Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 70: Tg4 Đại Lão Mỗi Ngày Phân Chia Nhân Cách 14 Đã Bị Lộ!

Mọi âm thanh đều như ngừng lại, thiên địa một mảnh hắc ám, chỉ có một đám đèn xe chiếu sáng lẫn nhau, tiếng tim đập càng lúc càng lớn, chấn đến màng tai cũng đau, khi Quý Thính như bị vây hãm trong ngân hà cuồn cuộn không thể động đậy, đột nhiên truyền đến một giọng tiểu nhân đắc chí.

"Hắc hắc, dọa chết các người, còn dám chọc lão tử, lão tử liền đâm chết các người."

Quý Thính: "......" Thật đáng thương, tuổi còn trẻ một hai phải chọc Thân Đồ Dực.

Nhận thấy được Thân Đồ Dực buông lỏng mình ra, Quý Thính ngượng ngùng đứng thẳng lại, sau đó nhìn đến người to lớn vẻ mặt khiêu khích đang nhìn bọn họ.

Thân Đồ Dực trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói: "Bên này hẳn là có camera theo dõi, Quý Thính, báo nguy."

Người to lớn: "!!!"

Vì thế ba người vừa rời khỏi đồn công an, mười phút sau lại lần nữa trở về, trong quá trình chờ cảnh sát lấy camera theo dõi, Quý Thính mượn một cái đồ sạc điện thoại giúp Thân Đồ Dực.

Ngồi cách đó không xa, người to lớn to giọng hư trương thanh thế: "Tôi không định đâm các người, các người cũng không bị thương, đừng tưởng đem camera theo dõi lại đây, các người có thể động đến tôi!"

Thân Đồ Dực mặt vô biểu tình, chờ di động khởi động máy vừa xong, nhấc máy gọi điện thoại ngay.

Người kia nuốt nước miếng: "Như thế nào, còn muốn tìm người giúp đỡ?"

Thân Đồ Dực lạnh nhạt liếc anh ta một cái, tựa như đang nhìn một người chết.

Người to lớn có chút lúng túng, Quý Thính ở một bên tốt bụng nói: "Anh ấy không tìm giúp đỡ."

"......!Thách các người cũng không dám." Người to lớn lẩm bẩm một câu.

"Anh ấy tìm luật sư, anh đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không lấy bạo chế bạo, chỉ biết dùng lý."

Người kia: "......"

Thân Đồ Dực dừng một chút, theo bản năng anh phát giác ra Quý Thính tức giận.

"Lừa gạt ai nha? Nếu có tiền mời luật sư sẽ đi cái loại khách sạn nhỏ xíu như vầy hay sao? Tôi xem, họ nên tra xét các người mời đúng, ai biết có phải quan hệ không đứng đắn hay không." Người to lớn mạnh miệng.

Thân Đồ Dực ánh mắt tối sầm: "Nói thêm một chữ nữa, tôi làm anh không ra khỏi được nơi này."

Người to lớn lập tức không dám nói nữa, trong miệng hàm hàm hồ hồ vài từ, ngồi xích ra cách xa bọn họ một chút.

Quý Thính nhìn người kia một chút, thấp giọng nói với Thân Đồ Dực: "Mặc kệ đi đại thiếu gia, đừng bởi vì loại người này mà tức giận, không đáng."

"Là bởi vì cô tức giận?" Thân Đồ Dực ánh mắt hắc trầm nhìn cô.

Quý Thính mạc danh có chút hoảng hốt: "Đâu, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"

"Ai làm cô tự chủ trương che trước người tôi?" Thân Đồ Dực nhớ tới vừa rồi một màn cô phác lại che trước mặt mình, cả người đều toát ra khí lạnh.

Quý Thính nuốt nước miếng, ngượng ngùng lấy lòng: "Tôi đây không phải là xả thân cứu ông chủ hay sao, đại thiếu gia không cần cảm kích tôi."

"Cảm kích?" Thân Đồ Dực biểu tình lạnh hơn một phân, "Tôi nghĩ cô không muốn trả nợ cho nên lựa chọn tự sát đi!"

"......" Trách không được là cẩu nam nhân, cái bản lĩnh chó cắn Lữ Đồng Tân này không phải anh ta thì còn là ai.

Hai người nhất thời an tĩnh lại, đến khi luật sư và người hầu trong nhà tới đã là hai giờ sáng.

Người to lớn nhìn đến đoàn luật sư chuyên nghiệp, rốt cuộc hiểu được mình đã đá tới ván sắt, lập tức khóc lóc thảm thiết xin tha, nhưng mà lúc này Quý Thính cùng Thân Đồ Dực đã mặc kệ anh ta, trực tiếp ngồi vào xe tới đón.

Đúng là thời điểm lạnh nhất trong đêm, Quý Thính chỉ mặc một cái áo tắm dài, cẳng chân lộ ra bên ngoài thật lạnh, lên trên xe cũng không bớt lạnh đi được bao nhiêu.

Thân Đồ Dực liếc cô một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Tăng nhiệt độ lên một chút."

"Vâng, tiên sinh." Tài xế lập tức tăng độ ấm trong xe lên, cũng rất săn sóc mà nâng bảng che chắn giữa họ lên, không gian bị chia ra làm hai phần, bên này trong nháy mắt chỉ còn lại Quý Thính và Thân Đồ Dực.

Trong xe thật sự là quá an tĩnh, Quý Thính trầm mặc một hồi, nhịn không được nói chuyện với người bên cạnh: "Đại thiếu gia, hôm nay trời thật lạnh có phải không?" Vừa nói cô vừa nhẹ nhàng lay động cẳng chân trắng nõn, ý định làm cho mình ấm áp lên.

