Dạ Dạ Long Xà Vũ

Chương 20: Liễu Như Tâm

Tùy Lộc lăng, lăng mộ hoàng thất Ngô quốc.

Hôm nay là ngày giỗ của Liễu Như Tâm.

Ta ngồi trước mộ nàng, nhìn tấm bia đỏ cao vút với năm chữ đỏ tươi hết sức chói mắt ‘Hiền hậu Lý Liễu Thị’. Cuộc đời này ta nợ nàng rất nhiều, năm chữ này là thứ duy nhất ta có thể làm cho nàng.

Ta làm kẻ ngốc ba năm. Lúc chín tuổi rơi xuống hồ, nhìn thấy một con đại xà liền bị hoảng sợ. Phụ hoàng ghét bỏ ta, bãi miễn thái tử vị.

Mẫu hậu không phục, đưa ta cho quốc sư dạy ba năm. Sợ ta ở Lãm Nguyệt tháp cô đơn, phái con trai trưởng của Liễu đại tướng quân Liễu Bất Hoặc làm thư đồng của ta.

Quốc sư phụ tá lịch đại đế vương, Liễu gia là tướng quân thế gia, trong tay nắm trọng quyền được Thái tổ hoàng đế che chở, có lệnh của thái tổ, trên phế hôn quân, dưới đánh nghiệt thần.

Cho dù ta là kẻ ngu, mẫu hậu vẫn muốn ta tiếp nhận vị trí của phụ hoàng.

Nàng ước gì phụ hoàng chết sớm. Cuối cùng thế sự khó liệu.

Mẫu hậu bị bệnh nặng trước phụ hoàng. Chuyện cuối cùng nàng làm trước khi chết đó là để ta cưới Liễu Như Tâm làm vợ. Đây là chiêu cuối cùng để giúp ta trèo lên đế vị.

Khi đó nàng đã bệnh nặng, gầy chỉ còn da bọc xương, xương gò mà nổi cao, thoa rất nhiều phấn. Từ xa nhìn lại thấy trên mặt hồng hồng đỏ đỏ, vô cùng kinh dị.

Nàng vốn rất quan trọng bề ngoài, từng bởi vì một cung nữ làm gẫy móng tay mà đánh chết người ta.

Nhưng đến khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng không để ý đến dung mạo nữa. Nàng cố gắng đợi đến sau khi ta động phòng hoa chúc mới nhắm mắt.

Trước khi chết, ánh mắt nàng đột ngột nhìn ta, trong cổ phát ra âm thanh nhè nhẹ, hết lần này tới lần khác không nói nổi một câu, tay nàng gầy teo khô vàng, nắm chặt cổ tay của ta.

Ta bị làm co sợ đến không nói lên lời, nhưng ta hiểu ý của nàng. Ta không dám cử động, vẻ mặt của nàng ngày càng dữ tợn, hận không thể đem ta ăn sống nuốt tươi, cả đời tâm huyết của nàng, không được để ta phá hủy.

Nàng nắm lấy ngực ta, trong mắt phát ra ánh nhìn cực nóng, thật giống như đem chấp niệm cuối cùng của nàng rót vào trái tim ta.

Ta ngạc nhiên, ngực đau đớn khó nhịn.

Mẫu hậu đột nhiên cười ra tiếng, dùng hết tia khí lực cuối cùng.

“Huyền Tỷ! Huyền Tỷ! Huyền Tỷ!” nàng gọi tên phụ hoàng ba lần, sau đó mất.

Sau đó lại rối rít ồn ào, ta đã không nhớ rõ.

Chỉ loáng thoáng nghe thái y của mẫu hậu nói, mẫu hậu là bị người ta đầu độc chết. Người nọ là ai trong lòng ta biết rõ.

Năm năm sau, phụ hoàng cũng bệnh nặng qua đời. Bệnh trạng giống hệt mẫu hậu.

Phụ hoàng đúng là đã đem đế vị truyền cho ta.

Ta đến giờ vẫn không thể quên được ánh mắt phụ hoàng lúc hạ di chiếu, trong căm hận mang theo rất nhiều vô lực, giống như người biết, chính cả đời người cũng không thoát được bàn tay của mẫu hậu.

Hai người họ đấu cả một đời. Ai thắng ai thua cũng không phân rõ.

