Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 3: Chương 3

Quản sự không tỏ ý kiến, hắn nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại nhìn Yến Trục Quang: “Các linh điền đã gieo trồng linh cốc đều có người sở hữu, ta cũng không còn thừa linh điền cho ngươi.”

“Ngươi muốn thử trên linh điền của ai?”

“Quản sự đại nhân!” Thanh tú tiểu cô nương mới vừa rồi chế nhạo Yến Trục Quang nhưng lại bị nàng chọc tức muốn chết, lúc này đã chạy về.

Nghe quản sự nói vậy, nàng có chút không phục, “Yến Trục Quang không chăm sóc tốt linh điền, tại sao ngài không những không trừng phạt nàng, còn cho nàng thêm linh điền?”

Quản sự thay đổi sắc mặt, thanh tú tiểu cô nương lập tức im lặng: “Việc của quản sự ta, ngươi có quyền can thiệp sao?”

Hắn nói như vậy, sau đó nhìn về phía Yến Trục Quang: “Ngươi đã suy nghĩ xong chưa?”

Yến Trục Quang nói: “Quản sự đại nhân, ta muốn lấy linh điền của ai, chỉ cần mở lưu ảnh thạch ngài đã giao cho ta ra xem, chẳng phải là biết được sao?”

Quản sự nhíu mày, gật đầu nói: “Ngươi lấy đến xem.”

Yến Trục Quang liền xoay người đi đến chỗ linh điền của nàng.

Một đám tạp dịch đệ tử nhìn thấy nàng làm như vậy, vừa thảo luận về “lưu ảnh thạch”, vừa sôi nổi lộ ra nghi hoặc.

Chỉ có một người, bàn tay lặng lẽ nắm lại, khẩn trương đến mức run rẩy.

Yến Trục Quang sờ soạng vài cái ở bờ ruộng, không biết lấy ra thứ gì.

Nàng nhanh chóng trở lại, đem một khối đá đen tuyền dính đầy bùn đất giao cho quản sự.

Trên mặt quản sự hiện lên vẻ kinh tởm, hắn bấm tay đọc một câu thần chú, một dòng nước trong bay ra khỏi đầu ngón tay của hắn, rửa sạch sẽ khối đá đen kia cùng bàn tay đầy bùn của nàng.

“Oa, thuật điều khiển nước!”

“Phóng linh khí ra bên ngoài a.”

“Không hổ là quản sự đại nhân, thật lợi hại.”

Các tạp dịch đệ tử kinh hô vài tiếng, rất sùng bái với chiêu thức của quản sự, duy chỉ có Yến Trục Quang mặc dù được dùng pháp thuật để rửa tay mà vẫn không hề thay đổi sắc mặt.

Quản sự lại nhìn nhìn Yến Trục Quang xong mới chậm rì rì cầm lấy khối đá đen kia, khép ngón trỏ và ngón giữa của tay còn lại, phát ra một chút ánh sáng bốn màu, vẽ nhẹ gì đó ở trên khối đá, sau đó liền xuất hiện một màn ảnh to cỡ bàn tay ngay phía trên.

Một số người đứng ở xa nhìn tới, mơ hồ có thể nhận ra nó đang phát hình ảnh của linh điền.

Đây là muốn bắt người phá hư linh điền a.

Bọn họ không thể tưởng tượng được Yến Trục Quang còn có thủ đoạn này, đã như vậy rồi còn có thể lật ngược tình thế, còn tưởng rằng lần này nàng phải gặp xui xẻo.

Xem ra bây giờ Yến Trục Quang không bị gì, ngược lại sắp tới công chuyện là cái kẻ phá hoại kia.

Tuy rằng cảm thấy có chút đáng tiếc khi không thể hạ bệ được Yến Trục Quang, nhưng bọn họ cũng không hề đồng tình với kẻ phá hoại linh điền.

Người nọ nếu có thể làm như vậy đối với linh điền của Yến Trục Quang, chưa chắc sẽ không vì ngứa mắt mà làm như vậy đối với linh điền của bọn họ.

Bọn họ làm gì có ai có bản lĩnh như Yến Trục Quang, có thể đòi lưu ảnh thạch từ quản sự để tự chứng minh trong sạch?

Để người như vậy lại bên cạnh mình, thật sự không yên tâm, vẫn là nên loại trừ mới tốt.

