Đặc Biệt Đích Ngươi (Đặc Biệt Đích Nhĩ)

Chương 3

Từ quán cơm nhỏ đi ra, A Lẫm dẫn Mạc Ngữ Luân đi thực tập. A Lẫm giới thiệu siêu thị nơi ngoại ô thành phố, mặt tiền còn rất lớn, lão bản là nam nhân trung nhiên bình thường, vừa thấy Mạc Ngữ Luân đến liền thập phần cao hứng, bởi vì nhu cầu của ông cấp bách cần phải có người giúp một tay. Không yêu cầu nhiều về tiền lương và thời gian làm việc, Mạc Ngữ Luân liền ưng thuận làm việc ở đây.

Trở thành nhân viên của siêu thị, Mạc Ngữ Luân phát hiện công việc so với tưởng tượng của cậu vất vả hơn nhiều, cậu phải giúp bốc dỡ hàng hoá, thường xuyên khiêng những thùng sữa bò lớn hoặc hải sản đông lạnh đưa vào tủ đông trước cửa hàng. Bởi vì buổi tối ngủ trong phòng thay quần áo, cho nên thời gian làm việc cũng tự nhiên kéo dài, có chuyện gì xảy ra Mạc Ngữ Luân sẽ giải quyết ngay, nhưng cuộc sống như vậy lại làm Mạc Ngữ Luân cảm thấy phong phú, cậu miệt mài làm việc không một lời oán thán.

Lão bản đối với nhân viên mới có vẻ thích, nhưng cũng không nhắc đến chuyện tăng thêm tiền lương khi làm việc tốt hơn, Mạc Ngữ Luân không hỏi, có thể tìm được chỗ dừng chân cậu đã rất hài lòng.

Những ngày bình yên trôi qua cũng không được lâu, mới qua hai tuần, vào chạng vạng, Mạc Ngữ Luân đang dỡ hàng ở cửa sau siêu thị nhìn thấy mấy nam nhân ăn mặc sặc sỡ bước tới.

Mạc Ngữ Luân thấy được bọn họ không phải khách đến mua sắm, tính cảnh giác trời sinh nói cho cậu biết, người của Mạc gia lại tìm được cậu. Trong lòng Mạc Ngữ Luân cực hận, bất luận cậu ở chỗ nào trong thành phố bọn chúng cũng tìm được, chẳng lẽ thật sự muốn khiến cậu cùng đường, phải đi khỏi quê nhà hoặc là làm thiếu gia của hộp đêm? Nhìn mấy nam nhân cà lơ phất phơ nhuộm tóc, đeo những trang sức kiểu dáng kỳ quái, từ đầu đường đi đến, theo huyết thống mà nói bọn chúng đều là anh em họ của Mạc Ngữ Luân, Mạc Ngữ Luân thầm xiết chặt nắm tay.

“Yêu, Tiểu Mạc, đã lâu không thấy.” Nam nhân đi đầu vẻ mặt tươi cười chào Mạc Ngữ Luân, “Nguyên lai là làm việc ở đây.”

“Sách, loại công việc nặng nhọc này không thích hợp với mày đâu.” Có người nói tiếp.

Mạc Ngữ Luân kiềm chế không mở miệng, cậu biết quy định của luật pháp, đối phương cũng sẽ không quá phận, cậu không muốn để siêu thị này bị liên lụy, cố gắng dàn xếp ổn thỏa mới đúng nhất.

“Tiểu Mạc, mày nói, đứa nhỏ như mày sao lại ngoan cố như vậy, có việc làm thoải mái và kiếm được nhiều tiền thì không làm, lại chạy đến ra chỗ ngoại ô này làm việc cực khổ.”

“Đúng vậy, đúng vậy, ở hộp đêm mà một buổi tối, cũng sống được vài năm.” Có đứa nháy mắt một cái rồi nói, “Tiểu Mạc, điều kiện của mày tốt như vậy, không làm thật đáng tiếc.”

“Tôi không đi.” Mạc Ngữ Luân tận lực làm ngữ khí bình thản, tiếp tục khiêng thùng hàng chuyển vào trong siêu thị.

“Giả bộ ngây thơ cái gì, hồ ly cũng là hồ ly, hồ ly chúng ta trời sinh chính là làm nghề này. Tiểu Mạc, hiện tại mày cũng đã trưởng thành hơn một chút, đến tối có cảm thấy khó chịu không? Chưa phát tình qua sao? Ha ha, đừng giả bộ, như thế nào, lão bản siêu thị kia là một lão nhân có thể thỏa mãn mày sao?” Lời vừa dứt, mấy thanh âm bỉ ổi đều cười rộ lên.

Mạc Ngữ Luân cắn răng giả vờ như không nghe thấy. Những người này không chỉ vũ nhục cậu, còn vũ nhục cả người khác.

Những người dừng lại không lâu lắm, sau khi bọn chúng đi hết, tâm tình Mạc Ngữ Luân càng nặng nề hơn, cậu biết, sau khi đã tìm được, những người đó sẽ không ngừng đến quấy rầy, cho đến khi một lần nữa cậu buộc phải bỏ đi.

Quả nhiên, ngày hôm sau, những con hồ ly xấu xa của Mạc gia lại đến, đem hàng hóa siêu thị đảo loạn một trận rồi không mua, còn dọa những người khách đến mua khác. Bọn chúng làm lại khéo, không trộm cũng không làm hư đồ đạc, những trường hợp như vậy không thể báo cảnh sát, Mạc Ngữ Luân đành phải chờ bọn chúng đi rồi dành rất nhiều thời gian sắp xếp lại hàng hóa.

“Là ai a?” Lão bản đợi cho bọn chúng đi rồi mới lặng lẽ từ phòng thay quần áo phía sau đi ra.

Mạc Ngữ Luân cúi đầu, cậu biết, cậu không thể ở đây lâu.

Lại vào sáng ngày nọ, Mạc Ngữ Luân phát hiện cửa kính siêu thị đối diện với ngã tư đường bị đập bể rơi vương vãi trên đất, cậu thở một hơi thật dài, sau khi quét dọn sạch sẽ trước siêu thị, Mạc Ngữ Luân xin nghỉ việc với lão bản.

“A, sao cậu lại đi?” Lão bản không rõ nguyên nhân tiếc nuối nói, đôi mắt toát ra ý không muốn. Tuy nam nhân này đối với Mạc Ngữ Luân cũng không quá rộng rãi, nhưng trong lúc này Mạc Ngữ Luân vẫn có chút cảm động. Cậu lấy lý do trong nhà có việc nên phải rời đi.

Sau khi lãnh hết tiền lương, Mạc Ngữ Luân rút ra một khoản tiền lớn đưa lại cho lão bản, “Cái này trả cho ông, đền tấm kính cửa, là do tôi không tốt.”

Lão bản kinh hãi, đẩy trả tiền lại, “Ai… Cậu, đứa nhỏ này, cũng không phải do cậu đập bể cửa kính, nhất định là do đám tiểu lưu manh không chịu học hành, nhàn rỗi không có việc gì làm. Cậu cũng không thể coi chừng cửa hàng suốt hai mươi bốn giờ, việc này không trách cậu được.”

Hai người đẩy qua đẩy lại một phen, lão bản kiên trì không nhận, Mạc Ngữ Luân cất tiền vào, sau đó ly khai siêu thị cậu chỉ mới ở được chưa đến ba tuần.

Thẩn thờ bước đi, Mạc Ngữ Luân từ ngoại ô thành phố đi thẳng vào nơi phồn hoa, cậu không cảm thấy mệt, trong đầu là một mảnh trống rỗng. Mờ mịt nhìn quanh ngã tư đông đúc, Mạc Ngữ Luân hít hít mũi, cố gắng mở to mắt, đứng thẳng lưng, cậu không muốn cứ như vậy mà thua cuộc, cậu không muốn từ bỏ, lại càng không muốn trở lại Mạc gia, làm những chuyện cậu không thích, cậu muốn cố gắng thay đổi vận mệnh của mình.

