Đại Thánh Truyện

Chương 66: Thuấn sát Long Môn

Sắc mặt Dương An Chi thay đổi, lão vậy mà không chút nào phát hiện Lý Thanh Sơn đến. Lý Thanh Sơn nhấc chân cất bước đã không chút nào còn thấy nặng nề, mà nhẹ nhàng mềm mại không một tiếng động như loài mèo vậy.

Các trưởng lão cùng với các đệ tử khác buồn bực, không biết đây là ai a! Dương Tuấn quát:

- Lý Thanh Sơn!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng đứng dậy rút kiếm, hò hét bàn tán xôn xao :

-Đệ tử thủ sơn làm ăn cái gì không biết?

-Làm sao mà ngươi tới được đây?

-Còn có ai! Tất cả đi ra cho ta!

-Các ngươi không cần biết ta như thế nào đến được đây, hôm nay cũng chỉ có một mình ta đến!

Lý Thanh Sơn nhìn quanh một lượt, thấy rất nhiều người mà mình không biết, nhân tiện nói:

-Hôm nay ta đến đây chỉ giết kẻ tội ác đầu đảng, những người còn lại có thể rời đi, thời gian là uống cạn một chén trà.

Hắn nghiêng người, tránh cửa điện phía sau ra nhưng đáp lại hắn lại là một mảnh rút kiếm xoàn xoạt, kiếm quang uy nghiêm đáng sợ lập lòe không ngừng.

Hình đường trưởng lão nói:

-Thực sự là Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi xông tới, đã thế còn dám một mình lẻn lên núi, chẳng nhẽ xem Long Môn phái ta dễ trêu chọc vậy sao?

Lão là người nắm giữ hình phạt, ở trong Long Môn phái cũng nổi danh lãnh khốc, nhìn Lý Thanh Sơn như là nhìn những đệ tử phạm tội trên tay lão.

- Giết hắn đi, hắn chính là kẻ thù lớn của Long Môn phái ta!

- Nếu không phải hắn thì Long Môn phái cũng không có ngày hôm nay, vậy mà hắn lại dám tới tận cửa.

- Không thể tha cho hắn, ta phải chém cụt tay chân của hắn.

Vốn là mọi người suýt chút nữa nội chiến, nhưng bởi vì “Kẻ cầm đầu” Lý Thanh Sơn xuất hiện mà lại đồng tâm hiệp lực, phải đem toàn bộ lửa giận trong lồng ngực trút lên người hắn, chỉ hận không thể mang ngàn đao phanh thây hắn, chém thành muôn mảnh.

Bọn chúng nghĩ rằng, Lý Thanh Sơn một mình đến đây chính là thịt đã trên thớt, mặc kệ cho bọn chúng xâu xé.

Chỉ có Dương An Chi không nói một lời, nắm thật chặt chuôi kiếm, cảm nhận sự biến hóa của Lý Thanh Sơn. Vốn dĩ Lý Thanh Sơn giống như một cây thiết bổng, tuy vừa nhanh vừa mạnh nhưng lại thiếu hụt biến hóa và mũi nhọn. Nhưng Lý Thanh Sơn bây giờ giống như mũi nhọn đã được mài, lộ ra cực kỳ sắc bén, làm cho người ta phải liếc mắt.

Sắc mặt Lý Thanh Sơn bình tĩnh nói:

-Long Môn phái chính là cái Hắc Phong trại tiếp theo!

Đồng thời trong lòng hắn sát cơ lộ ra, sát khí cả người phun trào, ép thẳng vào tất cả mọi người của Long Môn phái.

Sát khí thật nặng!

Tất cả mọi người đều lạnh cả tim, giống như nhiệt độ trong điện đột nhiên bị giảm vài lần. Dương Tuấn bị phế võ công càng là thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Nhân cơ hội này Lý Thanh Sơn xuất ra “Hổ Ma Dược Giản”, lao thẳng đến một tên Long Môn đệ tử gần hắn nhất. Khoảng cách mười mấy bước chỉ trong chớp mắt, một trảo “Hổ Ma Đào Tâm” chộp tới, giữa năm ngón tay mang theo tiếng không khí bị xé rách, chấn nhiếp tâm can kẻ khác.

Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức, tuyệt không ỷ vào ưu thế, nói nhảm với địch nhân.

Tên đệ tử kia không nghĩ tới Lý Thanh Sơn đột nhiên ra tay, trong lúc sợ hãi, một thân công lực đến một nửa cũng không sử dụng ra được, trơ mắt nhìn tay Lý Thanh Sơn vồ vào ngực, đem trái tim đẫm máu móc ra, tiện tay ném đi.

Tiểu An tiến lên cầm trái tim trong tay, hấp thu tâm huyết trong đó, từ khi Lý Thanh Sơn cho biết mình có thể khôi phục thân thể máu thịt, nó dùng thần thánh thái độ để tới làm chuyện này.

Hai ngọn lửa chớp động trong hốc mắt Tiểu An, nó nhìn mọi người bên trong cung điện, chỉ cần giết đám người này, mục tiêu của nó sẽ gần thêm một bước. Bất luận phải trả giá bao nhiêu, nó đều muốn lấy thân thể máu thịt xuất hiện trước mặt hắn.

Mọi người phía Long Môn phái, vốn là thời điểm Lý Thanh Sơn giết chết tên đệ tử kia đã phản ứng lại rồi nhưng đột nhiên khựng lại, sợ hãi nhìn một cảnh quỷ dị này. Dưới ánh nến chập chờn, một bộ khô lâu nâng trái tim người lên nuốt chửng, trong lòng họ chỉ hiện lên hai chữ:

-Yêu... Yêu ma!

