Đại La Thiên Tôn

Chương 67: Đệ nhất khảo hạch

Xung quanh Hồng Vu Đan bùng lên một luồng hỏa diễm, trở thành hình dạng của hỏa thần. Trên tráng hắn chợt nhỏ xuống từng hột mồ hôi. Một chiêu này hắn đã dồn toàn bộ nguyên lực, nhưng dường như hắn vẫn chưa thể sử dụng thành thạo tuyệt kỹ này.

Đứng đối diện, Tinh Hồn cũng chuẩn bị tung ra tuyệt chiêu mà hắn lĩnh ngộ từ trong Thiên Thư. Sở dĩ hắn chấp nhận một chiêu phân thắng bại với Hồng Vu Đan là vì hắn muốn thử xem uy lực của tuyệt kỹ này như thế nào. Thế nhưng Tinh Hồn không tung ra toàn bộ thực lực, mà chỉ xuất ra nửa thành công lực. Trận chiến vừa rồi, tuy Hồng Vu Đan không bị thương tích gì, nhưng mà áp lực mà Tinh Hồn gây ra đối với Hồng Vu Đan là không nhỏ, nguyên lực cũng tiêu hao khá nhiều.

Khí thế của hai người tác động lên ngoại cảnh, phong vân biến sắc.

Liễu Bách Sinh nhìn đấu trường của hai người họ, nói:

- Sắp rồi. Hai người họ, ai sẽ thắng đây?

Liễu Bách Sinh vừa dứt lời thì Tinh Hồn và Hồng Vu Đan đồng thời lao lên.

Sau lưng Hồng Vu Đan là một hỏa thần, mặt mày hung tợn. Luồng hỏa diễm từ hỏa thần lan tỏa ra xung quanh, như muốn thiêu hủy tất cả.

Còn Tinh Hồn hữu thủ tung ra, theo sau đó là hàng ngàn hàng vạn ma thú như đồng thời tấn công, khí thế ngập trời, như muốn xé nát hỏa thần.

- Viêm thần nộ hào!

- Vạn thú nhất kích!

*Ầm*

Hai tuyệt kỹ va chạm, tạo nên một vụ nổ cực mạnh. Mặt đất rung chuyển dữ dội, khói bụi mù mịt, cuồng phong dữ dội.

Bọn Liễu Bách Sinh dù đã di chuyển ra xa chiến trường của hai người kia nhưng vẫn bị khí thế từ hai tuyệt kỹ kia làm chấn động. Có thể đoán được dù là Vạn thú nhất kích hay Viêm thần nộ hào thì có là Hoàng cấp cường giả chống đỡ thì không chết cũng trọng thương nghiêm trọng.

Phạm Tiêu song thủ xua tan khói bụi, nhìn đám hỗn độn trong chiến trường hỏi:

- Kẻ nào chiến thắng?

Đối với câu hỏi này thì không ai trả lời được. Bọn họ chỉ biết nhìn nhau rồi nhìn chiến trường, có lẽ đến di khói bụi tiêu tan thì mới biết được kết quả của trận chiến.

Tô Hân Nhi lo lắng, khẽ nói:

- Hắn nhất định không sao!

Một con gió thổi qua, xua tan khói bụi nơi chiến trường. Hai bóng người đứng giữa đấu trường dần hiện ra.

Hồng Vu Đan sắc mặt tái mét, trên khóe miệng chảy xuống một tia máu. Tay hắn đánh vào khoảng không. Nhưng trước yết hầu của hắn lại xuất hiện một bàn tay, chỉ một chút nữa là có thể lấy mạng của hắn.

Hồng Vu Đan mở một nụ cười:

- Đến cuối cùng ngươi cũng không tung ra hết sức. Ngươi đúng là một tên đáng ghét.

Tuyệt chiêu mạnh nhất của Hồng Vu Đan: Viêm thần nộ hào đã bị Tinh Hồn phá nát hoàn toàn. Tuy từ ngoài nhìn vào thấy cả hai tuyệt chiêu tối thượng của họ đồng thời tiêu tan, nhưng Hồng Vu Đan thì như đèn dầu đã cạn, còn Tinh Hồn thì vẫn ung dung như trước.

Tinh Hồn thu lại hữu thủ, nói:

- Như lúc nãy đã nói, ta không có ý định giết ai. Trận chiến này chỉ vì quyền lợi của ta thôi. Trận chiến kết thúc, ta thắng.