Quản sự dùng chút biện pháp, tua nhanh chiếu xong hình ảnh trong lưu ảnh thạch, sau đó lưu ảnh thạch trong tay hắn cũng hóa thành một đống tro bụi.

Lưu ảnh thạch là bảo cụ có thể ghi lại những nội dung hiểu được từ chiêu thức của người tu chân.

Bảo cụ cũng chia chất lượng cao thấp, viên lưu ảnh thạch này chính là loại thấp kém nhất trong số đó, nó chỉ có thể ghi lại một ít hình ảnh, ngay cả linh khí dao động cơ bản đều không thể ghi lại, hơn nữa chỉ có thể sử dụng một lần.

Nhưng cho dù là lưu ảnh thạch cấp thấp nhất, quản sự cũng không phải muốn cho là cho được, hiện giờ lại lãng phí vì việc nhỏ như thế này, tâm tình của quản sự dĩ nhiên cực kì không tốt.

Hắn tâm tình không tốt, liền muốn trút hết lửa giận vào người khác.

Sau khi xem xong hình ảnh, quản sự phủi đi tro bụi, nói với Yến Trục Quang: “Linh điền của Đào Chi thuộc về ngươi.”

Tất cả tạp dịch đệ tử đều kinh ngạc mà nhìn về phía người tên Đào Chi, nhất thời cảm thấy không thể trông mặt mà bắt hình dong, sao lại là nàng a?

“Quản sự đại nhân! Sao ngài có thể...”

Cái người tên là Đào Chi chính là mắt hạnh tiểu cô nương, người đầu tiên cũng là duy nhất tiếp cận, nói chuyện với Yến Trục Quang từ lúc nàng quay trở lại linh điền.

Đối với kết quả này, Yến Trục Quang cũng không hề ngạc nhiên.

Đời trước nàng cũng là như thế này, cũng không biết phải chăng là do số trời định, những người trước nay tiếp cận nàng đều không có ý tốt.

Lúc còn nhỏ chưa trải sự đời, nàng cũng bị khổ vài lần, sau lại học khôn, đồng thời cũng đem lòng mình gói chặt đến càng thêm lạnh nhạt.

Chỉ thiệt tình với chính mình, liền sẽ không bị tổn thương.

“Ký chủ”, hệ thống yếu ớt nói: “Ta đảm bảo ta không có ý xấu.”

Yến Trục Quang không tỏ ý kiến.

“Còn có, ký chủ có thể thổ lộ tình cảm cùng Đại sư tỷ thử xem, Đại sư tỷ tuyệt đối sẽ không phản bội ký chủ.”

Về sau rồi tính.

“Nga...!Ký chủ thật sự có thể nghĩ lại một chút.”

Quản sự trấn áp thanh âm phản đối của Đào Chi xuống: “Từ ngày hôm nay trở đi, tạp dịch đệ tử Nhất Miểu Tông không có người tên là Đào Chi, dư ra một mảnh linh điền liền giao cho Yến Trục Quang.”

Đào Chi thấy không thể lay chuyển được ý của quản sự, liền nhìn về phía Yến Trục Quang, một đôi mắt hạnh tràn ngập nước mắt nhưng không rơi xuống.

Nàng biết trước đây nếu nàng biểu hiện như thế này Yến Trục Quang sẽ mềm lòng ngay: “Trục Nhi...!Ta...”

Yến Trục Quang không nhìn nàng, nói với quản sự: “Vậy mong đại nhân lại ban cho ta thêm một viên lưu ảnh thạch.”

Quản sự đại nhân hơi thốn, hắn cẩn thận lấy một viên đá đen từ trong cái túi màu xám ra: “Lần sau đừng có lặp lại việc như vừa rồi.”

Là nói cho Yến Trục Quang nghe, cũng là nói cho các đệ tử tạp dịch khác có mặt ở đây.

Không có ai cầu xin cho Đào Chi, việc này đã được định ra, Đào Chi phạm tội bị quản sự mang đi, đa số đệ tử tạp dịch cũng giải tán.

Thanh tú cô nương cực kì không thích Yến Trục Quang, hướng Yến Trục Quang bĩu môi: “Xem như ngươi may mắn.”

Yến Trục Quang không để ý đến nàng, đi về phía linh điền vốn dĩ là Đào Chi phụ trách, ở trước mặt những đệ tử tạp dịch chưa rời đi, thả viên lưu ảnh thạch kia vào.

