Dạ Quang

Chương 27

CHƯƠNG 27

Lăng Quang ôm Lăng Dạ đi vào tẩm cung, đặt y lên giường, nhìn thấy Lăng Dạ bởi vì khó chịu mà đang uốn éo trên giường, Lăng Quang nuốt từng ngụm nước bọt.

“ Dạ nhi, có muốn phụ hoàng giúp ngươi không, rất khó chịu rất nóng sao!” Lăng Quang cố ý hỏi như thế.

“ Giúp thế nào.” Lăng Dạ nghe thấy câu nói của Lăng Quang, có chút kỳ quái, “ Phụ hoàng hay là ngươi đi gọi ngự y đến xem cho ta đi, ta rất khó chịu.” Đến lúc này Lăng Dạ cũng không biết bản thân là uống phải xuân dược.

“ Không cần đâu, gọi ngự y không có tác dụng, phụ hoàng biết Dạ nhi vì sao lại khó chịu như thế.” Cảm thấy được ánh mắt không tin tưởng và nghi hoặc của Lăng Dạ, Lăng Quang cười cười, nhẹ nhàng giải khai y phục trên người Lăng Dạ.

“ Phụ hoàng, ngươi làm gì.” Mặc dù Lăng Dạ cảm thấy ý thức của bản thân đã mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn biết được Lăng Quang đang thoát y phục của mình.

“ Dạ nhi, ngoan, phụ hoàng đang giúp ngươi.” Lăng Quang nhẹ nhàng nói, lại ôm chặt Lăng Dạ, hai người nằm chung trên giường. Lăng Quang từng chiếc từng chiếc cởi hết y phục trên người Lăng Dạ, thẳng đến khi không còn sót lại cái gì, nhìn thấy Lăng Dạ một thân trần trụi, cơ thể bởi vì xuân dược mà phủ lên một mạt hồng nhạt, nhìn thấy dị thường mị nhân. Lăng Quang cảm thấy bản thân có chút không thể tự khống chế được nữa. Trực tiếp hôn lên đôi môi mê người của Lăng Dạ.

Lăng Dạ mơ màng cảm thấy có người đang động tay động chân di chuyển trên thân thể của mình, sau đó bờ môi lại bị ngăn chặn, cảm giác có thứ gì đó đang chui vào trong miệng mình, rất dễ chịu, rất dễ chịu, Lăng Dạ bị dọa một phát, tại sao mình lại cảm thấy dễ chịu, cái tình huống này, Lăng Dạ không nói nên lời, xem ra là mình trúng phải xuân dược rồi, tên Lăng Thần đáng chết đó, đã biết là hắn đến kính rượu sẽ không có gì tốt mà. Lần này thì chết chắc rồi, Lăng Dạ mở mắt ra nhìn thấy bản thân đã trần như nhộng, mà Lăng Quang cũng y chang, hiện tại hai người tuyệt đối là bày ra toàn bộ, một chút bí mật cũng không có.

Lăng Quang đã không biết mình chờ đợi giờ phút này bao lâu rồi, khi biết được Lăng Dạ trúng phải xuân dược, trong lòng của y lại có một chút vui mừng, Dạ nhi, bắt đầu từ đêm nay trở đi, ngươi chính là hoàn toàn triệt để trở thành người của ta rồi. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve từng chỗ trên cơ thể của Lăng Dạ, cảm giác được sự run rẩy của Lăng Dạ, Lăng Quang cười cười: “ Dạ nhi, ngươi nguyện ý không?”

Lăng Dạ đang trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe được Lăng Quang hỏi mình có nguyện ý không, đúng a, mình có nguyện ý không, mở mắt ra nhìn, đối diện với Lăng Quang, nhìn vào nhãn thần kỳ vọng đó, nếu như là người này, mình sẽ nguyện ý a, nhẹ nhàng gật đầu, cho phép Lăng Quang.

Nhìn thấy sự cho phép của Lăng Dạ, Lăng Quang cho Lăng Dạ một nụ cười thật lớn, phản phất như là đứa trẻ ba tuổi nhìn thấy ba mẹ mua kẹo về cho mình.

Nhìn thấy phản ứng của Lăng Quang, Lăng Dạ mỉm cười, lại không biết rằng, hiện tại biểu hiện trên mặt mình có bao nhiêu mê hoặc.

Bởi vì đạt được sự đồng ý của Lăng Dạ, Lăng Quang liền thoải mái động thủ, trên cơ thể Lăng Dạ tùy ý ăn đậu hủ.

Đêm rất dài, thỉnh thoảng lại nghe thấy được tiếng thở dốc và âm thanh rên rỉ truyền ra từ bên trong phòng.

