Dạ Diên

Chương 1

Tận cùng nơi gọi là Vân Sơ Đại Lục có ngọn Thánh sơn cao ngất đụng trời mây. Nơi chân núi bốn mùa đều xuân sắc, phong cảnh động lòng người. Tuy nhiên càng lên cao không khí càng lạnh cùng hiu quạnh. Đỉnh núi quanh năm chỉ thấy một màu tuyết trắng.

Thánh Sơn, tuyết bay tán loạn. Giữa màu tuyết trắng hiện lên thân ảnh một vị thiếu niên, tuổi chừng mười ba mười bốn, thân áo bào trắng, tuổi nhỏ nhưng khí chất đặc biệt độc đáo. Đôi mắt trong suốt như tuyết trên núi Thánh ngàn năm, trong sáng,lấp lánh, lơ đãng run run tựa hoa rơi trong gió. Tột cùng là làn da trắng nõn, mịn màng, chỉ sợ đến tinh linh đẹp nhất trong truyền thuyết cũng chỉ đẹp được như thế.

Tuy nhiên trên gương mặt tựa ánh trăng của thiếu niên lại lộ vẻ ngơ ngác. Ánh nhìn trực diện nam tử đứng trước mặt, miệng thì thào gọi :

“Cha…”

Trong giọng nói của thiếu niên không hề cảm nhận sự thanh thoát mà chỉ có nỗi thê lương. Điểm kì lạ là những bông tuyết chỉ rơi xung quanh thiếu niên lại không hề rơi trên người hắn dù chỉ là một chút.

Đứng trước mặt hắn là một nam nhân trung niên cũng mặc áo bào trắng, quần áo trân quý, mỹ lệ, khí chất bất phàm, mở miệng nói :

“Lạc Tước, ngoan ngoãn nói cho phụ thân biết Linh châu tại nơi đâu?”

Thiếu niên tên Lạc Tước truy hỏi :

“Vì cái gì, phụ thân, vì cái gì? Tại sao đến cả phụ thân cũng muốn lấy Linh châu của Lạc Tước?”

Tựa như không hề nghe thấy câu hỏi ấy, Nam tử vẫn tỏ vẻ thờ ơ tiếp tục khuyên dụ:

“Lạc Tước, ngoan, giao Linh châu cho phụ thân, nếu không ta sẽ tức giận. “

“Linh châu là kỷ vật nương ta trước khi hạ thế trao lại, dù là ai ta cũng không giao ra.”

Cứ như vậy một bên dụ hoặc một bên kháng cự , sau mấy hiệp, nam nhân cuối cùng không còn kiên nhẫn, vận khí tạo song chưởng , hướng nhi tử chính mình mà ra đòn . ((_ _” ))

Lạc Tước không chút hoang mang, vươn tay phải vẽ ra một chú phù trong không trung rồi vung tay lên. Những bông tuyết chung quanh liền tụ hóa thành những cọc băng nhỏ hướng nam nhân đâm tới.

“Khống thủy”

(điều khiển nguyên tố hệ thủy…. =_= tiểu Nguyệt yêu cầu xài chính văn, =3= )

Nam nhân trong mắt lộ một tia kinh ngạc, ngay lập tức dừng lại, niệm chú ngữ, chung quanh hiện lên một kết giới ngăn cản cọc băng.

“Thật không nghĩ tới, đứa con chỉ mang một nữa dòng máu nhân tộc của ta cũng có chút năng lực ( ta phăng a, ta chém a….). Đáng tiếc, có thể điều khiển nguyên tố nước cũng chẳng làm được gì. Lạc Tước chỉ cần ngươi giao Linh châu cho phụ thân, ta sẽ lập tức phong người làm Thánh tử Thánh tộc đồng thời truyền lại cho ngươi năng lực lợi hại của Thánh tộc, thế nào ?”

(ngốc không biết dụ bằng hoa quế cao ấy … thất bại là đúng =)))

Lạc Tước nhận thấy phụ thân mình có thể dễ dàng hóa giải chiêu thức vừa tung ra, trong mắt lộ rõ sợ hãi. Trong lúc kinh hãi chợt nhớ đến mẫu thân. Mẫu thân vì ra sức bảo vệ mình bị trọng thương mà qua đời. Linh châu là kỷ vật duy nhất mẫu thân lưu lại cho mình, trước khi tạ thế mẫu thân đã dặn không được giao Linh châu cho bất kỳ ai. Mẫu thân trước kia đối với mình luôn ôn nhu, hát ru mình ngủ, hay ôm mình vào lòng.

Lạc Tước lại nghĩ đến Lạc Phong, ngẩng đầu nhìn chầm chầm phụ thân Chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng, băng giá .

Tựa như một con sói nhỏ do bất đắc dĩ bị dồn ép phải bảo vệ lãnh thổ của chính mình, giương đôi mắt to tròn mờ mịt nước lại quật cường cắn môi không rơi lệ, thân mình dù yếu ớt nhưng vẫn tràn đầy cao ngạo.

( á á dễ thương chết người….>.<) Lạc Phong thấy vậy cũng không rung động, chậm rãi nói : “Lạc Tước, mau giao linh châu cho phụ thân, phụ thân nhất định….” Lạc Phong chưa nói hết lời đã thấy Lạc Tước niệm chú ngữ. Trong tích tắc ánh sáng thất sắc vây quanh người hắn, cả thân hình chói lòa. Ánh sáng vừa biến mất liền thấy trong tay Lạc Tước xuất hiện một hạt châu nhỏ đặc biệt tinh xảo. Đó chính xác là Linh châu vạn người cầu… Lạc Phong thấy vậy lập tức vươn người định cướp hạt châu. Nhưng vẫn chậm một bước so với Lạc Tước. Hắn bỏ hạt châu vào miệng nuốt xuống . Lạc Phong tức giận, không suy nghĩ lập tức dốc toàn lực xuất chưởng lực, mạnh mẻ đánh lên người Lạc Tước. Chưởng lực toàn phần của Thánh tộc va chạm uy lực của Linh châu tạo nên tiếng nỏ vang vọng. Tiếng nổ vừa qua, không còn thấy thân ảnh của Lạc tước cùng Linh châu mà chỉ còn lại Lạc Phong đơn độc đứng đó. (TT^TT anh thật ác độc ) Qua một khoảng thời gian, Lạc Phong mới định thần, chậm rãi, tiêu sái đi về hướng Thánh tộc cấm địa. Trong động một nam tử trẻ tuổi đang nằm trên giường thủy tinh. Lạc Phong tiến lại gần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nam tử ấy, miệng thì thào gọi : “Di Truy ” … ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ *tung hoa*… chương một hoàn rồi… không có tiểu Nguyệt giúp sức ta thật là mệt chết được…. Chương hai coming soon trong tuần sau nhé…. vì sao á, ta úp một lúc hai bộ mà…. chờ đi chờ đi… *xách dép chạy* Posted by quynhhoadanguyet on Tháng Mười Một 20, 2010 in Dạ Diên and tagged Dạ Diên.