Một ít đệ tử thập phần tò mò bí mật giữa Yến Trục Quang cùng quản sự, nhưng bọn họ lại không thân với Yến Trục Quang, lại sợ thủ đoạn của Yến Trục Quang, do dự trong chốc lát vẫn là không dám dò hỏi một cách tuỳ tiện, chỉ có thể ôm đầy bụng nghi hoặc mà bỏ đi.

Biết nguyên do của chuyện này, ngoại trừ Yến Trục Quang cùng quản sự, cũng chỉ có hệ thống xem trực tiếp từ đầu tới đuôi.

“Trách không được ký chủ muốn hiến kế cho quản sự đáng ghét kia, thì ra là đoán trước đến rồi a.”

Vân Mật Tuyết giảng đạo hai buổi một ngày ở Nhất Miểu Tông, một lần vào buổi sáng, một lần vào buổi chiều.

Nhất Miểu Tông tông chủ cùng trưởng lão cũng biết, bản thân đệ tử Nhất Miểu Tông thực lực chẳng ra gì, quá cao thâm bọn họ cũng nghe không hiểu, thời gian này cũng rất thích hợp.

Yến Trục Quang lúc trước thể hiện nàng có hứng thú với việc nghe giảng đạo, nhưng tới hôm nay nàng lại không đi đến đài cao trước tiên, ngược lại nàng mang theo một bông linh cốc của mình đến tìm quản sự, nói muốn hiến một phương pháp tăng chất lượng linh cốc cho hắn.

Nhất Miểu Tông gieo trồng linh cốc nhiều năm đã tìm ra được một bộ trình tự thích hợp nhất, quản sự muốn lập chút công để lên chức đều không tìm được cách nào.

Hiện tại Yến Trục Quang nói có cách tăng chất lượng, lại cho hắn xem thành phẩm linh cốc, quản sự tự nhiên liền bị dụ dỗ.

Yến Trục Quang thuận thế đòi hắn cho một khối lưu ảnh thạch, nói là để cho hắn xem cách tăng lên chất lượng linh cốc, quản sự không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Sau khi Yến Trục Quang xin được lưu ảnh thạch, nàng lặng lẽ đem nó đặt ở linh điền xong liền rời đi, hệ thống xem thấy nàng làm vậy như lọt vào trong sương mù, tuy rằng thấy lạ, lại cũng không dám hỏi.

Tới giữa trưa, Yến Trục Quang nhân lúc các đệ tử đang nghỉ ngơi thì lẻn vào đài cao, núp trong tán của một cây đại thụ.

Mãi cho đến buổi chiều giảng đạo bắt đầu, Yến Trục Quang rốt cuộc gặp được vị Đại sư tỷ trong truyền thuyết, mới có một màn mở đầu kia.

Yến Trục Quang nói: “Ta chẳng qua chỉ là phòng ngừa chu đáo, nàng cũng quá thiếu kiên nhẫn.”

Hệ thống đầu đầy hắc tuyến.

Ký chủ ngày thường cẩn thận như vậy, muốn xuống tay cũng tìm không thấy cơ hội, cũng chỉ có hôm nay mới lộ ra sơ hở, kia còn không mau xuống tay sao? Ai biết sẽ là bẫy rập a.

Dù sao cũng chỉ là đám râu ria, hệ thống chửi bới một chút liền mặc kệ.

“Ký chủ, ngươi không có quên chuyện lúc trước ngươi nhận lời với ta chứ?”

“Ân? Ta nhận lời ngươi cái gì?”

“Ký chủ QAQ” hệ thống khóc chít chít: “Ngươi sẽ không bội tình bạc nghĩa, xù nợ đi.”

Yến Trục Quang cong cong môi: “Trở về rồi nói.”

Nghe ra ý tứ của nàng, hệ thống như hồi máu sống lại: “Tốt tốt, đi mau đi mau.”

Hai bên linh điền chính là nhà cửa của tạp dịch đệ tử, phòng của Yến Trục Quang ở phía ngoài cùng, nhìn qua có chút rách nát.

Đi vào lúc sau lại có thể phát hiện, bên trong thu thập thật sự sạch sẽ, cửa sổ không lọt gió, nóc nhà cũng không hở ánh sáng, là cái nhà miễn cưỡng ở được.

Hệ thống nhìn thấy lại có chút chua xót.

