Đại Boss!!! Trả Tiền Cho Tôi!!

Chương 3

- Cái gì chứ? – Tôi lau lau khóe miệng, mặt đỏ rần lên. Lúc nãy hình như tôi biểu hiện hơi quá!

- Tôi biết là mình rất đẹp, nhưng không cần phải thể hiện quá mức như vậy đâu. – Hắn phiền chán vuốt vuốt tóc, lại thở dài 1 hơi.

Tôi: =_=||||

WTF??? Cái tên này bị vấn đề gì về thần kinh à? Mức độ tự luyến hơi nặng rồi đấy.

- Tội nghiệp, đẹp thế mà khùng. – Tôi chặc lưỡi, quay đầu muốn bỏ đi. Nếu không phải trên người hắn vận bộ đồ nhãn hiệu chanel, mùi nước hoa Armani quyến rũ nổi tiếng thế giới thì tôi cũng không đứng lại đây quá 3 giây đâu. Trên người tên này toàn thân trên dưới ước tính sơ sơ cũng khoảng 300 USD đấy. (giàu quá giàu)

Hành động vuốt tóc của hắn ngay lập tức cứng đơ, khóe môi vốn đang kéo lên cao cũng đơ luôn trong không khí, hắn không ngờ rằng sẽ có ngày có người dám nói với mình câu đấy.

- Cô...cô dám nói thế hả? – đứa con gái này chắc không sợ chết. Nhưng vì câu nói đó khiến cho hắn ngượng vô cùng, gương mặt thoáng chốc nhiễm 1 màu hồng nhạt tiên diễm

Ực ực...

Hả??? cái tiếng nuốt nước bọt vô cùng xấu hổ kia là do đâu mà có vậy hả? o_0???

Mọi thứ bỗng chốc thu bé lại bằng 1 cô gái. -_-||| Bầu không khí im lặng đáng sợ đến cực điểm.

- Khục, à tôi...tôi không có ý gì đâu. Tôi đi trước!!! – Trời ơi cái tuyến nước bọt này tại sao lại hoạt động mãnh liệt như thế? Thật là mất mặt!! -_-|||

Nói xong, tôi lập tức chạy vọt đi, không để cho tên kia nói thêm điều gì

Lăng Ngạo Thiên dường như đã hóa đá mất rồi. Cô...cô ta...

Lúc nãy cô ta đã nhìn hắn bằng ánh mắt như trông thấy 1 cục vàng bên đường có phải không? =_=???

*******######*********

- Mộc Kim Tiền!!! sao em lại đi trễ nữa rồi hả? Em có tin tôi sẽ nói với bà của em hay không? – Cô giáo mang vẻ mặt ác ma đang trừng trừng nhìn tôi, gương mặt cô ta từng lớp mỡ vì kích động nên hơi rung rung, trên tay cô ta là xấp giấy đi học trễ của tôi tích góp từ đầu năm học đến giờ. Chậc, đem đi bán chắc cũng được khối tiền đấy.

- Em...xin cô đừng méc với bà em, em hứa lần sau em sẽ không đi học trễ nữa đâu mà!! – Tôi vội vàng níu lấy tay áo cô, nếu như cô ta mà đem chuyện này về nhà tôi, hẳn là bà tôi sẽ lên cơn đau tim mất.

- Em...em nói câu này với tôi bao nhiêu lần rồi mà có làm được đâu? – Bà cô nhìn tôi đầy đe dọa. – nếu như không nể mặt em ngày nào cũng bán mỹ phẩm rẻ cho tôi, tôi còn cho em vào lớp sao?

Khụ, hóa ra là do chuyện này à? Tôi cứ tưởng bà ấy có chút lương tâm. Mà thôi, miễn là tôi còn được vào lớp là OK, bán lỗ chút cũng chẳng sao mà.

- Hihi, em biết mà, cô tốt với em nhất. – Tôi nịnh nọt đấm lưng cho cô, đồng thời vuốt mồ hôi hột trên trán của mình. Quả nhiên số tôi thật là tốt, biết vậy từ nay tôi sẽ dùng mỹ phẩm để làm vật trao đổi vậy.

