Đại Nghịch Chi Môn

Chương 23: Mộc Trường Yên

An Tranh, Đỗ Sấu Sấu và Chung Cửu Ca đi trên đường cái ban đêm, có cảm giác như đang ở thế giới khác. Đêm nay phố Nam Sơn càng thêm yên tĩnh, giống như ngay cả không khí cũng không tồn tại. Lúc bọn họ đi qua học đường Nam Sơn, có nhìn vào trong, những thi thể kia vẫn đung đưa trên xà nhà. Từ cửa nhìn vào chỉ thấy chân với chân.

Có mấy đứa trẻ ngồi ở cửa khóc lóc, sau đó một đứa trẻ chừng sáu bảy tuổi đứng dậy, khó khăn bò lên cái bàn, cố gắng gỡ một thi thể xuống xà nhà, nhưng nó hiển nhiên không làm được. An Tranh dừng bước, do dự một lát, cuối cùng vẫn không làm gì.

-Tội ác luôn xuất hiện vào ban đêm, cũng kết thúc vào ban đêm.

Chung Cửu Ca thở dài:

-Bị một tội ác khác kết thúc.

-Các ngươi về đi, thi thể sẽ có người xử lý. Nếu có người thấy các ngươi ở đây, các ngươi sẽ bị đánh.

An Tranh nói với đám trẻ con một câu, sau đó cất bước đi về phía trước. Đám trẻ con quay đầu mờ mịt nhìn An Tranh, có đứa hô:

-An Tranh, đây dù sao cũng là học đường của chúng ta, bọn họ là tiên sinh của chúng ta.

An Tranh lắc đầu:

-Nơi này chưa từng là học đường của chúng ta, bọn họ cũng chưa từng là tiên sinh của chúng ta.

Bọn nhỏ không hiểu lời này của An Tranh có ý gì, chỉ cảm thấy hắn hơi lãnh huyết vô tình. Nhưng cuối cùng bọn nhỏ đành phải buông tha, cất bước rời khỏi học đường. Bọn chúng không biết rằng, An Tranh không để bọn chúng đụng vào những thi thể kia, chính là bảo vệ bọn chúng. Mặc dù Trần Phổ đã chết, nhưng các thế lực mới sẽ nhanh chóng quật khởi ở phố Nam Sơn, một đám trẻ hoài cựu như bọn chúng sẽ gặp tai họa.

-Bây giờ đi đâu?

Đỗ Sấu Sấu hỏi.

-Tìm nơi ngủ.

An Tranh nhẹ nhàng đáp, sau đó bước nhanh hơn về phía trước.

Bóng đêm càng ngày càng trầm.

Ba người không trở về nhà An Tranh, bởi vì chỗ đó đã không còn an toàn. Bọn họ rời phố Nam Sơn, tới một khu rừng nhỏ, tìm một cây đại thủ lớn, sau đó trèo lên cành lớn để nằm, nhưng ba người đều không cảm thấy buồn ngủ.

-An Tranh, chúng ta có thể thay đổi vận mệnh của mình không?

Đỗ Sấu Sấu hỏi.

Xuyên qua lá cây, An Tranh nhìn bầu trời đêm đầy sao, chậm rãi gật đầu:

-Ai cũng có thể thay đổi vận mệnh của mình, chỉ xem phương hướng thay đổi là chỗ nào. Kỳ thực hàng ngày đều đang thay đổi vận mệnh, chỉ có điều không phát hiện ra mà thôi. Con đường mỗi ngày đi qua đều là hướng đi của vận mệnh, cuối cùng tới được chỗ nào, kỳ thực dựa hoàn toàn vào hai chân mình.

Chung Cửu Ca cảm thấy An Tranh là người có chuyện xưa, nhưng hắn không dám hỏi.

An Tranh bảo Đỗ Sấu Sấu và Chung Cửu Ca đi ngủ, còn hắn thì trực đêm. Đỗ Sấu Sấu và Chung Cửu Ca đều là người ít trải, không phải suy nghĩ nhiều, hơn nữa đã mệt mỏi, rất nhanh rơi vào giấc ngủ. An Tranh đợi cho hai người ngủ say, lặng lẽ trèo xuống đại thụ trở về phố Nam Sơn.

