Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 59: Tg4 Đại Lão Mỗi Ngày Phân Chia Nhân Cách 3

Editor: An

Beta:Cutimap

- ------

Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên

Quý Thính cuống quít chống tay lên giường muốn rời đi, rồi lại bị anh túm trở về, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa bị anh ôm vào trong ngực, không khỏi kêu lên một tiếng.

Thân Đồ Nhĩ bắt lấy cánh tay cô rồi trở mình, vị trí hai người trong nháy mắt đảo ngược, Quý Thính nhìn ánh mắt nguy hiểm của người phía trên, không khỏi nuốt nước miếng.

"Nhị, nhị thiếu gia xin chào, tôi là gia sư của tiểu thiếu gia, lần đầu gặp mặt xin chỉ giáo nhiều hơn." Quý Thính ngượng ngùng mở miệng.

Thân Đồ Nhĩ nhướng mày: "Thực tốt, hiện tại trả lời vấn đề thứ hai của tôi."

"Ngày hôm qua là cái dạng này......" Quý Thính ở tư thế nằm bên dưới, gian nan mà đem chuyện ngày hôm qua giải thích ra.

Thân Đồ Nhĩ nghe xong mắt lộ ra hiểu rõ: "Lão tam không quá phân rõ phải trái, làm khó dễ cô rồi."

"Không có việc gì, tôi không ngại, cũng là tôi không đúng, nửa đêm ngủ mơ hồ liền hướng lên giường, hoàn toàn đã quên trên giường còn có người, thực xin lỗi," Quý Thính ngượng ngùng xong, nhìn người ở trên người mình không có ý rời khỏi, nhịn không được thúc giục một câu: "Cái kia...!anh có thể buông tôi ra không?"

"Không thể."

"?"

Thân Đồ Nhĩ cong lên khóe môi, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Bởi vì tôi cảm thấy dáng người cô là loại hình tôi thích, cô giáo Quý, có nghe câu đâm lao phải theo lao sao?"

Quý Thính: "......"

Mắt thấy mặt anh càng dán càng gần, Quý Thính không nhịn nữa, đầu gối chịu thiệt muốn kích đánh thẳng vào mệnh môn, Thân Đồ Nhĩ như có cảm giác, vội vàng nghiêng người né tránh, lại bởi vì né quá nhanh nên bị rơi xuống đất.

Sắc mặt của anh có chút không tốt: "Chỉ đùa một chút mà thôi, cô giáo Quý hà tất nghiêm túc như vậy?"

"Ngại quá, tôi chính là một người vô cùng nghiêm túc, nhị thiếu gia vẫn là không cần cùng tôi vui đùa kiểu này." Quý Thính nở một nụ cười giả tạo.

Thân Đồ Nhĩ xuy một tiếng, không sao cả xoay người rời đi.

Chờ sau khi anh rời khỏi, đóng cửa phòng lại, Quý Thính lúc này mới vẻ mặt bất đắc dĩ ngã vào trên giường.

Bốn nhân cách của nam phụ này, anh cả băng sơn, anh hai không kiềm chế được, chị ba tùy hứng, em tư nghịch ngợm, thật đúng là một người cũng không thể bớt lo, cũng may cô chỉ cần chờ tới lúc đuổi nữ chủ đi, không cần giao lưu với bọn họ quá sâu, nếu không thật đúng là có khả năng bị bọn họ tra tấn chết.

Hôm nay là cuối tuần dựa theo kế hoạch thì không có khóa học, cho nên Quý Thính không nóng nảy rời giường, ở trên giường lăn lộn một lát, mới lười biếng đứng dậy chuẩn bị ăn bữa sáng.

Thời tiết hôm nay có chút lạnh, cô mở rương hành lý ra, tìm một cái áo hoodie rộng thùng thình, tính toán mặc cùng quần jean thêm giày thể thao.

Vừa muốn thay quần áo, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Thân Đồ Sam xách cô giống như xách gà con, cô thiếu chút nữa muốn chết nghẹn, vì thế lại mặc thêm áo hai dây bó sát ở bên trong áo hoodie, xem như bảo hộ chính mình một chút.

Thay xong quần áo, cột lên đuôi ngựa, cô liền ra cửa, vừa đi ra liền nghe được dì Chu cùng Thân Đồ Nhĩ đang nói chuyện, không khỏi chậm lại bước chân.

"Nhị thiếu gia, cậu thật sự không thể đi ra ngoài, đại thiếu gia nói, lần trước cậu đi thi đấu liền bị thương khắp người, thực ảnh hưởng công tác của cậu ấy." Dì Chu tận tình khuyên bảo.

Thân Đồ Nhĩ lười biếng đứng dựa tường: "Chu quản gia, tôi chỉ là đi ra ngoài mua ít đồ vật, đây cũng không được?"

"Cậu muốn mua cái gì, tôi đi mua giúp cậu." Dì Chu không dao động.

Thân Đồ Nhĩ nâng cằm lên: "Tôi chỉ muốn đi đi một chút, liền không phiền toái Chu quản gia."

"Cậu thật sự không thể đi ra ngoài, đây là ý đại thiếu gia......"

Quý Thính dù có đi chậm, cũng là thực mau đi tới trong tầm mắt bọn họ, dì Chu ngừng một chút, hướng tới Quý Thính chào một tiếng.

"Tôi đi ăn bữa sáng, hai người cứ tiếp tục." Quý Thính cười cười.

Nếu không phải đi nhà ăn cần thiết phải qua hành lang này, cô mới không phải đi ngang qua hai người này.

Quý Thính nói xong liền đi nhanh lên phía trước, phảng phất muốn bay nhanh, thoát khỏi chỗ thị phi này.

Thân Đồ Nhĩ ghé mắt liếc cô một cái, nhìn đến vành tai mượt mà cùng khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, ngay lúc cô đi ngang qua mình, mạnh mẽ vung tay lên thay đổi phương hướng của cô, ôm lấy bả Quý Thính rồi nói với dì Chu: "Như vậy đi, để cô giáo Quý đi cùng tôi, chắc dì có thể yên tâm đi?"

