Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 65: Chương 65

Khanh Linh sửng sốt.

Lượng tin tức trong câu nói này của Cố Vọng không chỉ là hắn muốn giữ cô lại, mà hắn còn muốn đấu với Thiên đạo.

Có thể người khác không biết, nhưng Khanh Linh lại hiểu Thiên đạo mà bọn họ nhắc tới chính là sức mạnh của chính cuốn tiểu thuyết.

Bản thân quyển sách sẽ tự động sữa chửa kịch bản, cho nên rất nhiều tình tiết phát triển đều có quỹ tích cố định.

Cố Vọng vẫn luôn phản nghịch như thế là bởi vì hắn không muốn tuân theo kịch bản sao?

Khanh Linh: “Thiên đạo?”

Lúc này Khanh Linh vẫn có thể hỏi ra một vấn đề không hề liên quan tới đề tài trước mặt, vậy mà Cố Vọng lại không hề cảm thấy bất ngờ.

Ở trong mắt cô, có lẽ hắn còn không khiến cô cảm thấy hứng thú bằng thứ gọi là Thiên đạo này.

“Ta lại quên mất.” Con ngươi của Cố Vọng trở nên âm u: “Đổi một cách nói khác, không phải A Linh cũng được coi là Thiên đạo sao?”

Cô biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, thậm chí còn có thể thay đổi.

Đây không phải là thứ mà hắn luôn muốn chống lại sao?

Vấn đề này, Khanh Linh thật đúng là không có cách nào giải thích với hắn, đành phải tránh nặng tìm nhẹ, thấp giọng nói: “Cố Vọng, ngươi đừng cố chấp nữa.”

“Cố chấp?”

Đang ở trong lòng Cố Vọng nên Khanh Linh cũng có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.

Cô không né tránh được, đành thành thật nói: “Ngươi không giữ được ta đâu.”

Mặc kệ hắn có giam lỏng cô ở đây hay không, chỉ cần cô có suy nghĩ muốn rời đi thì sẽ có trăm ngàn cách rời khỏi nơi này.

Cố Vọng cong môi: “Vậy thử xem.”

——

“Thử xem” của Cố Vọng là thật sự muốn thử.

Khanh Linh lại khôi phục cuộc sống của trước đây, chỉ có điều cô đã không còn nhắc đến chuyện muốn ra ngoài.

Cố Vọng vẫn mang điểm tâm, hoa quả và đồ ăn ngon cho cô mỗi ngày, còn trò chuyện cùng cô.

Nhưng Khanh Linh chỉ ăn, im lặng không đáp lời.

Cô vừa ăn vừa nghĩ, có lẽ cô nên rời khỏi đây thật.

Cố Vọng nói đúng, bây giờ đã đến bước này rồi, cô cũng không thể tiếp tục yêu cầu Cố Vọng vứt bỏ hết thảy mà nhận lấy sự giúp đỡ của cô không chút cố kỵ.

Có lẽ cô rời đi là một lựa chọn tốt nhất.

Nhưng liệu hắn có bước lên con đường của sau này không?

Khanh Linh khẽ nhíu mày.

Cố Vọng đang ngồi trước mặt cô, tay chống cằm, nhìn động tác của cô, nhẹ nhàng nói: “A Linh đã mấy ngày không ngủ rồi.”

“Không cảm thấy buồn ngủ sao?”

Khanh Linh lắc đầu.

Con ngươi của Cố Vọng có chút ảm đạm, tuy nói chỗ này là địa bàn của hắn, nhưng dù sao cũng đang ở Ma Thành.

Lần trước Khanh Linh đến đây đã đánh một giấc suốt một ngày một đêm, trong lòng ngoài ăn ra cũng chỉ có ngủ, hoặc còn nhiều thêm một thứ nhiệm vụ gọi là ‘hắn’ này.

Mà bây giờ cô chỉ ăn đồ ăn nhiều hơn, lại không cảm thấy buồn ngủ.

