Đại Boss!!! Trả Tiền Cho Tôi!!

Chương 21

Sau khi ăn trưa, chúng tôi lại nhanh chóng đến xưởng thêm lần nữa để giám sát quá trình sản xuất của công nhân viên. Từ sau chuyện của Quách Du, Âu Dương Vô Thần đã làm 1 cuộc rà soát với quy mô lớn, cũng đã sa thải rất nhiều người đã làm không đúng với chức trách của bản thân. Có lẽ là từ sau chuyện đó, khiến cho mọi người ngay lập tức nghiêm túc sản xuất, không cho bất cứ sản phẩm lỗi nào bị bán ra ngoài.

Và chính điều này đã giúp cho công ty Âu Dương có lại sự tin tưởng của mọi người. Lần thứ n xuất hiện trên bảng vàng thế giới.

Khụ, nói không ngoa chứ trong chuyện này dường như công lao của tôi là lớn nhất có phải không?

- Sản phẩm của chúng ta hiện nay đang nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ các nhà phê bình, nhưng tôi vẫn cảm thấy công dụng của nó không tốt như sản phẩm mà em từng tạo ra. – Âu Dương Vô Thần vừa đi vừa cảm thán, khi Âu Dương Vô Song thử nghiệm sản phẩm của cô cho ra làn da mà ai ai cũng phải mơ ước, hắn cảm thấy trình độ sản xuất của công ty hắn vẫn còn phải học hỏi ở cô nhiều.

Nhưng đó là bí quyết gia truyền của nhà cô, làm sao có thể nói cho người ngoài là hắn biết chứ? Hắn luôn băn khoăn về chuyện này.

- Đương nhiên tôi biết chứ. Bởi vì trước đây bà tôi từng làm mỹ phẩm dành cho cung đình, thế nên công dụng của nó đương nhiên phải tốt nhất rồi. – Nhắc tới chuyện này tôi lại thấy tự hào. Quả là số tôi rất may mắn nên mới được bà nhận nuôi.

Vừa đi vừa nói chuyện nên rất nhanh đã tới kho thành phẩm. Những sản phẩm hoàn thành sẽ được chuyển vào đó, định ngày đem đi tiêu thụ nữa là xong.

Âu Dương Vô Thần nói chuyện với thủ kho, nhân cơ hội đó tôi liền đi tham quan kho 1 chút cho thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

Những núi thành phẩm được chất đầy chồng lên nhau, cao đến đụng nóc nhà, khỏi nghĩ cũng biết nó nặng bao nhiêu tấn, nếu như bị nó đè trúng chắc tôi chỉ có nước đi đến suối vàng gặp tổ tiên mà thôi.

À mà quên mất, 1 đứa cô nhi như tôi làm sao mà biết được tổ tiên nhà mình mặt mũi thế nào?? Tôi cười tự giễu, sau đó tiếp tục bước vào bên trong xem xét.

Âu Dương Vô Thần không thấy cô đâu, tự dưng 1 mảnh lo lắng xuất hiện trong lòng hắn, khiến hắn phải chạy đi tìm cô ngay lập tức.

****$$$$$****

- Uh, đúng là con nhỏ đó. Nó 1 mình đi vào đây quả nhiên là muốn chết rồi. – 1 giọng nói cợt nhả vang lên, trong tay hắn là chiếc điện thoại như thể đang nói chuyện với người nào đó, ánh mắt đầy mưu mô nhìn theo bóng dáng của Mộc Kim Tiền.

- Đương nhiên rồi, làm sao mà tôi có thể thất bại được? Cô cứ yên tâm mà giao cho tôi đi. – Sau câu nói đó, hắn cúp máy. Để lại cho không gian 1 mảnh tĩnh lặng đến rợn cả người.

Mộc Kim Tiền hoàn toàn không hề biết mình bị ai đó theo dõi, cô vẫn cứ 1 mực chuyên tâm vào các thành phẩm được đóng gói hoàn hảo bên trong thùng xốp.

- Kim Tiền!! – Âu Dương Vô Thần nhìn thấy cô rồi, hắn thở hắt ra 1 hơi, cô có việc gì đâu mà hắn phải lo lắng đến thế.

- A, đại Boss, tôi ở đây. – Tôi giơ tay cười với hắn, mặc dù cách nhau hàng chồng núi thùng xốp cao ngất trời tôi vẫn nhìn thấy hắn.

Bỗng dưng những núi thành phẩm ấy rung động dữ dội, lúc này tôi chẳng thể suy nghĩ gì được nữa, trước mắt là 1 mảnh tối đen trước khi những núi thành phẩm ấy đổ ập xuống đầu tôi, hình như trước lúc đó tôi còn nghe thấy tiếng gào thét và ánh mắt hoảng sợ tột độ của đại Boss nhà tôi

- KIM TIỀN!!!

*******$$$$$$$$$********

Ngày nào Âu Dương Vô Song cũng đến cửa hàng này, với mục đích là để chờ người tình trong mộng của mình đến, nhưng đây là ngày thứ 8 rồi mà đến cái bóng của hắn cũng chẳng thấy đâu.

Cô thở dài, cô đã ngồi cả ngày ở đây, ê hết cả mông rồi, và cũng đã đến lúc phải về rồi.

Có lẽ từ ngày mai cô sẽ không đến đây nữa... Chuyện hắn giúp cô, chắc chỉ là tiện tay mà thôi. Cô cũng không nên suy nghĩ gì nhiều.