Quý Thính: "......" Chờ một chút, có liên quan gì tới cô?

Dì Chu có chút chần chờ, nếu có thể có người giám thị, nhị thiếu gia hẳn là sẽ không làm bậy......!chăng?

"Dì cảm thấy tôi sẽ mang cô ấy đi tham gia thi đấu?" Thân Đồ Nhĩ gia tăng ngữ khí, "Cô ấy là anh cả mướn, nếu tôi dám đi thi đấu, cô ấy khẳng định sẽ nói cho anh cả, dì cũng biết, tôi ghét nhất là bị ai mắng, cho nên sẽ không làm đại ca tức giận."

Dì Chu cũng nghĩ như vậy, vì thế xin lỗi nhìn Quý Thính: "Vậy phiền toái cô giáo Quý cùng nhị thiếu gia đi ra ngoài một chuyến."

"......"

Mãi cho đến khi ngồi vào chiếc xe thể thao đỏ rực, Quý Thính còn chưa có rõ ràng, cô chính là đi ăn cơm sáng, như thế nào liền biến thành người giám thị?

Thân Đồ Nhĩ ngồi vào trên ghế điều khiển, nhìn biểu tình ngốc ngốc của cô thì gợi lên khóe môi, xoay người dán về phía cô.

Quý Thính đột nhiên né người về phía sau, lại bởi vì sau là lưng ghế không né thêm được, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh tới gần.

Hô hấp anh rất gần, có thể ngửi được hương vị kem cạo râu nhàn nhạt, không quá nồng, nhưng đầy hormone nam tính, tràn ngập tính xâm lược.

Quý Thính nuốt nước miếng, ngón chân đều banh gắt gao, do dự muốn hay không cho anh một cái tát, Thân Đồ Nhĩ kéo lấy đai an toàn đằng sau Quý Thính, giúp cô cài lại, chỉnh sửa cho chặt, cười như không cười nhìn cô: "Vừa rồi cô nghĩ gì?"

"Suy nghĩ nếu anh dám hành động tuỳ tiện, tôi sẽ cho anh một cái tát." Quý Thính tương đối thẳng thắn thành khẩn.

Thân Đồ Nhĩ khẽ cười một tiếng, ngồi lại chỗ cũ, quét nhìn cô một cái: "Cô giáo Quý thật đáng yêu, không giống người cứng nhắc chút nào."

"Không, anh sai rồi, tôi chính là người vô cùng cứng nhắc." Quý Thính liếc anh, "Nhị thiếu gia không phải muốn đi mua đồ hay sao? Phiền toái mau một chút, tôi muốn nhanh về ăn cơm." Buổi sáng không ăn gì, thật sự quá đói bụng.

Thân Đồ Nhĩ cong cong khóe môi, nghĩ nghĩ, nói: "Điện thoại của cô giáo Quý đâu, có thể cho tôi mượn dùng một chút hay không?"

"Làm gì?" Quý Thính nhướng mày, nhưng vẫn đưa qua.

Thân Đồ Nhĩ nhìn màn hình khóa hình phim hoạt họa, khen ngợi: "Khó trách cô giáo Quý đáng yêu như vậy, thì ra bởi vì thích đồ vật đáng yêu."

Nói xong, anh nhanh nhẹn tắt máy đi, sau đó nhét vào dưới chỗ ngồi.

Quý Thính sửng sốt: "Anh làm gì?"

"Mang cô giáo Quý đi tham gia thi đấu xe máy, sợ cô sẽ phân tâm cho nên giúp cô bảo quản trước." Thân Đồ Nhĩ nói, một chân nhấn ga chạy đi.

Quý Thính chớp chớp mắt, mới ý thức được người này mang theo cô đi chính là để lừa gạt dì Chu, mà tắt điện thoại là do sợ cô gọi điện thoại cáo trạng với dì Chu.

......!Tên tiểu nhân gian trá này.

Xe thể thao im lặng lướt đi, Thân Đồ Nhĩ vừa đua xe đi, vừa liếc liếc Quý Thính: "Cô giáo Quý rất tức giận?"

"Không nên tức giận sao?" Quý Thính hỏi lại.

Thân Đồ Nhĩ cười cười, đang muốn nói chuyện, liền nghe được Quý Thính lạnh lùng: "Vốn dĩ đã trễ thời gian ăn sáng, anh còn muốn đi tham gia thi đấu, là muốn tôi đói chết hay sao?"

"......"

Không khí đột nhiên an tĩnh vài giây, Thân Đồ Nhĩ nhướng mày: "Cũng chỉ là vì cơm?"

"Bằng không thì sao?" Quý Thính học bộ dáng của anh, nhướng mày.

Thân Đồ Nhĩ chớp mắt một cái, cười: "Được, chúng ta trước đi đổi xe, sau đó mang cô giáo Quý đi ăn sáng, nhưng là cô giáo phải đáp ứng tôi, chuyện hôm nay không được nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm anh cả tôi."

"Nếu tôi muốn nói thì sao?"

Thân Đồ Nhĩ liếc xéo cô: "Tôi sẽ nói là cô đồng ý cho tôi đi."

"Người ngốc đều sẽ không tin anh nói." Quý Thính xì một tiếng.

Thân Đồ Nhĩ cong môi: "Người ngốc sẽ không tin, nhưng anh cả tôi sẽ tin, ai kêu anh ấy cảm thấy nữ nhân bản chất là ác đâu!"

"......" Đúng nha, quên mất giả thiết về Thân Đồ Dực, Quý Thính mặt vô biểu tình một giây, khinh thường nói, "Tôi không cáo anh không trạng, nhưng mà nói trước, nếu là chính anh bị thương bị đại thiếu gia phát hiện, phiền toái không cần hãm hại tôi."

"Đương nhiên, tôi không phải là đồ tiểu nhân đê tiện."

