Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 46: Chương 46

Muốn cái gì à?

Khanh Linh im lặng suy nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu: “Nghĩ ra rồi.”

Ý cười nơi khóe môi Cố Vọng lại càng sâu hơn: “Vậy thì đi thôi.”

Khanh Linh đến bên cạnh cửa sổ, nghĩ thầm nếu đã đi chơi thì chi bằng dẫn Tiểu Kim Uyên theo, vừa vặn mấy hôm nay đứa nhỏ này ở Nam Sở Môn cũng đã bị dọa sợ không ít.

Nhưng cô gọi mấy tiếng, Tiểu Kim Uyên vẫn không tỉnh lại.

“Không cần kêu đâu.” Cố Vọng dựa vào khung cửa, ném viên Phật châu vào trong chậu hoa: “Nó không đi được.”

“Vì sao?”

Cố Vọng hời hợt trả lời: “Một nơi như Ma Thành nặng nhất là tham niệm, nó chỉ là một gốc cây thần, nếu như bị người có tâm địa nhìn thấy, ngươi cảm thấy sẽ ra sao?”

Sẽ điên cuồng chiếm đoạt, còn có khả năng gây ra rối loạn.

Khanh Linh tự ngẫm nghĩ, bỏ qua suy nghĩ muốn dẫn Tiểu Kim Uyên đi theo.

Lúc Khanh Linh theo Cố Vọng từ trong sương phòng bước ra, cô vẫn còn nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, lẩm bẩm: “Sao cứ muốn đi vào lúc này chứ?”

“Ma Thành về đêm là thời điểm náo nhiệt nhất.” Cố Vọng chậm rãi đi ở phía trước, khẽ xùy một tiếng: “Huống chi đi vào ban ngày khó tránh khỏi bị người khác phát hiện, ngươi muốn để cho một đám người đi theo à?”

Cái này thì đúng thực là không cần.

Đoàn nhân vật chính còn có chuyện cần làm, cô chỉ là đi hưởng thụ một kỳ nghỉ nhỏ mà thôi.

Khanh Linh lắc đầu, không nói thêm gì nữa, thành thật đi theo sau lưng Cố Vọng.

Hai người vừa mới bước ra khỏi cửa tiểu viện, Cố Vọng đột nhiên ngừng bước, giống như nhớ ra gì đó, cười nói: “Để ta dẫn ngươi đi xem chút trò vui trước đã.”

Khanh Linh: “?”

Cố Vọng cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô: “Đừng lên tiếng.”

Hắn nói xong thì đột nhiên đưa tay ra, một tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhành linh hoạt bế cô lên khỏi mặt đất.

Hắn véo nhẹ vào eo Khanh Linh, có chút buồn bực nói: “Những thứ ngươi ăn đi đâu hết rồi?”

Khanh Linh: “…”

Cô dùng sức nhéo mạnh vào mu bàn tay Cố Vọng một cái: “Đừng có động tay động chân.”

Cố Vọng bị đau nhưng không hề buông tay, cười khẽ một tiếng, mang theo cô đáp lên mái ngói đỏ ở đằng sau viện.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, lúc đáp xuống ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có.

Bên cạnh mái ngói đỏ có một cây cổ thụ lớn che trời, vừa vặn giấu được thân mình hai người.

Cố Vọng liếc mắt nhìn xéo xuống dưới, im lặng cười, dời cái tay đang đỡ bên hông Khanh Linh đi, từ cổ cô vòng ra đằng sau, nhẹ nhàng kéo đầu cô qua: “Nhìn.”

Khanh Linh theo ánh mắt hắn nhìn qua, chỉ thấy bên trong tiền viện, dưới ánh trăng có hai bóng người màu trắng.

Đúng là Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ.

Vào giờ này, sư đồ hai người bọn họ ở chỗ này làm gì?

Vô Kỳ vẫn ngồi trên ghế đá đằng trước, nhìn thoáng qua giống như nhập định.

Còn Cổ Vũ Yên đứng trước người hắn đang nói gì đó với hắn.

Khanh Linh không có hứng thú gì với hai người này, nhưng Cố Vọng lại hoàn toàn trái ngược, như thế này rất là hiếm thấy.

Cô chưa từng nghe nói Cố Vọng và nữ chính có diễn biến tình cảm gì, nên chắc không thể nào ghen được.

Cô hỏi: “Đây là trò vui à?”

Dưới ánh trăng, Cố Vọng nhiều hơn mấy phần mỹ cảm mông lung, càng giống như yêu tinh xuất hiện vào ban đêm quyến rũ tâm trí con người.

Hắn khoanh tay lại, ở bên tai cô hỏi: “A Linh, nếu ngươi nói mục tiêu của kẻ khống chế Cổ Vũ Yên kia là ta, vậy vì sao hắn còn muốn bớt chút thời gian tới đây thu nhận một tên đồ đệ?”

Khanh Linh nghe vậy, trong đầu giống như có một ngọn đèn đột nhiên phát sáng.

Cô lại lần nữa nhìn về phía Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ ở bên trong viện.

Cổ Vũ Yên ngược lại không có gì khác biệt, vẻ mặt vẫn dịu dàng như lúc ban đầu, trên mặt Vô Kỳ cũng có một chút ý cười, hai người nhìn có vẻ hòa thuận vui vẻ.

Nhưng Cố Vọng đã nói, nếu ngay lúc đó Cổ Vũ Yên sớm bị tà thuật khống chế tâm trí, vậy lẽ ra toàn bộ suy nghĩ lúc ấy phải đi đối phó với Cố Vọng mới đúng? Vẽ vời thêm chuyện thu nhận một tên đồ đệ để làm gì? Hơn nữa người này còn tiện tay cứu con cái của một người phàm.

Với lại, cho dù là dưới tình huống không tỉnh táo thu nhận đồ đệ, vậy bây giờ nàng ta đang tỉnh táo, nhưng nhìn qua lại không có chút dáng vẻ bất ngờ nào.

Nghĩ như vậy, thứ cảm xúc mà Tiêu Nguyệt đã hao tâm tổn trí lưu lại trên người cô khiến người ta khó bề coi nhẹ, chính là vì để cô có thể phát hiện ra Vô Kỳ, hoặc nhiều hơn là cứu hắn.

Nhưng lúc ấy bản thân cô bị Cố Vọng ngăn cản, bây giờ người cứu Vô Kỳ lại biến thành Cổ Vũ Yên.

Khanh Linh hỏi: “Hắn là người của Ma Giới?”

“Không phải.”

Khanh Linh ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Cố Vọng mỉm cười, đầu ngón tay cầm Phật châu tay lăn qua lăn lại trên mi tâm cô: “Ngươi nói xem, ta làm sao biết được đây?”

Phật châu!

Hôm qua lúc Cố Vọng trở về đã gặp được Vô Kỳ, hắn còn dùng viên Phật châu này gõ một cái vào đầu Vô Kỳ.