Thân Đồ Dực không muốn nhìn, nhưng dư quang cẳng chân trắng muốt lúc ẩn lúc hiện vẫn luôn quấy nhiễu suy nghĩ của anh.

Không biết sao, trong đầu lại hiện lên bộ dáng vừa rồi cô không màng gì cả mà vọt tới trước mặt mình, ánh đèn xe chiếu đến mặt cô ấy thật rõ ràng rành mạch, trong đôi mắt ấy chỉ có một mình anh mà thôi.

Thân Đồ Dực cau mày nhắm mắt lại, không muốn nhìn xem bên cạnh Quý Thính đang làm gì, cũng không muốn lại đi tự hỏi khi vọt tới che cho mình thì trong đầu cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Quý Thính chủ động nói chuyện, lại đổi lấy người kia nhắm mắt ngủ, cô không khỏi cảm thấy không thú vị chút nào, đành ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn hàng cây bay nhanh về phía sau.

Lúc này độ ấm trong xe tăng lên một chút, cô cũng không cảm thấy lạnh như ban nãy, cảm giác ấm áp làm mi mắt càng ngày càng nặng, rốt cuộc Quý Thính nhịn không được nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, Thân Đồ Dực liền cảm giác được trên đùi nặng nề, anh nhíu mày mở to mắt, nhìn thấy được người nào đó lệch đến trên đùi anh, lúc này đang ngủ đến thật thơm thơm ngọt ngọt.

Anh lạnh mặt đẩy một chút, đổi lấy đối phương bất mãn rầm rì một tiếng, sau đó tiếp tục ngủ.

Thân Đồ Dực lại đẩy hai lần, người phụ nữ này giống như thuốc bôi trên da chó hoàn toàn bất động, anh cũng mệt mỏi tới cực điểm, dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cố tình không để ý đến độ ấm trên đùi.

Mãi về đến trong nhà, hai người đều còn ngủ, tài xế đợi một lát, đành nhỏ giọng đánh thức Thân Đồ Dực.

Bị đánh thức Thân Đồ Dực không vui mở to mắt, vừa muốn động liền dừng một chút, nhíu mày nhìn xuống.

Quý Thính còn ngủ, vẻ mặt trầm tĩnh, mà môi cô dán trên trên áo tắm dài đã dính một mảnh nước miếng.

Mặt Thân Đồ Dực trong nháy mắt đen thui: "Dậy!"

"Hả......" Quý Thính mê mang ngồi dậy, nhìn thấy Thân Đồ Dực thì trì độn chớp chớp mắt, "Đại thiếu gia?"

"Về đến nhà." Thân Đồ Dực nói xong, lạnh mặt mở cửa xe đi xuống.

......! Cái tính tình chó cắn gì, Quý Thính sờ sờ mũi, đi xuống theo, hai người từ từ tiến vào cửa, đi về phòng mình, toàn bộ hành trình không ai nói một lời.

Thân Đồ Dực vừa tắm rửa xong thay áo ngủ, nghe được tiếng đập cửa, anh ngừng một chút, quyết định mở cửa ra, bên ngoài quả nhiên là Quý Thính.

"Trên mặt anh bị thương cần phải xức thuốc, bằng không khôi phục sẽ rất chậm, tam thiếu gia khẳng định sẽ không vui." Quý Thính giơ thuốc trị thương trong tay lên.

Thân Đồ Dực nhìn cô một cái, xoay người đi trở về, Quý Thính vội vàng theo đi vào, chờ anh ngồi xuống sô pha cũng ngồi xuống bên cạnh, dùng miếng bông chấm chút thuốc giúp anh lăn lăn trên mặt.

Lúc này trên mặt anh đã bớt sưng, thoạt nhìn không còn khôi hài như ban nãy nữa, nhưng khi Quý Thính đối diện với mắt Thân Đồ Dực, cô vẫn nhịn không được thật muốn cười.

"Dám cười sẽ bẻ gãy hết răng cô!" Thân Đồ Dực lạnh giọng cảnh cáo.

Quý Thính trong nháy mắt nghẹn lại, nghĩ thầm người này cũng thật quá hung tàn.

Thân Đồ Dực nhìn cô một bụng muốn nói nhưng chỉ có thể nghẹn lại, khóe môi anh hơi cong cong lên.

Quý Thính căm giận liếc anh một cái, rũ mắt xuống tiếp tục giúp anh bôi thuốc.

Thân Đồ Dực an tĩnh ngồi đó, nhìn trong đồng tử đen nhánh của cô chỉ có hình ảnh của chính mình, trong nháy mắt anh phảng phất nhớ lại lúc cô nghĩa vô phản cố mà đi cứu mình.

"Lần sau không cho làm như vậy."

Thanh âm trầm thấp vang lên ở bên tai, Quý Thính dừng một chút, nghi hoặc: "Cái gì?"

"Cứu tôi, đó không phải là chuyện phụ nữ nên làm." Thân Đồ Dực nhàn nhạt nói.

Quý Thính bật cười: "Vậy phụ nữ nên làm cái gì?"

Thân Đồ Dực bình tĩnh đối diện với Quý Thính một hồi, cho đến khi cô không được tự nhiên mà né tránh đi ánh mắt của anh, mới chậm rãi mở miệng: "Trốn đi, hoặc là được bảo hộ, tóm lại không nên xông lên cứu người."

"......!Đây là cái ý tưởng gì của đàn ông." Quý Thính "xì" một tiếng, đột nhiên có chút xấu hổ.

Thân Đồ Dực không nói, nhắm mắt lại chợp mắt, Quý Thính không cần phải đối diện với anh nữa, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nghiêm túc giúp anh xử lý miệng vết thương.

