Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 65: Hai mươi sáu …

Thẩm Thanh Huyền không thích làm tới bước cuối …

Với tình thế trước mắt, Cố Kiến Thâm là Bệ hạ của y, còn được y nuôi cho rắn chắc cỡ này, luận về thân phận bàn về thể trạng, y không sao so được với hắn.

Nếu làm tiếp thật, y sẽ lỗ vốn lắm đó!

Tuy đây chỉ là xác phàm, nhưng vì nó chỉ là xác phàm nên mới không được đó, biết chưa!

Nếu là nguyên thể y sẽ chẳng sợ đau làm gì, nhưng thân thể này thực sự quá kém, với cái tướng to xác kia của Cố Kiến Thâm, dùng sức hôn mấy cái y đã thấy đau, nếu thực sự làm gì đó …

Thẩm Thanh Huyền kiên quyết bày tỏ: Thích và làm tuyệt đối không có quan hệ!

Cứ như cái người trước đó ôm người ta này nọ ý é mà cho rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ không phải là y vậy.

Hai người ngủ cùng một gian phòng suốt chín năm, rốt cục cũng lăn chung một cái giường rồi.

Giường của Cố Kiến Thâm bị mang ra ngoài, đám tiểu thái giám nhìn mà cảm khái hết sức … Có thể để thánh thượng ngủ trên giường nhỏ hết bốn năm, quốc sư quả nhiên chẳng phải người bình thường.

Thẩm Thanh Huyền đã quen ngủ cùng Cố Kiến Thâm, dù sao thì người ta có kinh nghiệm phong phú mà.

Cố Kiến Thâm mất trí nhớ, không nhớ rõ tư thế y thích nhất, y liền dạy hắn: cánh tay để ngang, nghiêng người sang, Thẩm Thanh Huyền gối đầu lên, bỗng cảm thấy thiệt là thoải mái.

Đáy mắt Cố Kiến Thâm tràn đầy ấm áp, vừa cúi đầu đã có thể ngắm cần cổ trắng nõn cùng tấm lưng gầy của quốc sư, thật sự là cảm giác tuyệt vời.

Hắn cúi đầu hôn lên trán y, Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu, mỉm cười với hắn.

Cố Kiến Thâm như bị dụ dỗ, không kìm lòng được mà hôn môi y.

Thẩm Thanh Huyền bị hắn hôn phát sợ, hôn một lát liền đẩy hắn ra: “Ngủ.”

Cố Kiến Thâm chỉ cảm thấy thanh tuyến khi nói chuyện của y nghe sao mà nhẹ mà êm, hệt như kẹo bông mềm mại nhất, sánh dính khiến cho lòng hắn nhũn ra.

“Liên Hoa ca ca.” Hắn gọi y.

Thẩm Thanh Huyền không chịu nổi nhất là cái giọng này của hắn, rõ ràng là cách gọi mang nét trẻ con, nhưng âm điệu hắn trầm thấp gợi cảm, kèm theo khoang ngực chấn động là sự si mê lộ liễu, làm người ta không sao chịu thấu, Thẩm Thanh Huyền vừa nghe, lỗ tai đã ngứa tới mức cả người mềm nhũn.

Cố Kiến Thâm lập tức được đằng chân lân đằng đầu, hôn chỗ này rồi chỗ nọ, vậy mà vẫn luôn thấy không đủ … bất kể thế nào vẫn thấy trống rỗng không sao tả xiết.

Thẩm Thanh Huyền thở hổn hển đá hắn: “… Nhột chết rồi.”

Cố Kiến Thâm túm chân y, làm cho y càng nhột hơn.

Bây giờ Thẩm Thanh Huyền mới chân chính hiểu rõ thế nào là nam nhi mười tám tuổi tinh lực tràn đầy, thiệt là đáng sợ! Thể lực tốt, tinh lực tốt, không biết thế nào là đủ!

Vị Bệ hạ vừa nếm trải tư vị tình dục này thực sự khiến Thẩm Thanh Huyền không chống đỡ nổi.

Sao lại như vậy? Mỗi ngày một lần thì thôi đi, một ngày mấy lần ai mà chịu cho thấu?