Cố Vọng cất tiếng cười, rót cho cô tách trà giải ngấy, dịu dàng hỏi: “A Linh ghét nhất là ngủ không ngon giấc, đúng không?”

Khanh Linh ngước mắt nhìn hắn: “Ta cũng không thích bị ngươi giam ở chỗ này.”

Cố Vọng buông ấm trà xuống: “Vậy sao nàng không làm ầm lên với ta?”

Đúng vậy, Khanh Linh không chỉ không ầm ĩ mà thậm chí còn ít nói chuyện với hắn.

So với sự bình tĩnh trước kia lại càng làm cho hắn cảm thấy tức giận sôi trào hơn.

Khanh Linh hỏi lại: “Làm ầm lên có tác dụng gì không?”

Vô dụng.

Nhưng Cố Vọng lại không thích nhìn thấy dáng vẻ mặc kệ hắn có làm gì thì cô đều thờ ơ này.

Cố Vọng cố ý xuyên tạc ý cô: “Cho nên A Linh định cứ thế ở cùng ta à?”

“Không phải.” Khanh Linh nhấp một hớp trà hắn rót, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta đã nói rồi, nếu như ta muốn rời đi thì ngươi không nhốt được ta đâu.”

Đầu ngón tay Cố Vọng ấn xuống mặt bàn, đốt ngón tay dùng sức đến mức hơi trắng bệch.

Khanh Linh thả tách trà xuống, tự mình rót cho Cố Vọng một tách trà, nhẹ giọng hỏi: “Cố Vọng, ngươi có nghĩ đến sau này muốn làm gì không?”

Nét mặt Cố Vọng lạnh xuống: “Sao vậy?”

Khanh Linh mỉm cười: “Tò mò thôi.”

Sao tự dưng lại tán gẫu lý tưởng nhân sinh với hắn?

Nhưng trải qua mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Khanh Linh nói chuyện nhiều nhất với hắn.

Mắt đỏ của Cố Vọng khẽ chuyển động, hắn bưng tách trà Khanh Linh rót cho mình lên: “Trước khi gặp được nàng, ta chỉ muốn tranh cao thấp với Thiên đạo.”

Hắn khẽ cười: “Về sau, ta cảm thấy có lẽ cùng ngươi sống ở đây cũng là một chuyện không tệ.”

Khanh Linh hơi ngạc nhiên: “Hết rồi sao?”

“Ừ.”

Hai người tâm bình khí hòa ngồi xuống tâm sự, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua.

Cũng là một lần Khanh Linh đưa ra lựa chọn cuối cùng của mình trước khi rời đi.

Cố Vọng đối diện với ánh mắt của Khanh Linh, rũ mắt nói: “A Linh, ta đã sống quá lâu rồi, đối với ta mà nói, trên đời này vốn đã không còn thứ gì lưu luyến nữa.”

Chuyện đấu với Thiên đạo, chẳng qua chỉ là hắn không muốn nhận thua mà thôi.

Hắn cảm thấy đây là toàn bộ mục đích trọng sinh lần này của hắn.

Khanh Linh: “Ngươi từng nói với ta rằng ngươi muốn sống.”

“Đó là bởi vì nàng.” Cố Vọng cười: “Một người cô độc ở trên đời, dù có tiếp tục sống thì cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.”

Bên cạnh hắn chưa từng có ai khác.

Khanh Linh cảm thấy với cái miệng này của Cố Vọng, không có bằng hữu thật ra cũng không có gì là lạ, nhưng vì sao hắn lại biến thành như vậy.

Khanh Linh mím môi: “Thế nhưng còn sống, bản thân nó đã là một chuyện rất có ý nghĩa.”

Cố Vọng bỗng nhiên chớp mắt, chậc khẽ một tiếng: “Lại sống ngàn năm vạn năm nữa sao?”

“Vậy tại sao ngươi không thử giao lưu với những người khác?”

