Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 50: Chương 50

Đã lâu không quay về Cấm Nhai, hoa cỏ mà Khanh Linh trồng không có ánh nắng nên đều khô héo.

Cô đau lòng không chịu được, ngồi ở trên đoạn sườn dốc nhăn nhó mặt mày.

Tiểu Kim Uyên không nhìn được nữa, nó thổi mấy hơi vào từng chậu hoa, mấy chậu hoa này lại từ từ xanh tốt trở lại.

Khanh Linh mở to hai mắt, cô ôm lấy Tiểu Kim Uyên, ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Ngươi còn khả năng này nữa à!”

“Chỉ có thể làm một lần thôi, cái chỗ quỷ quái này của ngươi thật sự không thích hợp trồng hoa cỏ.” Tiểu Kim Uyên có chút chán ghét nói thêm: “Hơi vắng vẻ.”

Khu vực của Quỷ Tu, đương nhiên là nơi quỷ quái rồi.

Khanh Linh cũng biết điều này, chẳng qua cô không phải là Quỷ chủ thật sự.

Không bao lâu nữa cô sẽ rời đi, chuyện gì cũng không làm được, cho nên chỉ có thể như vậy.

Khanh Linh nhìn hoa cỏ một lần nữa sống lại, tâm trạng tốt hơn một chút, ở trong này được nhìn những thực vật xanh tươi sẽ không cảm thấy quá áp lực.

Khanh Linh lấy sô cô la ra, đưa tới bên miệng Tiểu Kim Uyên: “Đến đây, ta cho ngươi ăn.”

Tiểu Kim Uyên nhìn cái thứ đen như mực kia, mặc dù hơi chán ghét nhưng vẫn thử mở miệng nuốt xuống.

Sau đó ánh mắt nó bỗng nhiên phát sáng, miệng nuốt nước miếng: “Còn nữa không?”

Khanh Linh mỉm cười, tiếp tục đút cho nó, nhưng lúc này Tiểu Kim Uyên dường như chỉ biết nói ba chữ: “Còn nữa không?”

Cuối cùng, động tác của Khanh Linh tạm thời dừng lại: “Được rồi, về sau ta sẽ mua nữa cho ngươi, mấy cái này phải chừa lại.”

Tiểu Kim Uyên mong chờ nhìn vào nhẫn trữ vật của Khanh Linh.

Khanh Linh ngẫm nghĩ, hôm qua Cố Vọng vẫn luôn nhớ nhung thứ này, hay là cô để lại một ít cho hắn.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi lo lắng, Cố Vọng sẽ không hiểu lầm thật đó chứ? Chuyện này nên giải thích ra sao đây?

Trong lúc Khanh Linh còn đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện có người tới, người này không hề che giấu gì cả, vả lại tu vi cũng không thấp.

Khanh Linh hơi đứng thẳng người dậy, quay đầu qua.

Một bóng người đáp trên vách núi.

Người nọ mặc đạo bào màu trắng của Vân Cửu Phong, nhưng lại không quá giống, hình như phức tạp hơn những bộ đồ trên người đám Lâm Ngân Chi.

Tóc hắn dùng một cây trâm ngọc búi lại đơn giản, khí chất ôn nhuận như ngọc, rồi lại có vẻ tao nhã thanh cao, tựa như không nhiễm khói lửa nhân gian.

Khuôn mặt này, không phải là chưởng quầy ở Ma Thành kia sao, cũng chính là Thư Nhất của tổng cục.

“Chấp sự...” Khanh Linh không khỏi đứng dậy, chợt nhớ đến bên cạnh còn có Tiểu Kim Uyên, cho nên lời chưa kịp ra khỏi miệng đã lập tức dừng lại.

Thư Nhất chậm rãi đi tới, Tiểu Kim Uyên chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Vị tiên quân này là ai?”

“Đây chính là Mộc Thần Kim Uyên à.” Giọng nói của Thư Nhất vẫn dịu dàng điềm đạm như lúc ở tổng cục, cộng với tu vi thâm hậu hiện giờ của hắn, Tiểu Kim Uyên bỗng cảm thấy quanh người thoải mái dễ chịu.

Nó gật đầu: “Đúng vậy, chính là ta.”

“Ngưỡng mộ đã lâu”.