Hồng Vu Đan ngẩn ra một lúc, sau đó lau đi vệt máu ở khóe miệng, cười lớn nói:

- Phải, là ngươi thắng.

Từ ngoài mà quan sát thì tưởng rằng hai người bọn họ là một đôi bằng hữu cực kỳ thân thiết.

Hồng Vu Đan lúc này đặt mục tiêu trong lòng, nhất định sau này phải đánh bại bằng được cái tên này.

Tinh Hồn nhìn hắn rồi nói:

- Sau khi kết thúc khảo hạch, hai ngày sau ngươi tìm ta ở Dược viên Bách Thảo phong.

Hồng Vu Đan lúc này đã dừng cười, hắn không chần chừ liền trả lời:

- Ta nhất định sẽ đến.

Lúc này, đám người Liễu Bách Sinh cũng từ xa bay tới. Liễu Bách Sinh, Long Vũ, Phạm Tiêu… tuy không nói nhưng trong ánh mắt đồng thời chia buồn với Hồng Vu Đan.

Sở Minh hướng Tinh Hồn nói:

- Chúc mừng ngươi thắng cuộc.

Tinh Hồn không nhìn hắn, chỉ lãnh đạm nói:

- Không có gì!

Sở Minh chợt nhíu mày nhưng không nói gì. Lúc này, Tô Hân Nhi vui vẻ chạy đến trước mặt Tinh Hồn, cười vui vẻ:

- Tiểu Tinh, ngươi thắng rồi, chúc mừng người!

Tinh Hồn như muốn ngả ngửa, cười khổ:

- Tiểu Tinh á!

Sau đó hắn quay qua nói với Hồng Vu Đan:

- Hồng Vu Đan, số ngọc bài kia, ta có thể sử dụng chứ?

Hồng Vu Đan gật đầu nói:

- Đồ ngươi đoạt được, hiển nhiên là của ngươi.

Tinh Hồn nhìn hắn mỉm cười. Sau đó nâng tả thủ lên, một tia sáng lóe lên, liền xuất hiện mấy chục miếng ngọc bài. Tinh Hồn vận chuyển nguyên lực, mấy chục miếng ngọc bài đồng thời vỡ nát.

Quảng trường Thông thiên phong.

Vị trí đứng đầu bảng danh sách chợt sáng lên. Cái tên Hồng Vu Đan bất ngờ rớt xuống hạng hai. Thay vào đó là một cái tên vô cùng xa lạ với chúng đệ tử: Tinh Hồn với số tích điểm áp đảo những người kia.

Chúng đệ tử bất ngờ xôn xao lên:

- Tinh Hồn? Người này là ai?

- Tại sao trước đây không thấy hắn trên danh sách?

- Hình như là đệ tử Bách Thảo Phong. Từ khi nào đệ tử Bách thảo phong lại mạnh mẽ đến vậy.

Mấy vị trưởng lão quan sát cũng đồng thời bất ngờ. Sáu vị trưởng lão của sáu mạch kia đồng thời nhìn trưởng lão Bách thảo phong, Cố Vân Dương:

- Cố lão huynh, đệ tử tên Tinh Hồn này là ai?

Cố Vân Dương nhìn họ mà nở mày nở mặt. Tâm trạng của lão hiện giờ vô cùng phấn khích. Thật không ngờ, đệ tử Bách Thảo phong lại là đệ nhất cuộc khảo hạch. Cố Vân Dương phấn khích nói:

- Đệ tử Tinh Hồn này chính là thiên tài luyện đan mới xuất hiện của Bách Thảo phong chúng ta. Đan thuật của hắn rất xuất sắc, cả thủ tọa Nhậm Thiên Hành Nhậm sư huynh cũng phải công nhận. Nhưng nói đến thực lực của hắn, ta cũng không khỏi bất ngờ.

Tiếu Vị Thành như nhớ ra cái tên này, liền nói:

- Đệ tử này hình như cũng nhập môn cùng lúc với bọn Hồng Vu Đan. Nếu như ta nhớ không nhầm, hắn chính là kẻ có thập nhi linh căn, được cho là kẻ có thiên phú tệ nhất. Thật không ngờ tất cả đã lầm.

Sáu vị trưởng lão kia đồng thời gật đầu.