Chỉ cần rào đón một nụ hôn, ngay sau đó sẽ không chỉ có hôn môi là dừng, Thẩm Thanh Huyền bị hắn quấy quá tới mức không dám tới gần hắn!

Lẽ nào pháp môn y dạy còn giúp cho phương diện này của hắn thiên phú dị bẩm?

Dù sao cũng đã càn quấy vậy rồi, ấy mà hôm sau Cố Kiến Thâm vẫn tinh thần gấp trăm lần, vào triều nghị sự phê tấu chương, mọi thứ đều không bỏ sót.

Còn y thì ngược lại … ngủ một giấc tới trưa, muốn đi tắm nắng thì trời đen thui, buổi tối Cố Kiến Thâm lại tới mần y.

Vẫn chưa làm tới cùng mà y sắp bị hắn dằn vặt gần chết, nếu làm thật … chẳng phải nghẻo luôn rồi về Vạn Tú sơn ư?

Không không không … Nguyên nhân trở về này vớ vẩn hết sức, Tôn chủ đại nhân từ chối!

May mà thời tiết trở lạnh, vừa đổi mùa là Thẩm Thanh Huyền bệnh ngay.

Y vừa bệnh, Cố Kiến Thâm không chỉ không chọc y, mà còn vất vả đêm ngày, không lúc nào yên lòng nghỉ ngơi mà chăm sóc y.

Nếu tối ngủ ngon, hiện tượng nóng lạnh của Thẩm Thanh Huyền sẽ đến rất sớm, y phát sốt, rất khó chịu, thấy Cố Kiến Thâm thay y phục bèn nhỏ giọng gọi: “Bệ hạ …”

Cố Kiến Thâm đi sang hỏi thăm y: “Không thoải mái sao?”

Thẩm Thanh Huyền duỗi tay ra khỏi chăn: “Hơi lạnh.”

Cố Kiến Thâm nhìn mà đau lòng vô cùng, hắn nắm tay y, dò nhiệt độ trên trán: “Còn hơi sốt, lát nữa trẫm cho truyền thái y sang xem thử.”

Thẩm Thanh Huyền cau mày nói: “Xem cũng vô dụng, đợi hết mùa sẽ ổn thôi.”

Y thế này là do bệnh đã thành quen, Cố Kiến Thâm hiểu chứ, vừa đổi mùa liền phát sốt, nóng hừng hực khiến y khó chịu, hắn nhìn mà đau lòng, chỉ có điều dưỡng bệnh mấy ngày sẽ không sao nữa.

Cố Kiến Thâm dỗ dành y: “Ngươi ngủ một lát đi, trẫm sẽ về ngay.”

Sắp vào thu, trong nước có rất nhiều việc phải làm, gần đây hắn rất bận.

Thẩm Thanh Huyền rụt tay lại vào chăn, chẳng ừ hử gì.

Cố Kiến Thâm hôn y, nói: “Trẫm sẽ về sớm sưởi ấm cho ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng đáp: “Ừm.”

Giọng điệu tủi thân này như cục nam châm, hít chặt tim Cố Kiến Thâm, làm hắn chẳng dời nổi một bước.

Phúc Đạt nói: “Bệ hạ, thời gian không còn sớm.”

Cố Kiến Thâm hoàn hồn, lại dặn Thẩm Thanh Huyền: “Nghỉ ngơi cẩn thận, thấy khó chịu thì gọi bọn họ tới hầu hạ.”

Thẩm Thanh Huyền gật đầu.

Cố Kiến Thâm nhìn đôi mắt ướt nước của y, chỉ thấy tim như tan chảy, lại dặn thêm đôi câu mới ra ngoài.

Một cơn gió lạnh từ bên ngoài ùa tới, trái lại giúp hắn thanh tỉnh hơn, song trong đầu vẫn là Thẩm Thanh Huyền, ngập tràn lo lắng và nhớ nhung y.

Thân thể quốc sư không tốt, khiến hắn luôn bất an.

Chỉ sợ một ngày nào đó y sẽ …

Cố Kiến Thâm nhắm mắt lại, tự nhủ với mình: Sẽ không đâu … Ai cũng không thể cướp y khỏi hắn, cái chết cũng không được.

