Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 47: Ngươi hãy thử thích ta

Thẩm Thanh Huyền lại nghĩ sang một kiểu khác, y quay đầu nhìn Cố Kiến Thâm: “Có phải bây giờ ngươi không thích ta?” Cho nên mới yêu cầu hắn lại thích y.

Lời này rõ là đang nghiêm túc nghiên cứu nhiệm vụ, song không hiểu sao Cố Kiến Thâm lại nghe ra ý làm nũng trong đó —— hắn cũng biết cách quăng đường cho mình lắm.

Cố Kiến Thâm ôm Thẩm Thanh Huyền, cười nói: “Thích mà, thích ngươi lắm ý.”

Thẩm Thanh Huyền hí hửng trong lòng rồi lại thấy giận hừng hực …

“Vậy phải làm sao bây giờ? Lẽ nào thật sự phải làm ngươi ghét ta?” Y nhìn Cố Kiến Thâm hỏi: “Ta phải làm gì mới khiến ngươi ghét đây?”

Cố Kiến Thâm mỉm cười: “Không có đâu.”

Vừa nói xong, Thẩm Thanh Huyền liền vả vô mặt hắn: “Chẳng hạn như ta kết làm đạo lữ với người khác?”

Cố Kiến Thâm: “…”

Sau một lúc lâu, hắn dùng sức ôm y, thâm trầm nói: “Vậy đời này ngươi đừng hòng phi thăng.”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Hình như vừa nói lời không nên nói.

Cố Kiến Thâm cũng chỉ giận một lúc rồi thôi, đảo mắt liền dỗ dành y: “Nhiệm vụ này vẫn có thể làm.”

Thẩm Thanh Huyền vội vã nhìn về phía hắn: “Làm thế nào?”

Cố Kiến Thâm nói: “Đến nhân gian tìm một cơ thể, ta niêm phong ký ức của mình là có thể lần nữa thích ngươi.”

Có lý! Thẩm Thanh Huyền lập tức mừng tít mắt: “Bệ hạ thật là lợi hại!”

Hắn càng muốn nghe y nói câu này trên giường cơ, ngặt nỗi trước mắt vẫn phải đi từ từ, cho Thẩm Thanh Huyền cơ hội hiểu rõ thế nào mới là thích.

Thẩm Thanh Huyền ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Ngươi thật sự muốn phong tỏa ký ức sao?”

Đây cũng không phải chuyện nhỏ, bọn họ xuống phàm thế một chuyến rất đơn giản, mấy chục năm chẳng qua cũng chỉ trong thoáng chốc, nhưng phong tỏa ký ức thì lại khác.

Thời điểm đó tâm tình hoàn toàn là người phàm, lại không có tâm pháp tu hành, ai biết sẽ gặp phải chuyện gì?

Tuy không phải rơi vào luân hồi, chết rồi cũng sẽ trở lại giới tu chân, sau khi về thậm chí có thể chọn vứt bỏ đoạn ký ức này, nhưng vẫn sẽ rất khó dứt bỏ đúng không?

So ra thì nó giống như một vở kịch vậy, ngồi bên dưới xem, dù trên sân khấu trình diễn vui buồn hợp tan cũng chỉ cảm thấy thoáng trong chớp mắt, đảo mắt liền quên; nhưng nếu diễn thành thật, chìm đắm trong đó, trải nghiệm những thăng trầm cùng vui sướng, dù sau đó biết đây là diễn, chỉ sợ cũng sẽ khó mà dứt ra khỏi đó.

Cố Kiến Thâm nói: “Không phải còn có ngươi ư? Không sao đâu.”

Thẩm Thanh Huyền không nhịn được nói: “Ngươi tin ta?”

Cố Kiến Thâm nở nụ cười, xấu xa xoa bóp eo y: “Ta đương nhiên tin ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền bị nhột bên hông, nhưng y không để ý, y càng tò mò suy nghĩ của Cố Kiến Thâm: “Nếu … ta nhân lúc ngươi không còn ký ức …”

Môi mỏng Cố Kiến Thâm khẽ nhếch, ám muội mà tiếp lời y: “… Quyến rũ ta giao hoan với ngươi?”

Thẩm Thanh Huyền ngay thẳng nói: “Đúng.”

“Vậy càng tốt,” Cố Kiến Thâm rất hào phóng nói, “Bốn nhiệm vụ trước đó đều có thể hoàn thành.”