Qua mấy thế giới cô đã luyện đến tay chân thập phần nhanh nhẹn, xử lý xong miệng vết thương, Quý Thính bắt đầu thu thập đồ vật, lúc chuẩn bị đi lại nhìn thấy được vết trầy trên sàn nhà.

"......" Cái vết trầy đáng chết này!

Thân Đồ Dực liếc mắt: "Giữ lại chứng cứ, lúc cô còn chưa trả tiền, nơi này sẽ không thay sàn nhà."

"Mấy ngàn đồng một khối, đại thiếu gia hà tất phải chờ đến khi tôi trả tiền xong mới thay!" Quý Thính cười như không cười nhìn anh.

Thân Đồ Dực trầm mặc: "Là lão tam nói cho cô hay là Tiểu Tự?"

"Tôi không thể là tự mình đoán được sao?"

"Không thể."

Quý Thính nhướng mày: "Anh khinh thường chỉ số thông minh của tôi?"

"Nếu có chỉ số thông minh đáng để người để mắt tới sẽ không ký hiệp ước bồi thường."

"......"

Thân Đồ Dực khóe môi lại dương lên một phân: "Đi ra ngoài đi, tôi mệt nhọc, xem ở tình nghĩa cô giúp tôi trị thương, tôi có thể giảm cho cô mười vạn."

"......!Không hiếm lạ, không cần anh giả hảo tâm." Quý Thính cao quý lãnh diễm đứng lên, cầm thuốc của mình đi ra ngoài.

Thân Đồ Dực ở phía sau nhàn nhạt mở miệng: "Có cốt khí như vậy? Chẳng lẽ không phải mặc kệ là giảm đi mười vạn hay là một trăm vạn, cô đều không trả nổi?"

Chân Quý Thính vướng một chút thiếu chút nữa té ngã, xụ mặt đi nhanh hơn ra ngoài, cho đến khi trở lại phòng mới buồn bực nằm xuống ——

Cô thật không nên xen vào việc người khác đi giúp anh ta xức thuốc!

Cảnh cáo xong chính mình lần sau đừng lại xen vào việc người khác, Quý Thính lúc này mới trở mình ngủ.

Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau buổi sáng khi Quý Thính sắp tỉnh lại, mơ mơ màng màng trở mình, vừa mở mắt ra liền đối diện với một đôi mắt cười như không cười.

Cô chựng lại một chút, mặt vô biểu tình đẩy người ra xa: "Nếu không phải trái tim tương đối khỏe mạnh, em có khả năng đã sớm bị anh hù chết."

"Ở trên giường mình nhìn thấy bạn trai không phải là một chuyện rất bình thường hay sao? Có cái gì đáng sợ?" Thân Đồ Nhĩ cười nhạo một tiếng, duỗi tay ôm lấy cô, "Có thể nói cho anh biết mặt anh bị làm sao vậy? Mấy người kia không ai chịu nói với anh."

"Làm sao em biết, em lại không phải 24 giờ đi theo thân thể này, có thể là không cẩn thận đụng vào đâu đó." Quý Thính chột dạ nói, nhớ tới mấy lần thân mật trước bị Thân Đồ Sam bắt quả tang, cô không khỏi nhanh nhanh đẩy anh ra.

Thân Đồ Nhĩ nhướng mày: "Làm sao vậy?"

"Em không thích có quá nhiều tiếp xúc thân mật như vậy, hy vọng anh phối hợp một chút, đừng miễn cưỡng em." Quý Thính nghiêm trang, "Chỉ cần anh nguyện ý, chúng ta hoàn toàn có thể yêu đương một cách thuần khiết."

Tươi cười trên mặt Thân Đồ Nhĩ phai nhạt chút: "Bao nhiêu thuần khiết? Chạy tới khách sạn bên cạnh trường học thuê phòng, cái loại này?"

Quý Thính cả kinh, ngồi bật dậy.

Việc này anh ấy làm sao mà biết được, Thân Đồ Sam nói ra?

Thân Đồ Nhĩ không sao cả ngồi dậy, khóe môi cong lên nhìn không ra nửa điểm không thoải mái, cả người cũng giống như lúc trước thật lười biếng: "Em nói xem có tình cờ hay không, buổi sáng hôm nay lên xem mạng xã hội nhìn được một tin tức, nói cái gì mà người đàn ông si tình giận dữ mắng người phụ nữ ngoại tình."

"......"

Quý Thính trong lòng dâng lên một dự cảm bất hảo, cô vội vàng lấy di động xem, quả nhiên thấy một tin tức như vậy, khi nhìn đến mình chỉ là một bóng dáng, mà người trước mặt này bóng dáng còn mơ hồ hơn, trong lòng cô mới nhẹ nhàng thở ra.

"Người này thân hình xác thật khá giống em, nhưng sao anh biết đó chính là em?" Trong lòng Quý Thính yên ổn lại, chuyện thứ nhất là phủ nhận.

Thân Đồ Nhĩ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ý cười ở khóe miệng dần dần biến mất: "Nếu anh muốn tra hiện tại liền có thể theo dõi, có phải em hay không thì có thể biết ngay, em xác định em muốn phủ nhận?"

Quý Thính há miệng thở dốc, trong nháy mắt không dám nói tiếp nữa.

"Cô giáo Quý, em giải thích một chút đi." Ánh mắt Thân Đồ Nhĩ rốt cuộc lạnh băng.

Quý Thính nuốt nước miếng, sau một lúc lâu căng da đầu nói: "Kia, đó là bạn trai cũ của em, đều là chuyện quá khứ......"

"Vì cái gì sẽ cùng hắn ta ở nơi đó?" Thân Đồ Nhĩ bình tĩnh nhìn Quý Thính.