Hôm nay nghị sự, Cố Kiến Thâm mất tập trung nhiều lần, ngặt nỗi các đại thần khiếp sợ quân uy nên không dám nói gì.

Sau khi bẩm báo xong mọi chuyện, bỗng có người bảo: “Bệ hạ, khí trời chuyển lạnh, thu tế vụ mùa sắp tới, có nên về cung không?”

Ở trong hành cung này đã lâu, đã đến lúc phải về, chỉ có điều Cố Kiến Thâm sợ thân thể Thẩm Thanh Huyền không chịu nổi ngựa xe mệt nhọc, vì vậy bảo: “Chờ một thời gian nữa.”

Hắn nói vậy, đương nhiên không có ai dám dị nghị.

Từ phòng nghị sự đi ra, Cố Kiến Thâm trực tiếp qua chỗ Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền cóng tới mức run lẩy bẩy, chỉ cảm thấy chăn có dày cỡ nào cũng không ấm nổi.

Y biết rõ mình xảy ra chuyện gì, thể hư nội hàn, đây là hàn khí ẩn trong xương, bên ngoài có phủ kín như nào cũng không phủ được tới bên trong.

Cố Kiến Thâm vừa vào thăm liền đau lòng: “Còn lạnh sao?”

Thẩm Thanh Huyền mở mắt ra nhìn hắn: “Bệ hạ …”

Cố Kiến Thâm nói: “Trẫm tới sưởi ấm cho ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền gật đầu, khi xốc chăn lên, y hơi co lại, Cố Kiến Thâm lập tức ôm y, hơi nóng chân thật thẩm thấu da thịt, làm Thẩm Thanh Huyền thở dài tự đáy lòng: “Thật dễ chịu.”

Cố Kiến Thâm ôm chặt y: “Mệt mỏi thì ngủ một lát đi.”

Cứ thế, Thẩm Thanh Huyền vùi trong ngực hắn ngủ say sưa.

Cả đêm Cố Kiến Thâm không ngủ, vừa thấy y ngủ, hắn cũng chợp mắt một lúc.

Sau một hồi, Phúc Đạt gõ cửa.

Sắc mặt Cố Kiến Thâm lạnh xuống: “Chuyện gì?” Giọng hắn đè rất thấp, sợ đánh thức Thẩm Thanh Huyền.

Phúc Đạt biết thính lực Bệ hạ vô cùng tốt, vì vậy thấp giọng bảo: “Lý thượng thư cầu kiến.”

Cố Kiến Thâm nhíu chặt mày: “Bảo hắn về đi, có chuyện gì mai lại nói.”

Phúc Đạt cúi đầu: “Vâng.”

Thẩm Thanh Huyền bị bệnh, Cố Kiến Thâm chẳng màng tới những việc khác, luôn mong mỏi y có thể mau chóng khỏe mạnh. Đặc biệt là khi thấy y khó chịu, hắn càng muốn giúp y có thể thoải mái hơn.

Có lẽ do hành cung bên này quá lạnh, năm ngày rồi mà vẫn không thấy Thẩm Thanh Huyền khá hơn, Cố Kiến Thâm bắt đầu nóng nảy sốt ruột.

Chính Thẩm Thanh Huyền cũng chẳng thoải mái gì, sợ lạnh lại buồn ngủ, không ăn uống được chút nào, cứ thế gầy đi không ít.

Cố Kiến Thâm ôm y, càng ôm càng đau lòng: “Có muốn hồi cung không?” Khí hậu trong cung tốt hơn nhiều.

Vừa nghĩ tới phải ngồi xe hai ngày, Thẩm Thanh Huyền thuận theo nói: “Chờ mấy ngày … có lẽ sẽ khỏe hơn.”

Cố Kiến Thâm chỉ đành nghe theo y.

Hai ngày tiếp theo, tình trạng Thẩm Thanh Huyền vẫn không mấy khả quan, cả trái tim Cố Kiến Thâm đều treo trên người y, ngay cả nghị sự buổi sáng cũng kết thúc qua loa.