Thẩm Thanh Huyền mở to mắt: “Vậy chẳng phải người sẽ tổn thất một ngàn năm tu vi?”

Cố Kiến Thâm nói: “Không sao, chỉ cần ngươi có thể thành công.”

Thẩm Thanh Huyền rất không phục: “Ngươi không có ký ức, ta còn không thành công sao?”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Thử xem thôi mà.”

Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngợi một lúc, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ bắt ngươi nằm dưới.”

Cố Kiến Thâm vô cùng sảng khoái: “Có thể, ngươi có ký ức, ngươi muốn thế nào thì làm thế đó.” Chỉ cần có thể thành công.

Thấy hắn bình tĩnh như thế, Thẩm Thanh Huyền nhất thời cảm thấy cái đầu toàn ý nghĩ biến thái của mình thua kém cực kỳ, y lại nói: “Yên tâm đi, đến thế gian chủ yếu vì để ngươi thích ta lần nữa, nhiệm vụ khác chờ trở về rồi hẵng nói.”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta không ngại.”

Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện để ta nằm trên!”

Trong mắt Cố Kiến Thâm toàn là ý cười ấm áp: “Ngươi nói là ngươi sẽ thử thích ta?”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Chỗ tranh chấp trong vấn đề này của hai người vẫn là: nếu Thẩm Thanh Huyền thích Cố Kiến Thâm, vậy Cố Kiến Thâm sẽ theo y, muốn làm gì thì làm; nếu Thẩm Thanh Huyền không thích Cố Kiến Thâm, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, vậy cứ thành thật mà nằm dưới.

Bây giờ Thẩm Thanh Huyền nói muốn khiến Cố Kiến Thâm cam tâm tình nguyện nằm dưới, dường như đang biến tướng nói sẽ cố gắng thích Cố Kiến Thâm …

Nhất thời Thẩm Thanh Huyền cảm thấy mất tự nhiên, y giãy khỏi ngực hắn nói: “Lạnh chết rồi, về phòng thôi.”

Y quay người về Càn Thính Điện, băng tuyết phía sau tan rã theo từng bước chân y.

Cố Kiến Thâm đứng tại chỗ, thấy một màn làm người cảnh đẹp ý vui như thế.

Đông đi xuân tới, cánh hoa hé mở, nhưng lại không đẹp bằng một nụ cười khẽ thanh khiết của người trước mắt.

Rốt cục cũng dỗ được người vui, Cố Kiến Thâm nhanh chân đi theo.

Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền không tệ, cầm lá trà mình thích nhất, Cố Kiến Thâm không để y tự mình làm, nhận lấy pha trà cho y.

Thẩm Thanh Huyền khẽ nhấp một hơi, thở dài nói: “Tay nghề Bệ hạ thật tốt.”

Cố Kiến Thâm nhìn y thầm nghĩ: Thực sự thua trong tay ngươi mà.

Hai người hàn huyên một hồi, lại cẩn thận thương lượng với nhau.

Cố Kiến Thâm nhắc nhở y: “Có thể lần này ngươi không gặp được người nhà như Thẩm gia đâu.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta rõ.”

Cố Kiến Thâm lại nói: “Ngọc châu hẳn sẽ tìm cho ngươi thể xác có quan hệ gần gũi với ta, lúc đó ngươi chỉ cần tìm ta từ người bên cạnh là được.”

Thẩm Thanh Huyền gật đầu đáp: “Lần này ta sẽ chủ động tìm ngươi.”

Lại suy nghĩ một lúc, Cố Kiến Thâm nói: “Ngọc châu sẽ tận sức tìm cho ngươi thân thể có thân phận hiển hách, như thế ngươi làm việc cũng có thể tiện hơn.”

Thẩm Thanh Huyền đáp lại: “Được.”

Trên cơ bản những gì cần nói đều đã nói, những thứ khác phải tùy duyên, sau khi linh hồn rời cơ thể bọn họ cũng chỉ có thể dựa theo chỉ dẫn của ngọc châu tiến vào xác phàm.

Trước khi đi, Cố Kiến Thâm nhìn y nói: “Ta sẽ chờ để thích ngươi thêm lần nữa.”

Thẩm Thanh Huyền tự tin tràn đầy: “Nhất định không thành vấn đề!”

Lừa một Cố Kiến Thâm không còn ký ức, nhất định đơn giản vô cùng!