Quý Thính: "......" Không đê tiện mà còn gạt người, lại uy hiếp hãm hại, nếu thật sự đê tiện thì sẽ lợi hại thành cái gì?

Hai người đạt thành nhận thức chung, Thân Đồ Nhĩ liền đánh tay lái hướng về trung tâm.

Anh lái xe thật mau, chẳng sợ bên trong xe kín gió, Quý Thính cũng phảng phất cảm thấy được có gió thổi qua bên tai, tim bắt đầu đập nhanh lên.

Thân Đồ Nhĩ lái xe, ngẫu nhiên liếc cô một cái, nhìn đến bộ dáng trấn định của Quý Thính thì có chút kinh ngạc, nhịn không được lái càng nhanh hơn.

Quý Thính nhíu mày, nỗ lực không để thanh âm ra vẻ căng chặt: "Anh chạy nhanh như vậy, không tốt nha?"

"Cô giáo Quý sợ?" Thân Đồ Nhĩ gợi lên khóe môi.

Quý Thính trầm mặc, nhàn nhạt nhắc nhở: "Sắp đến đến nội thành, nếu anh bởi vì quá tốc độ mà lãnh hóa đơn phạt, đại thiếu gia sẽ biết chuyện anh đua xe trên đường." Nếu không cho anh ta tham gia thi đấu xe máy, vậy hẳn là cũng không cho phép đua xe hơi trên đường?

"......"

Sự thật chứng minh Quý Thính nghĩ đúng, bởi vì sau khi cô nói xong, Thân Đồ Nhĩ liền giảm tốc độ, trở thành thanh thanh niên tốt tuân thủ pháp luật.

Một đường không nói chuyện đến trung tâm thành phố đã là hơn 9 giờ, Quý Thính cảm thấy mình đã đói đến thăng thiên.

Không có chuyện gì thê lương hơn so với dậy sớm còn bị bụng rỗng.

Cũng may thật mau đã đến đích, khi Thân Đồ Nhĩ lái xe vào một khu nhà xa hoa, Quý Thính nhịn không được đánh giá hoàn cảnh bên ngoài.

"Nơi này là tôi trộm mua, cô giáo Quý nhớ rõ bảo mật, nếu biểu hiện tốt, lần sau có thể cho cô ngủ giường của tôi một chút." Thân Đồ Nhĩ đưa ra một điều kiện "hấp dẫn".

Quý Thính vô ngữ: "......!Ai muốn ngủ giường anh, lấy cái này ra dụ dỗ, còn không bằng chạy nhanh mang tôi đi ăn một chút."

"Không muốn ngủ sao? Vậy quên đi." Thân Đồ Nhĩ thoạt nhìn có chút thất vọng.

Quý Thính quyết định câm miệng, rốt cuộc cùng với kẻ điên này cũng không có gì để nói.

Bước xuống xe thể thao, Thân Đồ Nhĩ lười biếng đi tới ngựa chiến của anh —— một chiếc xe máy màu đen, thân xe thật huyễn khốc.

Khoác chân dài ngồi lên xe, anh thưởng thức nhìn mũ bảo hiểm, tựa hồ đang xem một tác phẩm nghệ thuật.

Quý Thính xuống xe sau, thấy một màn trước mắt như vậy tức khắc cảm thấy vô ngữ, cô chắc chắn xác định chẳng sợ anh vừa rồi vẫn luôn đùa cợt với cô, nhưng trong mắt anh ta, cô cũng không bằng cái mũ bảo hiểm xinh đẹp này.

Nếu mũ bảo hiểm có thể thành người, anh ta hẳn là đã kết hôn luôn với nó.

Quý Thính khụ một tiếng, Thân Đồ Nhĩ lúc này mới nhìn về phía cô, vẫy vẫy: "Lại đây."

......!Kêu cún sao? Quý Thính trong lòng nói thầm một câu, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn đi qua.

Vừa đi đến bên cạnh, liền nghe được anh mở miệng: "Trong tiểu khu có cửa hàng ăn sáng, mang cô qua bên đó ăn."

"Có thể." Vừa nghe có cơm ăn, Quý Thính lập tức vực dậy tinh thần.

Thân Đồ Nhĩ giương cằm lên: "Lên xe."

"Được." Quý Thính bắt lấy cánh tay anh ngồi lên phía sau xe, không đợi cô ngồi ổn Thân Đồ Nhĩ liền mở chìa khóa, ầm ầm ầm phóng về phía trước.

Quý Thính thiếu chút nữa bị anh ném xuống dưới, vội vàng ôm lấy eo Thân Đồ Nhĩ, trái tim không được chuẩn bị mà đập bang bang, cách quần áo mỏng manh mà truyền tới người Thân Đồ Nhĩ.

Phía sau lưng bỗng nhiên truyền đến cảm giác mềm mại, Thân Đồ Nhĩ cong lên khóe môi, theo bản năng giảm tốc độ, sau đó nghe được Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, theo đó buông lỏng eo anh.

Thân Đồ Nhĩ nhướng mày, lại một lần nữa dẫm chân ga, Quý Thính vội vàng ôm lấy anh, sau đó mới không cao hứng hỏi: "Anh cố ý?"

"Không có, thật lâu không chạy, yêu cầu thích ứng một chút." Thân Đồ Nhĩ mặt không đổi sắc nói dối.

Ngữ khí anh quá bình thường, tuy rằng Quý Thính cảm thấy không có khả năng, nhưng cũng nhịn không được cảm thấy tin một chút, không đợi cô suy nghĩ xong, xe máy đã ngừng ở trước cửa hàng ăn sáng, phần suy nghĩ kia hoàn toàn bị cô ném ra sau đầu.

Cho đến khi ăn xong một chén đậu hũ, bốn cái bánh quẩy, một cái trứng luộc, Quý Thính mới cảm thấy mình sống lại, ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Thân Đồ Nhĩ nhìn cô: "Cô giáo Quý cơm nước xong hình như sắc mặt đều tốt rất nhiều."

