Đại Thần Kiếm Khách

Chương 2: Âm hiểm

" Để xem ngươi chạy được bao xa"

Mục Thiên và hắc sĩ truy đuổi nhau đã qua hai khắc, tuy y đã thấm mệt nhưng hắc y vẫn không ngừng bám riết, y cố tìm cách cắt đuôi nhưng đều không hiệu quả. Chỉ một chốc sau, Mục Thiên đã thoát khỏi khu rừng, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt không còn hi vọng của y- phía trước là vách núi.

" Kha kha! Số ngươi đã tuyệt rồi Mục Thiên!" Hắc y cũng vừa chạy tới, thấy tràng cảnh này, hắn cười nói

" Ngoan ngoãn chịu chết đi" Hắc y đắc chí phi lại phía Mục Thiên

Mục Thiên lúc này như cá trên thớt, tuyệt vọng dâng trào, ngẩng đầu hét lớn rồi nhảy xuống vực sâu thăm thẳm:

" Ahhh! Đến cả ông trời cũng phụ ta! Graa..."

Hắc y hốt hoảng, chạy lại nhìn xuống vực:

" Vực sâu này cũng dài gần bảy trượng, ta xem ngươi sống thế nào! Haha!"

Bỗng từ phía khu rừng tiếp tục xuất hiện một người nữa. Hắc y xoay người lại, ôm quyền:

" Mục gia chủ.."

Mục Thiên lúc này đang rơi tự do giữa không trung, mắt đã ấn lệ:

" Chã lẽ ông trời sắp đặt số phận ta sẽ dừng tại đây. Chả lẽ thù giết phụ thân không thể báo. Không! Số phận ta ta tự biết cách sắp đặt, không cần ai can thiệp. Ta phải sống vì mối thù này."

Mục Thiên cố gắng vung tay sang hai bên tìm kiếm nguồn sống. Rơi càng ngày càng nhanh, hi vọng cậu càng yếu. Ngay lúc đó, tay cậu bỗng vớ được cây dây leo. Mắt y sáng lên, y cố giữ lấy dây leo sau đó y bắt đầu leo lên. Chỉ một chốc, y đã leo lên gần vách núi, tuy nhiên y bỗng nghe thấy có tiếng người. Y phát hiện đó là hắc y và một người nữa, ánh trăng vằng vặc chiếu lên khuôn mặt của vị khách bí ẩn. Mục Thiên hoảng hốt, đó không ai khác chính là chú của y, Mục gia chủ- Mục Lăng. Với cử chỉ cung kính của tên hắc y, y không thể ngờ rằng người đứng sau mọi việc chính là người chú của hắn. Mắt hắn tràn đầy sự căm phẫn. Hắc y sau khi ôm quyền liền phi thân rời đi. Mục Lăng âm hiểm nhìn xuống vách núi:

" Hừ! Mục Thiên ngươi không thể trách ta!"

Mục Lăng dùng một kiếm đâm vào vách, mốt kiếm khiến cho đất đá xung quanh lở rơi xuống. Sau đó Mục Lăng liền rời đi.

Mục Thiên sau khi Mục Lăng đi một lúc liền leo lên nhưng bỗng nhiên đất đá xng quanh hắn liền đổ sập xuống, dây leo cũng chính thế mà đứt. Y lại một lần nữa rơi xuống, y tuyệt vọng hét lớn:

" MỤC LĂNG...."

Một tháng sau

" Ahhhh" Một thân ảnh thiếu niên rách rưới đang bị một con Kim Giác đuổi theo một cách thảm hại. Khuôn mặt vị thiếu niên bị tóc che khuất nhưng chỉ cần nhìn kĩ thì đó chính là vị thiếu niên Mục Thiên.

" Đuổi gì đuổi lắm mày" Mục Thiên nhìn về phía con Kim Giác hung tợn đang chỉa chiếc sừng to lớn về phía mông mình. Bỗng Mục Thiên xoay người lại, Kim Giác cũng dừng lại khó hiểu. Mục Thiên lấy trong túi một viên đá bằng nắm tay ném về phía Kim Giác, nhưng viên đá lại lệch lên phía trên, con Kim Giác thấy thế liền dùng ánh mắt khinh thường nhìn Mục Thiên. Tuy nhiên viên đá lại trúng một viên đá lớn, viên đá lớn bị tác động lăn từ trên cao xuống, Kim Giác chưa kịp phòng bị đã bị viên đá đè lên đầu, đầu tuôn máu, sừng bị gãy bay về phía Mục Thiên. Y nhặt lên trên tay:

"Kha kha! Ngu nè mầy! Chơi tao à!"

Mục Thiên tiến về phía xác con Kim Giác,dùng sừng khoát nào lấy ra một viên tinh thú. Tinh thú- tồn tại trong tất cả các con linh thú ở đại lục, vì linh thú hấp thu nhiều linh lực thiên địa nên mới sản sinh ra. Luyện hóa tinh thú cũng bổ sung linh lực cho con người.

" Tinh thú Kim Giác! Haha" Nhìn viên tinh thú trên tay, Mục Thiên khoái chí.

" Ta ở đây cũng một tháng rồi! Cũng chẳng làm gì khác ngoài săn thú. Cứ thế này thì sao có thể báo thù."

" Trời tối rồi thôi về hang động cái đã" Nói xong, Mục Thiên liền vác xác con Kim Giác đi.

Trở lại một tháng trước khi Mục Thiên rơi xuống vực. Y lúc đó đã rất tuyệt vọng tuy nhiên trời không phụ người, y rơi vào một dòng sông, y bị cuốn theo dòng nước đến đây. Y bị ngất trong ba ngày, khi tỉnh lại đã ở trong hang động của một con sói. Mục Thiên đã phải quyết chiến với con sói. Rất may, con sói đã bị thương( đéo biết vì sao) nên Mục Thiên đã hạ gục nhanh chóng và chiếm cứ luôn hang động này. Trong một tháng này, Mục Thiên không biết bao nhiêu lần gần như chết đi sống lại nhưng y vẫn bám trụ được đến bây giờ. Vì y còn có sứ mạng quan trọng - BÁO THÙ.