Vẻ mặt Cố Vọng lạnh đi, màu đỏ trong mắt hắn lại nhiều thêm một chút tư vị khó hiểu, chỉ nhìn chằm chằm vào Khanh Linh: “A Linh, không phải nàng đã biết sau khi ta nhập ma sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Bị cả thế giới vứt bỏ, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Khanh Linh há hốc, trong nháy mắt dường như đã hơi hiểu ra vì sao Cố Vọng không tin vào bất kỳ kẻ nào, luôn mang theo lòng phòng bị với mọi thứ, lúc nào cũng thăm đo dò thử lòng người.

Bởi vì hắn đã từng bị tất cả mọi người vứt bỏ.

Cho nên hắn mới lựa chọn hủy diệt toàn bộ thế giới này.

Cố Vọng nhìn phản ứng này của cô, bật cười: “Nàng biết mà.”

Khanh Linh nhỏ giọng nói: “Nhưng thế giới này rất lớn.”

Mấy năm nay Cố Vọng vì kiếp trước mà không cam lòng, vì chống lại Thiên đạo mà luôn bày mưu tính kế.

Khanh Linh là bất ngờ nằm ngoài kế hoạch tính toán của hắn.

Cố Vọng đặt tách trà lên bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ: “Thế giới rất lớn, nhưng nàng đã không còn ở trong thế giới đó.”

Mi mắt Khanh Linh run rẩy.

Cố Vọng đưa tay phủ lên mu bàn tay cô, nói tiếp: “Bây giờ ta cũng được xem có là nhiều thêm một chút nhớ nhung, đúng không? A Linh, nàng đã có lòng giúp ta, vậy thì giúp tới cùng đi.”

Không biết có phải là ảo giác của mình không, Khanh Linh luôn cảm thấy trong lời nói Cố Vọng có nhiều hơn mấy phần cầu xin.

Cô giật nhẹ tay, rút tay mình ra ngoài.

“Ta muốn rời đi mấy ngày.” Đầu ngón tay Cố Vọng lưu lại một cảm giác mát lạnh, hắn nắn vuốt, che giấu bóng tối nơi đáy mắt, cười khẽ nói: “A Linh nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ta nhất định sẽ nhanh chóng trở lại chơi với nàng.”

Khanh Linh không nói gì.

Nhẩm tính thời gian thì đã đến kịch bản của Cố Vọng.

Người của Ma Giới sẽ lần nữa muốn đưa Cố Vọng về, lần này còn liên lụy tới Vô Khuynh trưởng lão.

Vô Khuynh trưởng lão chết ở trong tay Ma Tu, Cố Vọng cũng rơi vào khe nứt kỳ dị, hoàn toàn hóa ma, sau đó sa vào con đường hủy diệt hết thảy thế lực Ma Giới, còn hủy đi thế giới ở trong kịch bản.

Không đợi được đáp án của Khanh Linh, Cố Vọng cũng không buồn bực, chỉ đứng dậy lấy ra rất nhiều đồ đặt lên bàn, đủ để Khanh Linh ăn được vài ngày.

Cuối cùng hắn cúi người, kìm nén chạm vào mái tóc của Khanh Linh: “Chờ ta trở lại, được không?”

Khanh Linh ngước mắt nhìn hắn.

Hắn đã biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng vẫn muốn ra ngoài, hắn muốn làm cái gì?

Không có tiếng đáp lại, Cố Vọng đành tự mình trả lời: “Được.”

Hắn lại nhìn Khanh Linh thêm một lát, sau đó quay người rời đi.

Ngay lúc Cố Vọng đi tới cửa, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Khanh Linh: “Cố Vọng.”

Bước chân Cố Vọng dừng lại, nhưng hắn không quay người mà chỉ hơi nghiêng đầu, giọng nói chứa đựng ý cười, có chút tản mạn: “Hửm?”

Khanh Linh hỏi: “Bây giờ ngươi vẫn muốn nhập ma sao?”