Nghĩ thế, Thẩm Thanh Huyền rất nhanh sẽ phát hiện ra tên khốn Cố Kiến Thâm đào cho y một cái hố thiệt sâu!

Y vừa tỉnh lại ở nhân gian liền nghe tiếng bàn luận xôn xao ở phía sau.

“Sao quốc sư đại nhân còn chưa tỉnh?”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Có thể có chuyện gì? Tám phần mười là không muốn tới đài xem sao, nằm ra đó ăn vạ thì có.”

“Nói mới nhớ, từ khi tiên hoàng đi, quốc sư của chúng ta ngày càng vô dụng …”

“Ngươi nhỏ giọng chút được không, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, mặc dù vô dụng cũng không phải do chúng ta nói.”

Giọng đám người ấy nói chuyện rất nhỏ, người bình thường nhất định không nghe thấy, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại nghe rõ ràng.

Nói tới cũng thú vị, thể xác này của y có chút tư chất, tuy quá kém, kém cực kỳ, ngay cả một phần mười đệ tử ký danh ở Tử Ngọ Quan cũng không bằng.

Nhưng so với người phàm thì mạnh hơn một ít, tốt xấu gì cũng có linh điền cỡ hạt vừng. Mà linh điền có nhỏ hơn đi chăng nữa cũng hầu như không có ai mạnh hơn.

Thẩm tiểu thư lần trước là người hoàn toàn bình thường, Thẩm Thanh Huyền cố gắng hấp thu linh khí, cuối cùng cũng chỉ khiến chúng nó lưu chuyển ngắn ngủi trong kinh mạch, miễn cưỡng cải thiện được thể chất, những việc khác vẫn rất khó mà làm.

Bây giờ có linh điền, tuy không thể mở rộng từng bước, nhưng dù sao vẫn có thể chứa đựng một ít, dùng được vài pháp thuật ra hình ra dạng.

Thẩm Thanh Huyền không vội vã dậy, y cẩn thận nghe cho hết lời họ nói.

Phàm thế tuy rộng nhưng phiền phức, nhìn từ xa không chỉ có mỗi một Lương quốc. Phàm là người có năng lực thấp, nếu không cách nào vượt qua được núi to hoặc biển sâu, vậy thì tự hình thành một quốc gia, có văn hóa một phương.

Lần này họ giáng xuống một nơi tên là Vệ quốc, hình như cơ thể này của Thẩm Thanh Huyền là quốc sư của nước.

Nghe có vẻ thân phận không thấp, cũng từng là nhân vật trên vạn người dưới một người, chẳng qua sau khi quân chủ hắn hầu hạ qua đời, dường như ngày càng chán chường, thanh uy giảm sút, hiện giờ thế lực không còn được như trước.

Nhắc tới cũng nên như vậy …

Cái nghề quốc sư này, Thẩm Thanh Huyền có biết tới.

Đế vương nhất gian thích nhất là truy tìm con đường trường sinh bất lão, gặp người hơi thông linh khí thì có thể đơn giản lên làm đại sư, được cúng bái như thần, chỉ cầu có thể luyện ra tiên đan bất tử.

Nhưng tiên đan bất tử sao mà luyện ra được? Cái gọi là trường sinh thì phải dốc lòng tu hành, nâng dần cảnh giới, tuổi thọ mới không ngừng kéo dài, nhưng dù là Thẩm Thanh Huyền hiện giờ cũng không dám nói trường sinh.

Một kẻ phàm bình thường sao có khả năng luyện ra loại đan dược này?

Luyện không được còn chưa tính, “vị khách” duy nhất cũng đã chết, quốc sư này không bị người ném đi chôn cũng đã rất may mắn rồi.

Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngợi, cảm thấy thân phận này rất thích hợp với y, thân là tu sĩ, làm quốc sư là hợp tình hợp lý.

Chỉ có điều y phải phấn chấn lên, một lần nữa làm cho mình đứng vững gót chân.

Cũng không biết Cố Kiến Thâm ở đâu nữa? Nhưng không gấp, trước tiên y tạo căn cơ thật vững, mới có thời gian rảnh đi yêu đương.

Thẩm Thanh Huyền rời giường, cao giọng: “Người đến.”

Những hạ nhân đang nhàn hạ nói chuyện kia vội vã tiến vào, hầu hạ y thay y phục.

Trở về xác phàm, Thẩm Thanh Huyền vẫn còn thích ứng được, ăn mặc ngủ nghỉ, tuy rườm rà nhưng thú vị vô cùng, thời gian bất tri bất giác trôi qua.