"Còn tạm." Quý Thính ăn no có chút lười biếng, càng lười phản ứng anh.

Thân Đồ Nhĩ phát ra một tiếng cười khẽ trong cổ họng, suy nghĩ một chút nói: "Cô chờ ở đây một lát, tôi đi ra ngoài một chút."

"Anh muốn đi làm gì?" Quý Thính cảnh giác nhìn Thân Đồ Nhĩ, sợ anh bỏ mình mà chạy.

Thân Đồ Nhĩ xì một tiếng, ném chìa khóa xe máy cho cô: "Yên tâm đi, không chạy." Nói xong xoay người đi ra ngoài.

Anh thân cao chân dài vai rộng eo thon, vốn là đã cực kỳ bắt mắt, hôm nay còn mặc áo da đinh tán cùng quần jean, bộ dáng cá tính mười phần đều lộ ra, chỉ là khoảng cách ngắn từ chỗ ngồi tới cửa đã hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt, một ít nữ sinh trẻ tuổi càng ngo ngoe rục rịch, chỉ là nhìn thấy cô liền lùi bước.

Quý Thính lười biếng nhìn bóng dáng anh biến mất, không khỏi bĩu môi.

Ảnh hưởng của khí chất đối với một người thật sự quá lớn, đồng dạng một khuôn mặt ở trên mặt Thân Đồ Dực chỉ khiến người không dám nhìn thẳng, mà ở trên mặt Thân Đồ Nhĩ, lại thành vũ khí sắc bén trêu hoa ghẹo nguyệt.

Ăn no liền bắt đầu mệt rã rời, Quý Thính ngáp một cái, vẫn đợi không được người, cô dần dần có chút bất an.

Người này sẽ không đem cô ném ở nơi này chứ, cô không mang tiền, điện thoại cũng không có, như thế nào trở về?

Quý Thính có chút ngồi không yên, dứt khoát chạy ra ngoài cửa.

Sau khi chạy đến cửa, Quý Thính đột nhiên mê mang, bởi vì cô vừa rồi cũng không có chú ý tới phương hướng mà Thân Đồ Nhĩ đi.

Đang lúc cô không biết làm sao, bên tai đột nhiên có một luồng khí nóng tới gần, Quý Thính đột nhiên quay đầu, đôi môi đỏ thắm liền không nghiêng không lệch dừng ở trên môi đối phương.

Hai người đồng thời dừng một chút, Quý Thính phản ứng lại liền lui về sau một bước, không chờ anh mở miệng liền đánh đòn phủ đầu: "Anh, anh, anh không có việc gì đứng gần tôi như vậy làm gì?!"

"Tôi chỉ là thấy cô ra tới muốn chào một cái, ai biết cô đột nhiên liền hôn tôi," Thân Đồ Nhĩ tà ác liếc cô một cái, trước khi cô phản bác liền thay đổi đề tài, "Đi đâu đó?"

Quý Thính nghẹn khuất trừng anh một cái: "Tôi còn muốn hỏi anh đấy, đi đâu?"

"Đi chọn lễ vật cho cô." Thân Đồ Nhĩ nói, ném một món đồ vào trong lòng ngực Quý Thính.

Quý Thính sửng sốt một chút, tiếp lấy đồ, lúc này mới phát hiện là cái mũ bảo hiểm, rất giống với cái màu đen kia của anh.

"Đi thôi, trước tiên đi làm quen sân một chút." Thân Đồ Nhĩ mở ra xe máy chờ cô.

Quý Thính khóe miệng trễ xuống, tự giác mang mũ bảo hiểm lên, tiếp theo ngồi xuống phía sau, xe máy gầm rú một tiếng, như mũi tên rời cung xông ra ngoài.

Cái "sân" mà bọn họ đi là một đường đèo vùng ngoại thành, dưới chân núi có một cửa hàng sửa xe cùng một mảnh đất trống thật lớn, bọn họ đi đến bên đó.

Vừa đến sân, mọi người liền chào hỏi với Thân Đồ Nhĩ, Quý Thính không quen biết bọn họ, liền ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.

"Đây là......!Bạn gái?" Người bên cạnh nhịn không được hỏi.

Quý Thính: "Không......"

Thân Đồ Nhĩ cười một tiếng: "Xem như đi." Nói xong liền giang tay ôm cô vào trong lòng, người chung quanh lập tức ồn ào.

Quý Thính theo bản năng muốn giãy giụa, Thân Đồ Nhĩ lại nắm chặt bả vai cô, nghiêng đầu ở bên tai cô thấp giọng nói: "Nhiều người nhìn như vậy, cho tôi chút mặt mũi."

......!Muốn mặt mũi thì làm ơn đừng nói lời bậy bạ có được không?

Quý Thính khóe miệng trừu trừu, vẻ mặt vô ngữ nhìn về phía anh, Thân Đồ Nhĩ cũng nhướng mày nhìn trở lại.

Vẫn là mập mạp gần Thân Đồ Nhĩ nhất thấy được rõ ràng, chỉ liếc mắt một cái liền đã hiểu: "Xuyên ca còn không có thu phục đâu, đúng không?"

Bốn nhân cách khi ra ngoài đều là thống nhất dùng tên Thân Đồ Xuyên, cho nên những người này đều kêu Thân Đồ Nhĩ là Xuyên ca.

Thân Đồ Nhĩ cười mắng vài tiếng, từ quầy ăn vặt cầm bao khoai lát nhét vào Quý Thính, để cô ngồi ở sô pha sau đó xoay người đi thương lượng chuyện thi đấu đêm nay.

Quý Thính cũng rơi vào thanh tĩnh, ngoan ngoãn ngồi ở một bên nghe bọn họ thảo luận, thường thường răng rắc mấy khẩu khoai lát.

Nghe nghe, cô có cảm giác những người này giống như so chính là xã hội đen??