Thư Nhất hơi cúi người, lòng bàn tay lật nhẹ, tức thì nhiều thêm một chiếc trống bỏi nhỏ.

Không biết cái trống bỏi kia được làm bằng gì, khi lắc tiếng trống nghe rất vui tai, lại còn có ảo ảnh lơ lửng di chuyển trên mặt trống: “Cái này cho ngươi chơi.”

Lực chú ý của Tiểu Kim Uyên lập tức bị thu hút, nó liếc mắt nhìn sang Khanh Linh.

Khanh Linh khẽ gật đầu, lúc này Tiểu Kim Uyên mới nhận lấy.

Nhưng khi nó vừa lắc cái trống bỏi kia, thân thể giống như bị chế ngự, hoàn toàn bất động.

Khanh Linh sững sờ: “Nó bị làm sao vậy?”

“Vào trong đó dạo chơi rồi.” Thư Nhất đứng thẳng người dậy: “Chúng ta nói chuyện không tiện để cho người ngoài nghe được, Thần Mộc cũng vậy.”

Ra là thế, Khanh Linh đã hiểu ý của hắn.

Linh Si sẽ không ra ngoài nếu như không có mệnh lệnh của cô, đương nhiên cũng sẽ không nghe thấy.

“Quan chấp sự.” Khanh Linh cầm một cái ghế ra: “Mời ngồi.”

Thư Nhất cười nói: “Linh Linh, giữa cô và ta không cần phải khách sáo như vậy.”

Thư Nhất nói xong thì ngồi xuống.

Hắn đảo mắt quan sát tổng thể Cấm Nhai của Quỷ Giới, khẽ nhíu mày: “Là ta suy nghĩ không được chu toàn.”

Khanh Linh khó hiểu.

Thư Nhất: “Nơi này không thích hợp với cô.”

Khanh Linh lắc đầu: “Cũng tạm được, tôi đã thích ứng được rồi.”

“Cô ở đâu cũng có thể thích ứng được.” Nói đến đây, Thư Nhất lại nhớ tới quá khứ, cười nói: “Lúc cô đến Tổng cục cũng không hề bài xích.”

Khanh Linh không biết sao Thư Nhất lại đột nhiên nhắc đến chuyện cũ, cô xấu hổ cười cười, không nói gì.

Thư Nhất nhìn cô một lúc lâu, bất chợt hỏi: “Thế nào rồi?”

Khanh Linh chớp chớp mắt, thành thật nói: “Cũng tốt, chỉ là có hơi kỳ quái, sao lại...”

Thư Nhất bật cười ngắt lời cô: “Ta đang nói cô đó, mấy ngày nay trôi qua như thế nào?”

Mấy ngày nay đã trải qua khá nhiều chuyện.

Khanh Linh ngẫm lại, ngoại trừ lần đi theo Cố Vọng đến Ma Thành chơi ra thì những thời gian khác cô đều làm nhiệm vụ, không có gì xảy ra thì làm sao có chuyện gì được, chỉ là đối tượng làm nhiệm vụ của cô hơi khiến người ta tức giận.

Giây lát sau, Khanh Linh mới trả lời: “Tàm tạm.”

Thư Nhất im lặng chốc lát, sau đó nhẹ nhàng thở dài: “Lúc cô ở Ma Thành không phải thế này.”

“Hả?”

“Cô ở Ma Thành rất thoải mái, không giống cô của ngày xưa.” Thư Nhất chậm rãi nói: “Sao bây giờ cô vừa nhìn thấy ta lại có vẻ xa cách như vậy? Không phải chúng ta đã quen nhau lâu rồi sao?”

Theo lý đúng là như vậy, nhưng không phải do cô ở Ma Thành bị ảnh hưởng sao?

Khanh Linh cảm thấy câu hỏi này hơi kỳ quái: “Tôi vẫn luôn như vậy, là bởi vì Ma Thành có ma khí.”

“Vậy sao.” Thư Nhất mỉm cười: “Bỏ đi, chúng ta nói chính sự trước.”

Nghe đến chính sự, Khanh Linh lập tức ngồi ngay ngắn lại, bình thường quan chấp sự sẽ không xuất hiện ở thế giới nhiệm vụ trong sách, trừ khi nhiệm vụ lần này đã xảy ra sai lầm rất lớn.