Nếu Tiểu An đã không dùng năng lực ẩn nấp thì càng không cần phải ẩn giấu nữa. Lý Thanh Sơn rút ra tổ truyền bảo kiếm của Long Môn phái, Phi Long kiếm, cắm trên mặt đất:

-Từ lâu đã nghe danh kiếm thuật của Long Môn phái, Tiểu An, đến lãnh giáo một chút đi!

Tiểu An bỏ trái tim xuống, nắm lấy Phi Long kiếm. Thanh kiếm này đối với nó mà nói có chút quá to lớn nhưng nó nắm chặt chuôi kiếm, khí thế cả người biến đổi, chẳng khác nào một tuyệt thế kiếm khách. Mũi kiếm chỉ xéo, mỗi người Long Môn phái đều cảm giác mình đã bị bao phủ trong kiếm thế.

Sắc mặt trưởng lão Hình đường trắng bệch, cũng không còn tự tin như vừa rồi, thân là kiếm phái cho dù con người có như thế nào, đối với kiếm pháp vẫn là biết hàng đấy.

Người lưu lại kiếm thế cùng kiếm ý trên họa trục là có thể vẽ ra linh khí, ngay cả Thanh Ngưu cũng phải tán thưởng, cho dù Tiểu An chỉ lĩnh ngộ một phần kiếm pháp ở bên trong cũng vượt qua toàn bộ kiếm pháp của Long Môn môn phái hạng hai này.

Đá cẩm thạch dưới chân Lý Thanh Sơn bỗng nhiên vỡ vụn, thân hình của hắn đã biến mất tại chỗ, lại là một thức “Hổ Ma Dược Giản”, không thèm chú ý những người khác trong cung điện mà lao thẳng đến Long Môn phái chưởng môn Dương An.

Dương An Chi quát lớn một tiếng :

- Giết hắn đi!

Tiếng quát làm chấn tỉnh tất cả mọi người bên trong điện, bọn họ cũng là kiếm khách nhiều năm tập kiếm, cũng không thật sự sợ hãi. Biết đến trước mắt là thời điểm sống còn, hai mắt đỏ lên, dùng hết toàn lực, hơn mười đạo kiếm khí như cầu vồng đâm về phía người giữa không trung, khiến Lý Thanh Sơn không thể nào mượn lực.

Lý Thanh Sơn không tránh không né, thậm chí còn không thèm nhìn chút ít kiếm quang kia, con ngươi co lại thành mũi kim, thô bạo như dã thú nhìn chằm chằm Dương An Chi.

Kiếm Dương An Chi rốt cuộc cũng ra khỏi vỏ, không ngờ lại là một thanh bảo kiếm lóe ra linh quang, tuy rằng hơi kém so với Phi Long kiếm nhưng cũng có khả năng cắt kim đoạn ngọc. Thanh kiếm biến ảo ra bảy tầng kiếm ảnh, kéo ra bảy đóa kiếm hoa đánh về phía Lý Thanh Sơn. Cho dù kiếm khác đâm thì Lý Thanh Sơn cũng mặc kệ nhưng thanh kiếm này nhất định có thể lấy được tính mạng Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn đang muốn ra tay thì bỗng nhiên Tiểu An từ phía dưới lướt tới, Phi Long kiếm đồng dạng cũng biến ảo thành bảy tầng kiếm ảnh, kéo ra bảy đóa kiếm hoa, cùng đụng với kiếm Dương An phát ra liên tiếp tiếng “keng keng”.

Ở phía sau Tiểu An, một đám trưởng lão cùng đệ tử Long Môn cứng đờ như điêu khắc, duy trì động tác đâm về phía Lý Thanh Sơn, vết thương khủng bố ở cổ, ngực, mi, tâm của bọ họ đồng thời phun mạnh máu tươi, ngã trên mặt đất.

Trong nháy mắt Lý Thanh Sơn ra tay, Tiểu An cầm Phi Long kiếm cũng đồng thời ra tay, phóng nhanh sát mặt đất xuyên qua đại điện. Thừa dịp tất cả mọi người đều dốc sức công kích Lý Thanh Sơn lộ ra kẽ hở, thuấn sát toàn bộ trưởng lão cùng đệ tử, sau đó lại đối đầu với kiếm của Dương An Chi.

Nó không phải tiểu hài tử mà là ma tu tu luyện thần thông ma đạo, Phi Long kiếm cũng không phải là đồ chơi mà là hung khí có thể lấy mạng người.

Lúc Chu Nhan Bạch Cốt Đạo của Tiểu An sơ thành, Lý Thanh Sơn nói đại khái một mình nó có thể san bằng cả Hắc Phong trại, mà khi nó lĩnh ngộ kiếm pháp trên linh khí, sử dụng lợi khí Phi Long kiếm thì mạnh đến mức đồ nào, ngày hôm nay hắn mới nhìn thấy

-Tiểu quỷ này!

Mà vũ lực của hai người, dần dần cũng vượt qua cảnh giới cao thủ nhị lưu. Trong giang hồ, tại tuyệt đối vũ lực áp chế, số lượng có nhiều đi nữa thì cũng không dùng được.

“Choeng” một tiếng, bảo kiếm bị hất bay lên, ghim thẳng tại trên xà ngang đại điện. Dương An Chi bưng lấy miệng bị nứt ra nhanh chóng thối lui, sắc mặt tái nhợt không có một điểm hồng hào, đồng thời cũng không còn uy phong của chưởng môn một phái:

-Ngươi là thứ gì?

Sức mạnh của Tiểu An, kẻ như lão sao lại có thể so sánh.