Bước rồi lại bước, Mạc Ngữ Luân đột nhiên phát lạnh, tóc sau gáy đều dựng đứng lên, cậu vừa quay đầu, phát hiện những gương mặt quen thuộc đang cách đó không xa. Đáng giận! Mấy con hồ ly xấu xa lại xuất hiện nữa!

“Yêu, Tiểu Mạc.” Nam nhân cầm đầu tóc nhuộm vàng chào Mạc Ngữ Luân, thân đều là tộc hồ ly, kỳ thật bộ dáng cũng rất xinh đẹp, nhưng có lẽ do làm chuyện bất chính, nên nhìn đầy tà khí yêu ma.

Mạc Ngữ Luân quay mặt đi, không muốn đối diện với bọn chúng.

“Yêu, tiểu xử nam trong sạch xem thường chúng ta, ha ha.” Nam nhân cầm đầu nói với mấy người khách, sau đó bọn chúng cười ầm lên.

“Các anh muốn làm gì?” Nơi này là đường chính đông người qua lại, Mạc Ngữ Luân không sợ bọn chúng làm xằng bậy, nhưng trong lòng cũng đã nghĩ đến có lẽ hôm nay phải chịu vài quyền vài cước.

“Muốn đem mày trở về. Tiểu Mạc, mày thử nhìn lại mày coi, ăn mặc rách rưới như vậy, theo bọn tao đi, về nhà. Sau khi trở về hảo hảo ăn mặc lại một chút, mày khẳng định rất xinh đẹp, nhất định vừa ra trận là có thể kiếm được khách hàng lớn có tiền có thế, chỉ cần y bằng lòng bao dưỡng mày, sau này mày sẽ không cần làm việc nữa.”

“Tôi sẽ không đi theo các anh.” Mạc Ngữ Luân lạnh lùng nói.

“Hừ, Tiểu Mạc, đừng mạnh miệng.” Có kẻ thốt lên với giọng ngoan độc.

Mạc Ngữ Luân ngẩng đầu, nhìn thẳng đối phương, cậu sẽ không lùi bước, đánh nhau thì đánh nhau, cậu cũng sẽ không quay về Mạc gia. Lúc này, Mạc Ngữ Luân đột nhiện phát hiện, khuôn mặt mấy kẻ đứng đối diện đều toát ra vẻ sợ hãi, bộ dáng vênh váo tự đắc vừa rồi biến mất, tất cả đều tỏ vẻ phục tùng.

Mạc Ngữ Luân kinh ngạc, quay đầu lại, cậu liền thấy được nam nhân đứng phía sau cậu. Đập vào mắt Mạc Ngữ Luân đầu tiên là đôi giày chiến nam nhân mang ở chân, sau đó là quần jean màu đen bó sát đôi chân thon dài, chiếc áo thun ngắn tay màu trắng cùng chiếc áo khoác da màu đen bên ngoài, là một nam nhân có thân hình cao lớn, Mạc Ngữ Luân cao chỉ đến cằm anh ta, nam nhân có mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng cong lên thành nụ cười có chút vô lại. Tư thái anh ta thoạt nhìn có vẻ lười nhác, rồi lại tùy ý toát ra mị lực gợi cảm… Trầm Sở Thiên!

Lúc này, Trầm Sở Thiên mỉm cười, giơ ngón tay chỉ đám hồ ly đối diện với Mạc Ngữ Luân, “Chuyện gì vậy a?”

Mấy con hồ ly đều rụt đầu, cười nịnh nọt, “A! Trầm ca, không có việc gì, không có việc gì.”

“Chặn đường, muốn cướp gì sao?”

“Đâu có, đâu có a, chúng tôi làm sao dám trước mắt Trầm ca làm loại chuyện này a, không đúng! Chúng tôi căn bản không dám làm mấy chuyện này, chúng tôi đều là người lương thiện.” Nam nhân buột miệng nói sai gấp đến độ hận không thể tát vào miệng mình.

Trầm Sở Thiên hừ một tiếng, “Tụi bây không ở coi giữ hộp đêm, ban ngày ban mặt chạy đến đây làm gì?”

“Không có gì, chúng tôi tùy tiện đi dạo, đi dạo phố vẫn có thể đi, Trầm ca, chúng tôi đi đây.” Nói xong, mấy con hồ ly yêu thú giống như bị lửa đốt ở mông xoay người bỏ chạy, nhanh đến mức trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Mạc Ngữ Luân nhìn theo hướng mấy con hồ ly kia đào tẩu, quả nhiên bọn chúng đều sợ anh ta, giống như mấy tiểu quỷ thấy Diêm vương. Là vì Trầm Sở Thiên đủ ngoan độc, đủ dũng cảm sao? Đối phương cũng nhiều hơn mấy người, liên thủ nhau đánh cũng không lại Trầm Sở Thiên sao?

Ngay khi Mạc Ngữ Luân còn đang miên man nghĩ ngợi, Trầm Sở Thiên đã bước đến bên cạnh cậu, “Tiểu Mạc, cậu có khỏe không?”

Mạc Ngữ Luân hoảng sợ, lập tức nhảy xa khỏi Trầm Sở Thiên, cậu sợ đến gần anh, lực hấp dẫn của Trầm Sở Thiên đối với cậu rất lớn, vòng ngực rộng rãi bên dưới chiếc áo thun ngắn tay mày trắng như muốn đem cậu hút vào trong.

Nhìn thấy phản ứng của Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên nhíu mày lại, sau đó hỏi: “Bọn chúng có phải hay không tìm cậu gây phiền phức? Muốn cướp thứ gì của cậu?”

Mạc Ngữ Luân cười khổ, nhiều năm qua cậu không có dư dả, làm gì có thứ gì tốt để người ta đoạt, cậu lắc đầu, “Không phải.”

“Vậy bọn chúng chặn cậu lại làm gì?”

“Tôi, tôi không biết.”

Mi tâm Trầm Sở Thiên nhíu lại càng chặt, anh vừa định hỏi tiếp, Mạc Ngữ Luân đã tỏ vẻ phải đi, “Cảnh sát Trầm, tôi… tôi còn có việc.” Nói xong, Mạc Ngữ Luân đi như chạy.

Miệng Trầm Sở Thiên mở ra, không phát thành tiếng, anh bất đắc dĩ thở một hơi thật dài. Tiểu hồ ly vẫn không muốn để ý đến anh, thật đáng buồn.

Hôm nay, nguyên bản Trầm Sở Thiên vẫn ở trong cảnh cục, những án kiện trong tay đã xử lý xong, anh rảnh rỗi liền gác chân lên bàn làm việc chơi game trên PSP, đột nhiên tâm thần không yên, cảm thấy trong lòng chua xót, Trầm Sở Thiên ngay ngẩn nửa ngày, trong tiềm thức nói cho anh biết có thể Mạc Ngữ Luân xảy ra chuyện. Trầm Sở Thiên quăng PSP chạy đi, theo tiềm thức dẫn dắt anh tìm thấy Mạc Ngữ Luân, từ xa đã nhìn thấy mấy con hồ ly yêu thú đã hóa nhân hình chặn cậu lại. Quả nhiên Mạc Ngữ Luân xảy ra chuyện, Trầm Sở Thiên lập tức đuổi tới. Tuy rằng đã giải quyết xong, nhưng tiểu hồ ly dường như vẫn còn rất sợ anh, không chịu gần gũi.

Một màn này giống như một khúc nhạc đệm, qua được vài ngày Mạc Ngữ Luân lại gặp phiền phức.