"Xuyên ca, bạn gái nhỏ này của anh cũng được nha, rất ngoan." Mập mạp đè thấp thanh âm.

Thân Đồ Nhĩ liếc nhìn Quý Thính một cái, chỉ thấy cô tóc cột đuôi ngựa cao cao, ăn mặc đơn giản áo hoodie như học sinh, một đôi mắt tuy rằng minh diễm, nhưng lúc này lại ngốc ngốc nhìn bọn họ chằm chằm, nhìn thấy mình nhìn, cô còn nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu, quả thực không có nửa điểm khí thế.

Hắn cười một tiếng: "Đúng là rất ngoan.

Tiếp tục!"

"Khụ, kỳ thật cũng không có gì khác, cháu của lão Vương kia lại tới nữa, Xuyên ca anh cẩn thận một chút, người nọ chịu thua không nổi, nếu lại bị anh đè bẹp ở đây, chỉ sợ sẽ làm chuyện bất lợi đối với anh," Mập mạp trở lại chuyện chính, "Đua xong thì nhanh chóng trở về đi, đừng để hắn có cơ hội."

Lúc này cậu ta không hạ giọng, Quý Thính nghe đến thật rõ ràng, vừa nghe nói có bất lợi đối với Thân Đồ Nhĩ, cô liền trở nên lo lắng.

Thân Đồ Nhĩ không để ý lắm, tùy tiện hàn huyên thêm vài câu rồi đi theo lộ tuyến quen thuộc.

Quý Thính thấy anh không mang theo mình, dứt khoát cũng không đi theo, ăn xong khoai lát lại uống chút sữa bò, sau đó thành thành thật thật ở trên sô pha ngủ nướng.

Cô cho rằng mình chỉ cần tống cổ thời gian một chút, kết quả bên cạnh người tới người đi, trước sau vẫn không thấy thân ảnh Thân Đồ Xuyên, chớp mắt trời đã tối.

......!Thân Đồ Nhĩ ra tới lâu như vậy, chắc không phải là thay đổi nhân cách chứ? Quý Thính nhíu nhíu mày, cuối cùng thấy có bóng dáng quen thuộc đi ngang qua, cô gọi lại: "À cậu này...!Thân Đồ Xuyên đang ở đâu?"

"Ai da chị dâu! Như thế nào quên mất cô, Xuyên ca đi thi đấu, đi đi đi tôi mang cô đi tới đó." Mập mạp nói rồi định mang cô đi ra ngoài.

"Tôi không phải......" Quý Thính còn chưa giải thích xong, mập mạp đã đi về hướng bên kia, cô đành phải câm miệng đi theo.

Tuy rằng đã là đêm tối nhưng đất trống trước cửa hàng sửa xe lại sáng như ban ngày, đèn đường, ánh đèn cùng đèn xe máy tạo thành ánh sáng đan chéo, một đám người tụ ở bên nhau nói chuyện ồn ào.

Quý Thính lần đầu tiên thấy trường hợp này, không khỏi có chút tò mò, chờ khi mập mạp mang cô đến giữa đám người, cô liền nhìn đến một loạt xe máy đậu song song, Thân Đồ Nhĩ cũng ở đây.

"Xuyên ca! Chị dâu tới!" Giọng nói mập mạp hồn hậu lại có lực, ngay khi nói câu này xong, toàn bộ sân đều an tĩnh.

Quý Thính chỉ cảm thấy vô số tầm mắt đều nhìn chính mình ... tới, không khỏi một trận vô ngữ, mập mạp cũng cảm giác được, ngượng ngùng cười giải thích: "Chị dâu đừng để ý, Xuyên ca ở chỗ này chơi nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mang bạn gái lại đây, bọn họ tò mò cũng bình thường."

Quý Thính đã lười giải thích, chỉ là bất đắc dĩ nhìn Thân Đồ Nhĩ.

Dưới ánh đèn, anh quần áo đen, nón bảo hiểm đen, xe máy cũng là đen, cả người giống như hòa tan vào trong bóng tối.

Quý Thính không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng cũng cảm giác được giống như anh đang nhìn mình, vì thế lễ phép gật gật đầu.

Thân Đồ Nhĩ tháo nón bảo hiểm xuống, đôi mắt khác hẳn với ban ngày, tràn đầy kiệt ngạo: "Cô giáo Quý, không có gì để tặng cho cô, hôm nay tặng cô cái quán quân đi."

Lời vừa nói ra, toàn trường đều bắt đầu sôi trào, Quý Thính còn chưa phản ứng kịp, Thân Đồ Nhĩ đã đội nón bảo hiểm lên, tiếp theo một tiếng huýt sáo vang lên, trên mặt đất tràn ra đầy khói xe, vô số tiếng gầm rú tựa hồ muốn xuyên thấu tới phía chân trời, trong nháy mắt, tiếng gầm rú đã đi xa.

Quý Thính còn đứng tại chỗ, mập mạp tiếp đón cô: "Chị dâu, bên kia có tiếp sóng trực tiếp, muốn đi xem không?"

Quý Thính nhìn theo phương hướng cậu ta chỉ, quả nhiên cách đó không xa có xe tiếp sóng, phía trên bày mấy màn hình, lúc này phía trước đã đứng một đống người.

"Không cần, cậu đi chơi đi, tôi đi vào phòng chờ anh ấy." Quý Thính vốn dĩ chính là ra tới nhìn xem nhân cách có thay đổi không, nếu không có, vậy không cần thiết xem náo nhiệt.

Nói với mập mạp thêm vài câu, Quý Thính trở lại cửa hàng sửa xe ngồi xuống, chờ chán đến chết, kết quả chờ chờ liền cảm thấy mệt.

Không biết qua bao lâu, cô mơ mơ màng màng cảm giác có người đứng ở trước mặt, không chờ cô mở mắt ra, một món đồ lành lạnh đã dán lên mặt cô.