Một thị đồng tên Văn Phi nói: “Đại nhân, nên lên đài xem sao rồi.”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ừm.”

Văn Phi lại hỏi y: “Muốn ngồi kiệu liễn không?”

Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn: “Bằng không thì sao?”

Văn Phi lập tức cúi đầu nói: “Thuộc hạ đi an bài.”

Thật ra hắn hỏi như thế đã nói rõ cái chữ hữu duyên trong này, Thẩm Thanh Huyền cẩn thận ngẫm lại, chắc là lão hoàng đế chết rồi, bây giờ y không còn chỗ dựa, Văn Phi này đang nhắc nhở y khiêm tốn chút.

Thế nhưng Thẩm Thanh Huyền thực sự không có gì để khiêm tốn.

Y thu thập thỏa đáng, thấy kiệu liễn bên ngoài mới hiểu tại sao phải đặc biệt hỏi câu kia.

Dùng mắt người phàm để nhìn, kiệu liễn này thực sự xa hoa quá thể.

Tơ lụa trắng loáng bao quanh, tay cầm bằng mỹ ngọc tinh xảo, người nhấc liễn đều là thiếu niên áo trắng, mỗi người đều tuấn tú tinh tế, quả thực là tiên khí trôi nổi.

Thẩm Thanh Huyền hơi ghét bỏ, nhưng đã gọi tới đây rồi, vẫn phải ngồi lên vậy, chứ bảo y đến đài xem sao y cũng không biết đường.

Ngồi trên kiệu liễn, đoạn đường này có thể nói là rêu rao khắp nơi.

Ngoại hình thịt thai này của y trông rất đẹp, vốn là dáng vẻ có hơi hướng tiên nhân, bây giờ “tiên nhân” thật vào ở lại càng thêm tiên.

Cái kiểu này Thẩm Thanh Huyền quá quen rồi, hơi dùng bản sắc để diễn liền làm một đám người xem ngây dại.

Thẩm Thanh Huyền lại chộn rộn hết sức, y nhìn chung quanh, nghiêm túc tìm kiếm hình bóng Cố Kiến Thâm.

Tên này … sẽ không đi làm hải tặc gì chứ?

Nếu làm hải tặc thật thì cũng tốt, y lập tức vứt cái chức quốc sư này, cùng hắn lang bạt khắp chân trời.

Thẩm Thanh Huyền nghĩ thì hay lắm, nhưng đáng tiếc hiện thực luôn rất “tàn khốc”.

Y tập trung linh khí vào lỗ tai, để mình nghe rõ những nơi xa hơn, chỉ tiếc y không nghe thấy giọng Cố Kiến Thâm, ngược lại nghe được rất nhiều lời đàm tiếu.

“Tần Thanh thật đúng là to gan! Vậy mà còn dám kiêu ngạo cỡ đó!”

“Hắn tưởng tiên hoàng còn sống ư? Dám ngồi ngọc liễn tiên hạc này!”

“Ta thấy chắc hắn muốn nở mày nở mặt lần cuối đó mà?”

“Hôm nay tới đài xem sao, nếu hắn lại không cầu được mưa, chỉ sợ phải …”

“Sớm nên chết đi, tên thần côn này vốn không có bản lĩnh, ỷ vào mỹ mạo và một cái miệng, yêu ngôn hoặc chúng, hãm hại lừa bịp!”

“Đúng đó, nếu có bản lĩnh thật thì sao tiên hoàng đã tráng niên qua đời?”

“Trường sinh bất lão ở đâu ra! Coi chừng bỏ độc kê đơn thì có!”

“Còn chưa biết xảy ra chuyện gì đâu … Hắn còn đẹp hơn cả nữ tử, tiên hoàng lại thiên vị hắn như thế …”

Nghe đến đó, Thẩm Thanh Huyền không khỏi ghê tởm, thể xác này không làm việc dơ bẩn gì chứ? Việc ngầm xấu xa của người phàm y vẫn biết được ít nhiều, vì quyền thế, nịnh nọt xum xoe là chuyện rất có khả năng.

Thế nhưng rất nhanh Thẩm Thanh Huyền gạt đi suy nghĩ này, ngọc châu chọn thịt thai nhất định chọn lọc thật kỹ, thế gian có hàng tỉ người, chắc chắn sẽ không tìm cho y hàng xấu xa vậy đâu.

