Đại Boss!!! Trả Tiền Cho Tôi!!

Chương 22

Lăng Ngạo Thiên không biết mình đang ở nơi đâu mà xung quanh hắn bị bao vây bởi bóng tối vô hạn, những khoảng trắng lập lòe không đủ cho hắn nhìn thấy những hình ảnh xung quanh. Hắn cứ vô thức đi mãi, không biết đến khi nào dừng.

Đột nhiên hắn nhìn thấy trước mặt mình là 1 cặp nam nữ, cả 2 đều xinh đẹp tựa thiên tiên, mang trên người khí chất vô cùng cao quý. Nam nhân kia hắn biết, chính là Âu Dương Vô Thần, cho dù hắn ở cách đó khá xa, nhưng khuôn mặt hút hồn người đó hắn chỉ cần nhìn là có thể nhận ra ngay. Còn nữ nhân xinh đẹp quyến rũ kia...chẳng phải là chị hắn – Lăng Mị hay sao?

Hắn đứng như trời trồng ở đó, những hình ảnh bên kia cứ phản chiếu vào trong mắt hắn, mặc dù hắn không hề muốn nhìn nó chút nào...

2 người họ từ nhỏ được xem như thanh mai trúc mã, tựa như cặp tiên đồng ngọc nữ ai ai cũng phải ganh tỵ. Nhưng Lăng Ngạo Thiên hắn biết, chỉ có chị hắn đơn phương mà thôi, Âu Dương Vô Thần là cái tên không hề biết đến tình yêu, đối với hắn ta, chỉ có lợi ích và quyền lực, hắn ta nhẫn nhịn bao nhiêu năm ở cạnh chị ấy bởi vì lúc ấy công ty LT của nhà hắn còn có khả năng lợi dụng được. Cho đến khi công ty LT bị cha hắn làm cho gần như phá sản, đến lúc này hắn ta mới hiện nguyên hình của mình...

Chị hắn lúc này đang quỳ xuống níu kéo Âu Dương Vô Thần ở lại, nước mắt trong suốt như từng viên pha lê lấp lánh cứ rơi xuống không ngừng. Nhưng Âu Dương Vô Thần vẫn như không hề thấy bộ dạng hoa lê đái vũ đó của cô, lạnh nhạt nói lời vô tình. Sau đó hắn ta bỏ đi, để mặc cô thẫn thờ quỳ ở đó, nước mắt cũng kẹt lại trong hốc mắt, không thể rơi ra giọt nào nữa.

Hắn muốn đến cầm tay chị ấy lôi đi, nhưng không tài nào chạm vào được, cũng phải thôi, vì đây là những sự việc đã xảy ra trong quá khứ mà...

Và điều gì đến cũng phải đến, cô bỏ chạy theo Âu Dương Vô Thần. Hắn đã thấy từ xa có 1 chiếc xe tải lớn chạy với tốc độ cao lao đến cô, hắn cố gắng hét lớn lên báo hiệu cho cô, và đương nhiên cô không thể nghe thấy được.

Nhưng không biết cô đã cảm nhận thấy gì, cô khẽ quay đầu lại chỗ hắn như muốn tìm kiếm điều gì đó. Chiếc xe vô tình kia không kịp phanh lại, đâm sầm vào thân hình mỏng manh của cô.

Hắn nhìn thấy máu, rất nhiều máu, tất cả đều từ cô mà ra. Hắn như hóa đá, sững người nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt, mà người nằm trong vũng máu đó lại chính là chị gái đã chăm sóc hắn bao nhiêu năm,kể từ ngày cha mẹ hắn ly hôn, bắt hắn kế thừa công ty LT đang trên đà xuống dốc thảm hại này.

Cô nằm ở đó, đôi mắt đẹp trợn trừng lên nhìn về hướng hắn đang đứng như chưa thể tin được, hình ảnh này đã ám ảnh hắn bao nhiêu năm nay.

Lăng Ngạo Thiên bật dậy thở dốc, mồ hôi ướt đẫm tấm lưng trần vạm vỡ, mái tóc bết dính vào khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, đôi mắt phượng ngày nào in hắn lên những vệt máu đỏ ghê rợn, khớp ngón tay xiết chặt lại có thể nghe được tiếng răng rắc từ đó mà ra, trông hắn cứ như hung thần vừa chui từ địa ngục lên vậy.