Lúc ký chủ vừa tới cũng không phải như vậy, ký chủ bị vị sư tỷ dẫn đường không thích, sắp xếp tại chỗ như vậy, khi đó gian nhà ở này quả thực là trong ngoài như một, hiện giờ được như thế này, là nhờ ký chủ sau đó tu sửa lại từng chút.

“Cái ngươi gọi là phần thưởng của nhiệm vụ gồm có những gì?”

Hệ thống bị Yến Trục Quang kéo về từ trong suy nghĩ, nó đắc ý nói: “Chỉ cần là ký chủ tưởng tượng được đến, đều có!”

Yến Trục Quang liền nói: “Ta muốn kim, thủy, hỏa, thổ bốn thuộc tính độc vật*, ngươi có không?”

(*Độc vật: vật có độc tính)

“Độc vật? Ký chủ muốn độc vật để làm cái gì?”

Yến Trục Quang hỏi lại: “Ngươi có không?”

“...!Có”, hệ thống ngoan ngoãn nói: “Để ứng đối cốt truyện phát triển về sau nên ta có chuẩn bị độc vật trong kho hàng.” Rốt cuộc bạch nguyệt quang là bị người ta ám sát bằng độc, đề phòng ngộ nhỡ có vị ký chủ nào đó muốn ăn miếng trả miếng.

Yến Trục Quang vừa lòng gật gật đầu, “Có độc vật thuộc tính mộc không? Chất lượng cao một chút, đủ để làm bản mạng linh vật.”

“Cũng có, chẳng qua bởi vì nó là đồ vật luôn luôn gắn bó với ký chủ, cho nên cần phải hoàn thành nhiệm vụ hơi khó mới có thể được khen thưởng.”

“Ân.”

“Ký chủ,” hệ thống hiếu kỳ nói: “Ngươi lấy mấy độc vật đó tới làm cái gì a?”

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Khi ở một mình, Yến Trục Quang liền tắt chế độ tâm niệm giao lưu, hệ thống không dò được tiếng lòng của Yến Trục Quang, tò mò đến tim gan cồn cào.

“Được rồi,” Yến Trục Quang nói: “Đem nhiệm vụ chủ tuyến kia lấy đến đây đi, ta tiếp.”

Hệ thống nhất thời không kịp phản ứng, sau khi nó phản ứng lại liền hưng phấn đến bay lên.

Thanh âm lạnh băng kỳ quái kia lại phát ra:

“Có nhận nhiệm vụ chủ tuyến —— Cứu vớt bạch nguyệt quang hay không?”

“Có / không”

“Có.”

“Chúc mừng ký chủ số 021 trói định thành công với Hệ thống Cứu vớt bạch nguyệt quang, chúc ngài sinh hoạt vui sướng.”

“Keng keng keng...” Một chuỗi dài thanh âm điên cuồng vang lên.

“Tắt tiếng.” Thế giới trở nên thanh tịnh.

Không bao lâu, liền có một đống lớn chữ viết hiện ra trước mắt Yến Trục Quang.

[ Ký chủ ký chủ, ngươi tắt tiếng của ta rồi, hu hu* ]

(*Từ gốc là 嘤 /yīng/: một kiểu giả vờ khóc, giả vờ đáng thương.

Đây cũng là từ tượng thanh mô phỏng tiếng chim kêu ríu rít)

“Ồn ào quá.”

[ Ký chủ, ngươi có thể thử “Tắt hiệu ứng âm thanh”, không cần phải để chế độ im lặng hết a ]

Yến Trục Quang điều chỉnh một chút, tiếng nói mềm oặt của hệ thống toát ra tới: “Hô, nghẹn chết ta.”

Nó điều chỉnh chính mình lại thật mau, nói với Yến Trục Quang: “Ký chủ, ngươi hoàn thành thật nhiều nhiệm vụ a, vừa rồi dạy dỗ Đào Chi kia cũng tính là nhiệm vụ phụ.”

Yến Trục Quang không cùng nó vô nghĩa: “Đem tất cả phần thưởng nhiệm vụ đã hoàn thành, đổi thành bốn thuộc tính độc vật lúc trước ta nói.”

“Nga.”

Hệ thống một bên làm việc, một bên lại hỏi: “Vài ngày nữa Đại sư tỷ phải đi rồi.

Ký chủ, ngươi chuẩn bị tiếp cận Đại sư tỷ như thế nào a?”.