Lá cờ có chữ ‘Tửu’ vẫn tung bay trong giờ, nhưng cửa chính quán rượu đã đóng chặt.

Thân hình nhỏ bé gầy teo của An Tranh đứng trước quán rượu, trong bóng đêm có vẻ tiêu điều. Hắn giơ tay lên, muốn gõ cửa, nhưng do dự nhiều lần không làm. Hắn mượn kiếm ý trong lá cờ giết Khấu Bát, Diệp đại nương nói ngươi không cần tới đây nữa. Nhưng một ngày còn chưa trôi qua, An Tranh lại xuất hiện ở ngoài quán rượu. Hắn nghĩ tới khuôn mặt non nớt của Tiểu Thất Đạo, đột nhiên cảm thấy mình hơi ích kỷ.

Diệp đại nương là người tu hành, giấu diếm tu vị tới phố Nam Sơn mở quán rượu. Nàng làm vậy không phải vì bản thân. Tiểu Thất Đạo có thể chất siêu phàm, nhưng Diệp đại nương lại không cho nó tu hành. Nàng làm vậy cũng không vì bản thân. An Tranh đột nhiên hiểu ra, Diệp đại nương làm tất cả là vì bảo vệ Tiểu Thất Đạo. Cho nên An Tranh cảm thấy mình ích kỷ. Nếu Diệp đại nương lộ ra mình là người tu hành, vậy thì hậu quả khó mà dự liệu được.

Cho nên, hắn xoay người rời đi.

Hắn không thấy, cũng không cảm giác được kỳ thực Diệp đại nương đang đứng ở trước cửa. Diệp đại nương cầm một thanh kiếm trong tay, thanh kiếm rất dài, sáng bóng như nước. Trong mắt nàng có sát ý, nhưng có do dự. Nàng hai lần nhấc kiếm lên, hai lần buông xuống. Lúc An Tranh xoay người rời đi, nàng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Sau đó nàng cảm thấy sự tình có khả năng không như mình nghĩ, cho nên nàng mở cửa.

Trước cửa đặt một cái túi.

Diệp đại nương cầm cái túi lên, trở về phòng đóng cửa lại. Ngồi xuống mở ra cái túi, phát hiện bên trong là một linh thạch trung phẩm, còn có muốn cuốn sách nhỏ hiển nhiên là vừa mới viết ra.

-Tiểu Thất Đạo có thể chất rất tốt, tuy ta không biết vì sao ngươi ngăn cản hắn tu hành, nhưng hẳn là vì muốn bảo vệ nó. Nhưng ngươi có thể bảo vệ nó được bao lâu? Cả đời sao? Ta không dám nói cuốn sách mỏng này thích hợp với Tiểu Thất Đạo hay không, nhưng ít nhất có thể giúp thằng bé có đủ thực lực bảo vệ bản thân. Có những lúc, dù không để đứa trẻ nổi bật, thì nó vẫn gặp tai họa như thường. Cuốn sách có ghi một số thứ, nếu Tiểu Thất Đạo áp dụng nó, hy vọng có thể giúp hai người, coi như trả lại ân tình vì đã cho ta mượn một kiếm.

Diệp đại nương vừa mớ tờ thứ hai, nhìn một lát sắc mặt liền thay đổi. Đôi mắt nàng hiện lên vẻ sợ hãi khó nói thành lời, thật giống như trong sách có ghi lại điểm yếu của mình vậy.

-Vì sao ngươi lại có công pháp tu hành của Đại Hi?

Diệp đại nương lẩm bẩm, thanh âm hơi run, giống như có người vén lên cái rèm che trong lòng nàng, thấy được chỗ sâu trong lòng nàng.

-Rõ ràng ngươi chỉ là một đứa trẻ mồ côi trên phố Nam Sơn, vì sao lại biết thể chất của Tiểu Thất Đạo?

Nàng lại nắm chặt chuôi kiếm, sát ý ẩn hiện trong mắt.

