Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 49: Chương 49

Tiểu Kim Uyên đứng phía sau Khanh Linh thò đầu ra: “Ưm ưm ưm.”

Khanh Linh kéo nó vào lòng mình, hóa giải Cấm Ngôn Thuật mà Cố Vọng vừa hạ.

“Làm rất tốt.” Tiểu Kim Uyên đứng dậy vỗ nhẹ vào bả vai Khanh Linh, ra vẻ ông cụ non nói: “Hắn nên nếm trải nỗi khổ của tình yêu, đừng tưởng rằng ngươi thật sự không biết tức giận.”

Khanh Linh không nói gì, trong lòng cô hơi bất an.

Thoạt nhìn Cố Vọng có vẻ đang tức giận, nhưng lời này quả thật không có vấn đề chỗ nào, cho nên hắn là đang tức giận chuyện cô không thích hắn chăng?

Trong này chắc chắn có hiểu lầm gì đó.

Khanh Linh hơi lo lắng, cô không phải là người để xảy ra hiểu lầm mà không chịu giải quyết, quan trọng là như vậy không tốt.

Khanh Linh buông Tiểu Kim Uyên ra, chuẩn bị đi tìm Cố Vọng nói rõ ràng.

Cô vừa đứng dậy, lại nhìn thấy viên Phật châu vừa rồi Cố Vọng dùng để đánh Tiểu Kim Uyên nằm yên bên cạnh.

Khanh Linh im lặng một lúc, vẫn nhặt viên Phật châu lên.

Từ trong phòng đi ra, cô vòng qua góc hành lang uốn khúc, tìm được cửa phòng Cố Vọng, lúc này cửa phòng của hắn đang mở rộng, nhưng không thấy ai trong đó.

Khanh Linh ngẩn người, khẽ gọi: “Cố Vọng?”

Không có ai đáp lại.

Cô lấy viên Phật châu mà Cố Vọng để lại ra, quấn một sợi quỷ khí lên trên mặt, sau đó nhìn quỷ khí dần dần trôi dạt ra xa.

Lúc này, Tống Đoan từ phía bên kia đi qua, nhìn thấy Khanh Linh thì có chút ngạc nhiên: “Khanh Linh?”

Khanh Linh thu hồi Phật châu, nhìn hắn gật nhẹ đầu.

“Ngươi chưa đi sao?” Tống Đoan bước tới: “Ta thấy Cố Vọng đi rồi, còn tưởng ngươi đi cùng hắn chứ.”

Khanh Linh ngạc nhiên: “Hắn đi rồi sao?”

“Đúng rồi.” Tống Đoan do dự, nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi cãi nhau à? Ta thấy hình như tâm trạng của hắn không được tốt lắm.”

Đúng thực là có chỗ nào đó bất ổn, Tống Đoan cứ cảm thấy Cố Vọng như muốn ăn thịt người, oán khí quanh người không hề che giấu, suýt chút nữa khiến hắn tưởng rằng huyết mạch tên này đang quấy phá.

Hình như không hề cãi nhau, lại hình như vừa cãi nhau xong.

Khanh Linh đau đầu: “Ngươi có biết hắn đi đâu không?”

Tống Đoan lắc đầu.

Cố Vọng còn không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một lần, chớp mắt đã khôngthấy bóng dáng tăm hơi, làm sao hắn biết Cố Vọng đi đâu chứ?

Biết hai người họ không cãi nhau, Tống Đoan cũng thả lỏng một chút, vui vẻ nói: “Nếu như ngươi không đi, chi bằng ở lại đây chơi thêm hai ngày, ta nghe nói các ngươi đi Ma Thành chơi, Nam Sở Môn của chúng ta cũng có rất nhiều chỗ vui chơi đấy.”

Khanh Linh trầm tư, cười xin lỗi nói: “Ta còn một số việc cần làm.”

Cô lấy một ít sản vật mà mình mua từ Ma Thành ra, đưa qua: “Cái này cho ngươi, mấy ngày này phiền ngươi quá.”

“Nói gì thế chứ.” Vẻ mặt Tống Đoan không vui với sự xa lạ của cô, nhưng vẫn nhận lấy mấy món đồ ăn: “Lần sau nếu có đi chơi nhớ dẫn ta theo, mấy thứ này ta có nghiên cứu!”

Khanh Linh khẽ gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Thí luyện của Vân Cửu Phong năm nay, ngươi có đến không?”

Tống Đoan gật đầu, tinh thần hơi suy sụp: “Đi chứ, nếu không đi phụ thân ta chắc sẽ đánh gãy chân ta mất.

Ông ấy cũng đã nói trước với Lâm huynh rồi, hơn nữa còn bảo hắn dẫn ta đi theo nhiều hơn.”