Quý Thính hoảng sợ mở to mắt, nhìn đến đôi mắt cười như không cười của Thân Đồ Nhĩ, sửng sốt một chút, hỏi: "Đua xong rồi?"

"Phải."

"Hạng mấy?" Quý Thính hỏi, đem món đồ ở trên mặt xuống, vừa thấy được bảng kim loại, "Lợi hại như vậy?"

"Cũng bình thường thôi, tôi lấy nhiều đến chán, trở về thôi." Thân Đồ Nhĩ không để ý lắm.

......! Cũng đúng, nếu thật sự quý, thứ này cũng sẽ không nói tới muốn đưa cho mình, Quý Thính liếc anh một cái nhưng vẫn đem huy chương bỏ vào trong túi.

Hai người đi ra, bên ngoài đã không còn người, Quý Thính kinh ngạc: "Mới vừa đua xong liền đi rồi?"

"Nửa giờ trước đã đua xong rồi, tôi đi ăn chút cơm."

Quý-từ sau khi ăn sáng liền chưa ăn qua món chính nào-Thính: "......"

"Đi thôi?" Thân Đồ Nhĩ tay cắm túi, thấy cô đứng ở tại chỗ bất động liền ngừng lại.

Quý Thính vừa muốn nói chuyện, liền nghe được nơi xa truyền đến thanh âm hùng hùng hổ hổ ——

"Xác định hắn còn chưa đi sao?"

"Xác định nha Vương ca, em vừa rồi tận mắt nhìn thấy."

"Mẹ nó, đi lấy vũ khí, thằng nhóc này hôm nay lại thắng tao, hôm nay không đánh nó chết tao liền không phải họ Vương!"

Quý Thính: "......"

Cô nhớ rõ, dường như ban ngày mập mạp có nói qua, có cái tên họ Vương đặc biệt không chịu thua, đã sớm ghi hận với Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Nhĩ nhíu mày, rút tay ra khỏi túi, cầm tay Quý Thính.

Quý Thính có chút khẩn trương hạ giọng: "Muốn chạy sao?"

"Có lẽ chạy không thoát." Thân Đồ Nhĩ nhìn phía trước đột nhiên xuất hiện người, "Cô giáo Quý, cô trốn đi trước chờ tôi."

"Một mình anh có thể ứng phó sao? Tôi và anh cùng nhau đi, hai người cộng lại tốt hơn một người." Quý Thính thấy anh muốn đi qua, theo bản năng bắt lấy tay anh.

Thân Đồ Nhĩ bật cười, duỗi tay sờ mặt cô: "Mang theo cô càng phiền toái, cho nên đừng lộn xộn biết không?"

"...! Không tiếp xúc tứ chi thì sẽ không nói chuyện, phải không?" Quý Thính vẻ mặt vô ngữ buông anh ra, liếc mắt tới đám người phía trước đang tiến tới, trong lòng có chút không yên, "Vậy anh cẩn thận một chút, thật sự không được liền xin tha đi, ngàn vạn đừng để bị thương."

"Cô làm sao biết được tôi đánh không lại?" Thân Đồ Nhĩ bất đắc dĩ, "Mau đi trốn đi."

Quý Thính bước đi, tới ven tường thì núp vào một góc, dò đầu ra nhìn trộm.

Chỉ thấy Thân Đồ Nhĩ tiến lên nói gì đó, kết quả chưa được hai câu đã đoạt lấy gậy bóng chày của đối phương, đánh về phía bọn họ.

Hiện trường trong nháy mắt hỗn loạn lên, Thân Đồ Nhĩ ỷ vào đánh đòn phủ đầu, động tác lưu loát lại dứt khoát, mới đầu còn chiếm chút tiện nghi, nhưng thật sự là nhân số cách xa, rất mau bắt đầu bị yếu thế.

Quý Thính nhìn gậy bóng chày của mấy tên đó nện lên người Thân Đồ Nhĩ, gấp đến độ chỉ muốn báo nguy, đáng tiếc điện thoại sớm bị tịch thu, không có biện pháp gì để liên hệ bên ngoài, cô có gấp cũng không thể giúp.

Cô nhớ kỹ vừa rồi anh nói mình đi ra ngoài liền sẽ liên lụy đến anh, cho nên vẫn luôn chịu đựng không dám đi ra ngoài, nhưng tới lúc gậy của đối phương nện lên trên đầu Thân Đồ Nhĩ, Quý Thính hoàn toàn nóng nảy, nhìn khắp nơi tìm kiếm vũ khí, nhìn đến cách đó không xa có một món đồ, liền tiến tới xách lên.

"A ——"

Cô bất chấp tất cả thét chói tai vọt vào đám người, những người khác vì cô đột ngột xuất hiện mà phản ứng chậm đi một nhịp, Thân Đồ Nhĩ sẵn chân đá văng người nào đó, vừa muốn kêu cô chạy đi, Quý Thính đã vọt tới bên người anh, cầm bình chữa cháy nhắm ngay những người đó rồi phun một trận, sau đó nhân cơ hội những người này hành động đang bị hạn chế, lôi kéo Thân Đồ Nhĩ chạy đi.

"Chờ một chút......"

"Câm miệng!" Quý Thính đã sợ muốn chết, chỉ muốn chạy nhanh tìm một chỗ trốn.

Thân Đồ Nhĩ quả nhiên câm miệng, hai người một đường chạy đến phía trước, thực mau phía sau liền truyền đến tiếng xe máy, Quý Thính sửng sốt, liền nghe được Thân Đồ Nhĩ từ từ mà nói ra: "Xe máy của tôi ở hướng ngược lại, cô chạy sai rồi."

"......" Vậy sao anh không nói sớm?!

Quý Thính vô ngữ quay đầu lại, vừa lúc nhìn đến máu trên trán anh đang chảy xuống mặt, máu đỏ trên làn da trắng nõn, đối lập làm đến nhìn thấy thật ghê người.