Mà Liễu Như Tâm lại trở thành vật hy sinh của trận chiến giành ngôi vị hoàng đế này. Nàng vốn là cô nương dịu dàng hiền thục, có khuôn mặt bình thản, ngay cả khi cười lên cũng là dịu dàng. Nàng vốn nên có một cuộc đời tốt đẹp.

Đáng tiếc lại phải gặp ta, sớm kết thúc cuộc sống ngắn ngủi trong hoàng cung lạnh như băng này.

Ta cảm thấy may mắn duy nhất chính là ta để nàng yêu ta.

Ta không thể được coi là một tình nhân tốt, nhưng ta là một người chồng tốt, người cha tốt.

Ta thích nàng. Hoặc có thể nói làm tham luyến tình cảm của nàng đối với ta.

Ta thích nàng yêu ta.

“Phụ hoàng.” Cẩm Huyền từ đằng sau chạy tới.

Ta giơ tay sờ sờ bia đá, nói: “Dập đầu dâng hương cho mẫu hậu con đi.”

“Vâng.”

Cẩm Huyền cung kính quỳ xuống, dập đầu ba cái, dâng ba nén hương. Sau khi ra khỏi Lãm Nguyệt tháp, Cẩm Huyền trưởng thành không ít.

“Phụ hoàng, con đỡ người đứng lên, đất lạnh lắm.”

Ta khoát tay nói: “Trẫm ngồi thêm một chút nữa, con về trước đi.”

“Nhi thần ngồi cùng người.”

Ta thoáng nhìn Cẩm Huyền mặt đầu bướng bỉnh, thở dài, đứng lên, xoay người nhìn thấy Liễu Bất Hoặc đứng cách đó không xa.

Liễu Như Tâm bị bệnh mất, Liễu Bất Hoặc đang ở ngoài chiến trường, không kịp tới tham gia tang lễ của muội muội ruột thịt, đây chính là nỗi ăn năn cả đời của hắn. Để đền bù tiếc nuối này, vào ngày giỗ Liễu Như Tâm hàng năm, hắn sẽ vội vàng trở về thắp một nén hương.

Hôm nay Liễu Bất Hoặc mặt một thân áo trắng thuần, khom lưng, hướng về xa xa vái một cái.

Ta chưa kịp mở miệng thì Cẩm Huyền đã chạy tới, vội vàng đỡ Liễu Bất Hoặc: “Cậu, chỗ này chỉ có người trong nhà, người không cần đa lễ.”

Ta vội nói: “Đúng vậy.”

Vẻ mặt Liễu Bất Hoặc có chút hoảng hốt, hắn nhìn Gia Hạp thật sâu: “Tạ ơn bệ hạ.”

Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi, giằng co cùng Liễu Bất Hoặc trước mộ Liễu Như Tâm, ta còn không có can đảm như vậy, xám xịt nghĩ muốn chạy trốn, cố giả bộ trấn định đi tới trước mặt Liễu Bất Hoặc, giả cười: “Cẩm Huyền, ngươi ở đây phụng hồi Liễu tướng quân.”

Cẩm Huyền vâng lời.

Liễu Bất Hoặc cười khổ một tiếng, không nói gì.

Nhưng ta lại ngây người, thái dương của Liễu Bất Hoặc – bạc trắng!

Ta không nhịn được giơ tay lên vuốt vuốt thái dương hắn, gần như là lớn tiếng chất vấn: “Đây là chuyện gì!”

Liễu Bất Hoặc hơi lui về phía sau, tránh thoát Gia Hạp đụng chạm: “Hồi bệ hạ, thần đã gần bốn mươi, đầu tóc như vậy cũng nên là.”

“Ngươi nói nhảm!” ta nhịn không được phản bác.

Cái gì gọi nên là!

Liễu Bất Hoặc mới ba mươi bảy a! Chính trực tráng niên, làm sao lại có tóc bạc!

Ta giật mạnh tay hắn, đỏ mắt chất vấn: “Nói cho trẫm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Cẩm Huyền mở to mắt nhìn một màn quỷ dị này, có chút ngu ngơ.

Liễu Bất Hoặc hơi dùng lực tránh thoát tay Gia Hạp, cung kính nói: “Bệ hạ, thần nói là thật không chút giả dối.”

Trong lòng tựa như có ngàn vạn cơn tức giận, ta hận không thể xé toạc Liễu Bất Hoặc trước mặt, đi xem một chút rốt cục trong tim hắn có gì!