Hắn cảm thấy khó hiểu: “Ta thật sự kém cỏi vậy sao?”

“Không đâu.” Khanh Linh chân thành nói: “Ngươi rất tốt.”

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được Tống Đoan bắt đầu vui vẻ lên, hắn nói: “Chỉ có ngươi tinh mắt.”

Nghĩ đến chuyện người này sẽ bị kéo vào khe nứt kỳ dị, đáy lòng Khanh Linh khẽ động đậy, cô nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi phải cẩn thận đó.”

“Yên tâm đi, chỉ không liên lạc một thời gian thôi mà.” Tống Đoan thoạt nhìn không mấy để ý: “Sao lúc nào ngươi cũng bảo ta phải cẩn thận vậy, lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ngươi cũng bảo ta phải cẩn thận.”

“Cẩn thận chung quy không phải chuyện xấu.” Khanh Linh cười khẽ nói: “Ta đưa Tiểu Kim Uyên về trước.”

“Được.” Tống Đoan có chút mất mát, sao mới gặp nhau có mấy ngày mà đồng bọn đều rời đi hết rồi, hắn thở dài bất đắc dĩ nói: “Nếu muốn tìm ta, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng ngọc giản.”

——

Tống Đoan sắp xếp cho Khanh Linh một chiếc xe, Khanh Linh ngồi trong xe, lấy một thanh sô cô la đã mua ở Ma Thành trước đó ra.

Sợi quỷ khí đi tìm Cố Vọng vẫn chưa có hồi âm, trước mắt thứ quan trọng nhất cũng chỉ có vật này.

Khanh Linh cầm thanh sô cô la lên nhìn, xác định lại lần nữa phía trên khắc chính là hai chữ QL*.

(QL là hai chữ cái viết tắt từ tên của Khanh Linh \/qing-líng\/)

Gã sai vặt kia bảo cô nên quý trọng nó, lời này ý ở ngoài lời, cho nên cô mới kiên quyết không đưa cho Cố Vọng.

Cô cẩn thận mở thanh sô cô la ra, đột nhiên phát hiện có một luồng linh khí thoát ra, không ngờ thật sự bị phong ấn ở bên trong.

Khanh Linh bẻ tách từng cái, bẻ hết toàn bộ chỗ sô cô la, những linh khí thoát ra dần tụ lại một chỗ.

Sau khi luồng linh khí cuối cùng tập hợp lại, trong không khí đột nhiên vang lên một giọng nói rất nhỏ, đúng là giọng của vị chưởng quầy kia: “Tách khỏi hắn, ta sẽ đến Quỷ giới tìm ngươi.”

Sau khi lời này vừa dứt, giọng nói lập tức biến mất.

Tiểu Kim Uyên nghi ngờ nhìn sang: “Tiếng gì vậy?”

Khanh Linh cất sô cô la đi, nhẹ giọng nói: “Một vị bằng hữu.”

Lúc này, quỷ khí mà cô thả ra cũng trở về, Khanh Linh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc, trong lòng thở phào một hơi.

Cố Vọng đã quay về Vô Trần Sơn, vậy cô tạm thời có thể trở về Quỷ giới trước, gặp chưởng quầy này một phen.

——

Vô Trần Sơn.

Rừng đào vẫn nở rộ như trước, hiện tại Hội Vạn Phật đã kết thúc, lệnh cấm cũng không còn, lúc này tu sĩ lẫn phàm nhân nối liền không dứt trong rừng đào.

Người đến rừng đào chủ yếu là để cầu nhân duyên, cho nên có không ít cô nương đang tuổi thanh xuân đến đây.

Các nàng tụm năm tụm ba với nhau, ánh mắt thường xuyên nhìn sang cùng một chỗ.

Trên cây đào chỉ treo một dây vải nhân duyên, dưới tàng cây có một người đang dựa, người nọ một thân y phục đỏ, mặt mày tuấn tú, chỉ cần vừa liếc mắt nhìn đã cảm giác hắn tràn đầy phong tình, còn quyến rũ người hơn cả hoa đào nở rộ trong vườn.

Chỉ là lúc này, hơn cả vẻ đẹp mê người của hắn là luồng khí tức nguy hiểm trên người hắn, đó mới là nguyên nhân khiến người khác không dám tới gần.

Mọi người chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua, chợt thấy người này giơ tay lên tháo dây vải nhân duyên đang vắt trên cây xuống.

Động tác mạnh đến mức cả cái cây dường như đang rung chuyển.

Đầu ngón tay quấn mấy vòng vải lụa, Cố Vọng cụp mắt nhìn hai chữ viết trên tấm vải:

Khanh Linh.

Chỉ có hai chữ đơn giản này, không còn gì khác, không có nguyện vọng gì khác, cũng không có yêu cầu gì khác, tựa như cái tên trên vải chính là thứ mà người nọ cầu.