“Ta mới tới đây không lâu, đáng lẽ nên đi tìm cô trước.

Có điều cô và đối tượng nhiệm vụ không có ngày nào tách rời, cho nên không có cơ hội.

Cũng may là cô thông minh, nếu không sợ là đến giờ chúng ta vẫn chưa gặp mặt được.”

Thư Nhất lấy một miếng ngọc giản ra, đưa tới trước mặt Khanh Linh: “Lòng cảnh giác của Cố Vọng rất cao, ngọc giản đưa cho cô trước đó đã bị hủy, bây giờ ta cho cô thêm một cái mới.”

Sau khi cất ngọc giản cẩn thận, Khanh Linh hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra à?”

Thư Nhất thoáng khựng lại, giấu đi một tia âm u không dễ phát hiện trong mắt, gật đầu: “Ừ, đã xảy ra chuyện lớn.”

Khanh Linh không khỏi nhíu mày: “Tôi cũng cảm thấy hơi lạ.

Có rất nhiều nội dung kịch bản khác với trong sách.”

“Đúng vậy, đó là lý do vì sao ta phải tới đây giám hộ, xem coi là vì nguyên nhân gì.”

Khanh Linh nghe đến đây, hơi giật mình: “Ngài cũng không biết sao?”

Thư Nhất hé miệng, tạm thời vẫn chưa sửa lại cách xưng hô của cô.

“Ta vừa phát hiện ra một vấn đề, nhưng cụ thể không biết nói sao.” Vẻ mặt hắn hơi nghiêm trọng: “Trước mắt, có vẻ nhân vật mục tiêu của cô đã thức tỉnh được ý thức của bản thân.”

Khanh Linh chưa từng gặp phải tình huống này, hỏi: “Hắn biết hắn là nhân vật trong sách rồi sao?”

Thư Nhất khẽ lắc đầu: “Không, nghĩa là bây giờ hắn đã không còn là nhân vật trong sách nữa, mà là một con người bằng xương bằng thịt.”

Khanh Linh giật mình.

Nhân vật trong sách lại là...

Nếu không phải Thư Nhất nói ra, cho tới bây giờ cô vẫn nghĩ rằng Cố Vọng là một con người bằng xương bằng thịt.

Cho nên cô mới vì hắn mà tức giận, mới có thể cảm thấy không đành lòng, mới muốn tuân thủ hứa hẹn của mình.

Cô khẽ cụp mắt: “Sau đó thì sao?”

Thư Nhất nhìn động tác của cô, không nói tiếp mà hỏi: “Chẳng lẽ cô cho rằng bọn họ là người thật sao?”

Khanh Linh không nói dối được, cũng không gạt được ai.

Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Thư Nhất mỉm cười, giơ tay lên xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Đây cũng không phải lần đầu tiên cô đảm nhận nhiệm vụ, sao lại phạm vào kiểu sai lầm này.”

Bởi vì cô gặp phải Cố Vọng, nên ngay từ lúc bắt đầu đã không còn giống như trong sách.

Lời này Khanh Linh không nói ra mà chỉ nhẹ nhàng lảng tránh, có chút ngờ vực: Trước đây quan chấp sự chưa từng xoa đầu cô.

Đỉnh đầu cô có ma lực gì à? Sao ai cũng thích xoa vậy.

Thư Nhất tự nhiên thu tay lại, đứng dậy, dời tầm mắt nhìn về phía Cấm Nhai sâu thẳm, nói tiếp: “Chính bởi vì như vậy nên cốt truyện sẽ có một số thay đổi.

Nhưng đã là thế giới trong sách, thực ra dưới rất nhiều tình huống, nếu như sai sót không lớn thì quyển sách này sẽ tự động sửa chữa.”

“Vì thế, điều ta muốn nói với cô chính là… có lẽ bây giờ sai sót này đã đến mức không thể sửa chữa được nữa, nếu không thì tổng cục cũng sẽ không phát hiện ra.”

Khanh Linh ngẩng đầu: “Sai sót gì?”

“Đương nhiên là nhân vật chính.”

Khanh Linh vô thức nghĩ ngay đến Cố Vọng, hắn là nhân vật phản diện nhưng cũng là một trong những nhân vật chính, chẳng lẽ bởi vì hắn đã thức tỉnh ý thức rồi sao?