Thẩm Thanh Huyền vốn cũng chẳng quan tâm việc này, tinh thần y bị xác thịt này làm cho tệ hại hết sức, chỉ có thể dựa vào Cố Kiến Thâm để thoải mái hơn, cho nên luôn quấn lấy hắn.

Sau này Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại, chắc là vì linh khí trong cơ thể Cố Kiến Thâm dồi dào, y dựa vào hắn là có thể tẩm bổ cơ thể.

Đương nhiên hiện giờ Thẩm Thanh Huyền không còn sức cân nhắc chuyện này, chỉ biết gần gũi với hắn theo bản năng.

Ban đầu Cố Kiến Thâm còn tinh lực xử lý chính vụ, về sau thấy Thẩm Thanh Huyền khó chịu dính lấy hắn như thế, thành thử hắn không muốn đi đâu nữa hết. Ngay cả phê tấu chương cũng phải có Thẩm Thanh Huyền ngủ trong ngực hắn.

Chỉ cần Thẩm Thanh Huyền có thể khỏe hơn, hắn ra sao cũng không ngại, vốn hắn có thể lực tốt tinh lực đầy, không ngủ trọn đêm để dỗ dành y cũng chẳng biết mệt.

Nhưng hắn vẫn rất đau lòng, không thấy Thẩm Thanh Huyền khá hơn, trái tim hắn co rút đau đớn, luôn nghĩ vẩn vơ tới những chuyện không hay.

Vừa nghĩ tới chuyện kia, hắn không còn lòng dạ nào đi quan tâm những thứ khác.

Liên tục hai ngày không tới phòng nghị sự, trong lòng đám đại thần đã bắt đầu có tính toán.

Con người là sinh vật giảo hoạt khôn khéo, vậy mà thật sự bị họ đoán được bảy tám phần.

Thí dụ như … Bệ hạ có nuôi một mỹ nhân trong cung, dành nghìn ân vạn sủng.

Lại ví dụ như … sức khỏe mỹ nhân này không tốt, Bệ hạ thương nàng, ngày đêm chăm sóc, không mượn tay người khác.

Lại lại chẳng hạn như … thân phận mỹ nhân này có vấn đề, có vẻ như là cung nhân lớn tuổi? Dù sao cũng không cân xứng, cho nên Bệ hạ giấu giếm.

Lại có kẻ liên tưởng đầu và cuối, cho ra kết luận: Sở dĩ Bệ hạ vẫn luôn không lập hậu là vì trong lòng có mỹ nhân này, trong mắt không chứa thêm được ai.

Thực ra, mấy suy đoán này đối với các đại thần chẳng đáng là bao, dầu gì bọn họ cũng là thế gia đại tộc, bí mật nào mà chưa từng nghe?

Bệ hạ nghìn tốt vạn tốt, chấp chính mấy năm, Đại Vệ quốc thái dân an, bách tính yên vui, quan trọng hơn là nắm chắc hoàng quyền, rất có thủ đoạn, bọn họ không thể trêu vào. Cho nên bọn họ có thể bao dung chút “ham muốn” nho nhỏ kia.

Không lập hậu thì không lập, dù sao mỹ nhân này không lớn tuổi tới mức không thể sinh con, chỉ cần lưu lại dòng dõi, những chuyện khác có thể bàn bạc kỹ lại.

Hơn nữa, nếu mỹ nhân kia thực sự hay bệnh, dự là sẽ sống không nổi mấy năm … Thời điểm đó Bệ hạ chắc chắn sẽ nhét đầy hậu cung, mượn trò chuyện để tìm an ủi.

Nghĩ vậy, các đại thần không còn sốt ruột nữa, tuy gần đây Bệ hạ có hơi bỏ phế triều chính, nhưng thực chất chưa có việc gì lớn, tấu chương nên phê cũng đã phê, nên ra quyết định cũng đã ra, chỉ có không bằng lòng gặp họ thôi, ảnh hưởng không lớn.

Cho nên họ ngày càng lạc quan mà nghĩ … chẳng bao lâu nữa sẽ có hoàng tử giáng lâm rồi! Chẳng lâu nữa mỹ nhân kia phải đi luôn rồi!

