Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 60: Gieo nhân nào, gặt quả nấy

Từ thuở sơ khai, vũ trụ vốn là một khối hỗn độn, trôi dạt vô định.

Sau đó, hai yếu tố âm - dương xuất hiện, cùng với chuyển động càn khôn tạo ra ngũ hành, khởi nguồn của vạn vật trên đời. Âm dương vận hành theo nguyên lý: âm thu hút dương, dương thu hút âm, âm đẩy âm, dương đẩy dương, trong âm có dương, trong dương có âm, cực âm sinh dương, cực dương sinh âm.

Đối với con người, nam giới là dương, nữ giới là âm, thể xác con người là dương, tâm hồn là âm, nam giới thường là những người mạnh mẽ, còn nữ giới là những người mềm yếu hơn, tuy nhiên, không phải nam giới lúc nào cũng có thể giữ vững sự mạnh mẽ của mình và nữ giới cũng sẽ có lúc là những người không hề yếu đuối như vẻ ngoài.

Một mặt coi nam nữ tương hành giống như trời đất tương sinh, độc dương không sinh, độc âm không thành, mặt khác coi hoạt động luyến ái như một thứ đạo mà con người phải tu luyện, người mất đạo thì sẽ chết non chết yểu. Mà âm dương giao hợp chính là đạo của trời đất.

Tu luyện chia thành muôn vàn đường lối, nhưng tựu chung lại, mục đích cuối cùng chẳng phải chính là truy cầu đại đạo, thoát khỏi vòng sinh tử luân hồi đó sao?

Do đó, trong khía cạnh này ngay cả Thánh Viện cũng không hề can thiệp vào. Chỉ cần hai bên đồng ý, liền có thể tự do luyến ái, yêu đương.

Đặc biệt, giữa nam và nữ còn có thể tiến hành các pháp môn song tu, cực kỳ lợi ích trong việc thúc đẩy tu vi cảnh giới.

Có điều…

Tại một góc nhỏ nằm trong Thánh Viện, ngay dưới gốc đa cổ hiện lên thân ảnh quen thuộc của Phạm Văn Long.

Ban đầu, hắn yên ổn ngồi nhà tu luyện, bất quá đến nửa đêm, bỗng nhiên trong phòng Đức Hùng vang lên những tràng âm thanh lạ thường, những tiếng thở hổn hển, rên rỉ suýt xoa... Dù rằng cường độ dao động rất nhỏ nhưng mà Phạm Văn Long thính giác cực tốt nên căn bản nghe rõ mồn một. Cái kiểu “song tu” cơ hồ tra tấn bằng âm thanh như thế so với nỗi đau xác thịt đang giày vò còn thống khổ hơn gấp vạn lần.

Phạm Văn Long là một thanh niên đang trong độ tuổi sung mãn, cũng từng nếm trải qua tư vị hoan ái cùng với Lý Tiên Dung, thế nên đứng trước sự tập kích bất ngờ này sao đủ khả năng chống đỡ. Trong lòng mắng to: “Cái tên phóng đãng đáng đánh, ngay cả thương binh như ta cũng không chịu buông tha.” Cuối cùng, đành cắn răng nén đau bỏ ra ngoài.

Lúc này trên tay Phạm Văn Long cầm chiếc bình chứa Hoàn Hồn Đan. Khuôn mặt trầm ngâm, ánh mắt ẩn hiện vẻ nghi hoặc, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì?

Qua một đoạn thời gian, Phạm Văn Long liền mở nắp bình đổ ra một viên đan dược màu đen ném thẳng vào miệng.

Hoàn Hồn Đan quả nhiên không hổ danh linh đan cao cấp, vừa chạm đến đầu lưỡi bỗng tan thành bột phấn, đồng thời xộc lên một hương thơm nồng đượm. Chỉ nháy mắt, Phạm Văn Long thấy toàn thân thư thái, sự đau đớn dường như thuyên giảm rất nhiều.

Ngay sau đó, một lượng linh khí cực tinh thuần cuồn cuộn chảy trước cửa ngõ đan điền, Phạm Văn Long không dám chậm trễ, vội vàng thúc ép chúng di chuyển theo quỹ đạo của Đại Việt Linh Quyết.

Tiết trời se se lạnh, nhưng Phạm Văn Long cảm thụ toàn thân nóng bừng. Hệ thống kinh mạch bị tàn phá nặng nề nên tốc độ hoàn thành một chu kỳ Đại Việt Linh Quyết diễn ra vô cùng chậm chạp.

Màn đêm lặng lẽ trôi…

Đằng đông, một vầng hào quang ấm áp từ từ nhô lên, tỏa ánh sáng chan hòa lên vạn vật. Dưới mặt đất, Phạm Văn Long vẫn ngồi bất động, mặc cho những tia nắng sớm soi rọi vào thân mình.