Mạc Ngữ Luân muốn liên lạc với A Lẫm, nói cho y biết cậu đã mất việc. A Lẫm thường lui tới con hẻm nhỏ của chợ đêm náo nhiệt gần phường Lan Quế (nằm ở trung tâm Hong Kong), buổi tối Mạc Ngữ Luân đi tìm y.

Đi ngang qua một quán nhỏ ngay góc ngã tư, Mạc Ngữ Luân một tay đút túi quần, vuốt tờ tiền mặt, đó là tiền công cậu kiếm được, phải tiêu xài tiết kiệm, công việc sau này còn chưa biết có hay không. Nhìn những món ăn thoang thoảng mùi thơm từ những những quầy hàng rong trong đêm, Mạc Ngữ Luân khụt khịt mũi, đang muốn bước ngang qua, đột nhiên một bàn tay vươn ra kéo tay cậu lại.

Mạc Ngữ Luân rùng mình, quay đầu lại, a, lại là mấy con hồ ly xấu xa chuyên đi gây chuyện với cậu. Mạc Ngữ Luân liếc mắt trừng bọn chúng một cái, nghĩ đến người trong chợ đêm cũng nhiều, lại có cảnh sát tuần tra, cậu cũng không đem bọn chúng để trong lòng, tiếp tục bước đi.

Mấy con hồ ly xấu xa kia cũng không dễ dàng buông tha cho Mạc Ngữ Luân như vậy, bọn chúng huýt sáo đi theo đằng sau cậu. Có những tên bộ dáng lưu manh theo đuôi, Mạc Ngữ Luân đành phải từ bỏ ý niệm mua một ít ăn cho no bụng trong đầu đi.

Đi đến đoạn đường ít người, mấy con hồ ly yêu thú trong nhân hình đột nhiên ào một cái vây xung quanh Mạc Ngữ Luân.

“Các anh làm gì vậy?” Mạc Ngữ Luân trầm giọng hỏi.

“Hừ, Tiểu Mạc, hiện tại mày có người làm chỗ dựa phải không, nói chuyện cũng lớn tiếng?” Hồ ly cầm đầu hung dữ nói, “Nói cho mày biết, hôm nay mày cũng không tốt số có người giúp đỡ như vậy đâu.”

“Tiểu Mạc, trách không được mày không chịu đem bán vào trong hộp đêm, nguyên lai là đã bán cho Trầm Sở Thiên, mày điên rồi, cư nhiên lại mang ảo tưởng với Trầm lão đại, nhưng đừng trách tụi tao không báo trước, Trầm Sở Thiên y dù có mạnh mẽ bao nhiêu cũng là cảnh sát, phải tuân theo…” Có con hồ ly âm âm nói, hiển nhiên là những chuyện ghi hận trong lòng.

Mạc Ngữ Luân lười cùng bọn chúng giải thích, đẩy một đứa ra muốn đi, những đứa khác lại xúm quanh cậu lần nữa.

Nghe thấy tiếng khua gõ ‘đinh đinh’, Mạc Ngữ Luân để ý thấy trong tay vài đứa đều cầm những chai nước có gas bằng thủy tinh, cậu hiểu đó là vũ khí của bọn chúng. Không cần nhìn những chai nước có gas kia, dùng sức ném một cái vẫn tạo lực thương tổn rất lớn, hơn nữa có thể tùy tiện cầm mà không bị tra hỏi. Biết vô luận ra sao cũng không tránh được nổi đau thân xác, Mạc Ngữ Luân hít sâu một hơi, định đấu với bọn chúng.

Thấy vẻ mặt Mạc Ngữ Luân nghiêm túc, hồ ly yêu thú cầm đầu cười nói: “Quả nhiên có người làm chỗ dựa có khác.”

Những đứa khác cũng trêu chọc, “Tiểu Mạc, Trầm Sở Thiên đối với mày như thế nào?”

“Nghe nói nổi tiếng là lãng tử, người muốn dâng lên cho y rất nhiều nha!”

“Trầm lão đại nói về khuôn mặt dáng người đều là nhất đẳng, Tiểu Mạc, nhìn không ra được, mày cũng có chút thủ đoạn, mơ mộng với vị cảnh sát đẹp trai nổi tiếng như vậy. Trong hộp đêm, quán bar nhà chúng ta, không nhiều thì ít các công chúa muốn dâng lên làm thiếp cho y!”

“Tiểu Mạc này gọi là thâm tàng bất lộ. Tiểu Mạc, khi nào đến hộp đêm chơi một chuyến, nếu ngay cả nam nhân tiêu chuẩn như Trầm Sở Thiên cũng có thể câu được, biết đâu còn có mấy kiểu nam nhân khác mà mày muốn ‘bắt’ không chừng? Đến lúc đó, nhất định sẽ kiếm được từng bao từng bao lớn, phát tài cũng đừng quên tụi tao nha!”

Nghe tộc nhân vũ nhục, sắc mặt Mạc Ngữ Luân vẫn rất bình tĩnh, cái gì cũng không nói.

Mấy kẻ kia không ngừng khua khoắng chai thủy tinh trong tay, nhịp điệu càng ngày càng nhanh, Mạc Ngữ Luân bắt đầu căng thẳng, bày ra tư thế tự vệ, không biết đến khi nào thì những chai thủy tinh kia sẽ đập xuống cậu.

Khi hai bên đang giằng co, một âm thanh như từ trên trời giáng xuống, “Như thế nào lại là tụi bây!”

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỗ bọn họ đứng cách không xa Trầm Sở Thiên, lúc này ánh mắt đang trừng trừng nhìn bọn họ. Những tên côn đồ vừa rồi còn đang huênh hoang trong phút chốc cả đám mất hết khí thế, có tên hai chân còn nhũn ra, liên tục cười ha ha chào hỏi, “Trầm ca hảo.”

“Tụi mày làm gì ở đây? Lại muốn cướp nữa!”

“Thiên a, Trầm ca, chúng tôi cũng không phải loại người đó, chúng tôi là người lương thiện.” Mấy con hồ ly yêu thú mang nhân hình mặt mày xám xịt định nói xong sẽ chạy trốn, có thể thấy được bọn chúng thật sự rất sợ Trầm Sở Thiên.

Trầm Sở Thiên trầm giọng quát: “Đứng lại!”

Mấy tên kia ngoan ngoan đứng lại, giống như mấy học sinh tiểu học bị phạt ở lại trường, nhìn Trầm Sở Thiên tội nghiệp, chờ anh sai bảo.

“Trên tay cầm gì đó, buông ra!” Trầm Sở Thiên đơn giản nói.

Mấy tên đó đều buông mấy chai nước có gas xuống, sau đó bỏ chạy trối chết.

Trầm Sở Thiên quay sang nhìn Mạc Ngữ Luân, Mạc Ngữ Luân cũng đang nhìn anh, hai người nhìn nhau một lúc, sau đó đều ngượng ngùng không nói lời nào.

Đối diện một hồi, Trầm Sở Thiên hỏi: “Có muốn đi ăn khuya hay không?” Hôm nay anh vừa kết thúc ngày làm việc, định đi ăn gì đó rồi về nhà, trong đầu lại giống như có chuyện gì, đi đến chợ đêm này, sau đó liền thấy được màn vừa rồi. Trầm Sở Thiên không khỏi nghĩ ngợi, anh thật sự có cảm ứng tâm linh khó hiểu với Mạc Ngữ Luân.

Mạc Ngữ Luân lắc lắc đầu, “Tôi… tôi phải về.”

“Tôi tiễn cậu!” Trầm Sở Thiên bước lên từng bước, nói.

“Không… không cần. Cám ơn anh.” Mạc Ngữ Luân nói xong xoay người bước đi.

Trầm Sở Thiên cũng không đuổi theo, chỉ nhìn thân ảnh kia biến mất.