-Có lẽ hắn không có ác ý!

Ngoài cửa vang lên tiếng một nam nhân, thanh âm trầm thấp, ôn nhu.

Két một tiếng, lúc cửa mở, Diệp đại nương mới giật mình nhớ tới mình quên cài then cửa. Vào cửa là một thư sinh áo vải tuổi chừng 30, khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng rất anh tuấn. Là kiểu anh tuấn lôi thôi nhếch nhách, râu mọc lởm chởm trên cằm nhưng không hề ảnh hưởng tới khí chất của hắn. Tuổi còn trẻ, nhưng giống như trải qua nhiều tang thương. Lúc hắn nhìn về phía Diệp đại nương, trong mắt có áy náy.

-Xin lỗi, đêm khuya quấy rầy.

Hắn xoay người đóng cửa lại, nhưng không tiếp tục đi về phía trước.

-Ta nói rồi, nơi này không chào đón ngươi.

Diệp đại nương lạnh lùng nói:

-Ta và Đạo nhi tới Huyễn Thế Trường Cư tị nạn, ngươi cũng đi theo, giống như âm hồn không tiêu tán vậy.

Thư sinh nói:

-Ta được cố nhân giao phó bảo vệ hai mẹ con ngươi. Ta biết ngươi có chút hiểu lầm với ta, nhưng hắn đã phó thác, ta không thể không làm được.

-Hiểu lầm?

Diệp đại nương nhấc trường kiếm lên, mũi kiếm lành lạnh:

-Ta tận mắt trông thấy ngươi đâm vào ngực hắn một đao, đấy là hiểu lầm sao?

Sắc mặt của thư sinh ảm đạm:

-Hắn một mình tới Nội Phủ, đau khổ mà hắn phải chịu đựng không phải là ngươi không biết. Ta giết hắn, là vì không muốn thấy hắn tiếp tục chịu đựng đau khổ. Chính ngươi cũng hiểu điều đó, nhưng ngươi hận ta, là vì ta đã kết thúc tính mạng của hắn. Ngươi vốn là một nữ nhân không giảng đạo lý, nhưng vì hắn chết, ngươi trở nên cố chấp. Ngươi cảm thấy, ta và hắn đều yêu ngươi, ta giết hắn là cố ý.

-Ngươi đi đi!

Thanh âm của Diệp đại nương run rẩy, tay cầm kiếm cũng run rẩy.

-Ta không đi.

Thư sinh vẫy tay một cái, cuốn sách mỏng trên bàn liền bay tới tay hắn. Hắn cúi đầu nhìn:

-Thiếu niên kia, hẳn là xảy ra biến cố gì đó, đã không còn là chính hắn. Nhưng bất kể thế nào, hắn không có ác ý với ngươi. Công pháp ghi trên cuốn sách này quả thực thích hợp với Tiểu Thất Đạo. Ta biết giờ ngươi giao toàn bộ sinh mạng vào Tiểu Thất Đạo, ngươi muốn bảo vệ nó, cho nên không cho nó tu hành.

-Nhưng suy nghĩ như vậy là không đúng. Vạn nhất ngươi gặp chuyện rủi ro gì, Tiểu Thất Đạo lại không biết tu hành, lúc đó phải làm sao?

Diệp đại nương cười lạnh:

-Không phải ngươi thề thốt, muốn bảo vệ bọn ta đó sao?

Thư sinh gật đầu:

-Nếu chết, ta sẽ chết trước ngươi. Cho nên nếu ngươi cũng chết, thì bên cạnh Tiểu Thất Đạo sẽ không còn ai nữa.

Diệp đại nương biến sắc, đánh rơi trường kiếm xuống đất.

Thư sinh tiếp tục nói:

-Thiếu niên tên An Tranh kia, hẳn là chuyển sinh. Người chuyển sinh này từng rất cường đại, bằng không đã không ghi ra được công pháp cao cấp như vậy. Ngươi nên trợ giúp hắn, bởi vì tương lai của hắn rất sáng sủa. Tìm một người bạn cho Tiểu Thất Đạo, chính là chỗ dựa lâu dài. Giúp Tiểu Thất Đạo có thêm người để tin tưởng.