Mãi tới khi … hiện thực tàn nhẫn vả bôm bốp lên khuôn mặt ngây thơ của họ …

Vì thu tế vụ mùa đến gần, Cố Kiến Thâm không thể không hồi cung, hơn nữa hành cung ngày càng lạnh, hắn sợ thời tiết quá lạnh khiến Thẩm Thanh Huyền chậm chạp mãi không hồi phục, cho nên càng muốn mau chóng hồi cung.

Buổi tối, hắn hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Ngày mai chúng ta hồi cung đi.”

Thẩm Thanh Huyền vùi mình vào ngực hắn: “Không muốn ngồi xe.”

Cố Kiến Thâm hôn vầng trán tái nhợt của y, thấp giọng: “Ta cho người chế tạo gấp một chiếc xa liễn, ngươi có thể ngủ bên trong, không khó chịu lắm đâu.”

Thẩm Thanh Huyền vẫn nhíu mày.

Cố Kiến Thâm lại dỗ y: “Bên trong xe kéo ta sẽ bảo người trang trí, phủ chăn tơ vàng, nạm mã não đỏ.”

Hành động này không thể nghi ngờ hốt thuốc đúng bệnh, khiến cho trái tim lười động của Thẩm Thanh Huyền dao động.

Y nhìn hắn: “Thật sao?”

Cố Kiến Thâm nói: “Có lúc nào trẫm gạt ngươi đâu?”

Thẩm Thanh Huyền dời mắt, nhìn vành tai hắn, bảo: “Thế mã não đỏ có đẹp như Bệ hạ không?”

Trái tim Cố Kiến Thâm ngọt ngào như trải mật đường: “Ngươi xem thì biết.”

Thẩm Thanh Huyền dựa sát vào, liếm vành tai hắn, nói: “Sợ là không đẹp bằng.”

Hành động này của y khiến Cố Kiến Thâm nhiệt huyết sôi trào, một luồng tà hỏa vọt thẳng xuống bụng dưới.

Thẩm Thanh Huyền nhận ra, không khỏi cười nói: “Bệ hạ đừng phá ta đó.”

Cố Kiến Thâm đau lòng y, hôn từng cái lên cổ y, bảo: “Nghỉ ngơi cho tốt, hồi cung rồi sẽ khỏe hơn nhiều.”

Thẩm Thanh Huyền thực sự không có tinh thần, không lâu sau đã ngủ say.

Cố Kiến Thâm ngắm y thật lâu, nhưng tiếc là càng nhìn càng thấy nóng, càng xem lòng càng ngứa, sau cùng vẫn nhịn không được khẽ hôn lên môi y, cầm tay y giúp mình thư giải.

Thẩm Thanh Huyền tỉnh giữa chừng, nhưng không để ý, ngược lại còn rướn người hôn hắn.

Y như vậy càng khiến Cố Kiến Thâm thương tới mức khắc vào tim.

Hôm sau, Cố Kiến Thâm rốt cục bãi giá hồi cung.

Khi thấy xe kéo từ đằng xa, Thẩm Thanh Huyền mới biết mình bị gạt!

Nhìn từ bên ngoài, chẳng có chỗ nào đẹp, trắng toát một màu, nhìn y hệt “xe tang”.

Cố Kiến Thâm thấp giọng nói: “Đừng nóng vội.”

Thẩm Thanh Huyền trừng hắn hết nổi, dứt khoát nhắm mắt lại, như thể sắp phải lên thuyền giặc.

Cố Kiến Thâm bị y chọc cười: “Không gạt ngươi đâu, một lát nữa trẫm ôm ngươi vào.”

Thẩm Thanh Huyền quay đầu, dựa vào ngực hắn không lên tiếng.

Vì sợ để lộ Thẩm Thanh Huyền, cho nên Cố Kiến Thâm ra hiệu cho những người khác lui, còn mình thì mang y lên xe kéo trước.

Sau khi đi vào, hắn gọi y: “Ngẩng đầu nhìn xem.”

Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn, nhất thời vui vẻ ra mặt.