Mạc Ngữ Luân không hy vọng Trầm Sở Thiên biết cậu ở đâu, kỳ thật, cậu có một nơi ẩn náu, là ban công của tòa nhà cũ kỹ nằm ở khu nam thành phố. Mạc Ngữ Luân trong lúc vô tình đã phát hiện được trên ban công có mấy phòng nhỏ bằng tôn chồng lên nhau, đã không còn ai sử dụng, cậu lặng lẽ đem chỗ đó thành nơi ẩn náu của mình. Chỗ này tuy đơng sơ, nhưng có thể tránh mưa tránh gió. Sợ rằng chỗ yên thân duy nhất bị cũng bị phát hiện, bình thường Mạc Ngữ Luân ít khi trở về đây.

Sau khi chạy thoát khỏi Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân đi đến cái tổ nhỏ của cậu. Dựa vào thành lan can của tòa nhà, nhìn thành phố đèn đuốc rực rỡ trong đêm, trong lòng Mạc Ngữ Luân có cảm giác thống khổ, còn phải lang thang đến khi nào mới kết thúc…

Khuôn mặt Trầm Sở Thiên xuất hiện trong đầu Mạc Ngữ Luân, cậu không thể không thừa nhận cậu thật sự để ý đến người này. Nhưng, thân là hồ ly thân thế phức tạp lại lang thang đi bên cạnh một cảnh sát, khả năng cũng không lớn. Nghĩ đến sự quan tâm của Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân cảm thấy trong lòng ấm áp, còn nhớ đến hình xăm trên ngực Trầm Sở Thiên, cậu lại cảm thấy ý lạnh tâm tro. Tiểu hồ ly bị chính những tình tự của mình làm cho phiền não, chuyện có thể làm cuối cùng là cuộn tấm thảm lại kê lên đầu mà ngủ.

Lẻ loi một mình ăn bữa khuya không có tư vị gì, Trầm Sở Thiên trở về nhà, ngã xuống giường, làm như thế nào anh cũng không ngủ được, trong đầu đều là chuyện của Mạc Ngữ Luân. Ba lần ngẫu nhiên gặp Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên cảm thấy khẳng định giữa họ có cảm ứng tâm linh. Nhớ đến truyền thuyết trong giới yêu thú, Trầm Sở Thiên không khỏi than thầm – anh và tiểu hồ ly chính là một đôi trời định?

Đem những chuyện đã xảy ra từ những ngày đầu gặp nhau từ từ loại bỏ, nghi vấn của Trầm Sở Thiên càng ngày càng nhiều. Vì sao mấy con hồ ly lưu manh kia một mực tìm Mạc Ngữ Luân gây phiền phức, sau lưng Mạc Ngữ Luân rốt cuộc còn giấu chuyện gì? Trầm Sở Thiên phi thường hy vọng có thể biết được cặn kẽ.

Một đêm gần như không ngủ, ngày hôm sau Trầm Sở Thiên trở lại cảnh cục, nhóm đồng sự nhìn khuôn mặt đen thui quạu đeo của anh đều có chút ngoài ý muốn. Một cấp dưới không sợ chết nhào qua hỏi: “Trầm ca, không phải hôm nay anh nghỉ phép sao? Như thế nào lại trở về, có án mới?”

Trầm Sở Thiên tức giận rống: “Còn chưa có phát sinh!”

Tất cả mọi người không dám chọc đến Trầm Sở Thiên giống như một núi lửa đang phun trào, đều hiểu rõ tính tình của anh, mọi người đều tự động tránh ra, tận lực đem tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện giảm nhỏ lại.

Trầm Sở Thiên ngồi sau bàn làm việc, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra đôi mắt quyến rũ lại kiên cường của Mạc Ngữ Luân, càng nghĩ trong lòng càng không có tư vị. Một lúc sau, anh đi đến phòng lưu hồ sơ, ngồi xuống cạnh ngườ nhân viên phụ trách quản lý tài liệu yêu thú, nói: “Tìm thử một tài liệu cho tôi xem.”

Đồng sự liếc nhìn Trầm Sở Thiên một cái hỏi: “Trầm ca, phải tìm ai a.”

“Yêu thú hồ ly, Mạc Ngữ Luân.”

Đồng sự gõ vài chữ, nhíu mày nói: “Trong nhóm hồ ly không có tên này.”

“Cái gì!” Trầm Sở Thiên bật dậy khỏi ghế, càng cảm thấy ngạc nhiên, “Như thế nào lại như vậy!”

“Tên có đúng không? Nếu đúng, trực tiếp dùng tên để kiểm tra đi.” Đồng sự đề nghị, sau đó nhập tên vào, tiếp theo mấy phần tài liệu đều xuất hiện. “Trầm ca, người nào là người anh cần tìm?”

Trầm Sở Thiên trực tiếp đem màn hình máy tính chuyển qua mình, xem từng phần từng phần, rất nhanh tìm được tư liệu của người muốn tìm. Nhìn thấy thông tin trên màn hình, Trầm Sở Thiên cực kỳ kinh ngạc, nguyên lai Mạc Ngữ Luân là hỗn huyết yêu thú. Trong tài liệu cũng không ghi lại có phạm tội gì, Mạc Ngữ Luân cực kỳ trong sạch, hơn nữa còn quá trong sạch. Trong tư liệu trừ bỏ ghi ngày tháng năm sinh, bệnh viên sinh, cũng không có thông tin gì khác, trường mẫu giáo, tiểu học, cao trung tất cả đều không có ghi chép gì, công việc đã làm cũng không. Nhìn thấy tư liệu gần như chỉ là một trang giấy trắng, Trầm Sở Thiên trầm mặc.

Cho đến khi tan tầm trở về nhà, Trầm Sở Thiên vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Mạc Ngữ Luân. Vì sao hồ sơ của Mạc Ngữ Luân lại trống không? Vì sao những hồ ly yêu thú luôn tìm cậu gây phiền toái? Trầm Sở Thiên có thể cảm thấy tâm địa Mạc Ngữ Luân tinh thuần, cậu rốt cuộc đã chọc đế cái gì mới có thể phát sinh chuyện như vậy? Càng nghĩ lại càng không yên lòng, Trầm Sở Thiên đứng lên khỏi sofa, nếu hồ sơ lưu trong máy tính ở cảnh cục không có, anh chỉ có thể đến tìm hảo bằng hữu của mình – Âm dương sư Lãnh Tinh Hồn. Quyết định vô luận thế nào cũng phải biết những chuyện đằng sau tiểu hồ ly kia, cũng không nhìn đến giờ giấc, Trầm Sở Thiên chạy ra khỏi cửa.

Trầm Sở Thiên vội vàng chạy đến nhà của Lãnh Tinh Hồn – Bệnh viện sủng vật Sao Sáng ở khu Tây thành phố Hương Đảo, lúc này đã hơn chín giờ tối, nhân viên của bệnh viện – tùng thử yêu thú Ô Mễ mở cửa cho Trầm Sở Thiên, cậu ngạc nhiên hỏi: “Trầm đại ca, đã trễ như vậy, có người bệnh sao?” Ô Mễ nghĩ có yêu thú bị thương, một bên nói một bên còn nhìn ra ngoài cửa đánh giá, tìm xe cứu thương.

Trầm Sở Thiên nói: “Không có, tôi tìm Lãnh Tinh Hồn có việc, con heo mê ngủ kia đâu, đã ngủ chưa?”

Ô Mễ mời Trầm Sở Thiên vào phòng khách, “Lãnh đại ca đã ngủ rồi.”

Trầm Sở Thiên lập tức hướng phòng ngủ của Lãnh Tinh Hồn trên lầu hai mà đi, “Tôi đi gọi cậu ta.”

Ô Mễ không muốn Lãnh Tinh Hồn đã ngủ còn bị người khác quấy rầy, bất quá cậu cũng biết tính tình của Trầm Sở Thiên, một khi Trầm Sở Thiên quyết định muốn làm chuyện gì, bất luận kẻ nào cũng không ngăn được, cậu đành trơ mắt nhìn Trầm Sở Thiên đi lên lầu.