“ Phụ, phụ hoàng, ta……..không, không được nữa, dừng, dừng lại đi.” Xuân dược trên người Lăng Dạ đã giải hết rồi, nhưng mà Lăng Quang vẫn như cũ không ngừng đòi hỏi, thật không biết sao tinh lực của y lại mạnh mẽ như thế.

“ Dạ nhi, vấn đề của ngươi đã giải quyết rồi, còn phụ hoàng thì vẫn chưa a, lẽ nào ngươi nỡ nhẫn tâm như thế sao!” Lăng Quang nói.

Lăng Dạ không biết đây đã là lần thứ mấy rồi, chỉ biết bản thân hiện tại đau xương nhức cốt, chỉ có còn chưa bị rút gân thôi, rất muốn ngủ, rất mệt, nhưng mà từ chỗ nào đó trên cơ thể truyền đến từng cơn khoái cảm, khiến Lăng Dạ làm sao cũng không ngủ được, chỉ có thể tùy ý cho Lăng Quang đùa nghịch.

Không biết đã qua bao lâu, Lăng Dạ cảm thấy mình rốt cuộc cũng được giải thoát, Lăng Quang ôm Lăng Dạ đi vào dục thất, nhẹ nhàng thanh tẩy hậu đình cho Lăng Dạ.

Cảm giác ngón tay của Lăng Quang ở trong thân thể mình quấy động, thân thể Lăng Dạ liền lại cứng ngắc đi, lẽ nào y vẫn còn làm chưa đủ sao, thân thể vừa mới làm xong chuyện đó rất mẫn cảm, Lăng Dạ nhẹ nhàng phát ra một tiếng rên rỉ, nghe được tiếng rên rỉ của chính mình, Lăng Dạ lập tức khẩn cấp ngậm chặt miệng lại, mơ mơ hồ hồ, sau đó ngủ mất.

Khi Lăng Quang nghe được tiếng rên rỉ của Lăng Dạ, xém chút nữa lại không khống chế được, nhưng lại nghĩ đến Lăng Dạ, cuối cũng vẫn ráng chịu đựng, chỉ sợ Lăng Dạ không chịu nổi, đợi Lăng Quang chỉnh lý xong xuôi, phát hiện Lăng Dạ đã ngủ rồi. Xem ra đêm nay thật sự là bị mệt chết a, phải cho Dạ nhi uống nhiều thuốc bổ một chút thôi, cho thân thể tốt hơn, như vậy mới thỏa mãn được mình chứ.

Trong giấc mơ màng Lăng Dạ căn bản là không biết được quyết định của Lăng Quang.

Giúp Lăng Dạ chỉnh lý xong xuôi, Lăng Quang mới bắt đầu tắm rửa cho chính mình, tắm xong, dùng khăn lau sạch thân thể của mình và Lăng Dạ, rồi ôm Lăng Dạ lên giường nằm.

Nhìn bộ mặt say ngủ của Lăng Dạ, trong lòng Lăng Quang cảm thấy chưa từng được thỏa mãn như thế trước đây. Chuyện của khánh điển đã kết thúc rồi, tiếp theo chính là nên xử lí cho tốt chuyện hoàng hậu và thừa tướng, cũng không thể cứ kéo dài mãi, nếu tiếp tục kéo dài có thể mọi chuyện sẽ càng ngày càng khó giải quyết, cho các ngươi tiêu dao thêm hai ba ngày nữa thôi, sau đó các ngươi không còn được dễ chịu như thế nữa đâu.

Buổi sáng ngày thứ hai, Lăng Dạ yếu ớt mở mắt tỉnh dậy, cử động thân thể, toàn thân đều đau, đặc biệt là hạ thân, cảm giác như không phải của mình nữa. Sớm biết như thế ta nên mang theo thuốc cường thân kiện thể trong người, không phải là uống rồi thì lưng sẽ không đau, chân sẽ không mỏi sau, một hơi là có thể nhảy lên đến tầng năm. (quảng cáo bốc phét đó mà)

Lăng Dạ phiền muộn suy nghĩ, xem ra hôm nay chỉ có thể nằm ở trên giường cả ngày thôi, không biết đến lúc Thanh Cang bọn họ đến tìm mình phải giải thích thế nào đây, thật sự là mất hết mặt mũi, da có dày thế nào, lần này bị lột cũng sẽ lột sạch luôn a, lại than một hơi, ngẩng đầu lên phát hiện Lăng Quang đang nhìn mình, buồn bực kêu một tiếng phụ hoàng.

Lăng Quang sớm đã tỉnh lại cảm thấy toàn thân thần thanh khí sảng, dễ chịu a, nhìn thấy Lăng Dạ vẫn chưa tỉnh, bèn từ tốn đợi y mở mắt ra. Qua rất lâu Lăng Dạ mới tỉnh lại, xem ra hôm qua mình vẫn là có làm hơi quá một chút rồi, nghe Lăng Dạ than một tiếng, còn buồn bực gọi một tiếng phụ hoàng, bản thân nghe thấy làm có chút áy náy, nhưng lại nghĩ đến tối qua, một chút xíu áy náy đó cũng đều tan như mây khói, cả bộ mặt là thần sắc đắc ý thỏa mãn, cười nói: “ Dạ nhi, tỉnh rồi.”