Diệp đại nương hỏi:

-Vì sao ngươi không tự đi giúp hắn?

Thư sinh cười khổ:

-Ta là Mộc Trường Yên, là thành chủ Huyễn Thế Trường Cư, sớm muộn gì hắn cũng biết, cho nên nếu ta giúp hắn, hắn sẽ hoài nghi. Nhưng ngươi thì không giống, ngươi là mẹ của Tiểu Thất Đạo, ngươi tự mình giúp An Tranh, tương lai An Tranh sẽ giúp lại Tiểu Thất Đạo. Ta và ngươi không biết kẻ thù của chúng ta mạnh cỡ nào, có lẽ có một ngày nào đó hai ta đều sẽ chết, hơn nữa ngày đó không biết khi nào tới.

-Hai người tới Huyễn Thế Trường Cư tị nạn, cho nên ta cũng tới. Ta không tin tưởng người của nơi này, cho nên ta giết hết những kẻ có thể uy hiếp được mẹ con ngươi, trở thành thành chủ Huyễn Thế Trường Cư. Ta lại định lại quy củ cho tòa thành này, khiến người người đều sợ ta. Ta làm hết thảy, chính là muốn hai mẹ con an toàn hơn.

Bàn tay Diệp đại nương càng run hơn, đã không thể lên tiếng.

Mộc Trường Yên nói:

-Ta và hắn là huynh đệ, bọn ta đều yêu ngươi. Nhưng ngươi lại lựa chọn hắn, ta ghen ghét, phẫn nộ, nhưng hắn vẫn là huynh đệ của ta, ngươi vẫn là người mà ta yêu. Mặc kệ ngươi nghĩ ta như thế nào, ta đều cam tâm tình nguyện làm việc cho hai mẹ con ngươi.

Hắn trầm mặc một lúc rồi nói:

-Nếu như ngươi cho rằng ta nói có lý, vậy thì đi tìm An Tranh, giúp hắn tẩy tủy, sau đó đưa hắn và Tiểu Thất Đạo tới thư viện Huyễn Thế. Ta mở thư viện Huyễn Thế vốn là để dành cho Tiểu Thất Đạo, thằng bé có thể tới đó học bất kỳ lúc nào. Có An Tranh luôn bên cạnh bảo vệ thằng bé, cộng thêm ta, Tiểu Thất Đạo có thể lớn lên an toàn trong thư viện.

Mộc Trường Yên xoay người, lúc sắp rời khỏi cửa, nói;

-Ta và ngươi đều là những người không có tương lai, nhưng Tiểu Thất Đạo thì có. Cái cách ngươi đang bảo vệ thằng bé, kỳ thực là tư tâm của ngươi, không phải vì thằng bé, là vì chính ngươi.

Thân thể Diệp đại nương lung lay vài cái, vô lực ngồi xuống ghế.

-Chất độc trong cơ thể ta, ta còn có thể chịu đựng được mấy năm.

Ngữ khí của Mộc Trường Yên trở nên ôn hòa:

-Trong mấy năm này, ta sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ Tiểu Thất Đạo, truyền thụ bản lĩnh của cha nó cho nó.

Nói xong, hắn đẩy cửa rời đi, bóng lưng có vẻ cô đơn. Diệp đại nương chảy nước mắt đứng dậy như muốn bắt cái gì đó, nhưng bàn tay chỉ với được không khí.

Ngày đó hắn trúng độc rất nặng, nàng định rút độc cho hắn, nhưng hắn không đồng ý, bởi vì độc này không thể giải. Cuối cùng là Mộc Trường Yên tự rút độc, nhưng không rút hết, không ai biết chất độc sẽ phát tác lúc nào. Diệp đại nương khóc nức nở, ông trời quá bất công với nàng…Hai nam tử quan trọng nhất trong lòng nàng, một người chết, một người sắp chết.

Nàng quay đầu nhìn Tiểu Thất Đạo đang ngủ say.