Lãnh Tinh Hồn đã ngủ, Trầm Sở Thiên không cần suy xét, vọt vào trong phòng ngủ đá một cái thật mạnh đem Lãnh Tinh Hồn từ trên giường rớt xuống, sau đó còn nắm áo Lãnh Tinh Hồn vẫn còn đang nhắm mắt kéo lên thụi một đấm vào bụng y, Lãnh Tinh Hồn kêu lên một tiếng đau đớn, mở bừng mắt, hét lớn: “Trầm Sở Thiên, cậu có phải không muốn sống nữa không?”

“Bớt nói nhảm, cậu đứng lên cho tôi.” Trầm Sở Thiên rống ngược lại.

“Có người bạn nào như cậu không?” Lãnh Tinh Hồn tức giận với Trầm Sở Thiên.

Trầm Sở Thiên thấy Lãnh Tinh Hồn đã tỉnh hẳn, vì vậy lộ ra nụ cười nịnh nọt, buông tay ra ngồi xuống cạnh giường, “Bạn già, tôi có chuyện tìm cậu.”

“Hừ.” Lãnh Tinh Hồn trừng mắt nhìn Trầm Sở Thiên một cái, “Là có chuyện nhờ tôi đi. Trầm Sở Thiên, có người đi nhờ người khác như cậu sao?”

Trầm Sở Thiên bắt đầu xoa dịu Lãnh Tinh Hồn, “Xin lỗi, có hơi thô bạo. Nhưng một khi cậu đã ngủ sẽ không tỉnh lại, không làm như vậy sao được?”

“Hừ! Cậu cũng biết vậy.” Lãnh Tinh Hồn trợn mắt.

“Được rồi, đừng tức giận,” Trầm Sở Thiên nói xong liền kéo Lãnh Tinh Hồn. Lãnh Tinh Hồn lại quay về nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp chân, Trầm Sở Thiên cun cút đem gối dựng thẳng ngay ngắn giúp y, để Lãnh Tinh Hồn dựa vào thoải mái. Sau đó Lãnh Tinh Hồn hỏi: “Khuya khoắt cậu còn đến nháo tôi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Trầm Sở Thiên gãi gãi đầu, vuốt ngược tóc lên, có chút không biết mở miệng như thế nào. Nhìn thấy bộ dáng của Trầm Sở Thiên, Lãnh Tinh Hồn có thể đoán được chuyện anh muốn nói đến, vì thế lên tiếng hỏi trước: “Yêu, lãng tử, cậu có tâm sự. Là ai đem ‘Hỏa bạo lãng tử’ tra tấn thành như vậy?”

Trầm Sở Thiên liếc mắt nhìn Trầm Sở Thiên một cái: “Hừ, cậu nói bậy bạ cái gì đó.”

“Yêu, còn không chịu nhận, mặt cũng đỏ rồi.”

Trầm Sở Thiên vội vàng che mặt, “Có sao? Có sao? Không có!”

Lãnh Tinh Hồn cười thầm, Trầm Sở Thiên cá tính ngay thẳng như vậy, là nam nhân rất kiên định, cũng có lúc trẻ con, y đưa tay vỗ vỗ vai Trầm Sở Thiên, “Hảo, không đùa nữa, cậu đến tìm tôi trễ như vậy, nói đi.”

“Chưa trễ, mới hơn chín giờ thôi, đồng hồ sinh học của Lãnh Tinh Hồn cậu có vấn đề.” Trầm Sở Thiên cãi bướng.

“Cậu có nói hay không!” Lãnh Tinh Hồn đập tay xuống giường.

Trầm Sở Thiên thu lại biểu tình, ngượng ngùng nhìn Lãnh Tinh Hồn, cúi đầu xuống, Lãnh Tinh Hồn cười thầm.

“Cậu còn nhớ Tiểu Mạc không? Mạc Ngữ Luân, là tiểu hồ ly kia, còn nhớ rõ không?”

Lãnh Tinh Hồn nhanh chóng lục lọi trong đầu, tập trung mục tiêu, sau đó y có chút kinh ngạc mở mắt liếc nhìn Trầm Sở Thiên, nguyên lai Trầm Sở Thiên vừa ý Tiểu Mạc kia a.

“Nhớ, sao vậy?” Trầm Sở Thiên có gắng dùng ngữ khí bình thường nói.

“Cậu ta, chuyện của cậu ta, cậu có biết không?” Trầm Sở Thiên hỏi.

“Di, cậu là cảnh sát yêu thú, sao vậy? Phòng lưu trữ hồ sơ cảnh cục cậu không được phép vào sao? Không thể nào, cảnh sát Trầm, ai chẳng biết, ở thành phố Hương Đảo này, bề ngoài cảnh cục thì cục trưởng là lớn nhất, kỳ thật cậu mới lớn nhất.” Lãnh Tinh Hồn châm chọc.

Trầm Sở Thiên liếc xéo Lãnh Tinh Hồn một cái, “Nếu tôi tìm được, còn phải đến hỏi cậu sao?”

“Như thế nào, không tìm được?” Lãnh Tinh Hồn có chút hứng thú truy hỏi.

“Đúng vậy,” Trầm Sở Thiên thở một hơi thật dài, cho đến giờ anh vẫn không quá tin vào hồ sơ anh đã đọc, thật sự quá đơn giản, “Tôi tra xét, hồ sơ trong sạch của cậu ta làm người ngạc nhiên, chỉ có ngày sinh, giới tính, bệnh viện sinh, còn dựa vào thuộc tính yêu thú của bệnh viện để chứng minh, kỳ thật cũng có chỉ có vài thông tin. Tôi thật sự lấy làm ngạc nhiên, như thế nào lại đơn giản như vậy? Tiểu Mạc thoạt nhìn đã trưởng thành, qua nhiều năm như vậy cư nhiên vẫn trống không, như thế nào có thể?” Trầm Sở Thiên nói xong nhíu mày.

Nhìn hảo bằng hữu, Lãnh Tinh Hồn vỗ vỗ anh trấn an, Trầm Sở Thiên nhìn Lãnh Tinh Hồn hỏi: “Cậu có biết chuyện của cậu ta không? Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy cậu ta có điểm kỳ quái.”

Lãnh Tinh Hồn cố tình truy hỏi: “Cậu ta kỳ quái ra sao?”

Trầm Sở Thiên một bên hồi tưởng một bên nói: “Ánh mắt của cậu ta, đôi mắt đen láy rất đẹp, nhưng ánh mắt rất u buồn, nam hài ở tuổi của cậu ta không nên có ánh mắt như thế, hơn nữa, trong đôi mắt đó lại có hương vị quyến rũ.” Nói xong, Trầm Sở Thiên ‘A’ cười lên một tiếng, “Cậu ta là hồ ly, cảm giác khiến người ta thấy quyến rũ cũng không kỳ quái, chuyện này cũng không làm người ta cảm thấy cậu ta nữ tính, tóm lại, là một nam sinh rất đáng yêu.”

Nhìn bộ dáng say mê chìm trong hồi ức của Trầm Sở Thiên, Lãnh Tinh Hồn cười thầm, bất động thanh sắc tiếp tục truy vấn: “Còn gì nữa?”

“Còn có, a… Tôi nhớ rõ vào lần đầu tiên gặp cậu ta, chính là lần cậu ta chạy đến cảnh cục báo tin, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, trong lòng liền ‘Đông’ một tiếng, giống như bị cái gì gõ vào đầu một cái, liền cảm thấy nam sinh này hảo đáng yêu, bộ dáng khí suất lại thanh thuần, làm cho người ta mê mẩn… A!” Trầm Sở Thiên nói xong, đột nhiên bừng tỉnh, kêu lên một tiếng quái dị, đánh Lãnh Tinh Hồn một quyền, “Cậu đồ hỗn trướng, dám dụ cho tôi nói!”