Khanh Linh không thể không bội phục tâm tư kín đáo này của Cố Vọng.

Hắn đúng là bất kỳ lúc nào, ở bất kỳ chỗ nào cũng thử thăm dò từng người mà hắn hoài nghi.

Nhưng điều này lại càng khiến cho người ta nghĩ mãi không thông: “Không phải là Ma Tu, vậy thì là gì?”

Cố Vọng thản nhiên trả lời: “Trên người hắn không hề có ma khí.”

Lời này ý là: Hắn cũng không biết, nhưng có thể khẳng định không phải là Ma Tu.

Khanh Linh nhìn chằm chằm vào hai người ở bên dưới, hỏi: “Bọn họ đang nói gì vậy?”

Bàn tay Cố Vọng đang đặt bên má cô buông xuống, dừng ở bên hông: “Hỏi thử chẳng phải sẽ biết sao.”

Nói xong, hắn lập tức ôm cô đi, xuất hiện từ đằng sau cây cổ thụ rồi lập tức đáp xuống mặt đất.

Khanh Linh nhìn dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của hai người trước mặt, có nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào: Vậy lúc nãy ngươi còn lén lút đứng ở đó lượn qua lượn lại làm gì, bày ra thêm nhiều chuyện?

Sau khi Cổ Vũ Yên nhìn thấy Cố Vọng, ý cười dịu dàng trên mặt lập tức thay đổi: “Cố… Cố Vọng?”

Cố Vọng lười biếng nhăn mày, không lên tiếng.

Không thể không nói, thái độ này lúc nào cũng khiến người ta có một cảm giác như đã tính trước mọi việc, thường gọi là nắm bắt tâm lý con người.

Cổ Vũ Yên rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Chuyện ở Đinh U Trạch, chắc có lẽ ngươi cũng đã biết rồi.

Ta xin lỗi, quay về Vân Cửu Phong sẽ lĩnh phạt.”

“Người ngươi xin lỗi là ta, vì sao còn phải quay về Vân Cửu Phong lĩnh phạt?” Cố Vọng nghe vậy bật cười: “Vân Cửu Phong làm gì có quan hệ với ta?”

Cố Vũ Yên ngây người, không hiểu được ý của hắn.

Cố Vọng làm như không nhìn thấy nét mặt của nàng ta, nói tiếp: “Nếu có phạt cũng nên là ta phạt mới đúng, đúng không?”

Khanh Linh: Không hổ là Cố Vọng, đạo lý hay lắm, vậy mà lại khiến cho người ta không cách nào phản bác được.

Cố Vũ Yên thở dài một hơi, giống như đưa ra quyết định gì đó: “Ngươi nói đúng, chuyện ta làm sai đương nhiên sẽ không từ chối.

Ngươi cần ta làm gì cứ nói đi.”

Cố Vọng ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó đưa ra câu trả lời, gật đầu nói: “Những chuyện ngươi đã làm với ta, làm tiếp một lần nữa với Lâm Ngân Chi là được.”

“Cái gì?”

Cố Vọng cười nói: “Muốn khiến ta chết, chi bằng cũng cho hắn nếm thử mùi vị này một chút đi.”

Đôi mắt xinh đẹp của Cổ Vũ Yên bỗng dưng trợn tròn, giận không kìm được nói: “Ngươi đừng có mơ!”

Cố Vọng chậc một tiếng: “Ngay cả chuyện này mà cũng làm không được, không có thành ý gì cả, đừng có giả mù sa mưa nữa.”

Vô Kỳ từ đầu đến cuối không hề lên tiếng đột nhiên đứng lên, giữ chặt sư phụ của hắn lại: “Tiên trưởng, ngài không nên làm người khác khó xử như vậy.”

“Khó xử à?” Cố Vọng đưa tay chỉ vào Cổ Vũ Yên đang tức giận đến phát run: “Vị sư phụ này của ngươi chính là muốn ta chết.”

“Thế này đi, nếu các ngươi không muốn đụng tới Lâm Ngân Chi, vậy thì nhẫn tâm với bản thân mình một chút đi.”

Lúc Cố Vọng nói ra lời này, cảm xúc nơi đáy mắt lại nhiều hơn chút hưng phấn: “Để ta giết ngươi nhé.”

Không giết được nam chính thì giết nữ chính.

Khanh Linh không thể không bội phục tầm nhìn mục tiêu của Cố Vọng.

Vô Kỳ bị những lời này của hắn làm giật mình tức giận: “Ngươi dám đụng tới sư phụ của ta!”

Khanh Linh thở dài nói: “Hắn hay nói giỡn lắm.”

Nếu Cố Vọng thực sự muốn giết Cổ Vũ Yên thì sao lại tốt đẹp như vậy, còn đứng đây nói chuyện với nàng ta làm gì?

Sợ là bọn họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lúc giết người của Cố Vọng thôi.

Khanh Linh nhớ tới mục đích cô và Cố Vọng đứng ở chỗ này, chủ động lên tiếng hỏi: “Có điều đã trễ thế này rồi, hai người còn ở đây làm gì?”

“Ta vừa tỉnh lại thì lập tức tới Ma Giới, bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi đến thăm hắn một chút.” Cổ Vũ Yên nhíu mày nói: “Nếu đã thu nhận thì không thể không chịu trách nhiệm.”

Những lời này đúng là giải thích thấu đáo.

Khanh Linh nhìn sang Cố Vọng, Cố Vọng đột nhiên giơ tay lên, một viên Phật châu bắn thẳng về phía Cổ Vũ Yên.

Ai cũng không ngờ hắn lại đột nhiên ra tay, Cổ Vũ Yên không kịp né tránh, vừa vặn bị hắn đánh trúng.

Viên Phật châu kia đúng là đã đánh trúng mi tâm nàng ta, nhưng không để lại vết thương gì, có điều Cổ Vũ Yên vẫn lùi về phía sau hai bước, ho nhẹ ra một ngụm máu.

Vô Kỳ thấy thế vội vàng tới đỡ nàng ta: “Sư phụ, người không sao chứ?”

Cổ Vũ Yên lắc đầu: “Không sao.”

Nàng ta ngước mắt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Như vậy ta và ngươi đã thanh toán xong.”

Khóe môi Cố Vọng trĩu xuống, tỏ vẻ trào phúng, hắn thu hồi Phật châu của mình rồi cầm lên xoa xoa, chậm rãi đi qua đó: “Con người ta không thích nhất là chịu thiệt thòi, nếu như còn có lần sau, ngươi tự giữ cái mạng của mình cho tốt.”

Hắn nói xong thì quay đầu lại, khẽ vuốt cằm nhìn Khanh Linh: “Đi thôi.”