Quý Thính ngượng ngùng: "Chỉ là vừa khéo mà thôi."

"Vừa khéo mặt quần áo giống nhau, vừa khéo xuất hiện ở cùng địa phương, vừa khéo bị mắng ngoại tình, cuối cùng lại vừa khéo cùng đi khách sạn phải không?"

Quý Thính cắn môi: "Em, em và anh ta đi khách sạn là bởi vì......!Bởi vì nước gạo văng lên trên người, cho nên đi rửa một chút, cũng không phải như anh tưởng cái loại này."

"Được rồi, chuyện khách sạn chúng ta trước không đề cập tới, như vậy đối tượng mà cô giáo Quý ngoại tình, là anh sao?" Ánh mắt Thân Đồ Nhĩ tối sầm.

Quý Thính gian nan đối diện với anh, đột nhiên cảm thấy đây là một cơ hội tốt khiến anh chia tay mình, cô trầm mặc gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Thật xin lỗi, làm anh thất vọng rồi, em chính là loại người này, anh so với anh ấy có tiền, gia thế cũng tốt hơn, em không muốn anh ấy nữa.

Giấu anh chuyện này thật xin lỗi, nếu anh muốn chia tay, em cũng..."

Nói còn chưa dứt lời, cằm đã bị nâng lên, giây tiếp theo đã bị Thân Đồ Nhĩ bao phủ lại, lấy tư thế ôn nhu nhưng không cho phép cự tuyệt mà hôn cô một cái hôn thật dài.

Khi nụ hôn kết thúc, ánh mắt anh nặng nề nhìn Quý Thính: "So với hắn ta vừa có tiền, vừa có gia thế tốt, lúc trước sao không thấy cô giáo Quý để ý đến chuyện này?"

"Đó là bởi vì anh còn chưa đủ hiểu biết em." Quý Thính chột dạ dời mắt.

Thân Đồ Nhĩ nhìn chằm chằm cô một lát, sau một lúc lâu cong cong khóe môi, giống như đã tin lời cô nói: "Cô giáo Quý vì anh mà đá người yêu cũ, anh làm sao bỏ được mà chia tay em?"

"?" Cái đối thoại này......!Không đúng lắm đi, anh ấy lúc này chẳng lẽ không nên vẻ mặt chán ghét, sau đó ném cô đi hay sao?

"Người này nhìn rất cao, tuy rằng hình thật mơ hồ nhưng có thể cảm giác được anh ta nhìn cũng không tồi, ánh mắt cô giáo Quý thật đúng là tốt." Thân Đồ Nhĩ ra vẻ thật bình tĩnh, nhưng nhịn không được bình luận chua lòm.

Quý Thính nghe anh đánh giá một bóng dáng nhìn đến gần giống như bị đánh mosaic, nhịn không được mà trái tim nhảy phanh phanh lên, sợ anh nhìn ra cái gì đó.

"Anh đẹp hay là hắn ta đẹp?" Thân Đồ Nhĩ lại không chịu dễ dàng buông tha.

Quý Thính ngượng ngùng: "......!Đương nhiên là anh đẹp, anh nhìn tốt nhất."

"Vậy vì sao muốn đi khách sạn với hắn ta, mà thân mật với anh một chút đều không được?" Biểu tình Thân Đồ Nhĩ vẫn chưa biến.

Quý Thính giọng nói trở nên nghẹn: "Vậy cái gì, em là......"

"Thôi đi, không muốn nghe em nói chuyện về người cũ, không có lần sau nha cô giáo Quý, em có thể vì anh mà đá người đàn ông khác, nhưng không cho phép em vì người đàn ông khác mà đá anh đi, biết không?" Thân Đồ Nhĩ ngắt lời cô, chờ Quý Thính gật đầu rồi mới đứng dậy, "Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng."

Quý Thính ngơ ngẩn nhìn anh, rời khỏi giường cô nhịn không được hỏi: "Anh một chút cũng không ngại?"

"Để ý chứ, nhưng mà có thể làm sao bây giờ, ai bảo anh thích cô giáo Quý đâu!" Thân Đồ Nhĩ khẽ vuốt mặt cô, "Chỉ là nếu lại có lần sau, anh khả năng sẽ có chút tức giận, mà bộ dáng tức giận của anh, cô giáo Quý có lẽ sẽ sợ."

"......"

Không khí đột nhiên thật áp lực, Thân Đồ Nhĩ khẽ cười một tiếng: "Anh nói giỡn, anh thích cô giáo Quý như vậy, như thế nào làm thương tổn em được."

Quý Thính cười gượng một tiếng, tâm sự nặng nề đi theo anh ra ngoài.

Hai người khó được không ra cửa, ngoan ngoãn ở nhà ăn bữa sáng, bởi vì không khí trên bàn cơm không được quá tốt, hai người không ai có ý muốn hẹn hò, sau khi ăn liền quay trở về phòng mình.

Vừa trở lại phòng, ánh mắt Thân Đồ Nhĩ lạnh xuống, ngồi một hồi, lấy điện thoại ra gọi đi: "Tìm hai người có kinh nghiệm đi tra cho tôi một chút, mấy ngày nay Quý Thính tiếp xúc với ai, cụ thể làm gì...!Còn có, kiểm tra camera theo dõi ở khách sạn, gởi hình người đàn ông kia đến điện thoại cho tôi."

Sau khi tỉ mỉ dặn dò chuyện cần làm, Thân Đồ Nhĩ mới tắt điện thoại lẳng lặng suy nghĩ, hồi lâu mới rũ mắt xuống.