Lãnh Tinh Hồn cười ha ha tránh né, “Là cậu tự mình nói ra, tôi cũng đâu có ép cậu.”

“Là cậu gạt cho tôi nói!”

Chặn nắm đấm của Trầm Sở Thiên, Lãnh Tinh Hồn cười nói: “Cậu rốt cuộc còn muốn biết chuyện của cậu ta hay không, cậu còn như vậy tôi sẽ không nói a.”

Trầm Sở Thiên thu tay lại, ngoan ngoãn ngồi xuống giường, chờ Lãnh Tinh Hồn nói.

Lãnh Tinh Hồn suy nghĩ một chút, nói: “Kỳ thật, những chuyện tôi biết cũng không quá nhiều. Mạc gia cậu cũng biết đi, Mạc Ngữ Luân chính là hồ ly Mạc gia.”

Trầm Sở Thiên bừng tỉnh: “A! Nguyên lai là gia đình bọn họ.”

Mạc thị mà Lãnh Tinh Hồn nhắc đến là gia tộc yêu thú co danh tiếng, trong tộc tất cả đều là hồ ly, tương truyền nhiều thế hệ đều kinh doanh về tình sắc, là hắc bang gia tộc chuyên vơ vét. Trời sinh hồ ly hảo ***, làm nghề này có thể nói là trở về nghề chính. Từ sau khi ‘Thú Quyền pháp’ được ban hành, các yêu thú có thể tự do kinh doanh sinh ý, kinh doanh tình sắc ở thành phố Hương Đảo là hợp pháp, chỉ cần không phải vị thành niên, chỉ cần là tự phát tự nguyện, vì vậy gia tộc hồ ly Mạc thị không ngừng mở rộng quy mô, trong tộc có rất nhiều hộp đêm xa hoa, những khách sạn tình nhân, quán bar cùng những quán ăn khuya kinh doanh ở những nơi sang trọng, còn có rất nhiều nam nữ hồ ly yêu thú mỹ mạo lấy thân phận là ‘công chúa’, ‘thiếu gia’ vì những người háo sắc đến nơi đó để chờ đợi được phục vụ đặc biệt. Dựa vào vốn thiên nhiên, hàng năm Mạc thì đều kiếm được một số tiền rất lớn.

Trầm Sở Thiên vò vò tóc, “Tôi như thế nào lại quên, Tiểu Mạc mang họ Mạc, nguyên lai cậu ấy là hồ ly trong bộ tộc Mạc thị.”

“Cậu ta chỉ ở đó khi còn nhỏ, khoảng chừng ba tuổi, đã bị đuổi ra, bọn chúng không chấp nhận cậu ta.”

“Vì sao?’

“Cậu không phải đã đọc hồ sơ của cậu ta sao? Hẳn phải biết cậu ta là hồ ly lai cẩu, mang một phần tư huyết thống của cẩu. Trong giới hồ ly, coi trọng nhất chính là huyết thống, từ khi Mạc gia nắm quyền, những hồ ly mắt xanh mới có được chấp nhận. Huyết thống của Mạc Ngữ Luân không tinh khiết, bọn chúng không muốn thừa nhận cậu ta.”

“Sao lại như vậy được!” Trầm Sở Thiên kêu lên, trong lòng tức giận lạ thường, “Còn nhỏ như vậy đã bị đuổi ra ngoài, đáng giận!”

“Cấp bậc trong thế giới yêu thú cũng rất nghiêm ngặt, chuyện này không là gì cả, còn có những chuyện đáng khinh hơn, những người trong gia tộc hồ ly đó coi thường loại hỗn huyết, Mạc Ngữ Luân từ nhỏ đã bị gọi là ‘cẩu tạp chủng’.

Nói đến đây, Trầm Sở Thiên đột nhiên nhớ đến chuyện gì, anh la to bất mãn, “Ai nha, tôi nhớ rồi, khi Tiểu Mạc ở gần tôi, chúng tôi có tranh cãi, tôi có nói một câu “Cậu là con chó sống trong bụng người ta”, sau đó tôi thấy mắt cậu ấy rưng tưng, thiên a! Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi không nên nói như vậy, trách không được cậu ấy lại ghét tôi.”

Lãnh Tinh Hồn trừng mắt liếc nhìn Trầm Sở Thiên một cái, “Sau này đừng nhắc đến chữ ‘cẩu’ trước mặt Tiểu Mạc, sẽ làm tổn thương trái tim cậu ta.”

“Cậu ấy còn nhỏ như vậy đã bị đuổi đi, sống đơn độc, cậu ấy trải qua như thế nào?” Trầm Sở Thiên đau lòng nói.

Lãnh Tinh Hồn nhíu mày, chậm rãi nói, “Còn trải qua như thế nào nữa, tự chịu đựng mà lớn lên.”

Nhớ đến tình cảnh Mạc Ngữ Luân phải lục lọi thức ăn trong thùng rác, Trầm Sở Thiên cảm thấy cái mũi xót xót, tiểu hồ ly thật đáng thương.

“Chỉ là gần đây,” Lãnh Tinh Hồn tiếp tục nói, “Tôi nghe một ít bằng hữu yêu thú nói qua, ban đầu Mạc thị không chịu thừa nhận Mạc Ngữ Luân là hồ ly, đem cậu ta đuổi đi. Sau đó, bọn chúng phát hiện bộ dáng của Mạc Ngữ Luân rất tốt, đã nghĩ bắt cậu ta trở về gia tộc, làm công tác cung cấp phục vụ tình sắc, Mạc Ngữ Luân không chịu, nên những người trong Mạc gia đã nghĩ những biện pháp chỉnh cậu ta, khi dễ cậu ta, thậm chí dùng bạo lực ép buộc cậu ta phải đi vào khuôn khổ.”

“A, đúng!” Trầm Sở Thiên gật đầu, “Vài lần tôi thấy có mấy tên côn đồ tìm cậu ấy gây sự, tôi càm thấy kỳ quái, cậu ấy như thế nào lại chọc đến nanh vuốt của Mạc gia, nguyên lai là như vậy.”

Lãnh Tinh Hồn gật đầu, “Mạc Ngữ Luân rất kiên cường, không chịu khuất phục. Người của Mạc gia cũng biết nếu quá mạnh bạo sẽ phạm pháp, sau đó chúg đổi lại dùng ám chiêu, Mạc Ngữ Luân đến chỗ nào làm việc, bọn chúng đến chỗ đó quấy rối, cuối cùng khiến cậu ta không thể tiếp tục công tác. Bọn chúng chính là muốn bức Mạc Ngữ Luân đến đường cùng, không thể sinh sống, đành phải quay trở về Mạc gia. Kỳ thật, hồ ly của Mạc gia rất nhiều, xinh đẹp cũng rất nhiều, chỉ có một Mạc Ngữ Luân cũng không tính là gì. Hiện tại Mạc gia không muốn cho Mạc Ngữ Luân đi, có thể là do cảm thấy cứ như vậy để cậu ta tự do, để cho cậu ta không đi theo lối cũ của hồ ly là chuyện rất mất mặt, hơn nữa bọn chúng lo lắng sẽ tạo thành tiền lệ, sau này nếu có tiểu hồ ly không nghe lời sẽ không thể hảo dạy dỗ, cho nên nhất định phải bắt Mạc Ngữ Luân trở về.”

Trầm Sở Thiên đập mạnh xuống giường, “Đáng giận! Vì sao lại không chịu buông tha cậu ấy!”

“Xem ra tiểu hồ ly này rất có cá tính, cậu ta không muốn theo con đường tình sắc mà bán thân, cậu ta một mực phản kháng vận mệnh phía trước, không khuất phục.” Lãnh Tinh Hồn khen.