Khanh Linh liếc mắt nhìn Cổ Vũ Yên, thấy nàng ta không có ý đánh trả, lập tức đi theo Cố Vọng rời khỏi nơi này.

Hai người bước ra khỏi tiền viện rồi cô mới hỏi: “Thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

Khanh Linh chớp mắt: “Không phải ngươi đang thăm dò xem nàng ta có trúng Thuật Khôi Lỗi hay không à?”

Người phía trước dừng bước, quay đầu lại, lười biếng sỉ vào trán cô: “Ngươi cái gì cũng biết nhỉ.”

Rồi hắn lại nói tiếp: “Không có.”

Cổ Vũ Yên của hiện tại vẫn bình thường.

Khanh Linh đưa mắt nhìn ra phía sau, đã không còn thấy cảnh tượng ở trong viện.

Cô mím nhẹ môi, nhưng Cổ Vũ Yên ở trong kịch bản chưa từng thu nhận đồ đệ.

Mà ở một đầu khác trong sân, Vô Kỳ đỡ Cổ Vũ Yên đứng lên, sau đó ngồi xuống, hơi lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”

Cổ Vũ Yên mỉm cười: “Không có việc gì.”

Vô Kỳ nhíu mày: “Hắn vẫn luôn như thế sao?”

Cổ Vũ Yên: “Ừ, cho tới bây giờ đều là như thế.”

Vô Kỳ im lặng, trong màu mắt xẹt qua một tia âm u nguy hiểm.

——

Rời khỏi Nam Sở Môn không xa, Khanh Linh lập tức nhìn thấy một con Ma Điêu đang chờ.

Như vậy xem ra, Cố Vọng từ sớm đã chuẩn bị tới Ma Giới.

Hắn leo lên lưng Ma Điêu trước rồi mới cúi người xuống, đưa tay ra: “Đến đây.”

Đã có kinh nghiệm của lần trước, Khanh Linh đưa tay vịn lên cổ tay của hắn, mượn lực nhón lên, sau khi ngồi xuống mới hỏi: “Sao ngươi lại có thứ này?”

Cố Vọng ngồi bên cạnh cô, một chân chống lên, khuỷu tay gác lên trên: “Cái gì ta cũng có.”

Nói mới thấy, hình như một Phật tu như hắn không hề thiếu thứ gì, quả thực rất thần kỳ.

Nếu là đi nghỉ ngơi, Khanh Linh tạm thời cũng bỏ nhiệm vụ sang một bên, tán gẫu với hắn: “Vì sao?”

Cố Vọng miễn cưỡng trả lời: “Kinh nghiệm nhiều thì đương nhiên đồ vật sở hữu cũng nhiều hơn.”

Hay cho lời nói kín kẽ.

Đúng là khó ưa, lại bị hắn gài bẫy.

Khanh Linh từ bỏ suy nghĩ tán gẫu với hắn, nói tới chuyện chính: “Chúng ta đi nghênh ngang thế này sẽ bị phát hiện đó.”

“Đương nhiên sẽ.”

Khanh Linh: “Vậy ngươi định dùng thân phận của Thanh Tả à?”

“Không.” Cố Vọng hơi thu lại ý cười: “Đâu phải ta lúc nào cũng mượn nhờ thân thể người khác.”

Bởi vì đột nhiên bị đánh thức rồi dẫn đi nên Khanh Linh chưa kịp buộc tóc, mái tóc mềm mại xõa ra sau lưng.

Cố Vọng vuốt lại cho cô, nửa thật nửa giả nói: “Ta đi chơi với ngươi, sao có thể để cho người khác thay thế được.”

Khanh Linh bị lời này của hắn làm giật cả mình.

Không ngờ người này còn chủ động đưa cô đi chơi, loại suy nghĩ này vừa nghe đã rất kinh khủng rồi.

Cố Vọng nheo mắt: “Sao, ngươi không tin à?”

Khanh Linh: “Hình như có một chút.”

Cố Vọng nghiến răng, vò rối mái tóc của cô: “Không có lương tâm.”

Khanh Linh giống như búp bê bị hắn vò tới vò lui, thấy hơi phiền, bèn né xa tay của hắn, nhích tới một bên khác.

Lúc Ma Điêu bay qua khe nứt, cô liếc mắt nhìn xuống.

Hiện tại diễn biến kịch bản ở Ma Giới đã qua, chứng tỏ khoảng cách kịch bản Cố Vọng rơi vào khe nứt kỳ dị đã không còn xa, cô có thể thành công được không?

Cho đến tận bây giờ cô vẫn không xác định được.

Ngay cả đã có lời hứa của Cố Vọng, cô cũng không chắc liệu nội dung kịch bản có thay đổi cho đến lúc đó hay không.

Đúng vào lúc cô đang thất thần, bả vai lại bị người ta đè xuống, Cố Vọng chọc nhẹ vào đầu vai cô: “Đang nghĩ gì thế?”

Khanh Linh thu lại biểu cảm: “Không có gì.”

Con ngươi đen nhánh quét qua quét lại trên mặt cô hồi lâu, Cố Vọng mỉm cười, cũng không tiếp tục truy hỏi mà nói: “Lần này đổi thân phận khác đi vào, ngươi muốn dùng thân phận gì?”

Khanh Linh quay đầu lại: “Cái này cũng có thể chọn lựa được sao?”

“Đương nhiên.” Cố Vọng giống như suy tư một lát, đột nhiên nói: “Nếu ở Hoài Thành đã làm phu thê một lần, hay là lần này cũng làm phu thê đi.”

Khanh Linh: “?”

Ngươi có bệnh à?

Cô lập tức phản đối: “Không được.”

Cố Vọng xoa nhẹ ấn đường, có chút bất mãn: “Sao lại không được?”

“Lần đó là vì bất đắc dĩ.” Khanh Linh nói: “Vì sao lại muốn dùng thân phận quái gở này, khiến cho người ta cảm thấy không quen.”

Cố Vọng bày ra biểu cảm ‘ngươi từ chối quyết liệt như vậy, có phải diễn xuất có vấn đề ở chỗ nào rồi không”.

Hắn lại mất kiên nhẫn hỏi: “Vậy ngươi muốn dùng thân phận gì?”

Lúc này bọn họ đã bay tới không trung Ma Thành, đáy lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn không ít, thấy trên mặt Cố Vọng ngay cả giấu cũng giấu không được biểu cảm không vui lẫn không thích, lần đầu tiên cô có loại suy nghĩ muốn trêu chọc hắn: “Cha con?”

Biểu cảm trên mặt Cố vọng lập tức nứt ra.

Hắn nghiêng đầu, kẹp cổ cô lại, kéo cô tới gần mình một chút, cụp mắt nghiến răng uy hiếp: “Ngươi nói cái gì?”

Quả nhiên là xù lông nhím rồi.

Khanh Linh khẽ bật cười.

Cô rất hiếm khi cười thoải mái.