Lại nói thể xác này quả thật có chút linh khí, chắc hẳn thực sự có pháp môn, chỉ tiếc vọng tưởng thông thiên, quá khinh thường.

Trong lúc đi, kiệu liễn đã đến đài xem sao.

Đài xem sao này chịu sự quản lý của Khâm Thiên Giám, vốn là một bộ ngành đứng đắn, do Tinh Quan môn phụ trách quan sát thiên tượng, tính ra tiết trời, lập ra lịch pháp. Nhưng tiên đế sủng hạnh quốc sư, Khâm Thiên Giám kia cũng giao vào tay Thẩm Thanh Huyền.

Thể xác này của Thẩm Thanh Huyền tên Tần Thanh, hắn tự nhận có tiềm chất tu đạo, không phải phàm phu tục tử, cho nên ham mê muốn làm đại sự, ví dụ như Tinh Quan khác sẽ nhìn trăng đếm sao, phán đoán thời điểm nào thích hợp nông canh, khi nào hợp để thu hoạch …

Tần Thanh thì lại không, hắn thích cầu mưa, nơi nào hạn hán thì bày trận cầu mưa, có thể hạ mưa to tầm tã tạo phúc cho bách tính.

Nơi nào xảy ra nạn hồng thủy, hắn vẫn bày trận, có thể giảm thiểu thương vong, ngăn chặn ôn dịch.

Nghe có vẻ thần thánh lắm, nhưng cũng chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết mà gạt được mấy lần.

Có điều tiên hoàng lại tin hắn, quần thần không dám không tin, vì vậy đành phải nịnh nọt quốc sư đại nhân.

Nhưng tiên hoàng vừa đi, không ai che chở, Thẩm Thanh Huyền liền thảm, đúng lúc Bắc Địa khô hạn, Khâm Thiên Giám liền mời hắn cầu mưa, bày trận bảy tám cái, đừng nói mưa to tầm tã, ngay cả mưa phùn còn không có nữa kìa.

Ầm ĩ cho tới tận bây giờ, Tinh Quan của Khâm Thiên Giám đã dồn hắn vào đường cùng.

“Đại nhân, nếu hôm nay ngài vẫn cầu mưa không thành, chắc chắn phải bị định tội rồi!”

Tần Thanh sốt ruột lắm, thầm nghĩ hôm nay nhất định phải đại triển thần uy, nói sao cũng phải cầu được mưa, vì vậy luyện một đống đan dược tào lao nhằm tăng cường pháp lực, nuốt hết vào bụng sau đó đi đời nhà ma …

Vì vậy Tần Thanh thành Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền biết cầu mưa không? Ngại quá, đúng là biết thật đó.

Đương nhiên, trên lý thuyết không nên gọi là cầu mưa, chỉ là vận dụng trận pháp để xua mây, làm cho mưa vốn nên ở Nam Địa bay tới Bắc Địa.

Kể từ đó, Nam Địa không thiếu nước tránh khỏi ngập úng, Bắc Địa thiếu nước cũng có thể tạm hoãn hạn hán.

Trận pháp này cần chút linh khí chống đỡ, nếu là thể xác Thẩm hoàng hậu nhất định sẽ không làm được, nhưng Tần Thanh lại có thể miễn cưỡng thử một lần.

Hiệu quả nhất định giảm đi rất nhiều, nhưng cũng đủ để kinh sợ người phàm.

Thẩm Thanh Huyền đến gần đài xem sao, một đám Tinh Quan bao quanh chờ xem trò hay của hắn.

Tần Thanh tự cho mình siêu phàm, lại có tiên hoàng che chở nên luôn hung hăng cực kì, gần như đắc tội toàn bộ Khâm Thiên Giám.

Thẩm Thanh Huyền chả buồn phản ứng đám người này, có nói tốt thêm cỡ nào cũng không bằng dùng sự thật đánh cho họ một gậy.

Hiện nay giám chính của Khâm Thiên Giám là Lư Quang Viễn, kẻ ghét Tần Thanh nhất, chờ hôm nay coi hắn xấu mặt ra sao.

Chỉ nghe Lư Quang Viễn nói rằng: “Quốc sư đại nhân, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngài, phải chăng hiện giờ nên cầu mưa rồi?”