Nhớ đến bộ dáng của Mạc Ngữ Luân, lại nghĩ đến có lẽ cậu ta sẽ phải bán thân để duy trì mạng sống, Trầm Sở Thiên cả kinh, nghiến chặt răng. Không nói đến Mạc Ngữ Luân sẽ không chịu, hiện tại Trầm Sở Thiên cũng tuyệt đối sẽ không để Mạc Ngữ Luân làm chuyện này.

Nhìn thấy sắc mặt đen thui của Trầm Sở Thiên, Lãnh Tinh Hồn cười nói, “Thật khó cho Tiểu Mạc, kiên cường nhiều năm như vậy, không van xin, lại càng không buông tha cho chính cậu ta, giữ thân như giữ ngọc không dễ dàng gì. Tôi nói, ông bạn già, nếu thích người ta, đối xử với người ta hảo một chút, tính tình ôn hòa một chút hơn là gào thét với người ta, có nghe hay không.”

Trầm Sở Thiên ngẩn ra, nói lảng đi, “Cái gì a, bát tự còn chưa quăng đi đâu nha! Cái gì thích hay không thích, thiệt là.” Trầm Sở Thiên đỏ mặt hiếm thấy, quay mặt đi tránh né.

Lãnh Tinh Hồn thấy bộ dáng quẫn bách của hảo bằng hữu, cười ‘phốc’ một tiếng, thản nhiên nói: “Bát tự đã có thêm một nét phiết rồi!”

Không muốn để Lãnh Tinh Hồn tiếp tục đem anh ra trêu chọc, Trầm Sở Thiên đổi đề tài, hỏi: “Cậu còn biết chuyện gì khác nữa không?”

Lãnh Tinh Hồn lắc lắc đầu, “Cũng chỉ có bao nhiêu đó, đều đã nói cho cậu hết rồi.”

“Kỳ quái, nếu cậu biết, vì sao lại không chịu giúp cậu ấy!” Trầm Sở Thiên quát Lãnh Tinh Hồn, vẻ mặt oán giận.

Lãnh Tinh Hồn cười cười, “Bạn già, yêu thú có thế giới của yêu thú, thân là Âm Dương sư tôi không tiện can thiệp vào chuyện gì hết. Lại nói, vấn đề của Tiểu Mạc, cuối cùng vẫn phải để tự Tiểu Mạc đối mặt với nó.”

Trầm Sở Thiên gật gật đầu, sau đó nét mặt trở nên buồn bực, “Không biết phải làm như thế nào đây, hình như Tiểu Mạc rất sợ tôi.”

“Đương nhiên là sợ cậu rồi, hỏa bạo lãng tử, vừa hỏa bạo, vừa lãng tử, tiểu hồ ly thanh thuần có thể không sợ sao.” Lãnh Tinh Hồn liếc mắt nhìn Trầm Sở Thiên một cái, cười nói, trong lòng cũng không vì hoàn cảnh của hảo bằng hữu là kiềm chế được vui vẻ.

“Mới không phải!” Trầm Sở Thiên phủ nhận, “Có lúc tính tôi hơi gấp gáp, thanh âm lúc nói chuyện có chút lớn, nhưng đó cũng không phải là khuyết điểm. Lại nói, tôi cũng không hại cậu ấy, cậu sợ tôi cái gì chứ.”

Lãnh Tinh Hồn tặc lưỡi, “Coi đó, coi đó, cho dù với Tiểu Mạc cũng đừng lớn tiếng như vậy, khiến người ta sợ, nói chuyện phải ôn nhu. Cậu nghĩ lại coi, hồ ly còn nhỏ như vậy, một mình lăn lộn mà lớn lên, ăn không đủ no, không có chỗ ở, tìm một công việc để kiếm một ít tiền còn phải bị người khác cản tới cản lui, động hay không động cũng bị người ta gây sự, khi dễ, cậu ta có thể không cảnh giác sao? Cậu nha, nếu muốn theo đuổi tiểu hồ ly, ôn nhu là vũ khí duy nhất.”

Bị Lãnh Tinh Hồn giáo huấn một phen, Trầm Sở Thiên không nói gì. Một lát sau, Trầm Sở Thiên ảo não nói: “Tiểu Mạc nhìn thấy hình xăm của tôi, cậu ấy nói tôi có hình xăm thì là người xấu, hỏng bét. Còn có, tôi bất quá chỉ kéo cậu cậu ấy một chút cậu ấy liền kêu to, giống y như điện giật, thiệt là, tôi nhìn giống sắc lang lắm sao?”

Lãnh Tinh Hồn phốc cườ, “Sắc lang thì không giống, cậu đẹp trai như vậy, hút người khác dâng lên cho mình, cậu không sắc của người ta. Cậu a, mấy năm nay cậu ở cảnh cục đều nói một không hai, những anh em cùng phòng đều sợ cậu, còn có, đến hắc bang giang hồ càng sợ cậu hơn, có thể xem như là khắc tinh. Chuyện hình xăm cậu đã nói cho cậu ta biết chưa?”

“Tôi chưa có cơ hội để nói.” Trầm Sở Thiên mang vẻ mặt ủy khuất.

Đưa lên vuốt môi, mắt Lãnh Tinh Hồn đột nhiên sáng lên, “Cậu vừa nói, khi cậu kéo Tiểu Mạc, cậu ta tựa như bị điện giật?”

“Đúng vậy, còn kêu lớn hơn nữa. Lần trước tôi gặp cậu ấy, dẫn về nhà tôi để cậu ấy ngủ một đêm, cậu ấy hình như rất sợ bộ dáng của tôi, có lẽ là thấy được hình xăm của tôi đi, cậu ấy đều tránh tôi, tránh rất xa. Ai, bộ tôi không đủ tư cách sao?” Trầm Sở Thiên trong lòng thập phần không cam lòng.

Lãnh Tinh Hồn cười rộ lên, liên tục vỗ Trầm Sở Thiên, “Ông bạn, duyên phận tới rồi.”

“Cái gì?” Trầm Sở Thiên khó hiểu.

“Yêu thú nếu gặp đúng người định mệnh, sẽ có cảm ứng tâm linh với người đó, chuyện này cậu cũng biết đi.”

Trầm Sở Thiên gật đầu.

Đôi mắt hoa đào của Lãnh Tinh Hồn cười đến loan loan, “Tôi nghĩ a, có lẽ cậu nhất định chính là người kia của Tiểu Mạc! Cho nên khi các cậu đến gần nhau, cậu ta sẽ cảm thấy như bị điện giật, cậu ta sợ cậu cũng bởi vì lý do này. Hồ ly có tính mị, mỗi khi cậu ta đến gần cậu có lẽ là muốn được ở trong lòng cậu. Chính vì gia tộc của cậu ta một mực ép buộc cậu ta làm những chuyện câu dẫn người khác, hiện tại mà nói, cậu ta chủ động yêu thương nhớ nhung một nam nhân khác cảm thấy đó là chuyện xấu đáng hổ thẹn, cho nên cậu ta sẽ trốn tránh cậu.”

Nghe Lãnh Tinh Hồn phân tích xong, Trầm Sở Thiên liên tục gật đầu, trong lòng như nở hoa, “A, đúng vậy! Chính là thế. Tôi và Tiểu Mạc quả nhiên có duyên phận.”

Thấy Trầm Sở Thiên vui vẻ, Lãnh Tinh Hồn cũng vui vẻ hơn, “Lão hữu, mạnh mẽ lên, nếu thích thì hảo theo đuổi, duyên phận có thể thấy mà không thể cầu, thấy rồi phải quý trọng.”

Trầm Sở Thiên liên tục gật đầu, cuối cùng vui mừng ly khai bệnh viện sủng vật Sao sáng của Lãnh Tinh Hồn.

