Đại Boss!!! Trả Tiền Cho Tôi!!

Chương 4

- Làm gì mà ngày nào cũng đi học trễ vậy bà? – Diệp Thiên Tuyết cầm cuốn vở đập nhẹ vào đầu tôi, dẫn đến 1 tiếng than nhẹ.

- Nếu hôm nay đi đường mà không gặp chuyện thì tui đã đến sớm rồi! – Tôi mệt mỏi tựa người vào ghế, trong lòng thầm nguyền rủa mình không may mắn.

- Chuyện gì thế? Kể nghe coi? – Diệp Thiên Tuyết tò mò, ngồi đối diện tôi ngước mặt lên hóng chuyện.

Diệp Thiên Tuyết là 1 cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu mật ong, đôi mắt xanh sâu hun hút không thấy đáy, dáng người cao ráo mềm mại, biểu tượng của 1 nữ sinh trung học đáng yêu điển hình. Đối lập hoàn toàn với tôi, không hiểu sao mà 2 đứa tôi có thể chơi thân với nhau được nữa.

Tôi thở dài, kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe, ai ngờ phản ứng đầu tiên của cô chính là...cười sặc sụa.

- HAHAHAHA, trời ạ, sao lại bất cẩn như thế? – Diệp Thiên Tuyết đập bàn cười lớn, hình tượng trong sáng đáng yêu lúc nãy đã biến mất không thấy tăm hơi.

- =_=|||, tui nói này, bà có thể bớt điên hộ tui không? – Tự dưng tôi lại thấy tiếc cho cái hình tượng mà cô đang nắm giữ.

- Haha, thật xin lỗi đã đạp vào nỗi đau của bà, nhưng mà buồn cười quá đi mất!! – Thiên Tuyết cho tôi 1 cú đập vào lưng, cú đập này tương đương với 1 bánh xe tải nghiền nát tôi từ đằng sau, khiến tôi được dịp hộc cả máu mồm.

Mà...tôi có thấy cái gì buồn cười đâu? =_=||||

*********#####**********

- Chị về rồi đây!! – Tôi mệt mỏi tháo dây giày, cả ngày hôm nay thật đúng là khủng khiếp mà

- Chị về rồi sao? Có mệt không? – Đón tiếp tôi chính là đứa em trai không hề có chung máu mủ gì với tôi, và nụ cười tươi như ánh nắng của hắn.

Không thể không nói, gương mặt của hắn đẹp đến mức khiến tôi phải khiếp sợ, từng đường nét đều vô cùng hoàn hảo, đẹp như tượng tạc, cứ như được nắn nót từ ngay trong bụng mẹ, chả bù với tôi. TT_TT

Càng lớn, khuôn mặt hắn lại càng đẹp hơn, đi ngoài đường ngày nào là không yên được với các bà các cô ngày đó. Năm nay hắn 17, còn tôi 18, mà hắn đã cao vượt mặt tôi, bây giờ tôi chỉ cao ngang cằm hắn, thật thảm hại.

- Ờ, mệt lắm. – Tôi quẳng cái cặp vào ngực hắn, sau đó lủi thủi đi về phòng.

- Hả? tại sao vậy? – Hắn chạy theo tôi, gương mặt thoáng nét trẻ con hơi ngạc nhiên. Có lẽ từ trước đến giờ tôi luôn là con người lạc quan vui vẻ.

Tôi nhìn hắn, sau đó gục đầu vào ngực hắn, khóc huhu.

- Chúng ta sắp phải bán nhà TT_TT

-...

Tôi lại phải kể lại chuyện vô cùng đáng xấu hổ này của tôi ra, mặc dù tôi đã ngượng chín mặt, đến độ muốn chui xuống gầm giường mà nằm cho rồi.

*****##########*******

Mạc Ảnh Quân nhìn cô, ánh mắt chỉ có yêu thương vô hạn. Người con gái luôn tự nhận là chị hắn này, từ lúc nhỏ cô đã như vậy rồi, tuy là hắn lớn hơn cô đến 2 tuổi, nhưng vì thấy cô thích, nên hắn đành chết dí với độ tuổi này.

Chuyện từ 10 năm về trước, hắn sau khi bị đưa vào cô nhi viện thì gặp cô, ánh mắt cô trong sáng ngay từ lần gặp đầu tiên đã hút lấy hồn hắn, khiến hắn trầm luân. Cả 2 nhanh chóng hút lấy nhau như 2 cực của nam châm, thân thiết nhất trong cô nhi viện.

Sau đó cả 2 được 1 người bà lớn tuổi nhận nuôi, vì người bà ấy không có con cái, chỉ có 1 chú mèo làm bạn. Chính vì thế, cô đột nhiên trở thành người nhà của hắn, điều này khiến hắn vô cùng ảo não.

******######*******

Tôi nhìn cái xe đạp hư hỏng hoàn toàn nằm 1 góc mà khóc không ra nước mắt. Hôm nay tôi biết lấy gì đi ra chợ bán mỹ phẩm bây giờ? Thôi đành dắt chiếc xe đạp đi sửa vậy, thiệt tốn kém làm sao TT_TT

Tôi dắt chiếc xe đạp đi trong ánh nhìn tò mò của mọi người. Nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ từ trước đến giờ không thấy chiếc xe đạp bị hư bao giờ sao?

1 chiếc xe màu đen sang trọng rà đến gần tôi, sau đó 1 đám người bỗng nhiên xách tôi lên, bịt chặt lấy miệng tôi lại và lôi kéo tôi vào trong xe.

Tôi: o_0???

Gì đây? Tôi bị bắt cóc???

Đùa sao???

Tôi đâu có tiền bạc hay nhan sắc gì để cho bọn chúng phải làm liều như vậy đâu??

Nhưng rốt cục tôi vẫn không thoát khỏi số kiếp, hơn nữa bọn chúng quá mạnh, tôi không tài nào chống cự nổi. Lát sau, tôi đã yên vị ngồi trên xe. (?!)

- ừm...anh giai à, tôi không có tiền không có sắc, anh bắt tôi để làm gì chứ? – Tôi khẽ dò hỏi.

- Câm cmn mồm lại!! – Tên lái xe không kiên nhẫn quát.

Bà nội nó chứ, câm mồm thì câm mồm, tôi sợ anh chắc?

Chiếc xe chạy bon bon trên đường, không bao lâu đã đến nơi.

Mà cái quần gì đây? Bọn bắt cóc tôi nhà giàu đến thế á?? o_0???

Tòa biệt thự màu trắng pha xanh ẩn mình sau tàng cây lớn. Dưới ánh nắng nó toát lên 1 vẻ đẹp kì vĩ vô cùng, tựa như con quái vật đang nằm ngủ say.

Bà nội ơi, chúng nó đã giàu như vậy thì còn bắt tôi về để làm gì???

Đột nhiên tôi nhìn thấy 1 hình bóng có vẻ quen quen, người con trai với bộ đồ hàng hiệu, giày cũng hàng hiệu (không có gì lọt được vô mắt chị ý ngoài tiền cả -_-||) đang đứng trước cổng chờ tôi, có điều...

Hắn chính là kẻ mà tôi đã tông trúng hôm trước??? Thôi chuyến này xác định thật rồi!! TT_TT