Cố Vọng im lặng hồi lâu.

“Ngươi không muốn đúng không?” Khanh Linh trả lời thay hắn: “Nếu không thì ngươi cũng sẽ không đấu với Thiên đạo bao năm nay, sẽ không cam lòng như thế.”

Người ở cửa rốt cuộc cũng quay người lại, không biết những lời này đã chạm vào vảy ngược nào của hắn.

Hắn bước mấy bước trở về trước mặt Khanh Linh, nâng cầm cô lên, tức đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao hả, vẫn muốn dùng cái bẫy trước kia để đối phó ta sao?”

Hắn không hề lưu tình bóp lấy cằm cô: “A Linh, nàng không đi, ta không nhập ma.”

“Ngược lại, dù sao ta cũng không có gì để lưu luyến, không phải sao?”

Nói xong, hắn cụp mắt nhìn chằm chằm vào môi Khanh Linh, hô hấp hơi nặng nề, sau đó cắn mạnh lên môi cô một cái rồi quay đầu rời đi.

Cửa bị “ầm” một tiếng đóng lại.

Khanh Linh lau cánh môi, phủi sạch cảm giác mát lạnh kia, ngồi yên tại chỗ thật lâu sau đó mới đứng dậy.

Không biết Cố Vọng đã giấu nhục thể của cô vào chỗ nào rồi, bây giờ cô lại sử dụng được linh lực, muốn ra ngoài đúng thực rất khó.

Hiện tại Cố Vọng đã rời đi, cho dù thế nào cô vẫn muốn ra ngoài.

Khanh Linh đẩy cửa phòng ra, có lẽ là do linh lực bị giới hạn nên Cố Vọng cũng không hạn chế hành động của cô ở đây, cô muốn đi đâu cũng được.

Mấy ngày trước Khanh Linh vẫn luôn quan sát, bây giờ lại càng thêm chắc chắn.

Nơi này chính là Ma Thành, chỉ có Ma Thành mới có thể khiến cô có loại ảo giác muốn buông bỏ hết thảy.

Đã nhiều lần cô để mặc cho suy nghĩ của mình sinh sôi nảy nở, những ý nghĩ kia đều được phóng đại đến vô hạn.

Vậy mà Cố Vọng lại đưa cô đến Ma Thành ư?

Điều này làm Khanh Linh cảm thấy hơi khó hiểu, dù sao cô vẫn cho rằng Cố Vọng thống hận nơi này.

Lần này ý niệm muốn đi ra ngoài của Khanh Linh vô cùng rõ ràng, vì vậy cô nhằm về một hướng, không hề quay đầu lại.

Đi được một lúc, cô tháo Chuông Ngưng Hồn trên cổ mình ra, sau đó cắn lên đầu ngón tay của mình một cái.

Trong nháy mắt huyết dịch chảy ra, Khanh Linh nhỏ nó xuống đất.

Lúc máu chạm vào mặt đất, lập tức bốc lên rất nhiều Hắc vụ.

Chỉ cần không phải ở Ma Cung, bên trong Ma Thành cũng có rất nhiều Quỷ hồn, may mà bản thân Khanh Linh đã đặt cược đúng.

Cho dù Quỷ chủ không có linh lực thì đến cùng vẫn là Quỷ chủ, máu của cô có thể thu hút cô hồn dã quỷ.

Quỷ hồn quỳ trên mặt đất, cùng hô lên: “Chủ tử.”

Khanh Linh ừm một tiếng: “Các ngươi có biết cách nào đi ra ngoài không?”

Quỷ hồn trả lời: “Trong phủ này có kết giới.”

Khanh Linh im lặng chốc lát: “Vậy mang tin tức ra ngoài cho ta.”

Thư Nhất có cơ sở ngầm ở Ma Thành, nếu không thì lúc trước hắn cũng sẽ không lợi dụng cửa hàng ở Ma Thành để tìm được cô dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, chưa đến thời gian một nén hương, Khanh Linh lập tức nghe “rầm” một tiếng, cả mặt đất giống như đang run lên.