Thư Nhất dường như nhìn thấu những gì cô đang suy nghĩ, nói thẳng: “Là Lâm Ngân Chi.”

Khanh Linh nghe đến cái tên này, đột nhiên nhớ tới câu nói mà Cố Vọng đã từng nói: “Ngươi thật sự cho rằng ngươi là Lâm Ngân Chi sao?”

Cho nên Lâm Ngân Chi này quả nhiên có vấn đề, nhưng vì sao thoạt nhìn rất bình thường nhỉ.

Khanh Linh không nhịn được hỏi: “Hắn thế nào?”

Thư Nhất trầm giọng nói: “Kiểm tra đo lường dao động phát hiện, thế giới này có đến hai Lâm Ngân Chi.”

“?”

Khanh Chi đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ tới cái này.

Hai Lâm Ngân Chi, có nghĩa là gì?

Thư Nhất nói tiếp: “Cho nên ta đã kiểm tra, phát hiện Lâm Ngân Chi trước kia đã chết từ lâu, chẳng qua hắn đột nhiên sống dậy.

Trước đó lỗi BUG này đã được quyển sách tự động sửa chửa, cho nên mới không phát hiện ra sơ suất.”

“Cho đến khi một Lâm Ngân Chi khác xuất hiện.” Hắn dừng một chút, sau đó nói: “Nhưng Lâm Ngân Chi xuất hiện sau này chắc đã tồn tại được khá lâu rồi, chỉ là gần đây mới bị chúng ta phát hiện.”

Khanh Linh càng được giải thích lại càng mờ mịt, thậm chí vẫn chưa hiểu được chuyện này.

Thư Nhất cũng cảm thấy khó giải thích rõ ràng, lại thở dài nói: “Tóm lại, bây giờ quyển sách này đã xuất hiện hai nhân vật chính.”

Khanh Linh tự sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hơi hiểu được một chút, sau đó hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Tìm hiểu xem Lâm Ngân Chi thứ hai này là ai.” Thư Nhất nói tiếp: “Vì nếu như quyển sách này không thể tự mình sửa chữa thì chỉ có thể dựa vào chúng ta, xóa bỏ bớt tên Lâm Ngân Chi không nên tồn tại kia đi.”

“Xóa bỏ bớt nghĩa là sao?”

“Đương nhiên không phải giết hắn.” Thư Nhất cười nói: “Dẫn hắn về tổng cục xóa đi ký ức, chuyện tiếp theo Chủ Thần sẽ xử lý.”

Khanh Linh cuối cùng cũng hiểu, nhưng nghĩ kỹ lại nhiệm vụ này cũng không liên quan gì đến cô.

Mục tiêu nhiệm vụ của cô là Cố Vọng, còn mục tiêu hiện tại của quan chấp sự chính là Lâm Ngân Chi.

Cô do dự: “Vậy tôi có cần đi theo Cố Vọng nữa không?”

Thư Nhất nghe vậy thì hơi khựng lại, hắn quay người nhìn vẻ mặt mờ mịt của Khanh Linh, hỏi: “Đối với cô mà nói, Cố Vọng chỉ là đối tượng nhiệm vụ thôi sao?”

Khanh Linh vẫn luôn muốn làm xong nhiệm vụ rồi rời đi, đương nhiên là đối tượng nhiệm vụ rồi: “Bộ không phải sao?”

Biểu cảm trên mặt Thư Nhất hơi thả lỏng, nhẹ nhàng mỉm cười:”Ừm, như vậy thì tốt.”

Hắn nói tiếp: “Đã như vậy, trước tiên cô tạm thời không cần tiếp cận hắn nữa.”

Khanh Linh thắc mắc: “Tại sao?”

Thư Nhất im lặng một hồi, lựa chọn nói ra sự thật: “Cố Vọng của hiện tại… hình như đã có một chút suy nghĩ không nên có với cô.”

Điều này mà tổng cục cũng có thể phát hiện ra sao?

Khanh Linh đột nhiên mở to hai mắt, cho nên mới nói, quả nhiên là Cố Vọng đã hiểu lầm!

Cô hơi lo lắng: “Hình như hắn có chút hiểu lầm tôi.”

Có điều cô còn chưa kịp giải thích, Thư Nhất lại hơi bất ngờ nhìn cô: “Hiểu lầm gì?”