Thân Đồ Nhĩ đầu tiên là cong môi cười với cô, thấy bộ dáng cô bị dọa ngốc, như có cảm giác dùng tay còn lại lau mặt một chút, nửa bên mặt trong nháy mắt bị phủ đầy máu.

Nhìn vết máu trên đầu ngón tay, Thân Đồ Nhĩ nhíu mày: "Thật là phiền toái, anh cả sẽ phát hiện."

Quý Thính: "......" Thật khó cho anh lúc này còn nghĩ đến anh cả của anh đấy.

"Đàn bà chết tiệt kia, đứng lại cho lão tử! Lão tử bắt được mày sẽ lột da của mày ra!" Tiếng mắng của những người đó càng ngày càng gần.

Quý Thính giật mình, nghe tiếng xe máy càng ngày càng gần, nhìn một bên là quốc lộ trống trải, một bên là rừng cây um tùm, không rảnh hung hăng với Thân Đồ Nhĩ, cắn răng kéo anh đi vào trong hướng rừng.

Sau khi chạy vào trong rừng, Quý Thính nghe được rõ ràng tiếng chửi bậy cùng âm thanh đuổi theo, cô không dám dừng lại, mà lôi kéo Thân Đồ Nhĩ liều mạng tiếp tục chạy.

Trong rừng tràn đầy đá vụn, còn có bụi cây mọc lan tràn, thập phần không dễ đi, Quý Thính vài lần xém té ngã, vẫn là người phía sau kịp thời ôm lấy mới không bị té đến vỡ đầu chảy máu.

Hai người không ngừng chạy về phía trước, thanh âm phía sau nhỏ dần, tốc độ bọn họ lúc này mới chậm lại.

Lại đi thêm chốc lát, Quý Thính rốt cuộc đi không nổi, đỡ một thân cây há miệng thở dốc.

Lúc cô đang thở dốc, phía sau lưng truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, tiếp theo chính là thanh âm mang theo trêu đùa của Thân Đồ Nhĩ: "Cô giáo Quý thật lợi hại, tôi cũng chưa nghĩ tới có thể dùng bình chữa cháy chạy trốn."

Quý Thính đã hơi bình tĩnh lại một chút, cô ngồi thẳng dậy liếc anh một cái, vốn dĩ muốn trào phúng hai câu, nhưng nhờ ánh trăng mà nhìn thấy vết thương trên đầu Thân Đồ Nhĩ, lời muốn nói cũng không nói ra được.

"Anh chảy nhiều máu như vậy, không bị chóng mặt sao?" Quý Thính vẻ mặt vô ngữ.

Thân Đồ Nhĩ khẽ cười một tiếng, cả người đều hướng về phía cô, Quý Thính vội vàng ôm lấy anh, vừa muốn nói chuyện liền cảm giác được eo của mình bị ôm lấy.

Quý Thính: "......" Tôn tử này là cố ý?

Đã đến lúc này còn muốn đùa giỡn, Quý Thính có chút tức giận, đang muốn giãy giụa liền nghe được âm thanh có chút suy yếu của anh: "Đừng nhúc nhích, để tôi nghỉ một lát."

"......!Anh có thể ngồi xuống nghỉ ngơi." Quý Thính xem ra không thể giận.

Thân Đồ Nhĩ thanh âm có chút phiêu: "Nhưng mà trên mặt đất không mềm bằng cô giáo Quý."

"......"

Tựa hồ nhận thấy được mình đã tới gần cực hạn nhẫn nại của cô giáo Quý, Thân Đồ Nhĩ cong cong khóe môi, đỡ bả vai cô đứng thẳng lên, chậm rãi đến gốc cây ngồi xuống, lưng dựa cây mà thở ra: "Cô giáo Quý cũng nghỉ ngơi một chút đi, đám người kia phỏng chừng buổi tối hôm nay sẽ không bỏ đi."

"......!Nếu không phải anh đem điện thoại tôi quăng trong xe, chúng ta lúc này đã sớm thoát được," Quý Thính nhíu mày đến ngồi xuống bên người anh, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Thân Đồ Xuyên thì lại lo lắng thêm: "Trạng thái hiện tại này của anh, có thể qua một đêm sao?"

Thân Đồ Nhĩ nhắm mắt lại, cằm hơi hơi giơ lên, hầu kết yếu ớt bại lộ trong không khí.

Quý Thính hỏi xong, sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi: "Còn tạm đi, nhưng mà có chút lạnh, cô có thể cho tôi ôm một chút không?"

"......!Xem ra trạng thái anh không tồi, tôi đây không còn gì để lo lắng." Quý Thính vẻ mặt vô ngữ đi ngồi xuống ở đối diện, quyết định cách kẻ điên này xa một chút.

Hai người ngồi đối diện nhau, nơi xa mơ hồ còn có thể nghe được tiếng vang hùng hùng hổ hổ của những người đó.

Núi rừng mặt đất gập ghềnh, còn có cành lá đâm tứ tung, Quý Thính biết những người đó sẽ không tiến vào, đương nhiên cũng sẽ không rời đi nhanh chóng.

Đêm dần dần tối, Quý Thính nhìn không rõ lắm biểu tình của Thân Đồ Nhĩ ngồi đối diện, chỉ là cảm thấy anh an tĩnh quá mức.

Quả thực không giống tính cách của người này.

Cô do dự một chút, vẫn là đi qua, dò hỏi: "Hiện tại anh thế nào rồi?"

Thân Đồ Nhĩ không đáp, Quý Thính nhíu mày, nhịn không được vươn tay chọc anh một chút, kết quả mới vừa chọc một cái anh liền ngã sang một bên, Quý Thính cuống quít ôm lấy anh, lúc này mới không làm Thân Đồ Nhĩ bị té lên trên cục đá nhòn nhọn dưới đất.

Xem vị trí cục đá kia, nếu anh bị ngã xuống, phỏng chừng sẽ vừa đúng ở thái dương, Quý Thính nghĩ lại mà sợ, vội vươn chân đá cục đá ra xa, bởi vì cánh tay còn ôm lấy Thân Đồ Nhĩ, dưới chân chỉ có thể đá một chút lại một chút, bộ dáng vụng về nói không nên lời.