Chỉ có một phần tư thời gian không tốt ở điểm này, so với người bình thường thật khuyết thiếu cảm giác an toàn, cho nên đối phương chỉ cần có một điểm không thích hợp anh sẽ cảm thấy có chuyện.

Quý Thính à Quý Thính, em tốt nhất là không nói dối, nếu không......!

Quý Thính đánh hắt xì, trong lòng càng thêm bất an lên, cô có tưởng tượng giỏi cách mấy cũng không nghĩ tới có ngày mình sẽ lên tin tức xuất hiện như thế này, càng làm cho cô bất an chính là, cô chỉ tùy tiện giải thích một chút, Thân Đồ Nhĩ đã chịu tin ngay.

Không được, vẫn là phải tìm Thân Đồ Dực, kêu anh ta áp tin tức này xuống, không thể làm Thân Đồ Nhĩ tra ra được cái gì.

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình trở về phòng như thế thật không quá lý trí, hẳn là trước khi Thân Đồ Dực ra tới thì phải làm Thân Đồ Nhĩ không có thời gian suy nghĩ lại mới đúng.

Vì thế mới vừa về phòng không lâu, cô lại đi quấn lấy Thân Đồ Nhĩ, hai người tuy rằng không ra cửa, nhưng những phương tiện giải trí trong nhà cũng đủ bọn họ chơi một ngày.

Phòng tập thể thao, Quý Thính vẻ mặt mệt mỏi nhìn Thân Đồ Nhĩ cử tạ, nghĩ thầm người này ở chỗ này đã hai giờ, chẳng lẽ một chút cũng không mệt sao?

Không đợi cô hỏi, ánh mắt Thân Đồ Nhĩ dần dần thay đổi, Quý Thính vội vàng đi qua giúp anh buông tạ xuống, vừa nhấc đầu liền nhìn đến một đôi mắt hoa lê dính hạt mưa.

"......"

"Thính Thính," Thân Đồ Sam rưng rưng nhìn cô, "Chuyện phát sinh ngày hôm qua, anh cả đã nói với tôi, là tôi không tốt, tôi hại cô lâm vào nguy hiểm, về sau tôi sẽ không bao giờ gây chuyện nữa."

"Không có việc gì không có việc gì, đại thiếu gia đã giải quyết người nọ, tôi không bị thương." Quý Thính vội vàng an ủi.

Thân Đồ Sam hút một chút cái mũi, đôi mắt càng ngày càng hồng, sau một lúc đột nhiên ôm Quý Thính vào trong lòng ngực.

Quý Thính: "?"

Vừa rồi còn tập thể hình cơ thể anh còn ra mồ hôi nóng hầm hập, hương vị nhàn nhạt không làm người ghét, mà lại tràn đầy hormone bao vây người vào trong.

Quý Thính mặt đỏ tai hồng đẩy anh ra: "Cô, cô đừng kích động như vậy, buông ra trước được không?"

"Thính Thính, tôi, tôi trước kia cảm thấy chính mình vĩnh viễn sẽ không thích người nào, nhưng ngày hôm qua thiếu chút nữa chết đi làm tôi đột nhiên phát hiện, kỳ thật tôi cũng chỉ là một người phàm, cũng sẽ có cảm xúc của người phàm."

"......" Nhiều mới mẻ nha, sống nhiều năm như vậy, bây giờ mới phát hiện mình là người phàm sao?

Thân Đồ Sam buông Quý Thính ra, đôi mắt hồng hồng nhìn cô, nhìn đến nỗi không chỉ đôi mắt đỏ, cả khuôn mặt đều giống như uống say, đỏ rực.

Quý Thính trong lòng lộp bộp một chút, có chút không dám nghe lời tiếp theo.

"Thính Thính, tôi rất thích cô, không, không phải cái loại thích giữa chị em bạn tốt, tôi, tôi...!chính là..."

"Dừng lại! Còn chê tôi không đủ loạn phải không?" Quý Thính đau đầu nhìn anh.

Thân Đồ Sam sửng sốt một chút, hốc mắt trong nháy mắt chứa đầy nước mắt: "Tôi thực ghê tởm đúng không, tôi cũng cảm thấy thật ghê tởm, tôi thế mà thích chị em bạn tốt của tôi, tôi sao lại ghê tởm như vậy..."

Anh nói chuyện, khóc lóc chạy ra ngoài cửa, Quý Thính vội vàng đuổi theo, đuổi theo vài bước phát hiện anh đã chậm lại, trong lòng cô hơi đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Quả nhiên, người một giây trước còn khóc, giây tiếp theo đã quay khuôn mặt khóc lóc lại, lạnh mặt nhìn Quý Thính: "Lại làm sao vậy?"

"......!Không có việc gì." Nếu nói cho anh ta biết Thân Đồ Sam cũng thông báo với mình, người anh cả này phỏng chừng sẽ phát điên.

Quý Thính khụ một tiếng, nghĩ tới chuyện quan trọng nhất, vội vàng chạy tới bên người kéo anh ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện hai người bị lên tin tức.

Mới đầu ánh mắt Thân Đồ Dực còn đặt ở chỗ tay cô nắm lấy mình, cho đến khi nghe được chuyện hình bị chụp, anh mới nhăn mày lại: "Chuyện này tôi sẽ tìm người áp xuống, Thân Đồ Nhĩ sẽ tra không ra được.".

||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||

"Vậy là tốt rồi." Quý Thính nhẹ nhàng thở ra.

Thân Đồ Dực nhìn kỹ cô: "Nhưng theo tôi hiểu biết Thân Đồ Nhĩ không phải là người dễ dàng buông hoài nghi, cô tốt nhất là trước khi cậu ấy phát hiện thì buộc họ chia tay với cô."