Mọi thường Tần Thanh cầu mưa phí rất nhiều tâm sức, vẽ trận phải dùng đá màu chàm trân quý, “mắt trận” phải được chặn bằng mỹ ngọc tốt nhất, càng chưa kể tới các loại tế phẩm thờ cúng … Bày ra hàng loạt rực rỡ muôn màu, đủ để tới ruộng khô cấp cứu nạn thiên tai.

Thẩm Thanh Huyền ghét bỏ đá màu chàm này, còn ghét “mỹ ngọc” này hơn, cống phẩm lại càng chướng mắt người ta cực kỳ, y phất tay nói: “Bỏ hết toàn bộ.”

Lư Quang Viễn sững sờ, sợ hắn luống cuống, vội vàng nói: “Bắc Địa đại hạn, quốc sư đại nhân đừng bỏ mặc không để ý chứ!”

Thẩm Thanh Huyền liếc nhìn gã: “Ai nói ta không quản?”

Lư Quang Viễn mờ mịt nói: “Nhưng bỏ hết mấy thứ này thì cầu mưa như thế nào?”

Thẩm Thanh Huyền không thèm nhìn gã nữa, quay người hỏi Văn Phi phía sau: “Có xích đan không?”

Thứ này cũng rất hiếm thấy, nhưng Tần Thanh chuyên luyện đan nên có không ít thứ này, vì vậy Văn Phi nói: “Có.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đem ra.”

Vẽ trận cần phải chú ý cẩn thận, dùng gì để vẽ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả, nhưng đó là quy tắc ở giới tu chân, ví dụ như dùng máu của mãnh thú cao cấp vẽ trận rất có hiệu quả, nhưng vấn đề là thế gian này lấy đâu ra mãnh thú? Đừng nói cấp cao, dù là kéo một con trâu của Tử Ngọ Quan cũng được xem là thánh thú rồi.

Nếu đã không có vật liệu cao cấp đó, vậy những thứ khác không còn quan trọng nữa, gì mà đá khổng tước đá màu chàm, không bằng dùng thần sa đỏ au trông còn đẹp hơn.

Không sai, trọng điểm chính là ba chữ cuối.

Tôn chủ đại nhân vất vả lắm mới đi vẽ trận, tất nhiên phải cực kỳ đẹp mới bằng lòng.

Động tác Văn Phi cực kỳ mau, rất nhanh đã cầm xích đan tới, Thẩm Thanh Huyền nhìn thử, miễn cưỡng đón lấy.

Tuy tạp chất quá nhiều, nhưng được cái màu đẹp, xài được.

Y nói với Văn Phi: “Mài mực giúp ta.”

Văn Phi đáp lại: “Vâng.”

Đám Tinh Quan ở đài xem sao hai mặt nhìn nhau, không biết Thẩm Thanh Huyền lại muốn làm trò gì.

Đợi xích đan được mài xong, Thẩm Thanh Huyền kéo tay áo, khoảnh khắc đặt bút cướp đi tầm mắt mọi người.

Người ở đây không phải lần đầu thấy y vẽ trận, nhưng không có lần nào khiến người kinh diễm như lúc này.

Không ai xem hiểu y vẽ gì, nhưng giống như đang thưởng thức tác phẩm xuất sắc được truyền lại đời sau.

Dù là kẻ thô kệch không hiểu gì cũng biết được chữ ‘đẹp’ trong này.

Biết thế nào là đẹp là bản năng của con người.

Đường nét cực đẹp, màu sắc cực đẹp, người cầm bút dường như hòa mình vào trong tranh, đẹp không giống người thật.

Bút bay lượn như rồng, cứng cáp mạnh mẽ, xích sa đỏ tươi như huyết mạch lưu động trong cơ thể, tạo ra vô số sức sống cùng sức mạnh.

Khi Thẩm Thanh Huyền thu bút, tất cả mọi người đều dại mặt ra, thật lâu chưa lấy lại bình tĩnh.

“Được rồi.” Y mở miệng, dường như thức tỉnh vô số người trong mộng.

Lư Quang Viễn phục hồi tinh thần trước, gã khựng thật lâu mới nói: “Như vậy, từ ngày mai Bắc Địa sẽ có mưa buông xuống?”

Thẩm Thanh Huyền cau mày nhìn về phía gã.

Lư Quang Viễn từ từ ổn định tâm thần, gã muốn vạch trần tên lừa đảo này, chỉ nghe gã lạnh lùng nói: “Nếu ngày mai vẫn không có mưa, quốc sư phải làm sao!”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Vì sao phải chờ ngày mai?”