Cùng lúc đó, trên trời tựa như nứt ra một cái khe.

Trong khoảnh khắc khe nứt này vỡ ra, Khanh Linh đột nhiên cảm giác linh lực quanh người đã trở về.

Linh lực của cô là bị cái kết giới này phong bế.

Nhưng nếu là vậy thì Cố Vọng cũng sẽ giống như cô, vậy ra mấy ngày nay Cố Vọng cũng không có linh lực?

Khanh Linh còn chưa kịp nghĩ thông suốt, Thư Nhất đã xuất hiện.

Hắn nhìn Khanh Linh đứng trong viện, biểu cảm trên mặt u ám đến đáng sợ, trực tiếp kéo người qua ôm vào lòng.

Sau vài ngày tiếp xúc với Cố Vọng, lúc này Khanh Linh bỗng cảm thấy có chút không ổn.

Cô nói: “Ngài thả tôi xuống đi.”

Động tác của Thư Nhất hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn đưa cô ra ngoài xong mới thả xuống, mặt mũi tối sầm lại: “Hắn đã làm gì cô?”

Ôm ôm ấp ấp, còn đút đồ ăn nói chuyện phiếm nữa.

Khanh Linh cảm thấy mấy thứ này hơi khó nói, những thứ liên quan đến mặt tình cảm cũng không phải là chuyện mà quan chấp sự có thể quản.

Cô đã khôi phục lại linh lực, bây giờ muốn đi tìm nhục thểcủa mình.

“Không có gì.”

“Linh Linh!” Thư Nhất hiếm khi lớn giọng nói chuyện với cô: “Cô có biết cô đã biến mất bao nhiêu ngày rồi không! Cố Vọng rõ ràng là có mưu đồ quấy rối cô.”

Khanh Linh thở dài: “Tôi biết rồi.”

Thư Nhất thoáng khựng lại: “Cô biết rồi?”

Cũng phải, đã nhiều ngày như vậy, Cố Vọng không có khả năng không làm gì cả.

Ánh mắt Thư Nhất đột nhiên rơi vào cánh môi cô, nơi đó có một dấu răng.

Hắn nhíu mày, giọng điệu đè nén phẫn nộ: “Rốt cuộc hắn đã làm gì cô rồi!”

Phát giác được tầm mắt hắn, Khanh Linh hơi trốn tránh: “Không còn quan trọng nữa.”

“Sao lại không quan trọng!”

Quan chấp sự rất hiếm khi có phản ứng cảm xúc lớn như thế, Khanh Linh có chút nghi ngờ nhìn hắn.

Ý thức được mình đã thất thố, Thư Nhất bình tĩnh lại: “Linh Linh, ý của ta là bây giờ không thể tiếp tục như vậy nữa, Cố Vọng đã thức tỉnh ý thức rồi, chúng ta không thể kiểm soát được.”

“Ừm.” Khanh Linh gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng sắp kết thúc rồi.”

“Ta đưa cô về.” Thư Nhất nói: “Không làm nhiệm vụ nữa, bây giờ hắn có khác gì phát điên đâu chứ.”

“Không vội.” Đầu ngón tay Khanh Linh quấn một sợi quỷ khí: “Còn một việc tôi muốn biết rõ ràng.”

Sợi quỷ khí kia tản ra ngoài, Khanh Linh đi theo.

Đây là thứ cô thả ra để đi tìm nhục thể của mình.

Cuối cùng lúc nhìn thấy vị trí nhục thể của mình, Khanh Linh không kìm được biểu cảm trên mặt.

Chỗ đó, rõ ràng chính là cái giường Cố Vọng vẫn ngủ.

Bây giờ Khanh Linh mới nhìn thấy, thì ra phía sau cái giường còn động thiên khác, ở đó có một tấm màn, liếc mắt nhìn qua không khác gì rèm giường, cô lại không muốn động vào chỗ ngủ của Cố Vọng nên vẫn luôn không thấy.