Qua một đêm, các vết thương bên ngoài da thịt dưới sự săn sóc ân cần của Bạch Mai nhẫn dần dần lành lặn trở lại. Bên cạnh đó, nhờ công dụng thần kỳ của Hoàn Hồn Đan, thân thể hiện đã không còn dấu hiệu đau nhức nữa. Bất quá riêng hao tổn về tinh huyết và gân cốt nhất thời không cách nào bù đắp được, vẫn cần có thêm thời gian dài hơn.

Rất lâu sau, đôi mắt Phạm Văn Long mới hé mở. Đúng lúc đó, thanh âm của lão Kim chợt vang lên trong đầu:

- Nhóc con, tình huống bên trong cơ thể thế nào rồi?

Phạm Văn Long không chút chậm trễ, đáp:

- Thưa sư phụ con vẫn ổn, thương thế không còn quá nguy hiểm nữa. Chắc chỉ vài ba hôm sẽ khỏe lại thôi, người đừng lo.

Nghe câu trả lời lấp lửng của hắn, lão Kim tỏ vẻ không vui, nghiêm giọng nói:

- Hừm!!! Ngươi còn dám che mắt cả ta? Đẩu Chuyển Tinh Di tuy cứu ngươi một mạng nhưng chắc chắn cơ thể cũng bị phản phệ cực nặng. May mà có Bạch Mai nhẫn tự thân hộ chủ, nếu không đã sớm về giời đoàn tụ cùng ông bà ông vải rồi, nào còn yên ổn ngồi đây? Ngươi thật đúng là nghé con không sợ cọp, mới có chút thành tựu liền nghĩ rằng đã mạnh lắm sao? Ngu xuẩn đến mức tự đâm đầu vào con đường chết. Chẳng lẽ cảm thấy chán sống rồi hả?

Bỗng nhiên bị lão Kim thẳng thừng giáo huấn một thôi một hồi, Phạm Văn Long hổ thẹn, đáp:

- Sư phụ! Con đã khiến người lo lắng rồi. Từ nay về sau con sẽ không dám hành động tùy tiện như vậy nữa.

Lão Kim biết lần này hắn đã chịu không ít đau khổ, không nỡ la mắng thêm, mới dịu giọng bảo:

- Ta biết trong lòng con đang suy nghĩ gì. Nhưng hiện tại khoảng cách giữa con và thằng nhãi ranh Trần Công Minh còn xa lắm, lo tập trung tĩnh dưỡng cho khỏe đi.

Nghe lão Kim căn dặn, Phạm Văn Long khẽ thở dài: “Trần Công Minh quả nhiên thực lực cường đại, nhất thời ta không thể sánh bằng. Một đòn hắn tùy tiện đánh ra, kể cả bản thân ta ở trong trạng thái đỉnh phong nếu không thi triển Đẩu Chuyển Tinh Di cũng khó lòng chống đỡ nổi. Chưa kể đến việc Trần Công Minh đã bước một chân vào cảnh giới Linh cấp, nhất định vẫn còn ẩn giấu rất nhiều thủ đoạn lợi hại khác.”

Trò chuyện thêm một lát, bỗng Phạm Văn Long nhớ đến chuyện liên quan đến Lê Châu trưởng lão, vội vàng truyền âm trao đổi với sư phụ.

Lão Kim nhãn quan sắc bén, phân tích một chút liền đưa ra nhận định:

- Nếu ta đoán không nhầm, nhiều khả năng có liên quan đến Thủy linh mạch hoàn mỹ mà con đang sở hữu. Tuy chưa biết họa phúc thế nào nhưng lòng người khó đoán, con vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Trên người Phạm Văn Long ngoài Bạch Mai nhẫn thần bí, hiển nhiên chẳng còn có thứ đồ nào đủ khả năng thu hút sự chú ý của một tồn tại Thánh cấp cường giả. Đương nhiên, nếu nguyên nhân nằm ở Bạch Mai nhẫn thì Lê Châu nào cần tốn hao tâm sức như vậy, trực tiếp xuống tay cướp đoạt chẳng phải xong chuyện rồi sao? Chính vì thế, khả năng cao nhất dẫn đến thái độ khác lạ của Lê Châu trưởng lão chỉ có một, chính là Thủy linh mạch hoàn mỹ nằm trong cơ thể Phạm Văn Long.

Phạm Văn Long nào phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút liền hiểu ngay, trong lòng nhẹ nhõm ít nhiều, không còn quá lo lắng nữa. Dựa vào hành vi biểu hiện bên ngoài, phỏng chừng đối phương cũng chẳng phải hạng người gian ác, độc địa. Chỉ là, Phạm Văn Long không hoàn toàn tin tưởng vào điều đó, dù sao những bài học ngày trước vẫn còn ám ảnh sâu sắc trong đầu.

Nhìn sắc trời đã sáng, Phạm Văn Long cựa mình đứng dậy. Đang định cất bước bỗng thấy bộ dáng hớt hải của Đức Hùng từ xa chạy đến.