Đầu ngón tay Cố Vọng nâng cằm cô lên, ngắm nghía cặp mắt kia, ý cười trong con ngươi hời hợt lan tỏa, toàn là những chấm sáng nhỏ.

Gương mặt của Tiểu Quỷ Chủ này tuy nói là tuyệt sắc nhưng màu da lại quá trắng, môi cũng quá đỏ, lại thêm thân phận của cô là Quỷ Tu.

Đây hoàn toàn là dáng vẻ khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy không thoải mái.

Cô lại có một đôi mắt xinh đẹp lạ thường, trước đây lúc hoàn toàn trống rỗng sẽ khiến người ta cảm thấy cô yên tĩnh dịu dàng, rồi lại có cảm giác miên man.

Lúc này cô vừa cười lên, trong nét dịu dàng lập tức có thêm một chút màu sắc, như là sống lại.

Loại nhận thức này khiến cho Cố Vọng cảm thấy vui vẻ, quả nhiên nên dẫn cô tới đây.

Về điểm này, đáy lòng bực bội vì bị cô chọc tức nháy mắt đã không còn sót lại chút gì: “Dáng vẻ của ta giống cha ngươi à?”

Khanh Linh thoáng khựng lại, ý cười nơi đáy mắt từ từ nhạt đi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Không còn chấm sao nhỏ nữa rồi, Cố Vọng vô thức nhíu mày: “Cho ngươi… thêm một cơ hội nữa đó.”

Khanh Linh cong mắt: “Vì sao cứ nhất định phải có thân phận, bằng hữu cùng đi chơi chẳng lẽ không vui sao?”

“Ai là bằng hữu của ngươi.” Sắc mặt Cố Vọng lại càng thối hơn: “Đừng có đánh đồng ta với Lâm Ngân Chi.”

“Được, vậy thì ca ca nhé?”

Dù sao đã ra ngoài đi chơi, Khanh Linh cũng không muốn khiến mọi người không vui, cho nên mới lùi một bước: “Ngươi làm ca ca của ta được không?”

Động tác trên tay Cố Vọng hơi dừng lại, con ngươi đen mờ mịt chớp mắt một cái, sau đó màu mắt từ từ trở nên sâu hơn: “Gọi lại một tiếng nữa đi.”

Khanh Linh rời khỏi tay hắn, nghiêng đầu sang một bên, không đáp lại.

Cố Vọng ở sau lưng cô cúi đầu mỉm cười: “Ca ca? Không tệ.”

Hắn dịch xuống một chút, tới trước mặt Khanh Linh, nâng mặt cô lên: “Nào, để ca ca ngụy trang cho ngươi.”

Khanh Linh cảm nhận được mặt mình nhiều hơn một luồng ý lạnh, sau đó Cố Vọng lập tức thả tay xuống.

Trên đầu ngón tay hắn quấn một sợi kim quang, ánh sáng kia cũng hơi lóe lên trên mặt hắn, nhìn qua thì không có gì khác biệt, nhưng dường như tất cả đều thay đổi.

Chỉ cần Quỷ Tu muốn trốn, cho dù là ai cũng tìm không ra được, cũng không cần thuật dịch dung làm gì: “Đây là cái gì?”

Cố Vọng lười biếng đáp: “Thuật che mắt phổ thông.”

Lúc này cô mới để ý, nốt chu sa ở mi tâm hắn đã biến mất: “Hả?”

Cô vốn cho rằng bởi vì nốt chu sa ở mi tâm nên Cố Vọng mới có gương mặt mị hoặc chúng sinh, lúc này vừa nhìn… hình như không phải như vậy.

Bởi vì khí chất mị hoặc ở giữa hai mắt hắn là hoàn toàn có sẵn.

Nhất là ở một nơi như Ma Thành này, vừa nhìn đã khiến cho người ta cảm thấy bị thu hút.

Cố Vọng thấy cô nhìn không chớp mắt, cũng không cảm thấy kỳ lạ, ngược lại còn thoải mái để cô tùy ý nhìn: “Thế nào?”

Khanh Linh gật đầu, nói lên lời tự đáy lòng: “Ổn đấy.”

Chỉ cần để cô nhìn thấy gương mặt này thì vẫn có thể chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa.

Cố Vọng nhếch đuôi mắt: “Ta biết rồi.”

Khanh Linh: “Hửm?”

Cố Vọng không trả lời, mà nhấc tay lên: “Đi xuống đi.”

Lời vừa dứt, Ma Điêu lập tức lao xuống Ma Thành bên dưới.

Khanh Linh thở phào một hơi, bám vào lông Ma Điêu, hai mắt tỏa sáng.

Vùng đất mà hai người đáp xuống cũng không nằm trong thành, Ma Điêu không được phép vào thành.

Từ cửa thành đi vào, một cơn gió kỳ lạ thổi tới, Khanh Linh cảm giác toàn thân thoải mái dễ chịu.

Nhưng khác với trong tưởng tượng của cô, người tới lui bên trong không phải người nào cũng có ma văn trên cổ, nhưng không thể nhìn ra người nào lại người nào.

Khanh Linh thắc mắc đặt câu hỏi.

Cố Vọng đi bên cạnh cô, thuận miệng đáp: “Dục Thành ấy à, ai cũng muốn tới, thường xuyên có Tiên Môn hoặc những kẻ khác tới, chỉ cần không gây chuyện không kiêu ngạo, cộng thêm sử dụng thuật che mắt, ai cũng không nhận ra ai, vui vẻ là được rồi.”

Thần kỳ như vậy sao!

Vui vẻ là được rồi, cô thích mấy chữ này nha.

Tiếp tục đi vào phía trong, càng ngày càng náo nhiệt, không thua gì chợ Quỷ, ở đây hai bên đều bán hàng rong.

Khanh Linh vừa đi tới đã ngửi thấy không ít mùi thơm, vừa nhìn vừa hỏi: “Trước đó vì sao ngươi lại nói nơi này là Dục Thành?”

“Hết thảy Ma Tu đều là đám xiếc không tim không phổi.” Cố Vọng đáp: “Chân núi Tam Giới Sơn là nơi buông thả nhất, cũng không quan tâm đến ma khí xung quanh làm gì, dần dà ở dưới ma khí ăn mòn, nơi này đã được một tầng kết giới bao phủ, bên dưới kết giới chính là cực lạc nhân gian.”

“Nói cách khác, đi qua cái kết giới kia, trên thân thể người tiến vào sẽ nhiễm phải ma khí này, tự nhiên sẽ bị khơi dậy mặt buông thả nhất từ tận đáy lòng.”

Khanh Linh gật đầu: “Thì ra là thế.”

“Cho nên A Linh à…” Cố Vọng chấm nhẹ vào vành tai cô: “Bây giờ ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Khanh Linh quay đầu nhìn hắn, hơi cúi đầu, giống như ngượng ngùng xấu hổ.