- Mà công nhận mỹ phẩm của em tốt quá chừng luôn đó, cô dùng bao nhiêu mỹ phẩm của nhiều công ty khác nhau mà vẫn không tài nào xóa hết vết chân chim trên mắt, chỉ có mỹ phẩm của em làm được điều này mà thôi. – Bà cô đã ngoài tứ tuần hài lòng xoa gương mặt láng bóng của mình, nơi mà lẽ ra dấu vết thời gian vô tình để lại.

Đương nhiên rồi, tôi âm thầm gật đầu như 1 cái máy, chuyện đó là đương nhiên.

Bí quyết gia truyền của tôi là do bà tôi truyền đạt lại, ngoài tôi ra thì chỉ có em trai tôi biết. Hơn nữa chưa chắc những sản phẩm nổi tiếng trên thị trường bì được với sản phẩm của chúng tôi đâu.

- Thôi được rồi, em về lớp đi, lần sau đừng đi trễ nữa. – Bà cô hài lòng nhận từ tay tôi món quà hối lộ, sau đó mau chóng cho tôi rời đi.

******#########*****

- Anh hai, anh xem, hôm nay Vô Song có điều gì khác lạ không nà?? – Âu Dương Vô Song níu lấy cánh tay hắn, nũng nịu.

Hắn đang bận túi bụi công việc, đương nhiên sẽ không có thời gian đâu mà tán gẫu với cô, đành phải ậm ừ cho qua. Dạo này Âu Dương thị đang bị xuống dốc trầm trọng vì mặt hàng không được khách hàng quan tâm như trước nữa.

- Anh hai, anh nhìn Vô Song 1 chút đi!! – Cô bực bội quá, sao mình lại có 1 thằng anh vô tâm như thế?

- Rốt cuộc là em muốn cái gì? – Tầm mắt lạnh lẽo của hắn dừng trên người cô, khiến cho sống lưng cô lạnh toát.

- Em...anh thật quá đáng!! Em không thèm nói chuyện với anh nữa. – Nói rồi cô định chạy ra cửa. Thà nói chuyện với gấu bông còn hơn.

- Vô Song, khoan đã!! – Tay cô nhanh chóng bị hắn níu lại, đối diện với ánh mắt của cô là vẻ mặt kinh ngạc của hắn. – Sao da mặt em lại đẹp như vậy? Dùng mỹ phẩm gì thế?

Hắn không chắc là mình có nhìn nhầm không, nhưng mà mặt con bé vô cùng đẹp, đẹp như vừa mới sử dụng app 360 chỉnh hình vậy. Trước đây mặc dù da dẻ con bé cũng rất là đẹp đi, nhưng hôm nay hắn mới được nhìn thấy tận mắt, hoàn toàn không có lỗ chân lông nào.

Hắn biết, mỹ phẩm do chính công ty Âu Dương của hắn là tốt vô cùng, nhưng để đạt đến trình độ này thì phải chạy thêm 1 đoạn đường dài nữa.

- Chẳng phải anh chê mỹ phẩm em dùng là đồ dỏm hay sao? Sao tự dưng bây giờ lại hỏi em vậy? – Âu Dương Vô Song cảm thấy đắc ý vô cùng.

- Khỏi nói nhiều – Vô Thần gầm lên – Đây là mỹ phẩm em mua ở đâu?

- A!! Anh làm Vô Song sợ quá!! – Cô hơi co người lại, người anh này thật là đáng sợ - Là chỗ hôm bữa anh dẫn em đi chơi mua đó!!

Trong đầu hắn bất chợt nhớ đến hình ảnh 1 cô gái với giọng nói lanh lảnh, ánh mắt long lanh, mái tóc buộc cao đầy năng động, da dẻ trắng hồng, môi lúc nào cũng nở nụ cười đáng yêu. Là cô ta sao???