Tại sao ký ức kinh khủng đó không ngày nào buông tha cho hắn? Cứ ngày qua ngày hắn vẫn tự dằn vặt bản thân mình, chính vì Âu Dương Vô Thần nên chị hắn mới chết, hơn nữa là 1 cái chết vô cùng tức tưởi. Hắn đã làm mọi cách để phát triển công ty LT lên trở thành 1 công ty hàng đầu thế giới, xứng tầm với công ty Âu Dương. Chỉ có như thế, hắn mới có thể bắt Âu Dương Vô Thần nhận lại mọi tội lỗi của mình khi Âu Dương thị bị hắn phá nát.

Tâm lý của hắn dường như đã vặn vẹo đến điên cuồng. Bởi cái chết của chị hắn đã hình thành 1 vết đen trong tim hắn, không cách nào gột sạch cho được.

**********$$$$$$$*******

Âu Dương Vô Thần nặng nhọc mở đôi mắt đẹp của mình ra, sộc vào mũi hắn là mùi ette đặc trưng của bệnh viện, tay chân hắn được bó bột kĩ càng, đầu được quấn băng cố định, mơ hồ thấy máu rỉ ra từ đó.

Từng mảnh kí ức bỗng chốc ùa về khiến cho đầu óc hắn được dịp đau nhức 1 trận, tại sao hắn lại ở trong bệnh viện đây? Nhớ lại lúc đó, khi thấy cô sắp bị thương, tay chân hắn như được lập trình sẵn, lập tức lao vào trong cơn mưa thùng xốp nặng cả tấn ấy che chở cho cô. Rồi sau đó...không có sau đó...

Cô đâu rồi? Đó là điều duy nhất hắn nghĩ đến lúc này. Không phải cô có mệnh hệ nào rồi chứ???

Hắn lập tức nhổm dậy, ngặt nỗi dây nhợ trên tay hắn lằng nhằng khó tháo, kiềm giữ hắn ở lại. Hắn chỉ biết tức giận mà đập mạnh cạnh bàn tay vào cạnh giường. Nỗi lo lắng bóp nghẹt trái tim hắn, thật khó thở...

- Anh tỉnh rồi à??? – Giọng nói vui mừng có chút bất ngờ này hắn nghe thật quen, là cô sao? Hắn trong cơn kích động bật dậy nhìn cho rõ, ai ngờ lại nhận lại cơn đau buốt đến tận tim gan.

- Anh đừng có động đậy a!! – Tôi hoảng hốt đến đỡ hắn nằm xuống, cái tên này không biết vết thương của mình rất nặng hay sao?

Nhớ lại lúc đó, tôi nói không cảm động chính là dối lòng. Người ta thân là Boss của tôi mà lại không quản thương tích đầy mình lao vào cứu tôi 1 mạng. Hắn ta to cao vạm vỡ như thế còn bị chấn thương đa cột sống, đầu bị chấn động không nhẹ, tay chân hắn vì bao bọc tôi lại nên bị gãy, cũng may là còn có thể cứu chữa được, nếu đổi lại là tôi không biết bây giờ có khi tôi đang nằm trong nhà xác không nữa. Tôi vì chuyện này mà khóc hết nước mắt mấy ngày nay, mà cũng không biết tại sao mình lại khóc nữa...

- Em không sao chứ? – Âu Dương Vô Thần nhíu mày chịu đựng cơn đau đớn, khàn giọng hỏi tôi.

- Không sao, chỉ bị xây xát nhẹ. – Tôi dừng 1 chút, sau đó lại nói tiếp – Cũng may nhờ có anh cứu tôi...

- Vậy thì tốt rồi... - Sắc mặt Âu Dương Vô Thần nằm trên giường đã tốt hơn nhiều, mặc dù bị băng bó khắp người, nhưng hắn vẫn nở 1 nụ cười với tôi, nụ cười này...chói lóa vô cùng. Dường như có gì đó trong tôi đã thay đổi, tim bỗng đập mạnh hơn, tay chân vụng về không biết làm gì liền cọ xát vào nhau.

- Anh có đói không? Tôi mua cháo đến cho anh này! – Để chuyển đề tài, tôi khéo léo mang cái hộp cháo tôi vừa mới ra ngoài mua cho hắn.

- Kim Tiền, tôi...

- Thưa giám đốc...

Hắn định nói gì đó với tôi, nhưng lúc này quản lý của hắn bước vào với gương mặt khá là nghiêm trọng, đánh gãy không khí yên bình nơi đây. Âu Dương Vô Thần nhìn hắn, rồi hơi khó xử nhìn tôi. Tôi ngay lập tức hiểu ý. Chuyện quan trọng của họ không phải người ngoài như tôi có thể nghe.