Về đến nhà, Trầm Sở Thiên nằm trên giường, lại liên tục lăn qua lộn qua không ngủ được. Sau lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Ngữ Luân, thân ảnh Mạc Ngữ Luân liền khắc sâu là lòng Trầm Sở Thiên. Từ lần đầu tiên gặp mặt, Trầm Sở Thiên cũng đã rất để ý đến tiểu hồ ly kia rồi.

Trầm Sở Thiên nhớ lại chuyện xảy ra giữa anh và Mạc Ngữ Luân, những lời Lãnh Tinh Hồn nói vẫn còn vang trong đầu. Nghĩ đến Mạc Ngữ Luân còn rất nhỏ đã bị đuổi ra ngoài sống một mình, lại nghĩ đến cậu ấy bị những hồ ly xấu xa khác khi dễ, nghĩ đến người Mạc gia buộc cậu ấy bán thân theo nghề tình sắc, nghĩ đến Mạc Ngữ Luân đã tìm được một công việc lại bị người Mạc gia phá hỏng, bọn chúng muốn cậu ấy cùng đường. Càng nghĩ, Trầm Sở Thiên càng khó chịu.

Rốt cục, Trầm Sở Thiên nằm không được, anh đứng lên nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ sáng. Ngồi trên giường, Trầm Sở Thiên thử tập trung tinh thần, nghĩ đến Mạc Ngữ Luân, muốn dùng cảm ứng tâm linh trong truyền thuyết để tìm Mạc Ngữ Luân. Một lúc sao, trong lòng Trầm Sở Thiên có cảm giác mơ hồ, anh cảm thấy được Mạc Ngữ Luân đang rất lạnh, còn rất rất đau. Khẳng định Mạc Ngữ Luân có thể đang bị khi dễ, Trầm Sở Thiên rốt cuộc ngồi không yên, rời giường thay quần áo, lấy chìa khóa xe rồi chạy ra khỏi nhà.

Lái vòng vòng qua những con hẻm nhỏ ra đường lớn trong đêm, Trầm Sở Thiên vẫn dùng cảm ứng tâm linh giống như tiềm thức để tìm Mạc Ngữ Luân, những cố gắng cuối cùng cũng có kết quả, anh đi theo cảm giác chạy về phía bắc thành phố.

Xe chạy qua cầu vượt, cảm giác trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ, Trầm Sở Thiên dừng xe lại ven đường. Anh xuống xe đứng trên lề, nhìn qua cầu vượt. Hơi xa, càng nhìn càng không thấy rõ, nghĩ nghĩ, Trầm Sở Thiên đơn giản leo qua thanh chắn bảo vệ rồi đi xuống cầu.

Gần đến trụ cầu, Trầm Sở Thiên thấy một đám gì đó đen thui. Trong lòng anh đã xác định được, rồi bước đến. Nghe được tiếng chân, đám đó bắt đầu tản ra. Trong bóng tối, Trầm Sở Thiên nhìn thấy Mạc Ngữ Luân đang cuộn người lại dựa vào trụ cầu, trên mặt có vài vết thương, áo khác trên người bị xé rách mấy chỗ, một tay đặt lên trên mắt cá chân trái. Cậu ấy bị thương. Trầm Sở Thiên gần như có thể khẳng định đằng trước chính là tay chân của người họ Mạc đánh Mạc Ngữ Luân, khẳng định bọn chúng đang trả thù.

Nhìn đôi mắt trong suốt của Mạc Ngữ Luân, trong lòng Trầm Sở Thiên thấy chua chát, anh cởi áo khoác trên người, đắp lên vai Mạc Ngữ Luân. Chiếc áo ấm áp mang theo nhiệt độ cơ thể bao lấy Mạc Ngữ Luân, tiểu hồ ly bị thương một trận ủy khuất trong lòng, đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ Trầm Sở Thiên. Trong lòng Trầm Sở Thiên kích động một trận, kìm lòng không được gắt gao ôm lấy Mạc Ngữ Luân, sau đó anh ôm cậu đi dọc theo sườn núi lên trên, đem Mạc Ngữ Luân đặt vào trong xe, lái thẳng một đường đến bệnh viện sủng vật Sao Sáng.

Lãnh Tinh Hồn cũng không phải bị lôi ra khỏi giường mà sinh khí, anh thay quần áo, khử trùng, sau đó vào trong phòng kiểm tra thân thể cho Mạc Ngữ Luân. Trầm Sở Thiên lo lắng, đứng chờ ngoài cửa, Ô Mễ quan tâm mang một ly trà nóng cho Trầm Sở Thiên.

“Thế nào?” Thấy Lãnh Tinh Hồn bước ra, Trầm Sở Thiên liền chạy đến hỏi.

“Bị đánh, trên người đều là vết thương ngoài da, không thương đến bên trong. Chân trái bị trật, phải dùng băng cố định, cần tĩnh dưỡng một thời gian.”

Trầm Sở Thiên cắn răng, “Tôi sẽ không tha cho đám bại hoại kia.”

“Cậu định làm gì bây giờ?” Lãnh Tinh Hồn hỏi, anh muốn biết Trầm Sở Thiên có muốn đem Mạc Ngữ Luân về Trầm gia tĩnh dưỡng hay không.

Nghĩ đến Mạc Ngữ Luân sợ anh, rất có thể không muốn cùng anh ở chung một nhà, hơn nữa bọn họ lúc này có hiểu lầm chưa giải tỏa được, Trầm Sở Thiên lắc đầu, hỏi lại, “Ở chỗ này của cậu tĩnh dưỡng được không?”

Lãnh Tinh Hồn gật đầu, “Không thành vấn đề.”

Trầm Sở Thiên nhướn mắt nhìn Lãnh Tinh Hồn, biểu tình đau thương thấp giọng thỉnh cầu: “Lão hữu giúp tôi chiếu cố cậu ấy, còn có, bảo hộ cậu ấy.”

Lãnh Tinh Hồn đã quen nhìn Trầm Sở Thiên hoặc mạnh mẽ như sấm chớp, hoặc bộ dáng cà lơ phất phơ, giờ thấy anh như vậy, thâm tình như thế, không khỏi xúc động, vươn tay khoác lên vai Trầm Sở Thiên, gật đầu: “Yên tâm, giao cho tôi đi.”

“Còn có, có thể nghĩ cách giữ cậu ấy lại một thời gian nữa được không?” Trầm Sở Thiên nghĩ đến Mạc Ngữ Luân vết thương lành sẽ rời đi, có thể sẽ lại bị người nhà đến phá rối, bức bách, anh muốn cậu ở lại nơi an toàn này.

“Không thành vấn đề. Tôi sẽ giữ cậu ta lại.” Lãnh Tinh Hồn cam đoan.

“Cám ơn, lão hữu.” Trầm Sở Thiên nói xong lại buồn rầu đứng lên, nhìn ra cửa, “Tôi đi trước đây.”

“Đi đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.” Lãnh Tinh Hồn tiễn Trầm Sở Thiên rời đi.

Ô Mễ đỡ lấy Mạc Ngữ Luân đã được quấn băng nơi cổ chân ra phòng ngoài, Mạc Ngữ Luân đánh giá phòng khách, nói: “Trầm…”

“Cậu hỏi Trầm ca sao, anh ấy về nhà rồi.” Đến đây, tôi đỡ cậu lên khách phòng, Lãnh đại ca nói mắt cá chân cậu bị trật, phải tĩnh dưỡng một thời gian dài, thời gian tới chân trái không được gắng sức thì tốt hơn.” Ô Mễ nói xong liền đỡ Mạc Ngữ Luân lên lầu hai, “Đúng rồi, tôi có thể gọi cậu là Tiểu Mạc không? Cậu có đói bụng không, tôi nấu vài thứ cho cậu ăn.”

Cám ơn sự nhiệt tình của Ô Mễ, đáy lòng Mạc Ngữ Luân có chút thất vọng, Trầm Sở Thiên… Anh ta sao lại đi.?