Đăng Phong Thành Thần

Chương 12: Lạc Long Quân

Chuẩn bị tiếp nhận tử vong làm cơ thể Nhậm Doanh Doanh rung nhẹ, hai bên khoé mắt nàng bắt đầu ngấn nước, nàng phải chết ở một nơi hoan vu này sao, nàng thật sự không cam tâm.

Khoản một lúc lâu mà vẫn không có động tĩnh gì xảy ra, nàng vẫn đứng đó, vẫn đợi một kiếm kia xuyên qua tim nàng, ấy thế mà tại sao vẫn không có chuyện gì xảy ra. Nhậm Doanh Doanh dần mở mắt, nàng thấy Lệnh Hồ Xung lúc này ngồi trên một tảng đá, kiếm cắm vào đất, không có vẻ gì muốn giết nàng cả. Ngược lại ánh mắt hắn buồn buồn nhìn về phía chân trời, cộng thêm ánh nắng hoàng hôn của mặt trời bắt đầu yếu đi, tạo cho Lệnh Hồ Xung một vẻ cực kì ma mị.

Cảm thấy có người nhìn mình, Lệnh Hồ Xung quay người lại, thấy Nhậm Doanh Doanh thì hắn mỉm cười với nàng, một nụ cười hiền hoà “ Ta xin lỗi, đả làm nàng sợ rồi “.

Nhậm Doanh Doanh lắc đầu, vẻ khó xử “ Chỉ tại ta quá khích, không kềm chế được cảm xúc của bản thân, ta mới cần xin lỗi “

Lệnh Hồ Xung gật đầu rồi quay đi, lại hướng về một nơi xa xăm nào đó, tiếp tục đưa ánh mắt buồn bã mà nhìn về phía đó. Nhậm Doanh Doanh thương cảm nhìn Lệnh Hồ Xung, nàng cảm thấy hắn lúc này thật đáng thương hơn là đáng trách.

Nhậm Doanh Doanh tiến gần Lệnh Hồ Xung, nhìn bóng lưng hắn nàng nghi hoặc hỏi “ Chàng là Huyết Ma hay Lệnh Hồ Xung “.

Lệnh Hồ Xung vươn vai, hắn cười hì một cái, trả lời như hỏi lại nàng “ Quan trọng lắm sao “.

Nhậm Doanh Doanh lắc đầu, thở dài “ Không quan trọng, không quan trọng, ta vừa nhớ ra bản thân còn có việc phải làm, xin phép đi trước, hẹn ngày tái ngộ “.

Rồi nàng vội vã rời đi, được một đoạn thì nàng nghe tiếng Lệnh Hồ Xung từ xa vọng tới “ Nếu có gặp sư phụ, nàng cho ta gửi lời hỏi thăm người, rồi hỏi dùm ta người có khoẻ không và khi nào người chịu cưỡi hạc quy tiên “.

Nghe Lệnh Hồ Xung nói đùa thì Nhậm Doanh Doanh mỉm cười “ Đồ ngốc, chỉ giỏi cái xàm xí là hay “. Rồi nàng đi thẳng vào trong rừng sâu, mất bóng.

Lệnh Hồ Xung ngồi một lúc lâu mới đứng dậy, vươn vai tỏ vẻ mệt mỏi, hắn tra kiếm vào vỏ, đeo ngang hông, chỉnh chu lại y phục. Rồi hắn hướng một nơi ngược lại với Nhậm Doanh Doanh mà đi. Để lại thi thể to lớn của ma thú Đại Hùng, mà giờ đây cỗ thi thể này chẳng còn một tí huyết nhục nào, thứ còn lại là một bộ xương khô to lớn giữa nơi hoang vắng.

Sùng Lãm đứng trên một cành cây lớn, nằm trong cánh rừng phía Bắc, quan sát người và ma thú đang hỗn chiến, rất là chú tâm. Một lúc sau thì Sùng lãm có cảm giác ai đó nhìn mình, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng có gì. Rồi hắn cũng không quan tâm nữa, tiếp tục xem trận chiến đang diễn ra trong rừng.

Một hồi lâu Sùng Lãm dường như đả chán quan sát, hắn xuất ra trường kiếm, nhảy từ trên cây xuống, chuẩn bị lao vào tham gia cuộc chiến đằng xa. Nhưng mà lại không phải, Sùng Lãm hướng cái cây gần đó mà chém tới, kiếm lực dũng mãnh, cắt đôi thân cây làm hai mảnh. Một thanh niên từ trong thân cây nhảy ra, tránh đi nhát kiếm của Sùng Lãm, hắn nhìn Sùng Lãm, vẻ khó chịu “ Xém tí bị ngươi giết rồi “.

Sùng Lãm hướng mũi kiếm về hướng thanh niên đó, lạnh lùng “ Ngươi tại sao lại theo dõi ta “.