Cố Vọng thu tay lại, kiên nhẫn lạ thường chờ cô lên tiếng.

Khanh Linh sờ mũi: “Hình như là đói bụng.”

Cố Vọng thoáng sửng sốt, sau khi có phản ứng lại thì bật cười, hỏi: “Vậy ngươi muốn ăn gì?”

Khanh Linh khẽ hít hà: “Mùi gì vậy, thơm quá.”

Cố Vọng ý tứ sâu xa nói: “Trước mặt ngươi chỉ có mình ta.”

“Không phải.” Khanh Linh vòng qua hắn, cuối cùng trông thấy một tiệm đồ ngọt: “Là chỗ này.”

Ý cười trên mặt Cố Vọng cứng lại.

Hắn đi theo: “Ngươi đang tìm cái này à?”

Khanh Linh gật đầu.

Biểu cảm trên mặt Cố Vọng còn chưa kịp hòa hoãn đã nghe thấy cô nói tiếp: “Trước đó không phải ngươi nói với ta là ở đây có nhiều đồ ăn ngon à? Dẫn ta đi thưởng thức hết đi.”

Cố Vọng: “…”

Hắn cắn răng, gằn từng tiếng một: “Ăn sao?”

Khanh Linh nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn, lùi về phía sau một bước: “Nếu không thì ta tự đi tìm cũng được.”

Dục vọng ở đáy lòng tên này không phải là muốn ăn thịt người đó chứ?

Khanh Linh vừa nghĩ tới lại cảm thấy bụng mình đói hơn, cô vội vàng quay người, đi tới tiệm đồ ngọt.

Cố Vọng hít vào một hơi thật sâu, bấy giờ mới nhấc chân đuổi theo.

Bên trong tiệm đồ ngọt có không ít người, xem ra người của Ma Giới cũng không phải không ăn ngọt.

Phía trước có tiểu nhị đang hét lớn: “Xếp hàng, xếp hàng!”

Lại rất có trật tự.

Khanh Linh thành thật xếp hàng ở sau đám người, cảm thấy bụng càng lúc càng đói, bất đắc dĩ móc một ít đồ từ trong nhẫn trữ vật ra.

Cô bất chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Cặp mắt cô trợn to, nhìn về phía đám người cuối cùng: “Mạt Trà(*)?”

(*)Mạt Trà: matcha.

Cố Vọng đi tới gần, chợt nghe thấy tiếng kinh hỉ của cô.

Tốt lắm.

Không chỉ ở trong ảo cảnh nhìn thấy Mạt Trà, cho dù tới Ma Giới này cũng nhớ nhung thứ đó.

Còn xếp hạng ở trước hắn!

Khanh Linh phát giác sau lưng hơi lạnh, quay đầu lại nhìn: “Sao ngươi cũng tới chỗ này?”

Cố Vọng cười lạnh: “Chẳng lẽ ta không thể tới?”

“Nhìn ngươi không có hứng thú cho lắm.” Khanh Linh tưởng hắn muốn đi cùng mình, còn ấm áp an ủi: “Không sao đâu, ngươi cứ bận việc của ngươi, ta bận việc của ta, lát nữa chúng ta tập hợp lại là được.”

Cố Vọng: “Câm miệng.”

Hung dữ cái gì chứ.

Khanh Linh quay đầu, không đi thì không đi.

Mắt thấy xếp hàng càng ngày càng gần, cô lại không nhịn được quay đầu: “Ngươi có ngửi được mùi gì không?”

Lúc này Cố Vọng hoàn toàn là dáng vẻ ‘cho dù là Thiên Vương lão tử tới cũng đừng có chọc ông đây’, không kiên nhẫn trả lời: “Mùi gì à? Là vị ngọt, ngấy chết người.”

“Không phải.” Khanh Linh lắc đầu, híp mắt ra vẻ thỏa mãn: “Là vị Mạt Trà, có chút mùi trà nhẹ.”

Cố Vọng áp chế cảm xúc ngửi thử một cái, đúng là mùi trà nhàn nhạt, lại càng không thích: “Là cái này à?”

Khanh Linh vốn định gợi ý cho hắn, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của hắn, vẫn nên bỏ đi.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, lúc trước khi ở Đinh U Trạch hắn còn tức giận hỏi cô Mạt Trà là ai, bây giờ muốn giải thích thì hắn lại không chịu nghe.

(* Đạo bất đồng bất tương vi mưu: không cùng chí hướng thì không thể trao đổi ý kiến được.)

Khanh Linh quay đầu, tiếp tục xếp hàng, đợi một hồi lâu cuối cùng cũng tới lượt cô.

Chỉ nhìn lướt qua cô đã thấy được kẹo Mạt Trà màu xanh biếc ở trong góc khuất bên kia, cô vừa ngửi thử đã quả quyết lên tiếng: “Ta muốn thứ này, lấy hết.”

Tiểu Ma Tu đứng ở quầy nghe vậy, lập tức ngước mắt lên nhìn cô, vui vẻ ra mặt: “Được được, để ta gói cái này lại cho ngài.”

Hắn ta hỏi tiếp: “Ngài còn cần thứ gì khác nữa không?”

Khanh Linh lại chỉ thêm mấy món khác, bấy giờ mới cảm thấy hài lòng.

Cô muốn trữ trong trong nhẫn trữ vật nhiều một chút, sau này thèm sẽ lấy ra ăn.

Gã sai vặt vừa đóng gói xong mấy món kẹo Mạt Trà kia, lại có một cái hộp mới đưa lên, đáy lòng Khanh Linh hơi rục rịch, cô đúng là không nhịn được: “Mấy cái đó, gói thêm nữa đi.”

Cố Vọng: “…”

Gã sai vặt trở nên kích động, kỳ thực kẹo này về sau cũng không có ai mua, bởi vì mọi người đều cảm thấy đắng.

Kẹo mà, phải ngọt người ta mới thích.

Thế nhưng chưởng quầy lại rất thích làm, mỗi ngày đều làm rất nhiều, đặt đầy ở chỗ này.

Cuối cùng cũng có người thích thứ này.

Gã sai vặt mừng rỡ hỏi: “Bọn ta còn trữ hàng rất nhiều, cô nương có cần nữa không?”

Ma Giới này có độc, cô cơ bản không thể dừng lại được, lập tức gật đầu: “Cần!”

Cố Vọng ở bên cạnh nhìn thấy, cũng không lên tiếng ngăn cản, hắn chỉ muốn nhìn thử xem sau Mạt Trà này còn cái gì nữa.

Gã sai vặt lại gọi mấy người tới giúp đóng gói, lúc này có một nam nhân mặc y phục trắng từ trong quầy hàng bước ra: “Xảy ra chuyện gì?”

