đồng hóa. Nhẫm Cửu tựa như đã biến mất. Giống như lúc Nhẫm Cửu bị bắt đi hôm đó, hắn không khỏi hoảng hốt, tuy nhiên sau khi hỏi thăm lại nhận được đáp án là… phó Thanh Mộ đang dạy Nhẫm Cửu một vài thứ? Gã đạo sĩ khốn nạn đó có thể dạy Nhẫm Cửu cái quái gì chứ?

Sở Cuồng vào hoa lâu, không hỏi một ai, hễ thấy phòng đóng cửa đều một cước đá tung, bất kể người trong phòng kinh ngạc hay là giận dữ, hắn lập tức đi sang phòng tiếp theo. Gã nô bộc đi theo sau lưng hắn không ngừng khuyên bảo, cuối cùng không nhịn được nữa kêu lên: “Trên tầng hai! Công tử! Phòng của người công tử cần tìm ở trên tầng hai!”.

Sở Cuồng không thèm đi cầu thang, tiện tay chộp rèm sa bên cạnh, dễ dàng nhảy lên lan can tầng hai như một cánh én. “Phòng nào?”. Lúc này hắn mới quay lại hỏi gã nô bộc đang trợn mắt dưới lầu.

Gã nô bộc sững ra, nói: “Phòng… phòng trong cùng”.

Bước chân vững vàng của Sở Cuồng đi tới, tiếng giầy nện xuống đất làm người ta sợ hãi vô cớ. Đi đến trước cửa phòng cuối cùng, hành lang khá kín làm nơi này bớt ồn ào hơn mấy phòng bên ngoài, tiếng động trong phòng liền len qua khe cửa, truyền vào tai Sở Cuồng rất rõ ràng.

“A…”. Tiếng thở dốc của Phó Thanh Mộ nghe rất hung phấn. Tiếng rên rỉ của cô gái thì như thể nức nở, dường như vừa sung sướng vừa cố nén đau đớn.

Sở Cuồng liền chết sững người ngoài cửa. Hắn biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, hắn cũng biết bây giờ mở cửa đi vào sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì. Ngay hôm nay, không lâu trước, cô gái trong phòng này còn trần truồng lao vào lòng hắn. Hắn đã ôm eo cô ta, biết cảm giác chạm vào da dẻ cô ta là như thế nào. Chính cảm giác này khiến lòng bàn tay hắn vẫn còn nóng rực đến tận bây giờ. Nhưng hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được cô ta lại đang nằm dưới thân một kẻ khác, phát ra âm thanh mềm mại như vậy, mềm mại như một thanh kiếm cắt xé người hắn không còn một mảnh da lành lặn.

Sở Cuồng không thể bào đá tung cửa ra, chỉ nghe tiếng động trong phòng, trong lòng không kìm được hoảng hốt như một đứa bé bị đuổi ra khỏi nhà. Từ hôm nay trở đi, Nhẫm Cửu… sẽ không còn cần hắn giống như lúc trước nữa! Lúc gặp nguy hiểm, Nhẫm Cửu sẽ cầm tay một kẻ khác, lúc sợ hãi sẽ tìm kiếm sự che chở của kẻ khác, lúc vui sẽ ôm lấy kẻ khác khoa chân múa tay. Nhẫm Cửu sẽ cười cho kẻ đó nhìn, khóc cho kẻ đó nghe, nói với kẻ đó về sự cô đơn không nơi nương tựa của mình để kẻ đó an ủi và dỗ dành.

Sở Cuồng nắm chặt năm đấm. Nhưng… chẳng phải lúc đầu hắn vẫn muốn Nhẫm Cửu tìm được một người như vậy sao? Tại sao hắn lại không nỡ xoay người bỏ đi khi tìm được người đó, khi hắn nên rút lui?

Tiếng động trong phòng ngày càng dữ dội, Sở Cuồng nghiến chặt răng, hắn đang ra sức kiềm chế sự giận dữ trong lòng, ra sức ngăn chặn lòng kích động muốn xông vào xé xác Phó Thanh Mộ, hắn…