"......!Ngài lợi hại như vậy, không bằng nói cho tôi như thế nào mới có thể làm cho bọn họ chia tay với tôi, nghiêm túc mà nói tôi kết giao với họ còn không đến một tuần." Quý Thính vô ngữ nhìn anh.

Thân Đồ Dực im lặng một chút, không vui nhăn lại mày: "Đó là chuyện của cô, tóm lại mau chóng buộc họ chia tay."

"......"

Hai người trầm mặc đối diện nhau, sau một lát Quý Thính đột nhiên mở miệng: "Đại thiếu gia, anh không cảm thấy đây là làm khó người khác sao?" Nếu cô có năng lực khống chế nhân tâm thì đã sớm dùng ý niệm làm thế giới này thành công.

Thân Đồ Dực liếc nhìn Quý Thính, lạnh mặt xoay người rời đi.

Bả vai Quý Thính sụp xuống, yên tĩnh một lát rồi ủ rũ cụp đuôi về phòng của mình.

Quả hồng mềm thì dễ niết, Thân Đồ Nhĩ hiện tại có thể tra được chuyện của cô bất cứ lúc nào, cô không dám bức bách anh, chỉ có thể trước bức Thân Đồ Tự chia tay.

Mấy ngày kế tiếp, cô rất sinh động diễn cái gọi là "hành động" học được từ internet, rất nhiều lần nhìn biểu tình Thân Đồ Tự mà Quý Thính trở nên mềm lòng, nhưng cô đành phải cắn răng kiên trì tiếp.

Lại một lần ghét bỏ Thân Đồ Tự không có tiền, hốc mắt anh đều đỏ lên: "Thính Thính, anh có tiền, chỉ là anh chưa thành niên cho nên không thể động vào tiền đó, chờ khi anh thành niên, anh sẽ giao tiền cho em ngay, được không?"

"Thôi bỏ đi, trước đây anh Vương tặng quà cho em cũng không nói tới hứa hẹn không thực tế này, muốn tặng cái gì thì trực tiếp tặng ngay thôi." Quý Thính không nhìn Thân Đồ Tự, giả bộ không ra sao cả.

Thân Đồ Tự nan kham cúi đầu: "Em đừng nói về người đàn ông khác với anh được không?"

"Em đâu có ở bên anh ấy, nói một chút thì sao? Anh chính là không có tiền mới mẫn cảm như vậy, nếu trong tay có tiền, khẳng định sẽ không cảm thấy như vậy." Quý Thính nỗ lực làm ra vẻ thật ghét bỏ.

Thân Đồ Tự hiện lên một tia cố chấp: "Anh tuy rằng không có tiền nhưng có rất nhiều đồ vật có thể bán, bán được rồi sẽ có tiền, cũng đủ chống được cho tới lúc anh thành niên lấy được tài sản của mình."

"Nhưng em chờ không được......!Ai nha anh đừng nói nữa, em muốn uống trà thiên lý ở thành đông, anh đi mua cho em đi." Quý Thính nhàn nhạt nói.

Thân Đồ Tự gật đầu: "Được, để anh kêu tài xế chở anh đi."

"Anh có điểm thành tâm chút được không, bạn trai nhà người khác đều là tự mình đi." Quý Thính nhíu mày.

Thân Đồ Tự ngạc nhiên: "Nhưng mà anh không lái xe......"

"Đó là chuyện của anh." Quý Thính nói xong, không kiên nhẫn xoay người về phòng, cửa phòng vừa đóng lại, cô lập tức cảm thấy vô cùng chua xót.

Đây là cái gì, mấy ngày nay cô thật là làm bao nhiêu chuyện ác mà cả đời đều sẽ không nghĩ tới.

Nơi này cách tiệm trà thiên lý ở thành đông lái xe khoảng nửa giờ, trong tay anh ấy không có tiền, khẳng định sẽ luyến tiếc gọi xe, vậy chỉ còn cách đạp xe đạp....!Anh ấy sẽ không thật sự đi chứ?

Không nghe được động tĩnh ngoài cửa, trong lòng Quý Thính lộp bộp một chút, cô lập tức muốn đi ra ngoài nhìn xem thế nào, nhưng tay vừa vịn đến nắm cửa, trong lòng lại phải nhịn xuống ý tưởng đi tìm Thân Đồ Tự.

Cần phải hạ quyết tâm mới được.

Quý Thính cắn răng xoay người nằm xuống giường, làm bộ chuyện này chưa từng phát sinh.

Đáng tiếc loại chuyện này không phải cô muốn giả vờ là có thể được, người đã nằm xuống nhưng mãn đầu óc chỉ là bộ dáng Thân Đồ Tự đạp xe đạp chạy như bay.

Cuối cùng cô vẫn phải bất an mà ngồi dậy, banh mặt đi ra ngoài tìm người.

Nhưng vừa ra tới phòng khách, cô nhìn thấy Thân Đồ Tự ngồi ở sô pha phát ngốc, tựa hồ không có ý muốn đi ra ngoài, nhìn thấy Quý Thính, anh hơi sửng sốt một chút.

Quý Thính thấy Thân Đồ Tự không ngốc đến nỗi chạy mấy tiếng đồng hồ đi mua trà thiên lý cho mình thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên mặt phải giả một bộ không thèm để ý tới, quay trở về phòng.

Thân Đồ Tự nhận thấy Quý Thính đi tới lập tức câu nệ đứng lên, còn chưa nói lời nào cô đã xoay người đi, anh hơi sửng sốt, trong nháy mắt hốc mắt đỏ au, banh mặt ngồi một hồi, quyết định đi ra hướng cửa.

Quý Thính thấy anh không ngốc tới độ phải gấp gáp đi mua đồ cho mình thì tâm nhẹ nhàng đi hơn phân nửa.