Xem vị trí cục đá kia, hắn nếu là ngã xuống đi, phỏng chừng sẽ vừa lúc khái ở huyệt Thái Dương thượng, Quý Thính nghĩ lại mà sợ, vội vươn chân đem cục đá đá xa, bởi vì cánh tay còn ôm lấy Thân Đồ Nhĩ, dưới chân chỉ có thể đá một chút lại một chút, bộ dáng vụng về nói không nên lời.

"A......" Thân Đồ Nhĩ trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ.

Quý Thính kinh ngạc một chút, lập tức bực bội: "Anh giả vờ?"

Thân Đồ Nhĩ ôm ngược lại Quý Thính, khiến cô ngã lên người mình, Quý Thính bực bội muốn đứng dậy, lại nghe được anh nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, tôi lạnh."

"......!Lừa ai chứ." Quý Thính nói xong liền muốn tránh thoát, trong lúc vô tình đụng tới người anh lạnh lẽo, cô sửng sốt.

Thân Đồ Nhĩ chậm rãi mở to mắt, lần đầu tiên cảm thấy bất đắc dĩ như vậy: "Thật sự lạnh, áo da chắn gió không đỡ lạnh."

"......" Cái gì cũng biết còn không mặc cho đủ, xứng đáng bị lạnh!

Quý Thính nhìn xem áo da trên người anh, xụ mặt thoát ra khỏi lòng ngực Thân Đồ Nhĩ, ngồi thẳng xuống đất.

Thân Đồ Nhĩ cũng không để ý lắm, hơi hơi mở mắt nhìn cô, khóe môi không tự giác cong lên: "Tới giờ mới nhớ, cô giáo Quý vừa rồi anh hùng cứu mỹ nhân làm người thật xúc động rất muốn hôn môi."

"Anh thật nên cảm tạ chính mình ức chế được xúc động đó, nếu không mục tiêu của bình chữa cháy chính là anh." Quý Thính hừ nhẹ một tiếng.

Thân Đồ Nhĩ cong cong môi, vừa muốn nói cái gì, lại nhìn thấy Quý Thính ở trước mặt mình cởi áo hoodie ra, thanh âm anh trong nháy mắt biến mất, hơi hơi chinh lăng nhìn cô.

Màu da trắng nõn, bả vai mượt mà đáng yêu, bên trong áo hoodie là áo hai dây bó sát người, phô bày toàn bộ dáng người hoàn hảo.

Thân Đồ Nhĩ nhìn dáng người căng chặt trong áo hai dây, nói không kinh ngạc là giả, buổi sáng anh cảm thấy dáng người cô không tồi, lại không nghĩ tới sẽ tốt như vậy.

"Còn nhìn nữa liền chọc mù mắt anh." Quý Thính nói xong, liền đem áo hoodie ném lên mặt Thân Đồ Nhĩ.

Chóp mũi Thân Đồ Nhĩ trong nháy mắt bị hương chanh quanh quẩn, đầu óc anh tê rần, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại im lặng.

"Cởi áo da của anh ra, chúng ta thay quần áo." So với ôm anh cả đêm để sưởi ấm, không bằng hai người thay đổi quần áo, cũng đỡ phải người này nghĩ cách chiếm tiện nghi Quý Thính cô.

Thân Đồ Nhĩ nhặt áo hoodie từ trên mặt đất lên, nhìn cô mặc áo hai dây co rúm người lại, không khỏi nhăn mày: "Tôi không cần, cô mặc đi."

"Đừng nhiều lời, cởi nhanh lên!" Quý Thính nói xong, thấy anh còn không tính toán động, dứt khoát duỗi tay giúp anh cởi.

Thân Đồ Nhĩ chỉ phải phối hợp, cởi áo da xong, nghĩ nghĩ lại đem áo ngắn tay bên trong cởi xuống nốt, nháy mắt cả người phía trên đều không còn gì.

Quý Thính nhìn cơ bắp rắn chắc của anh, không khỏi có chút ngây người: "Anh, anh cởi hết làm gì?"

"Cho cô mặc, tôi mặc áo hoodie là đủ rồi." Thân Đồ Nhĩ chậm rãi nói, nhìn ánh mắt mê mang của cô liền có chút buồn cười.

Cô ấy không nghĩ tới, chính mình mặc áo da lại thêm áo ngắn tay mà còn lạnh như vậy, cô ấy mặc áo da cùng áo hai dây không phải còn lạnh hơn sao?

Quý Thính xác thật không suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc cô tự nhận hiện tại là người duy nhất khỏe mạnh, hỏa lực đương nhiên lớn hơn một chút.

Bất quá cô cũng không tranh cãi thêm, trực tiếp đem áo ngắn tay tròng lên sau đó mặc áo da vào, cúi đầu xuống thấy Thân Đồ Nhĩ còn ôm áo hoodie ngồi ngốc, không khỏi một trận vô ngữ: "Còn không mặc?"

"Không sức lực." Thân Đồ Nhĩ bất đắc dĩ.

Quý Thính khóe miệng trừu trừu, xụ mặt lấy áo hoodie lại, cẩn thận né qua miệng vết thương mà khoác lên người anh.

Cô càng đến gần, Thân Đồ Nhĩ nghe thấy được càng nhiều mùi hương chanh, cảm thấy thật hoảng hốt, sau đó mặt dần dần biến đổi đi.

Quý Thính không phát hiện anh biến hóa, thật cẩn thận giúp anh tròng áo hoodie lên trên đầu, lúc kéo áo qua mặt, khuôn mặt bại lộ trong không khí, cô lập tức đối diện cùng một đôi mắt lạnh nhạt.

"Cô giáo Quý, tôi mời cô lại đây, không phải để cô cùng em trai tôi chơi dã chiến."

"?".