Cố Vọng cong môi, lộ ra một nụ cười trào phúng.

Không thích sao?

Ngươi đã không thích, vì sao còn hao hết tâm tư tiếp cận ta như vậy, thậm chí đuổi cũng không đi.

Nếu thật sự muốn làm bằng hữu, sao cô không bám riết không buông Lâm Ngân Chi, hay là hỏi han ân cần với Tống Đoan, sao cố tình lại chỉ có hắn?

Nhưng Tiểu Quỷ Chủ… chưa bao giờ gạt ai.

Cố Vọng siết chặt lụa đỏ đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệt.

Lẽ ra lúc đó hắn nên đi vào, túm lấy cô hỏi cho rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.

Lúc đó Cố Vọng thậm chí còn muốn tiến tới bóp chặt cổ cô, buộc cô nói ra những lời mà mình muốn nghe.

Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, ý nghĩ “nàng không thích ta” đột nhiên khiến hắn dừng bước, hắn tiến tới không được, đành phải quay người rời đi.

Hắn buồn cười phát hiện vậy mà bản thân lại có chút rối rắm.

Cố Vọng nhìn chằm chằm dải lụa đỏ trên tay mình, màu mắt dần dần tối xuống: “Khanh Linh, ngươi dựa vào cái gì.”

Ngay khi tấm lụa đỏ sắp bị hắn xé đứt, một người đi tới trước mặt hắn: “Vọng Nhi.”

Cố Vọng cụp mắt suy nghĩ, chậm rãi cất dải lụa đỏ vào, sau đó đáp lại: “Sư phụ.”

Vô Khuynh trưởng lão làm như không phát hiện, chỉ nói: “Đi theo ta.”

Đến Điện Bảo Hoa rồi, Cố Vọng như thường lệ dừng bước ở cửa.

Vô Khuynh trưởng lão đi vào, quay đầu lại hỏi: “Sao không vào?”

Cố Vọng khẽ nhếch môi: “Vốn dĩ không nên vào.”

“Mặc dù lần này con đến Ma giới, nhưng lại không nghe theo suy nghĩ của bọn họ để nhập ma.” Vô Khuynh trưởng lão như đã biết trước tất cả mọi chuyện: “Một khi đã như vậy, Phật môn này vốn nên là chốn quay về tốt nhất của con.”

Cố Vọng ngẩng đầu: “Sư phụ thật sự hy vọng con vào Phật môn sao?”

Vô Khuynh trưởng lão ngồi xuống, gõ nhẹ mõ: “Con nghĩ sao?”

“Sư phụ vốn biết tâm cảnh của con ra sao.” Cố Vọng hờ hững nói: “Người như thế nhập Phật chẳng phải sẽ làm ô uế cõi tịnh độ này sao.”

Vô Khuynh trưởng lão vẫn chưa trả lời, mắt khép hờ, ngoài miệng lẩm nhẩm kinh văn.

Cố Vọng đứng yên tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Vô Khuynh trưởng lão cuối cùng cũng dừng lại, ông ta buông mõ xuống, thở dài: “Xà Đan đâu?”

Cố Vọng lấy ra một cái hộp nhỏ.

Vô Khuynh trưởng lão: “Đến Tẩy Linh Trì đi.”

Lúc này Cố Vọng vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, chỉ nói: “Sư phụ cũng biết, Xà Đan này không có tác dụng.”

Vô Khuynh trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu.

Cố Vọng mở hộp ra, bên trong chính là viên Xà Đan mà hắn lấy từ Đinh U Trạch, hắn lấy Xà Đan ra đặt vào lòng bàn tay: “Mấy năm nay, con vốn không dựa vào những thứ này.”

Vô Khuynh trưởng lão cau mày: “Vọng Nhi, con định làm gì?”

“Con nợ ân tình của Sư phụ.” Cố Vọng khép lòng bàn tay lại: “Ân này còn đó, cho nên sư phụ cần con làm việc gì con cũng sẽ làm.

Chẳng qua tâm cảnh của con ra sao, tự con hiểu rõ, mấy thứ này không hề có tác dụng, sư phụ cũng nên chuẩn bị sẵn.”

Vô Khuynh trưởng lão nói: “Giữa thầy và trò, sao lại có chuyện nợ nần.”

Cố Vọng nói: “Cứu hai cái mạng, chính là nợ.”

Hắn nhìn lòng bàn tay của mình, một lúc sau mới buông lỏng, đưa Xà Đan cho Vô Khuynh trưởng lão: “Chờ trả xong ân tình, sư phụ cứ để con…”

Cố Vọng nói đến đây, đột nhiên dừng lại.

