Đại Bát Hầu

Trạng thái:

Đang ra

Độ dài:

446 Chương
4/5(66 đánh giá)

Giới thiệu truyện

Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Đại Bát Hầu là một truyện của tác giả Ba Ba Không Phải Rùa Giáp Ngư Bất Thị Quy sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Huyền huyễn, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.

Truyện Chữ Truyện Đại Bát Hầu được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Đại Bát Hầu.

Ngày đó, trời trong nắng ấm, một tảng đá lớn trên Hoa Quả Sơn đột nhiên không chút chinh triệu lăn xuống núi, thiên địa vì đó mà chấn động.

Toàn bộ sinh linh trên núi tụ tập lại với nhau, sợ hãi quan sát cảnh tượng này.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tảng đá kia từ thời ông nội ta vẫn luôn ở trên đỉnh núi mà.

Một con khỉ già lông nâu khuôn mặt đầy nếp nhăn run rẩy nói.

Nó ngồi xổm trên tàng cây, cúi đầu nhìn về phía cây đại thụ chọc trời cách đó không xa hi vọng tìm kiếm được đáp án. Đó là một gốc lão thụ đã sống hơn ngàn năm, tuổi tác cụ thể ngay đến bản thân nó cũng không nhớ được.

Giờ phút này cành lá quanh thân lão thụ vang lên xào xạc, lại không nói nửa lời.

Có lẽ nó lười nói chuyện, cũng có lẽ nó cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.

Hồi lâu sau, vẫn không hề có động tĩnh gì. Nai con, chuột con, khỉ con lại bắt đầu chơi đùa.

Ở một nơi tựa thế ngoại đào nguyên như này, rừng cây vốn dĩ đơn thuần, động vật cũng rất mau quên, mọi chuyện tựa như chưa từng xảy ra.

Một con chim hoàng yến tà tà bay tới đáp xuống tảng đá lúc nãy, giống như tảng đá một mực đặt ở nơi đây.

- Két!

Một tiếng thanh thúy vang lên, chim hoàng yến khẽ run lên, mắt hơi nhô ra, kinh hoảng dáo dác quan sát chung quanh, song không phát hiện thấy có gì quái lạ.

- Cạch!

Một đạo kim quang phóng lên cao, nhưng chỉ trong nháy mắt liền tiêu tán, cả người lẫn cảnh vật đều không hề có gì khác thường.

Chim hoàng yến giật mình sợ hãi bay đi, cự thạch vỡ thành hai nửa, chính giữa tảng đá, một con khỉ loạng chạng đứng dậy nhìn quanh bốn phía.

Tất cả bốn phía đều hoảng sợ nhìn hắn.

- Chuyện gì xảy ra vậy... Ta chỉ trượt chân xuống núi... Làm sao lại...

Hầu tử từ giữa viên đá đi ra, cúi đầu nhìn hai tay, vuốt ve bộ lông trên người, cái đuôi đầy lông vung vẩy sau lưng —— sát sau đó là một tiếng thét kinh hoàng chói tai chấn động cả trời đất.

Rừng cây phảng phất run lên, vô số chim chóc sợ hãi bay lên thiên không.

Hầu tử nhanh chóng đứng lên, lảo đảo chạy trốn vào rừng cây, gào khóc thảm thiết vừa hét vừa chạy. Tất cả động vật đều vội vã tránh đường, cho dù là con cọp có thể nuốt chửng hắn giờ này cũng núp sang một bên.

Lát sau, hầu tử tìm được một đầm sâu, thác nước khổng lồ từ đỉnh núi nghiêng nghiêng đổ xuống.

Hắn từ bên hồ thò đầu ra, hoảng sợ vuốt mặt mình:

- Hầu... Hầu tử?

Hắn chợt nhớ ra điều gì, hô hấp dồn dập, rồi lại tự nhủ nói:

- Bình tĩnh, bình tĩnh, đây nhất định là một giấc mơ.

Là mơ? Vậy tại sao trên đầu gối không cẩn thận bị thương lại đau đến như thế?

Sau khi liên tục quan sát chính bản thân mình trong hồ nước, hầu tử bắt đầu nổi điên lên, hắn nhặt một tảng đá, hung hăng ném tới.

- Đông!!!

Rung động tản ra, nhanh chóng bị thác nước nhấn chìm không thấy tăm hơi.

Nếu là mơ, tại sao cảnh tượng, thanh âm lại chân thật đến thế?

Hầu tử đặt tay trên mặt đất, cầm một tảng đá nện xuống bàn tay.

- Ngao!

Hắn ôm cánh tay chảy máu lăn lộn vật ra đất.

- Hắn đang làm gì thế?

Một con chuột nhỏ quay sang hỏi chim hoàng yến lúc này còn chưa hết giật mình.

- Tâm trạng bất ổn thôi, một lát nữa lại bình thường ấy mà.

Chim hoàng yến tức tối nhìn thạch hầu đáp.

Bên đầm sâu, thạch hầu tiếp tục tự hành hạ bản thân, ra sức mà hành hạ, từ sáng sớm đến xế chiều, tự hành hạ bản thân đến khi không còn chút khí lực nào nữa mới thôi.

Hắn mệt mỏi nằm trên mặt đất nhìn thiên không, bốn phía chung quanh có vô số động vật đang quan sát hắn.

Bỗng nhiên ôm bụng đứng lên, hầu tử cúi xuống đầm sâu hớp vài ngụm nước, sau đó liêu xiêu đi về phía rừng cây.

Dùng ánh mắt quan sát kỹ càng khắp nơi, hầu tử lại phát hiện không có gì để ăn.

Leo cây? Không biết.

Danh sách chương truyện

Bình luận truyện