Cố Kiến Thâm nói: “Trẫm không gạt ngươi chứ?”

Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm viên mã não đỏ trong suốt lóng lánh kia, khen ngợi: “Thật xinh đẹp.”

Thấy y như thế, Cố Kiến Thâm hơi ăn dấm: “Xem ra còn đẹp hơn trẫm?”

Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền cực tốt, tinh thần trông có vẻ rất phấn chấn, y choàng quanh cổ Cố Kiến Thâm bảo: “Bệ hạ là đẹp nhất.”

Cố Kiến Thâm bị y trêu cho lòng ngứa ngáy, hôn lên môi y.

Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền hăng hái quá sức, vừa được hắn buông ra, y đã hôn vành tai hắn.

Cố Kiến Thâm ngứa không chịu nổi: “Đừng câu dẫn ta.”

Thẩm Thanh Huyền thực sự cố tình câu dẫn hắn: “Trong xe ấm áp lại rộng rãi …”

Cố Kiến Thâm sao mà nhịn được, lập tức ôm người rồi hôn xuống.

Thẩm Thanh Huyền rất thích thùng xe vàng rực này, cũng thích thân mật với Cố Kiến Thâm, hai cái thích gộp lại, đương nhiên thành yêu thích cực kỳ.

Hai người mần một trận, sau cùng hối hận không thôi.

Dù có nóng thế nào thì buồng xe này không thể so với trong phòng, Thẩm Thanh Huyền trần trụi như vậy, ban đầu còn nóng hừng hực vì tình, sau khi tiết xong lại bắt đầu thấy lạnh, còn sợ lạnh hơn cả mọi khi.

Y có lòng nhưng không đủ sức, trong lòng muốn làm chuyện thân mật với Cố Kiến Thâm, nhưng thân thể căn bản không chịu nổi.

Vốn đã cực kỳ hư nhược, vừa tiết ra, y ngày càng thấy hữu khí vô lực.

Cố Kiến Thâm cũng xót xa ân hận không thôi, biết rõ y đang bệnh, vậy mà còn cùng y làm bừa trong xe …

Ngặt nỗi Thẩm Thanh Huyền trêu chọc hắn như vậy, sao hắn có thể nhịn được?

Hai người ở chung đã lâu, hắn đã sớm thăm dò được sở thích của Thẩm Thanh Huyền.

Ngay cả nốt ruồi son mà phụ thân hắn ghét, thế mà y lại thích vô cùng.

Khi hứng tình, y thích hôn vành tai hắn, mỗi khi nhìn dáng dấp ấy của Thẩm Thanh Huyền, Cố Kiến Thâm lại có nỗi kích động không cách nào kìm nén.

Dường như trời sinh y tồn tại vì hắn, cứu rỗi hắn, và còn thích hắn.

Loại cảm giác được tán thành này lấp đầy trái tim Cố Kiến Thâm.

Kết quả xằng bậy là … Thẩm Thanh Huyền bệnh còn nặng hơn trước.

Hồi cung rồi, Thẩm Thanh Huyền cổng chính không ra cổng trong không bước, ngay cả chính y cũng hoài nghi mình sắp về Vạn Tú sơn.

Cố Kiến Thâm nhọc nhằn ngày đêm, không an lòng nghỉ ngơi mà chăm sóc y, lúc nào cũng hối hận, sợ Thẩm Thanh Huyền xảy ra chuyện.

Các thái y luân phiên đến khám, chỉ bảo thể yếu khí hư, phải tu dưỡng cho thật tốt.

Cố Kiến Thâm nghe mà mất kiên nhẫn, tức giận đuổi hết người ra ngoài.

Các thái y không dám khua môi múa mép, nhưng tới tới lui lui như thế cũng khiến đám đại thần hay tin, “mỹ nhân” trong cung bệnh nặng, sợ rằng không qua khỏi.

Nhóm đại thần lấy lòng Cố Kiến Thâm: “Có muốn tới dân gian tìm danh y không?”

Cố Kiến Thâm vừa nghe tất nhiên đồng ý ngay tắp lự: “Nhanh đi!”