“ Ân, phụ hoàng, hôm nay sao ngươi không lên triều a, đã trễ lắm rồi mà?” Lăng Dạ kỳ quái hỏi, sao y vẫn nằm cạnh mình thế này.

“ Tảo triều hôm nay ta đã bảo Nhậm công công hủy bỏ rồi, tối qua Dạ nhi nhất định mệt chết đi, phụ hoàng đương nhiên phải ở bên chăm sóc Dạ nhi thật tốt thôi.”

Nghe được Lăng Quang nói, tối qua, ai, xem bộ dạng phụ hoàng đắc ý thỏa mãn như thế, Lăng Dạ cũng không nỡ phá hoại cảnh đẹp của y, nếu không thật sự sợ lại bị đến lần nữa, không có nói chuyện, Lăng Dạ chỉ là cuối đầu chui vào trong lòng Lăng Quang, nghe tiếng tim y đập thình thịch.

“ Dạ nhi, sao rồi, có phải là tức giận phụ hoàng không.” Lăng Quang nhìn Lăng Dạ không để ý đến mình, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà đó.

Lăng Dạ lắc đầu, hiện tại bản thân thật sự là một chút cũng lười động: “ Chỉ là có chút mệt, lười nói chuyện, nghỉ một lát là được.”

Nghe Lăng Dạ giải thích, Lăng Quang nói: “ Vậy Dạ nhi cứ nằm trên giường nghỉ ngơi thêm một lát đi, phụ hoàng đi gọi người mang tảo thiện lên, Dạ nhi cứ nằm trên giường ăn là được.”

Lăng Dạ gật gật đầu.

Lăng Quang rời khỏi giường xong, phân phó Trúc Tâm mang tảo thiện lên cho Lăng Dạ, sau đó tự mình đi đến Tích Tuệ điện, đó là nơi ở của hai đoàn sứ giả, bởi vì giờ ngọ thì hai đoàn sứ giả phải trở về, làm hoàng thượng của Quang Diệp là không thể vắng mặt được.

Đi đến Tích Tuệ điện, Viên Diệp Phong và Phiên Độ Tuyết đã ngồi đợi Lăng Quang: “Thật là cáo lỗi, trẫm đến trễ rồi, để các vị đợi lâu.” Lăng Quang cười nói.

“ Là do chúng tôi chuẩn bị quá sớm thôi.” Phiên Độ Tuyết cười đáp.

“ Đúng a, Lăng hoàng thượng sao lại không thấy lục hoàng tử đến vậy, vốn dĩ muốn cáo biệt với y.” Viên Diệp Phong có chút tiếc nuối nói.

“ Tối qua thân thể của lục hoàng tử không thoải mái, cho nên hiện tại vẫn đang nghỉ ngơi trên giường, không thể đến cáo biệt.” Lăng Quang giải thích.

“ Phụ hoàng, lục hoàng đệ lại không thoải mái sao, không có chuyện gì chứ?” Lăng Huy nghe Lăng Quang nói Lăng Dạ không khỏe lập tức hỏi.

“ Không sao, không cần lo lắng, nghỉ ngơi một chút là được.”

“ Vậy thì tốt, Lăng hoàng thượng nhờ ngài thay ta gửi lời thăm hỏi đến y, nếu rảnh xin mời đến Huy Kí quốc chơi.” Viên Diệp Phong nói.

“ Cũng nhờ thay ta thăm hỏi lục hoàng tử, có rảnh xin mời đến Phiên Thời quốc thăm thú, nơi đó mỹ nữ không ít, đến lúc đó lục hoàng tử có nhìn trúng ai, cũng không chừng a.” Phiên Độ Tuyết cười nói.

“ Công chúa nói đùa rồi, nếu rảnh trẫm sẽ mang lục hoàng tử đến, các vị lên đường bình an.” Lăng Quang và các đại thần tiễn Viên Diệp Phong và Phiên Độ Tuyết đến cửa cung, trong lòng thì âm thầm liệt Phiên Thời quốc thành nơi cấm địa hàng đầu.

“ Mấy ngày nay đa tạ Lăng hoàng thượng chiêu đãi, Độ Tuyết xin cáo từ.” Nói xong ngồi lên mã xa rời đi.

“ Diệp Phong cũng xin cáo từ.” Nói xong cũng liền ly khai.

Tiễn xong sứ giả hai nước, Lăng Quang liền trở về tẩm cung.