- Sao ngươi không chịu ngồi yên một chỗ mà còn mò ra đây làm gì hả?

Vừa đến nơi, Đức Hùng đã bực bội vặn hỏi. Phạm Văn Long có khổ mà không nói được, đành cười trừ bảo:

- Ta cảm thấy trong nhà bí bách quá nên ra đây cho thoáng một chút.

Đức Hùng nào biết được nguyên nhân chính do bản thân gây nên, bỗng cười ha hả bảo:

- Há há… Ta mới nhận được một tin tức cực kỳ quan trọng từ Đỗ Quan. Ngươi mau đoán thử xem?

Phạm Văn Long giật mình bảo:

- Liên quan đến Lê Châu trưởng lão?

Đức Hùng trố mắt nhìn hắn, nhe răng cười nói:

- Tất nhiên là có liên quan đến lão nhân gia người rồi. Hắc hắc…

Thấy Đức Hùng cứ úp úp, mở mở, Phạm Văn Long càng nghe càng bực, muốn đá vào mông hắn một cái. Nhìn vẻ mặt ngố tầu đó, Đức Hùng không nhịn được liền phun ra:

- Hôm qua, lúc Đỗ Quan và Tập Bình mang Hoàn Hồn Đan đến, ta chợt nhớ ra chuyện cái tên Bảo Tùng khốn kiếp kia, nên muốn nhờ bọn họ dò hỏi thông tin về hắn. Vừa nghe nhắc đến chuyện tìm người, bọn họ liền vỗ ngực cam đoan, đảm bảo nhất định trong vài ngày sẽ tìm ra. Không ngờ mới qua một đêm đã có kết quả. Xem ra, hai gã này làm việc rất sốt sắng đó, ha ha…

Nghe đến cái tên Bảo Tùng, đôi mắt Phạm Văn Long bất chợt lóe lên hai luồng lệ mang. Đức Hùng không chú ý, vẫn hăng say kể tiếp:

- Bảo Tùng vốn là học viên vào trước chúng ta hai năm, hiện đang ở một nơi gọi là Hà Nam Ký Túc. Khoảng mười ngày trước, ấn ký mà hắn lưu lại tại thủ vệ truyền tống trận đột nhiên biến mất. Đồng nghĩa với việc hắn đã bỏ mạng trong cấm địa rồi, haha…

- Cái gì???

Phạm Văn Long giật nảy mình, vội hỏi lại ngay:

- Chuyện này chắc chắn chứ??

Hơi ngập ngừng đôi chút, song Đức Hùng vẫn gật đầu khẳng định:

- Ta nghĩ hai tên Đỗ Quan, Tập Bình không lý gì phải đi lừa gạt chúng ta đâu. Chắc là cái tên Bảo Tùng chó má đó bị đám linh thú xơi tái rồi.

Phạm Văn Long chau mày phân tích. Trong tay Bảo Tùng còn giữ chiếc vòng pháp khí phòng ngự, đâu dễ dàng táng mạng dưới nanh vuốt của linh thú được. Hơn nữa, bản lĩnh của hắn cũng không nhỏ, dù đánh không lại vẫn có thể trốn chạy cơ mà?

Bỗng trong lòng Phạm Văn Long đánh thót một cái: “Không lẽ…?”

Còn có một khả năng nữa, đó chính là bị kẻ khác xuống tay sát hại, giết người cướp tài sản.

Trên thực tế, những gì Phạm Văn Long đang suy đoán hoàn toàn không sai. Ngày ấy, sau khi xuống tay với Phạm Văn Long, bởi có bảo vật hộ thân nên Bảo Tùng thay đổi kế hoạch, quyết định tiếp tục ở trong Tây Nguyên cấm địa thêm một đoạn thời gian. Sau đó, trong một lần hạ sát linh thú, Bảo Tùng vô tình để lộ ra bộ pháp khí hộ thân. Cuối cùng bị một kẻ lạ mặt ám sát. Kết cục này, cũng bởi do hắn tự tay gieo nhân gặt quả mà thôi, không thể oán trách ai được.

Tuy căm hận Bảo Tùng đến thấu xương, nhưng dù sao người cũng đã chết rồi, ân oán trên đời tựa hồ làn khói mỏng bay về cõi hư vô. Có điều, Phạm Văn Long quan tâm nhất chính là chiếc vòng tay của Lý Tiên Dung. Đáy bể mò kim, biết đi đâu mà tìm lại đây?

Nhìn vẻ bần thần của Phạm Văn Long, Đức Hùng còn cho rằng thương thế tái phát, vội khoát tay bảo:

- Tiểu Mai mới nấu chút điểm tâm sáng, chúng ta trở về thôi nào.

Phạm Văn Long nào còn tâm trạng, nhưng thấy bộ dáng tươi cười của hảo huynh đệ, đành gượng cười sóng vai Đức Hùng bước đi.