Trở về phòng, để làm cho mình bớt cảm thấy áy náy, cô ngồi xuống bắt đầu soạn bài, nỗ lực không nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của Thân Đồ Tự.

Thời gian một chút một chút qua đi, đến khi đại não làm việc đến hết công suất, hai bên thái dương nổi lên từng trận đau đớn, Quý Thính mới buông đồ vật trong tay xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhìn sắc trời bên ngoài cũng không còn sớm, Quý Thính do dự một chút, đứng lên đi đến nhà ăn.

Nhà ăn không có người, cô nhìn nhìn, mím môi rồi gọi người đưa chút đồ ăn đến cho Thân Đồ Tự, còn mình thì ngồi ở đó chờ hồi âm.

Người đưa cơm thật mau đã quay lại, nhìn đến đồ ăn còn nguyên vẹn, Quý Thính mặt lộ vẻ lo lắng: "Anh ấy không chịu ăn sao?"

"Trong cả bốn phòng không thấy tiên sinh đâu cả, tôi vừa hỏi rồi, buổi chiều tiên sinh đã đi ra ngoài." Người nọ nghiêm túc nói.

Quý Thính sửng sốt, nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt biến đổi vội chạy đi tìm người, kết quả tìm kiếm toàn biệt thự cũng không thấy đâu, cô càng ngày càng hoảng, dường như có gì đó đuổi theo mình, vô cùng bất an.

Không rảnh nghỉ ngơi, Quý Thính đi đến phía sau núi, không tìm được người thì chạy đến gara, lái xe xông ra ngoài.

Quý Thính lòng như lửa đốt, nhưng lại không dám chạy quá nhanh, sợ bỏ lỡ Thân Đồ Tự, chỉ có thể chạy dọc theo đường, thong thả mà nghiêm túc tìm kiếm.

Không biết chạy bao lâu, cô đều sắp muốn từ bỏ thì thấy một chiếc xe đạp leo núi từ từ tiến đến, đèn xe cô chiếu vào trên người anh, cả người anh được chiếu sáng lên, mà ở tay lái bên trái treo lắc lư một ly trà thiên lý.

Quần áo trên người anh bị mồ hôi làm ướt nhẹp, mái tóc đen ướt dầm dề dán trên trên trán càng làm làn da thêm trắng nõn, anh tựa hồ đã mệt hết sức, đôi chân run rẩy, tốc độ đạp xe vô cùng chậm, nhưng ánh mắt lại thập phần kiên định, không chớp mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Quý Thính đột nhiên ngừng lại, thấy Thân Đồ Tự mắt nhìn thẳng sắp chạy ngang qua xe mình, cô lạnh mặt ấn cửa sổ xe xuống: "Đi lên."

Thân Đồ Tự nghe được giọng Quý Thính thì sửng sốt, cả người giống như một cái máy già cỗi xoay đầu lại nhìn cô, chinh lăng cả nửa ngày mới kinh ngạc: "Thính Thính?"

"Lên xe." Quý Thính xuống xe, đỡ Thân Đồ Tự từ trên xe đạp xuống, lúc cô đỡ anh, xe đạp bị ngã trên mặt đất.

Tay Thân Đồ Tự kinh hoảng đi bắt ly thiên lý lại bị tay Quý Thính nắm lấy, anh trơ mắt nhìn thiên lý bị ngã bể ra trên mặt đất, lan tràn như máu ra trên quốc lộ.

Anh ngơ ngẩn nhìn thiên lý trên mặt đất, một lúc lâu sau lẩm bẩm một câu: "Đây là anh phí công rất nhiều để đi mua về......"

"Đừng động nữa, lên xe trước đi." Quý Thính nhìn hai chân anh run rẩy, trong lòng như bị ai đó bóp chặt, thật khó chịu.

Thân Đồ Tự dại ra nhìn về phía Quý Thính, gian nan nói: "Thật xin lỗi, anh làm đổ trà thiên lý rồi."

"Cái này không quan trọng, trở về nghỉ ngơi đi." Trà thiên lý chó má gì, cả đời này cô đều không nghĩ muốn uống nữa!

Thân Đồ Tự nghe vậy sửng sốt: "Em cảm thấy không quan trọng?"

"......"

"Em là cảm thấy trà không quan trọng, hay là anh không quan trọng?" Trên quốc lộ trống trải buổi tối, Thân Đồ Tự rốt cuộc hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi.

Quý Thính mím môi nhìn anh, một hồi sau thấp giọng nói: "Đi về trước, được không?"

Thân Đồ Tự đờ đẫn ngồi vào trên xe, chờ Quý Thính cũng lên xe, đột nhiên mở miệng: "Thính Thính, anh thích em, nhưng đây không phải lý do để em giày xéo anh."

"......"

Hai người một đường không nói chuyện về đến nhà, Thân Đồ Tự ngốc lăng trở về phòng, Quý Thính đi theo anh vài bước rồi cũng xoay người đi về phòng cô.

Mười phút sau, cô đẩy cửa phòng Thân Đồ Tự ra, nhìn đến người thanh niên như con rối gỗ ngồi ngốc trên ghế sô pha, cô cố gắng che dấu cảm xúc, đi qua: "Đùi có lẽ trầy trụa hết rồi, anh đồ chút thuốc nước này, mấy ngày nay không nên để nước dính vào, coi chừng nhiễm trùng."

Thân Đồ Tự rũ mắt an tĩnh ngồi đó, tiểu thiếu gia giống như một đêm đã bị mài mòn hết các góc cạnh, không có phản ứng gì.