“Vọng Nhi.” Vô Khuynh trưởng lão dường như đã đoán ra hắn định làm gì, liếc mắt nhìn ống tay áo của hắn, bỗng nhiên lên tiếng: “Vậy còn dải lụa nhân duyên kia thì sao?”

Cố Vọng ngẩn người.

“Trước đây con chưa từng đi qua rừng đào, hôm nay lại còn gỡ thứ này xuống, tại sao vậy?”

Bầu không khí im lặng.

Vô Khuynh trưởng lão lại nói: “Có phải là vì Quỷ chủ đó không?”

Quỷ chủ.

Cố Vọng chậc một tiếng: “Không phải.”

Vô Khuynh trưởng lão: “Đúng là vậy rồi.”

Cố Vọng: “…”

Vô Khuynh trưởng lão nói tiếp: “Nhiều năm như vậy, chỉ có nàng là người duy nhất con dẫn theo bên cạnh, nếu đã có niệm tưởng, vậy thì cứ nhớ nhung đi.”

——

Tẩy Linh Trì về đêm vẫn luôn yên tĩnh, Cố Vọng dựa vào thành ao, lụa đỏ bồng bềnh trong ao.

Lúc này trên đầu ngón tay hắn có một sợi quỷ khí quấn quanh.

Đây là quỷ khí mà Tiểu Quỷ Chủ để lại trên người hắn để tìm vị trí của hắn.

Hắn đã ở trong Tẩy Linh Trì này không biết bao nhiêu ngày đêm, đó là lần đầu tiên có người ở đây tạo thêm nét dịu dàng cho bức tường lạnh như băng sau lưng hắn.

Cố Vọng cuốn lấy sợi quỷ khí kia, thì thào: “Sao ngươi lại không thích?”

Trong khoảnh khắc ngươi nhảy xuống Tam Giới Sơn kia, trong khoảnh khắc ngươi muốn dùng hồn phách tới thay thế ta, sống chết của ngươi đều là của ta, không phải sao?

Nghĩ đến đây, Cố Vọng đột nhiên nhíu mày.

Là hắn tự mình rời đi, nếu không phải vậy có lẽ Khanh Linh vẫn sẽ đi theo hắn, giống như lời cô từng nói sẽ không rời đi.

Nếu Tiểu Quỷ Chủ không rời đi, vậy thì phải là của hắn, một khi đã như vậy, vì sao hắn phải rời đi chứ?

Điều mà hắn không thể chịu đựng được, điều mà hắn không muốn nghe nhất, chính là Tiểu Qủy Chủ không thích hắn.

Màu mắt Cố Vọng tối sầm, vẻ mặt biến hóa liên tục, cuối cùng mỉm cười: “Bằng hữu gì chứ? Ta chưa từng làm bằng hữu với ngươi.”

Đầu ngón tay vẫn đang nhỏ nước, Cố Vọng cầm dải lụa nhân duyên lơ lửng trong ao lên, đáy mắt lộ vẻ u ám, tiếp tục thì thầm: “Nếu đã không thích, vậy thì yêu đi.”

Dứt lời, bàn tay còn lại của hắn đặt lên bên môi, ngón tay vẫn đang quấn quỷ khí bị hắn đưa lên cạnh môi, mặt Cố Vọng không đổi sắc cắn xuống, đầu ngón tay lập tức bị cắn rách, huyết châu trào ra.

Hắn cúi đầu suy nghĩ, ở nơi viết hai chữ Khanh Linh trên mảnh lụa thấm máu viết xuống bốn chữ khác.

“Không cần ngươi thích.” Trong Tẩy Linh Trì tĩnh mịch, ánh sáng đỏ ở mi tâm Cố Vọng lập lòe, nước trong ao tức khắc như thanh kiếm sắc bén đâm vào thân thể ngàn vạn lần.

Vậy mà hắn vẫn bày ra vẻ mặt hờ hững, thậm chí chứa ý cười nhạt nhẽo.

“Ta muốn tình yêu của ngươi.” Cố Vọng viết xong một chữ cuối cùng, không quan tâm đến miệng vết thương trên đầu ngón tay, chỉ nhìn chằm chằm vào bốn chữ kia, lại nhỏ máu của mình lên trên hai chữ Khanh Linh: “A Linh, ngươi phải yêu ta, chỉ được nhìn ta thôi.”

Hắn quấn dây vải kia lên cổ tay, tiếp tục nghịch sợi quỷ khí nọ, mỉm cười thì thầm: “Bây giờ ta hơi đau, có phải ngươi cũng nên tới đây không?”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Vượng Tử sau những ngày đợi dài cổ vẫn không thấy vợ tới: Thôi bỏ đi, để ta đi tìm nàng.

Sau đó: Tên cẩu nam nhân này là ai!.