Gã sai vặt vội vàng đi qua nghênh đón, chỉ vào Khanh Linh đáp: “Chưởng quầy, vị cô nương đây rất thích kẹo này, nói muốn mua hết.”

Người nọ ngước mắt nhìn sang bên này, lúc nhìn thấy Khanh Linh thì đột nhiên ngẩn ra.

Cố Vọng nhanh chóng nhận ra ánh nhìn chằm chằm của người nọ, oán khí nổi lên bốn phía quanh người hắn.

Hắn nghiêng người, bước một bước lên chắn trước mặt Khanh Linh, cũng che khuất tầm nhìn của người nọ.

Nam nhân mặc áo trắng chống lại ánh nhìn không tốt của Cố Vọng, nhíu mày, nhưng chỉ một lát sau đã tiến lên phía trước: “Cô nương thật sự thích kẹo Mạt Trà này à?”

Khanh Linh nghe được danh từ quen thuộc, ánh mắt đang nhìn kẹo lập tức dời sang.

Cô khẽ chớp mắt, không nhận ra được người nọ là ai, thế nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Khanh Linh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cũng không cần phải mua nhiều như vậy.” Nam nhân cười nói: “Trong tiệm của bọn ta ngày nào cũng có, kẹo này đem về nhà để lâu ăn sẽ không ngon.”

Khanh Linh nghĩ thầm: Không phải ngày nào ta cũng đến đây được.

Cô còn chưa kịp lên tiếng, Cố Vọng ở bên cạnh đã mở miệng, hắn ngước mắt, thản nhiên nói: “Sao hả? Việc buôn bán đưa tới tận cửa còn không muốn làm?”

Nam nhân hơi sửng sốt, lắc đầu: “Ta chỉ đưa ra đề nghị thôi.”

Cố Vọng ném ra một túi linh thạch, lười biếng nói: “Bọn ta không muốn nhận lời đề nghị của ngươi.”

Khanh Linh hơi nhíu mày, chặn động tác muốn bắt cái túi linh thạch của gã sai vặt, trả tiền lại cho Cố Vọng: “Sao có thể dùng tiền của ngươi được?”

Khí áp quanh người Cố Vọng lại càng thấp hơn: “Tiền của ta, muốn dùng thế nào thì dùng thế ấy, bỏ tay ra.”

Hắn nói xong lại dùng một tay khác ném tiền qua: “Nhanh lên, lề mề cái gì?”

Gã sai vặt liếc nhìn ông chủ nhà mình, thấy ông chủ không phản đối, lập tức tay chân nhanh nhẹ gói cho xong kẹo.

Khanh Linh mím môi, đây cũng là một trong những cách hắn dùng để báo đáp cô đúng không? Quên đi, cô vẫn nên nghĩ ra cách tương tự trả tiền lại cho hắn.

Cô bỏ kẹo vào trong nhẫn trữ vật trước: “Cám ơn ngươi.”

Cố Vọng đề cao âm cuối: “Ngươi?”

Khanh Linh lập tức nhớ tới thân phận hiện tại của hai người: “Cám ơn ca ca.”

Cố Vọng ừ một tiếng, khóe mắt liếc nhìn về phía chưởng quầy, xoa đầu cô một cái, nói: “Đi thôi.”

Khanh Linh gật đầu, đang muốn quay người, chợt nghe vị chưởng quầy kia mở miệng: “Cô nương chờ đã.”

Cô nghi ngờ nhìn sang.

Người nọ cầm một miếng ngọc giản đưa cho cô: “Trong tiệm bọn ta thường có một số hàng kẹo mới, cô nương ra tay hào phóng như vậy, lần sau nếu có cơ hội hy vọng có thể tiếp tục nể mặt đến đây.”

“Hàng kẹo mới của chúng tôi tiếp theo chính là… sô cô la.”

Sô cô la!?

Khanh Linh tức thì cảm thấy hứng thú, matcha thì không kể, loại trà này chỉ cần xay nhuyễn lá trà là có ngay, nhưng thế giới này còn có cả sô cô la nữa sao!

Cô vừa định đồng ý, lại thấy ngọc giản trong tay người kia… hình như là của Vân Cửu Phong.

Sao người của Vân Cửu Phong lại là ông chủ tiệm đồ ngọt ở Ma Giới?

Khanh Linh hơi do dự.

Nhưng động tác của một người khác còn nhanh hơn cả cô, Cố Vọng đã nhận lấy miếng ngọc giản kia, cầm ở trong tay ngắm nghía một chút, khẽ xùy một tiếng, trả lời: “Tiền này là ta bỏ ra, ra tay hào phóng chính là ta, hay là cho ta được không?”

Nam nhân nhìn hắn một lúc lâu, gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Cố Vọng đưa mắt nhìn người nọ, trên mặt chứa ý cười, thế nhưng nụ cười kia lại không chạm tới đáy mắt, còn có mấy phần ý tứ cảnh cáo.

Hắn nhấc tay, nắm cổ tay Khanh Linh kéo đi ra ngoài.

Khanh Linh đi được vài bước, cứ cảm thấy sô cô la này hơi kỳ lạ, không nhịn được quay đầu lại.

Vị chưởng quầy kia vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, sau khi thấy cô quay đầu còn giơ tay lên vẫy vẫy.

Khanh Linh nhìn khẩu hình miệng của hắn ta, hình như là đang nói “hẹn gặp lại.”

Cô vốn muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng Cố Vọng lại bóp mặt cô kéo về: “Nhìn ngó gì đó?”

Khanh Linh hơi thắc mắc: “Ta cảm thấy hắn nhìn rất quen mắt.”

Bước chân Cố Vọng hơi dừng lại: “Phải không?”

Hai người ra khỏi tiệm đồ ngọt, Cố Vọng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Có lẽ người nọ mới đích thực là Mạt Trà mà ngươi nói nhỉ?”

“Dĩ nhiên không phải.” Khanh Linh lắc đầu.

“Tốt nhất là không phải.” Cố Vọng véo mặt cô: “Nếu là hắn, lời ta từng nói chắc chắn nói được làm được.”

Khanh Linh: “Nói gì?”

“Không có gì.” Cố Vọng bỏ tay xuống: “Cách xa hắn một chút, biết chưa?”

Nhưng chỗ của hắn ta có sô cô la.

Khanh Linh không lên tiếng.

Cố Vọng giống như biết cô đang suy nghĩ gì, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Muốn ăn cái gì thì bảo ta mua cho ngươi, nhưng phải cách xa hắn một chút.”

Đây lại là vì gì nữa?

Sao ngươi cứ muốn mua đồ cho ta vậy?

Cô thật sự cảm thấy Cố Vọng có bệnh, nhưng cũng cảm thấy hơi lạ: “Miếng ngọc giản của hắn là của Vân Cửu Phong.”