Sau khi hay tin, Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Vô ích thôi.” Ý y là ngay cả chính y còn nuôi không nổi thể xác này, ai khác tới vẫn vô dụng thôi, dù sao cũng chẳng chết được.

Cố Kiến Thâm lại tưởng y bảo mình không qua khỏi, thuốc và kim châm không cứu được y … Hắn đau lòng hôn mu bàn tay y, nói: “Bất kể thế nào, trẫm sẽ tìm được danh y đến chữa khỏi cho ngươi!”

Thẩm Thanh Huyền dựa vào hắn, nói: “Thay vì tìm danh y đồ bỏ, không bằng Bệ hạ ở cùng thần nhiều hơn.”

Lời này lại khiến tim hắn đau nhói, Cố Kiến Thâm ôm y bảo: “Trẫm không đi đâu hết, trẫm luôn ở bên cạnh ngươi.”

Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền thích nhất là ngực hắn, được hắn ôm như thế, không lâu sau đã ngủ ngay.

Về sau có không ít “danh y” lần lượt đến, kết quả đương nhiên đều vô dụng.

Có danh y còn cho rằng Thẩm Thanh Huyền nên chết sớm từ lâu, có thể sống tới tận giờ đều nhờ Cố Kiến Thâm dùng thuốc cực phẩm treo mệnh cho y, còn khuyên Cố Kiến Thâm đừng mang chấp nhiệm, hãy để Thẩm Thanh Huyền ra đi thanh thản.

Cố Kiến Thâm giận dữ, thiếu chút nữa đánh chết tên lang băm này.

May mà có đại thần khuyên nhủ: “Thời điểm này, vẫn nên cầu phúc vì quý nhân.”

Vì Cố Kiến Thâm còn giấu giếm thân phận Thẩm Thanh Huyền, cho nên mọi người đều gọi “nàng” là quý nhân, không phải phi vị, chỉ là kính xưng.

Lúc này Cố Kiến Thâm mới nhịn xuống.

Thẩm Thanh Huyền bị bệnh này ròng rã nửa năm có thừa, đầu xuân năm sau, khi Phượng Hoàng mộc(*) nở hoa, thân thể y tốt hơn một cách kỳ tích.

(*) Bên mình còn gọi là cây phượng vĩ, hoặc chi phượng vĩ, nhưng mình thấy để Hán Việt nghe sang hơn =)))))))

Sắc mặt Cố Kiến Thâm âm trầm nửa năm có lẻ, rốt cục đã ổn hơn, khi vào triều không còn làm mặt lạnh nữa.

Các đại thần đều thở phào nhẹ nhõm, biết vị quý nhân kia cuối cùng cũng vượt qua một kiếp.

Đồng thời, bọn họ được mở mang tình cảm Bệ hạ sâu đậm đến nhường nào, cho nên muốn làm hắn vui lòng, thế là có người ra khỏi hàng tấu thỉnh: “Từ xưa đế hậu cùng vang, mới là càn khôn thịnh thế …”

Cố Kiến Thâm tưởng họ lại muốn hắn lập hậu, hơi nhướn mày, chuẩn bị tức giận.

Nào ngờ người này lại nói: “Quý nhân được Bệ hạ thương yêu, đã là thân thể tôn quý, làm chủ trong cung là thuận theo lòng trời.”

Lời này nói rất hay, hơn nữa còn mang tính ám chỉ.

Thân phận quý nhân thấp kém không thành vấn đề nha, chỉ cần Bệ hạ muốn, thân phận có thể tạo ra …

Đại thần này vốn tưởng mình vỗ mông ngựa giỏi lắm, kết quả vỗ trúng đùi ngựa.

Cố Kiến Thâm giận tím mặt: “Việc riêng của trẫm, không cần các ngươi vọng luận!”

Vất vả mãi mới trời quang mây tạnh, giờ lại chuyển sang âm độ, một đám đại thần trên triều chẳng kẻ nào dám thở mạnh.

Cố Kiến Thâm phất tay áo bỏ đi: “Không có việc thì về hết đi!”

Chấp chính càng lâu, hoàng uy càng nặng, đám người này nào còn nhớ rõ tiểu hoàng đế non nớt năm xưa.