Thanh niên kia chỉ hờ hững đáp “ Ta đến đây trước “.

Nói rồi hắn phóng một cây phi đao về phía Sùng Lãm, phi đao lao đi với vận tốc cực nhanh, uy lực vô cùng khủng bố, hướng đầu Sùng Lãm mà muốn xuyên qua. Sùng Lãm cũng nhanh không kém, lách người né tránh. Phi đao lướt qua Sùng Lãm, va chạm vào cái cây lớn phía sau, đùng một tiếng, tạo ra một cái lổ lớn trên thân cây.

Sùng Lãm chưa kịp hoàn tất tránh né thì thanh niên kia từ đâu xuất hiện sau lưng Sùng Lãm, tay bắt pháp quyết, miệng hô to “ Hoả Hệ Hoả Long Cầu “.

Từ trong miệng nam thanh niên phun ra một ngọn lửa lớn, ngọn lửa quấn lấy thân hình Sùng Lãm, tạo thành một quả cầu lửa, bao trùm Sùng Lãm vào trong, thiêu đốt thân thể Sùng Lãm. Ngọn lửa một lúc một lớn, thân hình Sùng Lãm bị ngọn lửa bao phủ thì dần mất hút, dường như hắn đả bị thiêu chết trong ngọn lửa khủng khiếp đó.

Bỗng từ trong hoả cầu lao ra từng đợt kiếm khí, chém tới người nam thanh niên kia. Nam thanh niên phản ứng không nhanh bằng kiếm khí, chưa kịp né tránh, liền bị kiếm khí cắt làm hai, nằm dưới đất không chút động đậy, mất đi sinh cơ.

Hoả cầu bao phủ Sùng Lãng từ từ bé lại, bị hút gọn vào lòng bàn tay của Sùng Lãm. Sùng Lãm bóp một cái, ngọn lửa liền bị dập tắc, chỉ để lại một vết tro nhỏ trên lòng bàn tay. Thân thể Sùng Lãm bị ngọn lửa đốt ánh lên màu đồng đỏ, trong như thần thiết đúc thành, cực kì oai vệ.

Sùng Lãm đi đến bên cạnh nam thanh niên, lúc này mới quan sát kỹ thi thể nam thanh niên nằm dưới đất, miệng hắn lẩm bẩm “ Mộc nhân sao, người này quả không đơn giản... “

Từ nơi xa, có một nam tử đang ngồi trên một tảng đá lớn, hắn chính là nam thanh niên vừa nãy giao chiến với với Sùng Lãm. Hai mắt hắn đang nhắm lại thì chợt mở to, nhìn về hướng của Sùng Lãm và mộc nhân của hắn giao chiến, lành lùng nói “ Có thể phá Mộc Thuật Mộc Nhân Phân Thân của ta, người này đáng để tâm đây “.

“ Ba cái phân thân chết tiệc của cậu thì ai chẳng phá giải được chứ, chỉ cần phá huỷ nó là được chứ có gì to tát đâu “ từ đâu một nam tử ngồi dưới tản đá giọng giễu cợt nói với nam thanh niên kia.

Nam thanh niên trên tảng đá nghe vậy thì khó chịu “ A Bối, ngươi đừng có khinh thường phân thân của ta, nó không tầm thường đâu “.

A Bối nghe nam thanh niên giải thích thì phá lên cười “ Sa Kê à, ngươi lại tự nâng bản thân quá cao rồi, mấy cái phân thân vớ vẩn... “

Phập

Chưa nói hết câu thì có một cây phi đao đả cắm trước mặt A Bối, làm hắn nuốt hết lời muốn nói vào lại trong miệng. Hắn lúc này cười cười, nhìn lên trên mà nói “ Thôi bỏ qua, bỏ qua đi, giờ chúng ta tìm người phá huỷ Mộc Thuật của ngươi, xử lí hắn là xong chứ gì “.

“ Không được, người này mạnh ngang một Sát Thần, chúng ta không được thứ gì tốt nếu chạm trán với hắn, tránh được thì tránh, ai lại đi tìm phiền phức về mình chứ“ Sa Kê ngồi trên tảng đá nghiêm túc nói.

A Bối ngồi dưới nghe thấy liền thất vọng, thở dài, mặt khó ưa nói “ Sa Kê à Sa Kê, lá gan của ngươi dạo này nhỏ thật, bị phá Mộc Thuật thôi mà, có gì to tát đâu, còn so hắn với một Sát Thần nữa “.

“ Giỏi thì ngươi tự mà đi, ta không ngu ngốc tự tìm phiền phức “ Sa Kê tức giận.

A Bối nghê Sa Kê kiên quyết thì không nói nữa, hắn nhắm hai mắt lại mà ngủ. Sa Kê củng nhắm hai mắt lại, bắt đầu chìm vào trạng thái thiền.