“Ừ.” Cố Vọng lấy miếng ngọc giản kia ra, đầu ngón tay đảo một vòng, đột nhiên khép lòng bàn tay lại, bóp nát ngọc giản: “Người của Vân Cửu Phong ở Ma Giới giống như cá gặp nước, lại còn nghênh ngang lấy ngọc giản ra, không phải là một nhân vật đơn giản.”

Trong lòng cô hiểu được, xem ra người này cũng giống cô và Cố Vọng, cho dù dùng thuật che mắt tới Ma Giới chơi thì cũng không có khả năng trà trộn thành một tên chưởng quầy.

Ở một nơi như Ma Giới này, lưu lại một thời gian dài mà không lộ ra manh mối bị phát hiện, thật sự khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.

Cô tạm thời bỏ xuống nghi ngờ, Cố Vọng đã hủy miếng ngọc giản, về sau nói không chừng cô làm xong nhiệm vụ rồi trực tiếp rời đi, cũng sẽ không đi đến nơi này nữa.

Vậy thì đừng nghĩ nữa.

Khanh Linh lấy kẹo vị Mạt Trà vừa mua ở trong nhẫn trữ vật ra, bỏ một viên vào miệng.

Vị cay đắng nhàn nhạt tản ra, cô cong mắt: “Quả thật ăn rất ngon.”

Cố Vọng liếc mắt nhìn cô: “Tốt nhất là ăn ngon.”

Nếu không thể ăn được mà còn xếp hạng trước hắn, vậy thì hắn còn mặt mũi nào nữa chứ?

Khanh Linh nhớ tới chuyện đống kẹo này đều là tiền của Cố Vọng bỏ ra mua, lại đưa một viên qua: “Ngươi có muốn ăn một viên không?”

Cố Vọng không thích mấy thứ này, hắn thậm chí còn không biết ăn là gì.

Mỗi lần đều là Tiểu Quỷ Chủ đút cho hắn ăn.

Hắn ngược lại muốn nhìn xem, thứ khiến cô phải thắt lưng buộc bụng này là cái gì.

Cố Vọng liếc nhìn đầu ngón tay của cô, chợt rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Chưa từng ăn kẹo, cái này mở thế nào?”

Khanh Linh: “?”

Giấy gói kẹo không phải chỉ cần mở cái là ra sao?

Ngươi rốt cuộc là vô dụng tới cỡ nào vậy hả?

Cô dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, không biết hứng thú độc ác của hắn là từ đâu tới, nhưng ngẫm nghĩ lại vẫn không nên làm tổn thương hòa khí, mở ra cho hắn.

Tiếp theo, Cố Vọng cúi người đến gần tay cô, ngậm viên kẹo nhỏ kia vào miệng, còn ngước mắt lên nhìn cô.

Trong con ngươi đen phản chiếu bóng hình của cô, thậm chí còn có chút ý cười vì đạt được mục đích.

Khanh Linh nhanh chóng thu tay về, ăn có viên kẹo mà cũng ra vẻ hết sức.

Cô hỏi: “Thế nào?”

Lúc này Cố Vọng mới cảm nhận mùi vị của kẹo này, ấn đường hơi nhíu lại: “Đây có phải là kẹo đâu? Sao lại đắng thế?”

Khanh Linh nghĩ thầm: Đây mới là hương vị lúc đầu của Mạt Trà, quả thật hơi đắng, nhưng ăn rất ngon.

Cô nhàn nhạt cười: “Đắng trước ngọt sau, ăn ngon không?”

Cố Vọng nhìn cô cười, cũng dằn xuống câu “không ăn được” đang định nói ra, gắng gượng ừ một tiếng: “Tạm được.”

“Thật ra cái vị sô cô la mà vừa rồi chưởng quầy nhắc đến ăn cũng rất ngon.” Khanh Linh nói: “Về sau có cơ hội, ngươi có thể nếm thử một chút, nhưng mà thứ kia có lẽ cũng hơi đắng.”

Cố Vọng cảm thấy lời này của cô có một tầng nghĩa khác.

Hắn lại nói: “Ta không có hứng thú với nơi này, không phải ngươi muốn tới sao?”

Khanh Linh chỉ cười mà không đáp, lại lột thêm một viên kẹo bỏ vào miệng.

Nếu như tình tiết kịch bản của Cố Vọng sắp đến, vậy thì thời gian cô ở đây cũng sẽ ngắn lại, làm gì còn cơ hội đến nữa.

Cố Vọng nhíu mày: “Tiểu Quỷ Chủ, ngươi…”

Khanh Linh lại thấy những thứ khác, tăng nhanh tốc độ đi lên phía trước mấy bước: “Đây là thứ gì vậy?”

Cố Vọng nhìn bóng lưng của cô, rồi lại suy nghĩ tới câu nói kia của cô.

Là có ý gì? Cô không định đến đây nữa? Hay là không định đi cùng hắn đến đây? Hay là cô muốn đi theo ai đó đến?

Không đúng, hay là cô vẫn muốn rời đi?

Gần đây hắn khá dựa dẫm vào cô, còn dẫn cô ra ngoài chơi, cô còn muốn đi đâu nữa?

Cố Vọng đè nén cảm xúc, cảm thấy lúc này đáy lòng hắn giống như bị nghẹn một hơi, nếu cô vẫn muốn rời đi, vậy hắn thật sự sẽ…

Quên đi, không giết được.

Không giết được, vậy cô muốn đi thì cứ đi đi.

Không được, không thể để cho cô rời đi.

Không muốn giết, lại không cho cô rời đi.

Cố Vọng, đến cùng ngươi muốn làm gì đây?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bực bội.

“Cố… ca ca!” Khanh Linh vừa định gọi Cố Vọng, lại sợ gọi tên hắn ra sẽ bị một số người của Ma Tộc nghe thấy, lập tức thay đổi cách xưng hô.

Lúc này cô mới phát hiện chủ ý này của Cố Vọng cũng có chút hữu dụng.

Khanh Linh thấy Cố Vọng còn đang ngẩn người ở đằng sau, vẻ mặt khá u ám, lập tức có lòng tốt gọi hắn: “Chỗ này cũng có đồ ăn nữa nè.”

Cố Vọng liếc nhìn cô một cái thật sâu, nhấc chân đi tới.

Khanh Linh đứng trước cửa tiệm đồ ăn vặt.

Cô tò mò nhìn thịt khô ở bên trong: “Đây là cái gì?”

“Ma Giới có nuôi Ma thú, dùng để ăn.” Cố Vọng móc túi tiền ra, nói: “Không có ma khí, có thể nếm thử được.”

Khanh Linh gật đầu: “Ta tự chi tiền.”

Cố Vọng chặn tay cô lại không cho cô nhúc nhích, đưa linh thạch của hắn ra.

Khanh Linh không thể làm gì khác hơn, đành nói: “Vậy thì ta thiếu ngươi trước, trở về sẽ… trả lại cho ngươi.”