- Chúng ta đi thôi! – Cô ngoảnh mặt lại nói với vệ sĩ đi phía sau, đôi mắt vẫn đượm chút buồn bã.

- Mời tiểu thư lên xe. – Tên vệ sĩ to con hộ pháp mở cửa xe cho cô, phong thái nghiêm nghị đứng ở 1 bên.

Cô lại thở dài thêm 1 hơi nữa, sau đó vịn lấy cửa xe mà bước lên.

Chợt, cô thấy bóng hắn.

Phải, chính là hắn!!! Tuy chỉ gặp qua 1 lần, nhưng bóng lưng cao thẳng, tướng đi uy nghiêm ấy chỉ có thể là hắn mà thôi. Nó đã in hằn trong tâm trí cô, không tài nào dứt ra được.

- Ớ, tiểu thư... - Cô tiểu thư kiêu kỳ nào đó ngay lập tức chạy biến đi khiến cho tên vệ sĩ trong phút chốc ngơ ngẩn cả người. Đây là lần thứ mấy cô bỏ chạy rồi cơ chứ? Mà lần nào trở về hắn cũng bị ăn mắng té tát, hắn có nên xin nghỉ việc hay không a?? TT__TT

Kia rồi, chính là hắn, hắn đang ở ngay trước mặt cô!!!

- Anh người tốt!!! – Cô không biết phải xưng hô với hắn như thế nào, đành phải gọi 3 từ này cho đúng ý nghĩa.

Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên quay đầu lại tìm kiếm, có người gọi hắn sao? Anh Người tốt? À, chắc là không phải đâu nhỉ, nếu hắn mà là người tốt chắc cả thế giới này toàn hòa thượng... Nghĩ thế, hắn lại quay đầu đi tiếp.

- Tôi gọi anh đó!! Anh đứng lại!! – Âu Dương Vô Song đuổi theo hắn muốn hụt cả hơi, cái tên này đi nhanh thế để làm gì chứ?

- Gọi tôi sao? – Hắn đã thấy cô đuổi theo hắn, trong mắt hắn ánh lên sự ngạc nhiên, cô gái này là ai vậy?

- Đúng rồi, tôi gọi anh đó – Cô vừa thở vừa nói, cũng may mà hắn đứng lại, nếu không chỉ sợ rằng cô không đủ sức chạy theo nữa.

- Có chuyện gì không? – Dường như tình huống này không phải là quá mới mẻ đối với hắn, vì hầu như ngày nào cũng có các cô gái xinh đẹp chạy đến tỏ tình với hắn cả.

- Anh...cho tôi số điện thoại đi! – Cô móc từ trong túi ra 1 cuốn sổ nhỏ xinh, đưa ánh mắt hồi hộp mong đợi về phía hắn.

Biết ngay mà. Hắn thở hắt ra 1 hơi dài. Nhưng cũng không đưa tay nhận lấy cuốn sổ đó.

- Tôi không có điện thoại, nên cũng chẳng có số điện thoại, không dùng weibo, facebook, hay zalo gì cả. – Hắn với gương mặt không cảm xúc giải thích cho cô hiểu. Và cứ đinh ninh rằng cô cuối cùng cũng sẽ từ bỏ mà thôi.

Âu Dương Vô Song ngơ ngẩn cả người, trên đời này thật sự có người hoàn toàn không biết đến mạng xã hội sao?

- Ơ... vậy...làm sao để tôi có thể liên lạc với anh? – Đương nhiên Âu Dương Vô Song này không phải loại người dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu!!

- Tôi không thích nói chuyện với người lạ. – Nói rồi, hắn ngay lập tức quay đầu muốn rời đi.

- Ơ...anh không được đi!! Anh phải cho tôi biết cách liên lạc đã chứ!! – Cô chạy đến níu lấy tay áo hắn, giọng nói thánh thót của cô dễ dàng làm cho người ta cảm thấy mềm lòng.

Nhưng ngoài dự đoán của cô, hắn giật phắt tay áo hắn ra, nhìn cô như 1 con vi trùng gây hại cho toàn thế giới, lạnh nhạt và chán ghét.

- Đừng chạm vào tôi! – Đôi mắt màu nâu nhạt của hắn lạnh lùng tựa như mũi dao xoáy vào tim cô, cô cảm thấy có chút nhoi nhói. – Trừ khi cô muốn chết!

Cô vẫn chưa hoàn hồn, khi hắn bước đi khuất bóng cô vẫn đứng như trời trồng ở đó, tựa như có hàng tấn thạch cao dán dưới chân cô, khiến cô không tài nào cử động được.

Đây là...cô bị từ chối rồi sao?

Với cô tiểu thư xinh đẹp quyền quý, có thể dùng 1 lời nói làm cho người ta mất việc, mất luôn chén cơm như cô sao?

Khóe mắt cô cay cay, nhưng lòng tự tôn của mình không cho phép cô rơi nước mắt.

Chẳng phải chỉ là 1 lời từ chối thôi sao? Khó khăn lắm cô mới tìm được bạch mã hoàng tử của đời mình, lý nào lại để cho hắn bước đi dễ dàng như thế?

Nếu như thế, cô không phải là Âu Dương Vô Song, nhị tiểu thư của tập đoàn Âu Dương nổi tiếng thế giới nữa.

Cái tên đẹp trai kiêu ngạo kia, nhất định sẽ có ngày ngươi phải quỳ xuống mà cầu xin tình cảm của ta. Ngươi hãy nhớ đấy, khi được ta ghim rồi thì ngươi có muốn thoát cũng không thoát nổi đâu.