Cố Kiến Thâm hồi cung, thấy Thẩm Thanh Huyền đang ngồi dưới Phượng Hoàng mộc, hỏa khí tức thì bay biến không còn dấu vết.

Thẩm Thanh Huyền thấy hắn đến, vẫy tay nói: “Bệ hạ mau tới đây, điểm tâm hôm nay phòng ăn làm ngon lắm.”

Cố Kiến Thâm đi tới, cẩn thận khép lại ống tay áo y, dặn dò: “Vất vả lắm thân thể ngươi mới tốt hơn, đừng để bị cảm lạnh.”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Không sao, lần này thần cảm thấy khỏe hơn nhiều.”

Cố Kiến Thâm thấy y cười, trong lòng thoải mái hơn, thấp giọng hỏi: “Điểm tâm ngon miệng?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi nếm thử xem, ngọt mà không ngán, mùi vị rất ngon.”

Y đút Cố Kiến Thâm một miếng, Cố Kiến Thâm không biết đây là vị gì, chỉ biết Thẩm Thanh Huyền khỏe mạnh, hai gò má ửng hồng thế này trông thật xinh đẹp.

Được nhìn y như thế, hắn ăn gì cũng thấy ngon.

“Đúng là không tồi,” Cố Kiến Thâm nhìn Phúc Đạt: “Hôm nay phòng ăn làm việc tốt, thưởng.”

Phúc Đạt lập tức thưa vâng.

Sau khi ăn ba miếng, Cố Kiến Thâm sẵn tiện nói: “Đừng ăn quá nhiều, coi chừng khó tiêu.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Không sao đâu, thần thật sự cảm thấy khỏe rồi, bệ hạ đừng lo.”

Cố Kiến Thâm cứ bị y dọa sợ, hận không thể đặt y lên đầu quả tim để mà nâng niu.

Thời tiết dần nóng, không ngờ thân thể Thẩm Thanh Huyền thật sự ngày càng tốt hơn, còn có tâm trạng viết chữ vẽ tranh …

Thấy y hứng thú, Cố Kiến Thâm liền sai người đi tìm mực tốt cùng giấy Tuyên Thành, mang cho y thưởng thức.

Đương nhiên hắn không để y viết họa quá lâu, qua một khoảng thời gian, Cố Kiến Thâm sẽ dẫn y ăn uống chút gì đó, cố gắng kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, hết mực tri kỷ.

Thân thể tốt, tinh thần Thẩm Thanh Huyền cũng trở nên tốt hơn, chuyện một năm gần đây không cân nhắc cũng bắt đầu có tâm trạng nghiên cứu.

Người xưa có câu “khi ốm dai dẳng chẳng đứa con có hiếu nào ở bên giường bệnh”, y bất thình lình bị bệnh thật lâu, Cố Kiến Thâm không chỉ không phiền, ngược lại còn chăm sóc y cẩn thận chu đáo, với mức độ dụng tâm này, sợ là ai thấy cũng phải xấu hổ.

Thẩm Thanh Huyền nghe được rất nhiều lời bên ngoài, ai cũng bảo Cố Kiến Thâm thương y sâu đậm, có đất trời chứng giám.

Chính Thẩm Thanh Huyền cũng cảm nhận được, Cố Kiến Thâm tốt với y lắm, phu thê ân ái nhất trên đời này sợ rằng cũng chưa làm được tới mức đó.

Thế mà … ngọc giản mãi chẳng có động tĩnh!

Tại sao nhiệm vụ “khiến Cố Kiến Thâm thích y lần nữa” vẫn chưa hoàn thành?

Ngay lúc này, Thẩm Thanh Huyền thực sự cảm thấy ngọc giản rác rưởi này hỏng rồi.

Đã tới mức này còn chưa thích? Nói ra ai mà tin?

Ngọc giản bị y trừng tới mức run rẩy, nhịn hết nổi, lại hiện ra một nhiệm vụ mới.

Thẩm Thanh Huyền tập trung nhìn, ngây ngẩn cả người.

“Hai mươi sáu, xin hãy khiến Cố Kiến Thâm tin ngươi.”