- 2 anh ở đây nói chuyện đi, tôi phải về nhà 1 chút. À mà cháo anh nhất định phải ăn đấy nhé! – Tôi mỉm cười chào tạm biệt họ, sau đó 1 mạch chạy đi. Đã 2 ngày rồi tôi chưa về nhà, tuy đã thông báo trước cho gia đình rồi, nhưng họ chắc là vẫn rất lo lắng.

Âu Dương Vô Thần nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi cánh cửa trong tay quản lý từ từ đóng lại, ánh mắt vốn bình lặng của hắn lại trở nên sắc bén như lúc đầu.

- Đã tìm ra kẻ đã gây ra chuyện này chưa? – ánh nắng hắt ngược bóng của hắn khiến cho 1 bên mặt bị che khuất, chỉ có thể thấy từ trong mắt phát ra ánh sáng kinh người.

- Vẫn chưa, thưa giám đốc. Bởi vì... - Tên quản lý ấp úng, cố gắng kiềm nén sự run rẩy của mình lại vì ánh nhìn đáng sợ của người kia.

- Tôi không muốn nghe giải thích, điều tôi cần chính là kết quả! – Hắn mặc dù đang nằm trên giường bệnh, nhưng chung quy khí thế ngất trời vẫn không hề theo đó mà suy giảm đi chút nào.

- Vâng thưa giám đốc, tôi thật vô dụng!! – Tên quản lý cúi gập cả người xuống, mồ hôi như mưa ướt đẫm cả lưng áo hắn.

- Tôi muốn biết nhanh chóng biết kết quả, nhất là kẻ đứng đằng sau. – Âu Dương Vô Thần khẽ miết chiếc nhẫn trong ngón tay cái của chính mình. Ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

Tên quản lý cúi đầu vâng dạ, âm thầm vuốt đi mồ hôi trên mặt. Hắn cứ ngỡ rằng giám đốc dạo gần đây vì Mộc Kim Tiền mà thay đổi, hóa ra vẫn tàn nhẫn âm hiểm như trước, không, còn có thể tàn nhẫn hơn trước nữa.

- Vậy...còn cô ta... - Tên quản lý chỉ vào cánh cửa vừa mới đóng, ý bảo Mộc Kim Tiền.

- Cô ta? – Âu Dương Vô Thần nhếch nhẹ khóe môi quyến rũ, câu dẫn hồn người. – Đương nhiên là cô ta vẫn còn khả năng lợi dụng được.

- Sao? À vâng, tôi hiểu rồi... - Tên quản lý còn muốn hỏi tiếp, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Âu Dương Vô Thần cản lại.

- Đi đi.

Sau khi nói câu nói đó, hắn ta trực tiếp nằm xuống giường nhắm tịt đôi mắt giống như đang ngủ. Tên quản lý biết điều lùi ra bên ngoài, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.

Sau khi cánh cửa bắt đầu đóng lại, đôi mắt ấy lại 1 lần nữa mở ra, sáng rực, le lói hắt ngược ánh sáng.

Mộc Kim Tiền? Hắn nên làm gì với cô đây?

Gương mặt xinh xắn với đôi mắt to tròn linh hoạt kia, môi lúc nào cũng nhoẻn miệng cười, cứ như ánh mặt trời soi sáng bóng tối xung quanh. Nhưng làm sao đây? Với bóng tối dày đặc lúc nào cũng bao vây quanh hắn, liệu cô có đủ sức xua tan nó không?

Hắn nhổm dậy nhìn vào tô cháo còn bốc hơi trên bàn, hắn đưa tay với lấy, nhưng rồi không hiểu sao lại rụt trở về. Hắn cứ nhìn mãi như vậy, cho đến khi làn khói mỏng đó dần dần tắt hẳn.

Thực sự hắn có tình cảm với cô không? Hay chỉ là lợi dụng cô như 1 công cụ để phát triển công ty Âu Dương dưới sự đe dọa từ các công ty khác? Chính hắn cũng không thể trả lời được. Và đương nhiên mục đích lúc đầu cũng chính là lấy được công thức làm mỹ phẩm hàng đầu trong tay cô mà thôi.

Tuy rằng có lúc hắn vẫn tưởng như mình đã yêu cô rồi, nhưng liệu rằng đó có phải chỉ là cảm giác nhất thời thoáng qua không? Hắn cười tự giễu, nhìn lại bản thân không còn chỗ nào lành lặn. Từ khi nào mà con người chỉ biết đến quyền lực như hắn lại biết yêu vậy chứ? Đương nhiên là không rồi. Cho dù bây giờ hắn có kết hôn đi chăng nữa thì cũng là kết hôn vì lợi ích, hoàn toàn không có tình yêu.