“Không cần trả.” Cố Vọng nhìn cô: “Ca ca mua đồ cho ngươi, là ca ca nguyện ý.”

Khanh Linh: “…”

“Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn thì sau này cứ đối xử với ca ca tốt một chút.” Cố Vọng điểm vào trán cô một cái, nửa thật nửa giả nói: “Tóm lại đừng nghĩ tới chuyện đi đâu đó, nếu không ca ca sẽ tức giận.”

Con ngươi của Khanh Linh khẽ thay đổi.

Cũng may chủ quán đã đưa đồ qua, cô bận bịu đi lấy đồ, không đáp lại mấy lời này của hắn.

Cố Vọng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, mím môi.

Dọc đường đi tới, Khanh Linh thấy món gì cũng muốn ăn, Cố Vọng ở bên cạnh đưa tiền cho cô, nhìn xem đến lúc nào thì cô mới thấy đủ.

Cuối cùng, cô rốt cuộc cũng ăn không nổi nữa.

Nhưng ý nghĩ trong đầu lại không cách nào ép xuống được, cô buồn bực nói: “Chúng ta đi nhanh đi.”

Cố Vọng dựa vào bên cạnh, cảm xúc không được vui: “Sao vậy, không ăn nữa à?”

“Muốn ăn, nhưng ta thật sự ăn không nổi nữa.” Khanh Linh bày ra vẻ mặt đau khổ: “Ta sợ ta không nhịn được.”

Ăn quá no.

Cố Vọng hơi ngước mắt lên, ngồi thẳng dậy: “Vậy thì ngẫm lại xem, còn muốn thứ gì khác nữa không.”

Hắn cúi người nhìn đôi con người sạch sẽ kia của cô: “Chỉ cần ngươi nói ra, ta đều cho ngươi.”

Khanh Linh trợn mắt lên nhìn: “Ta…”

Cố Vọng chìa tay ra ấn lên lông mày cô, dẫn dắt từng bước: “Hửm?”

Khanh Linh chợt ngáp một cái: “Ta buồn ngủ.”

Cố Vọng: “…”

Hắn chậm rãi nói: “Ngươi nói ngươi buồn ngủ?”

“Ăn no rồi, hình như cảm thấy buồn ngủ.” Khanh Linh nghĩ như vậy, càng ngày càng cảm thấy buồn ngủ, trong nháy mắt không muốn thứ gì nữa mà chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Cô cố gắng căng mắt ra, ngậm một viên đường gắng gượng chống đỡ: “Chúng ta trở về đi.”

Cố Vọng cười nhẹ một tiếng, đầu ngón tay dời xuống, đè đuôi mắt của cô lại: “Không cho phép ngủ.”

Khanh Linh: “Ngươi lại nổi chứng gì nữa đây?”

“A Linh”.

Suy nghĩ có lẽ cô vẫn muốn rời đi đã lan tràn ra mọi ngóc ngách trong tư tưởng của Cố Vọng, đáy mắt hắn hơi đỏ lên: “Thử nghĩ xem, còn gì nữa, ngươi còn muốn gì nữa?”

Khanh Linh bị cơn buồn ngủ đeo bám, dùng sức ngẫm nghĩ xem, nhưng cô thật sự không muốn gì cả.

Không đúng, còn một thứ.

Cô nhỏ giọng nói: “Cố Vọng”.

Đáy mắt của Cố Vọng càng lúc càng đậm: “Hửm?”

Khanh Linh nói: “Còn có ngươi.”

Cố Vọng cong môi, tới gần cô: “Ừ, còn có ta, muốn ta làm gì đây?”

Ở lại nơi này càng lâu, dục vọng ở đáy lòng lại càng lớn, Khanh Linh đã sắp sửa mở mắt không ra, thế nhưng suy nghĩ ở đáy lòng lại rất rõ ràng, cô dường như chưa từng có ý niệm mạnh mẽ đến như vậy, lại còn nghiêm túc nói: “Không muốn ngươi nhập ma.”

Cố Vọng hơi sửng sốt, nhanh chóng thu lại biểu cảm: “Còn gì nữa, còn muốn cái gì ở ta nữa không?”

“Hết rồi.” Khanh Linh lắc đầu, đẩy tay của hắn ra: “Không còn gì nữa, trở về đi, ta buồn ngủ quá.”

Cố Vọng đè tay cô lại, nhưng cũng mặc kệ để cho cô nhắm mắt.

“Hết ăn rồi lại ngủ.” Cố Vọng ôm lấy cô, để cô tùy ý ngủ ngon trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Ta tạm thời xếp hạng thứ ba.”

“Ngoài không nhập ma ra…” Cố Vọng véo mặt của cô: “Chẳng lẽ ngươi không muốn ta làm cái gì khác nữa sao?”

Khanh Linh đang ngủ mơ dường như nghe thấy, mơ hồ ừm một tiếng.

Cố Vọng nhếch môi cười, đầu ngón tay xẹt qua đuôi mắt cô, sau đó rơi xuống cánh môi mà hắn cứ cảm thấy đỏ quá mức kia.

Hắn lẩm bẩm: “Hình như ta đang muốn làm gì đó.”

Hơn nữa, ý niệm này vừa ló ra trong đầu đã không thể đè nén nổi, mấy suy nghĩ khác trong đầu từ lúc vào thành cũng bắt đầu kêu réo ầm ĩ, lúc này ý niệm kia lại càng rõ ràng hơn.

Hắn vuốt ve bờ môi mềm mại như cánh hoa kia: “Nơi này của ngươi có mùi vị gì?”

Là hương vị của máu, hay là hương vị của những món điểm tâm kia, hoặc có lẽ là mùi hương nhàn nhạt trên người cô.

Cố Vọng mỉm cười, cúi người: “Ta muốn nếm thử.”

Khoảnh khắc khi áp xuống, những suy nghĩ khác trong đầu hắn đột nhiên biến mất.

Hắn không nhắm mắt lại mà nhìn thẳng vào mặt cô, nhìn vào đôi mắt đang nhắm chặt của cô.

Trong chớp mắt này hắn đột nhiên cảm thấy, nếu như bên trong đôi mắt này toàn bộ đều là hắn thì tốt rồi, chỉ nhìn thấy hắn, cũng chỉ nhìn mỗi hắn.

Hắn hơi dùng sức trên môi, muốn cắn cho cô tỉnh lại, nhưng lại đột nhiên thu hồi sức lực.

Cố Vọng nhịn xuống suy nghĩ muốn nuốt chửng cả người cô vào bụng, suy nghĩ muốn biến cô hoàn toàn trở thành vật sở hữu của hắn.

Sau một hồi lâu hắn mới chậm rãi thối lui, xoa nhẹ cánh môi đỏ thẫm, cười khẽ: “Ngược lại không đắng.”.