“Có lẽ là do cách biểu đạt của tôi.” Khanh Linh hơi buồn bực: “Có lẽ hắn cho rằng tôi thích hắn.”

“Vậy cô có thích hắn không?”

Khanh Linh lắc đầu.

Thư Nhất dừng lại, bất chợt mỉm cười, dịu dàng nói: “Đã như vậy, hiểu lầm cũng tốt.”

Khanh Linh: “?”

Thư Nhất: “Vì nếu bây giờ hắn biết cô không thích hắn, vừa vặn hắn cũng có thể chặt đứt những ý niệm không nên có, dù sao cuối cùng cô cũng phải rời đi mà?”

Khanh Linh không lên tiếng, nhưng cô cảm giác hiểu lầm này cần phải giải thích cho rõ ràng.

“Ở trong nội dung tiếp theo của cốt truyện, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có suất diễn của Cố Vọng.” Thư Nhất kiên nhẫn giải thích cho cô: “Trước tiên cô cứ để hắn bình tĩnh một thời gian, hắn tự nhiên sẽ buông xuống.

Nếu bây giờ cô đi tìm hắn, chẳng phải sẽ khiến cho tâm trạng của hắn háo hức hơn sao?”

Khanh Linh không quá đồng ý với cách nói này: “Nhưng hiểu lầm được gỡ bở sẽ tốt hơn”.

“Không nên.” Thư Nhất lắc đầu.

“Hơn nữa, ngày đó ở Ma Thành ta nhìn thấy hắn …” Thư Nhất nói đến đây, khẽ chau mày: “Nhân lúc cô không đề phòng đã hôn cô.”

Khanh Linh: “!”

Cô ngây ngốc nhìn Thư Nhất, cho nên lời Cố Vọng nói là sự thật sao.

Không đúng, hắn nói ngược, là hắn chủ động trước.

Thư Nhất thở dài, an ủi cô: “Cho nên, nếu bây giờ hắn đã hiểu được ý cô thì cô cũng phải khiến cho hắn tỉnh táo lại, thừa dịp lúc này vẫn chưa sâu đậm, qua một đoạn thời gian rồi sẽ ổn thôi.”

Có cái tiền đề này, Khanh Linh hơi do dự.

Thư Nhất: “Hơn nữa Lâm Ngân Chi là trung tâm của quyển sách này, nếu như Lâm Ngân Chi xảy ra vấn đề thì thế giới này cũng sẽ không tồn tại.

Cố Vọng có bị hủy diệt hay không cũng không quan trọng, đúng không?”

Không đúng.

Trong lòng Khanh Linh phủ nhận, thật

ra mục đích ban đầu của cô là không muốn nhìn thấy Cố Vọng hắc hóa.

Cô cảm thấy dù là ai cũng không nên bị vứt bỏ, mà không phải vì hắn sẽ hủy diệt thế giới.

Nhưng tình trạng hiện tại của Cố Vọng, cô quả thực có chút không xác định được.

Hơn nữa tạm thời không có suất diễn của Cố Vọng, những gì Thư Nhất nói cũng chỉ có giá trị tham khảo.

“Cho nên trong khoảng thời gian này, trước tiên cô đi cùng ta đến Vân Cửu Phong điều tra rõ chuyện của Lâm Ngân Chi đi.” Thư Nhất ấm giọng nói: “Đến lúc đó Cố Vọng bình tĩnh lại, tới suất diễn của hắn thì cô xuất hiện là được rồi.”

Khanh Linh im lặng.

Thư Nhất đến bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Nếu nhân vật trong sách có tình cảm quá mức khác với người làm nhiệm vụ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Những thứ này cô ở tổng cục cũng đã nhìn thấy không ít rồi đúng không?”

Những người làm nhiệm vụ đó vĩnh viễn phải lưu lại trong sách, trở thành một phần của quyển sách.

Hoặc là sau khi người làm nhiệm vụ rời đi rồi thì thế giới trong sách sẽ sụp đổ.

Thư Nhất thở dài: “Nếu như đến cùng không được nữa, ta sẽ đưa ngươi về trước, những chuyện khác cứ giao cho ta.”

“Được.” Khanh Linh mím môi: “Chúng ta đi Vân Cửu Phong trước.”

—Hết chương 50—.