Thì ra nhục thể của cô vẫn luôn nằm cùng hắn trên giường lớn này.

Khanh Linh: …

Cho dù cô đang bình tĩnh thì lúc này cũng cảm thấy tai hơi nóng lên.

Khanh Linh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, trở về nhục thể của mình.

Lúc này mới phát hiện, thì ra ở cuối màn giường bị một bên thiên địa này che khuất có khắc đầy chữ Linh.

Thư Nhất cũng nhìn thấy một màn này, lập tức đưa tay muốn hủy.

Khanh Linh im lặng chặn động tác của hắn lại.

Cô thử lục tìm trên người mình, tìm ra viên Phật châu Cố Vọng đã từng cho cô ra, sau đó đặt xuống.

Cố Vọng đã làm gì để nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Thư Nhất, ngoại trừ đồ vật này nọ ra, Khanh Linh cũng không nghĩ ra thứ khác.

Sau đó, cô quay đầu nhìn những chữ khắc trên tường kia, tự tay xóa bỏ từng chữ một.

Sau này Cố Vọng vẫn nên quên cô đi, sống tốt cuộc đời của mình.

Từ Ma Thành đi ra, Khanh Linh đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của mình.

Thư Nhất nhìn thấy cô hủy đi những chữ kia, tâm trạng dần ổn định lại, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

Khanh Linh: “Vô Trần Sơn.”

Thư Nhất nhíu mày: “Cô vẫn muốn đi tìm hắn sao?”

“Ta muốn đi tìm Vô Khuynh trưởng lão.”

Thư Nhất đương nhiên biết người này, dù sao cũng là một trong những nguyên nhân hắc hóa của Cố Vọng: “Vì sao?”

Khanh Linh lặng chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Ta muốn biết lúc nào thì nên rời đi.”

Cô chạy thẳng một đường tới Vô Trần Sơn, Vô Trần Sơn lúc này không khác trước đó bao nhiêu, cô quen cửa quen nẻo đi lên núi.

Lần này cô còn cố ý ẩn đi thân thể, dịch dung đi đến Điện Bảo Hoa.

Có điều, không ngờ lại gặp phải một người bên ngoài Điện Bảo Hoa.

Cố Vọng đang quỳ gối ở bên ngoài điện, không nói tiếng nào.

Vô Khuynh trưởng lão ở bên trong niệm kinh, hệt như không biết hắn đang ở đây.

Bởi vì Cố Vọng đang ở đây nên Khanh Linh không hiện thân ngay được, chỉ im lặng chờ đợi, Thư Nhất cũng kiên nhẫn chờ bên cạnh cô.

Chỉ là lần này Cố Vọng lại quỳ thẳng đến khi trời tối.

Cuối cùng, Vô Khuynh trưởng lão cũng đi ra.

Ông ta đứng bên ngoài điện, nhìn Cố Vọng: “Có chuyện gì sao?”

Cố Vọng đáp: “Không có chuyện gì, mấy ngày nay sư phụ đừng nên ra ngoài.”

Vô Khuynh trưởng lão: “Chỉ như vậy thôi?”

Cố Vọng im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Con muốn thu hồi một câu.”

“Câu gì?”

Cố Vọng trả lời: “Con đã từng nói, nếu như có một ngày như vậy thì sư phụ có thể tự tay giết con.”

Vô Khuynh trưởng lão hơi ngạc nhiên: “Đã nghĩ thông suốt rồi sao? Muốn quy y cửa Phật?”

“Không.” Cố Vọng nói: “Đệ tử ở đây đã là vấy bẩn nơi Phật Môn này rồi.”

Vô Khuynh trưởng lão nhanh chóng phản ứng lại, giống như nghĩ đến gì đó: “Bởi vì sự nhớ nhung đó?”

“Con muốn nhập hồng trần?”

—Hết chương 65–-.