Quý Thính nhìn anh một lúc lâu, nhẹ nhàng để nước thuốc lên trên bàn, trầm mặc một hồi, mở miệng: "Thân Đồ Tự, em chính là một người nhàm chán, ích kỷ lại ác độc như vậy, thật không xứng để anh thích, anh đừng thích em nữa, có được không?"

Thân Đồ Tự lúc này mới dường như có phản ứng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía cô: "Rốt cuộc muốn nói chia tay sao?"

Quý Thính trầm mặc đối diện với anh.

Sau một lát, Thân Đồ Tự ánh mắt vẫn như cũ, thẳng thắn thành khẩn: "Mấy ngày trước em đã muốn chia tay phải không, yêu đương với một đứa trẻ như anh thật mất mặt, cho nên em hối hận?"

"Tiểu Tự......"

"Anh biết mà, lại không có gì chuyện gì lớn, người sao có thể thay đổi bất thường, trong khoảng thời gian này em vẫn luôn khi dễ anh chính là để anh không chịu nổi, sau đó chủ động nói chia tay, đúng không?" Thân Đồ Tự càng nói càng bình tĩnh, "Em thật sự rất ác độc, muốn nói chia tay lại không đủ dũng khí, vì thế biến đổi phương thức bức anh chủ động nói ra."

"......!Nếu anh cũng biết, vậy chia tay đi, em loại người ác độc này thật sự không xứng với anh." Quý Thính nỗ lực trấn định.

Thân Đồ Tự nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cuối cùng hơi hơi lắc lắc đầu: "Anh không cần chia tay."

"Thân Đồ Tự!" Quý Thính nhíu mày.

"Thật vất vả mới gặp được người anh thích như vậy, anh sẽ không chia tay, tùy tiện em làm gì cũng được, nhục nhã anh cũng tốt, nhục mạ anh cũng thế, anh sẽ không chia tay," ánh mắt Thân Đồ Tự càng ngày càng kiên định, "Em thích tiền đúng không? Anh đem cổ quyền chuyển cho em, để em cả đời xài không hết tiền, em còn thích cái gì, anh đều có thể cho em, nhưng mà anh không chia tay."

"Thân Đồ Tự, anh không cần như vậy." Quý Thính cảm thấy sự tình có điểm vượt quá tưởng tượng.

Thân Đồ Tự bình tĩnh bị câu này của Quý Thính đánh vỡ, hốc mắt rốt cuộc không khống chế được đỏ bừng: "Anh không chia tay, chết cũng không, em đừng nghĩ thoát khỏi anh."

"Vậy nếu em ngoại tình thì sao?" Quý Thính đột nhiên hỏi.

Thân Đồ Tự sửng sốt: "Cái gì?"

"Cùng lúc yêu đương với anh, em cũng đồng ý với anh hai, anh ấy giống như anh, cũng không biết em chân đứng hai thuyền, loại sự tình này anh cũng có thể tiếp thu sao?" Quý Thính càng nói ánh mắt càng lạnh, cô chỉ mong được xuyên trở lại lúc ký hợp đồng với Thân Đồ Dực, đánh cho cả mình và Thân Đồ Dực một trận tơi bời.

Đi con mẹ nó chia tay, đi con mẹ nó hợp đồng, cô thật không nên tin tưởng phán đoán của Thân Đồ Dực, do đó xem nhẹ chuyện mình đã trải qua mấy đời này.

Nếu Thân Đồ Xuyên có thể chỉ vì vài chuyện cô làm mà chịu chia tay, bọn họ sẽ như thế nào mà cứ dây dưa lâu như vậy?

Giờ khắc này Quý Thính đột nhiên vô cùng tin tưởng từ đó đến nay nam phụ đều là một người.

Thế giới tiểu thuyết nhân thiết không ngừng biến đổi, nhưng mặc kệ đổi như thế nào đều không thể hoàn toàn thay đổi Thân Đồ Xuyên, cô nên sớm nhận ra điều đó.

Thân Đồ Tự ngơ ngẩn nhìn Quý Thính: "Em sao lại có thể......"

"Anh chỉ là một phần tư nhân cách, mà em lại là hoàn chỉnh, dựa vào cái gì anh một người không hoàn chỉnh yêu cầu em chỉ thích một phần tư người." Móng tay Quý Thính bấu chặt vào lòng bàn tay, trên mặt lại không biểu lộ nửa phần, "Em biết anh không tiếp thu được, mà em cũng đã chịu quá đủ loại hàng ngày lo lắng đề phòng như thế này, cho nên chúng ta chia tay đi."

"Đó là anh của anh, em sao lại có thể......" Thân Đồ Tự nói, ánh mắt đột nhiên rung động lên.

Quý Thính lúc này đã xoay người đưa lưng lại, không nhìn đến mặt anh nữa: "Tóm lại chân đứng hai thuyền là em không đúng, anh hai của anh hoàn toàn không biết, anh yên tâm, chuyện này em sẽ nói cho anh ấy, đồng thời cũng sẽ chia tay với anh ấy, sẽ không dây dưa giữa hai người nữa."

Cô vừa dứt lời, phía sau truyền đến một tiếng nhắc nhở di động có tin nhắn, sau đó chính là im lặng thật lâu.

Quý Thính không nhịn được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy anh cúi đầu nhìn không rõ biểu tình như thế nào, mà di động trong tay anh hiện lên ảnh chụp của cô và Thân Đồ Dực đi từ khách sạn ra.

Tuy rằng mơ hồ, nhưng vừa thấy liền biết là ai.

"Cho nên, lúc em yêu đương với anh, cũng đồng thời làm bạn gái Tiểu Tự?" Anh ngẩng đầu, ánh mắt tối màu nhìn không ra cảm xúc gì.

.