Nghe y nói lời này, Lư Quang Viễn hơi sửng sốt, Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Sau nửa canh giờ, Bắc Địa tất có mưa to tầm tã.”

Tất cả Tinh Quan ở đây, bao gồm thị vệ đi theo Thẩm Thanh Huyền đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên không ai thèm tin.

Thẩm Thanh Huyền không vội, y chậm rãi nói: “Sao các ngươi không phái người ra roi thúc ngựa đi xem thử?”

Nhân gian là thế đấy, thư từ qua lại không tiện, chỉ chút việc cỏn con cũng phải lãng phí thời gian nửa ngày.

Đám người Lư Quang Viễn vẫn không tin, bọn hắn chỉ coi Thẩm Thanh Huyền đang giãy dụa lần cuối, cố gắng diễn trò cho trót.

“Nếu đã thế.” Lư Quang Viễn nói, “Kính xin quốc sư đại nhân đợi ở đây một lát, thuộc hạ lập tức phái người đi thăm dò xem sao!”

Không gọi được mưa xuống không phải nói suông vô nghĩa là có thể cho qua, Lư Quang Viễn tuyệt đối không tin Thẩm Thanh Huyền có thể cầu được mưa!

Thẩm Thanh Huyền cũng không buồn để ý, đi thẳng vào nội đường, còn dặn dò Văn Phi nấu nước pha trà cho y.

Hai canh giờ sau, thị vệ vào Bắc Địa kiểm tra kinh hỉ trở về, hô to: “Bắc Địa đột nhiên giáng mưa, giải trừ đại hạn cho bách tính!”

Toàn bộ người Khâm Thiên Giám đều nghệch mặt ra.

Thật … Thật sự con mẹ nó cầu được mưa?

Đùa gì thế! Cầu sáu, bảy ngày đều không thành, ngày cuối vậy mà được?

Tần Thanh này có vận khí cứt chó kinh thiên địa khiếp quỷ thần vừa phải thôi chứ!

Thẩm Thanh Huyền rất bình tĩnh: “Vậy thì tốt rồi, có thể giải quyết khó khăn giúp bách tính là vinh hạnh của ta.”

Đám người Lư Quang Viễn thực sự như nuốt phải ruồi, muốn nuốt bao nhiêu cách liền có bấy nhiêu.

Sau khi Thẩm Thanh Huyền lần nữa lập uy thì tức thời muốn đi làm chuyện quan trọng.

Y tới thế gian này không phải để vẽ trận chơi, y tới tìm Cố Kiến Thâm, nhanh chóng tìm ra hắn, mau mau khiến hắn thích mình mới được.

Y tìm một ngày cũng không có tin tức, không ngờ ngày thứ ba rốt cục cũng gặp.

Sáng sớm, một tiểu thái giám tới quý phủ quốc sư, truyền Thẩm Thanh Huyền vào cung gặp vua.

Thẩm Thanh Huyền bắt đầu thấy phiền, y vốn dự định hôm nay đến viếng bằng hữu thân thích của mình, xem thử có tìm được Cố Kiến Thâm hay không.

Dù sao Cố Kiến Thâm cũng từng dặn y, thể xác của hai người họ có mối quan hệ quen biết gần gũi nhau.

Thế nhưng hiện giờ thánh thượng đã gọi, y phải đi, tốt xấu gì cũng phải ở trong thể xác này một thời gian.

Chỉnh đốn thỏa đáng rồi tiến cung, Thẩm Thanh Huyền vẫn không để tâm cho lắm.

Tiên hoàng đi quá sớm, hiện nay thánh thượng chỉ là một đứa trẻ, Thẩm Thanh Huyền lười chơi với con nít.

Khiến y vạn vạn không ngờ tới là, tiểu đồng buộc tóc chỏm ngồi ngay ngắn trên ngự tọa kia lại là người y đang khổ sở tìm kiếm.

Tình huống gì thế này?

Thẩm Thanh Huyền quên cả hành lễ, y nhìn chằm chằm Cố Kiến Thâm nho nhỏ, nho nhỏ này …

Không sai được… Đây chính là Cố Kiến Thâm, nhưng vấn đề là, sao hắn lại tìm thân thể nhỏ từng này chứ?

Nhiệm vụ của y là khiến Cố Kiến Thâm thích mình.

Thế thì vấn đề tới rồi nè … Y nên làm gì để dụ dỗ Cố Tiểu Thâm này thích mình đây?