Đạo Chu

Chương 27: Thức tỉnh

“Ba con chuột nhắt nhân lúc ta ngủ mê ý đồ đánh lén sao?” Hai tay Naruto khoanh lại trước ngực, ánh mắt ngạo nghễ quét qua ba người: “Cũng phải, ba con chuột thì vẫn là ba con chuột. Chúng chẳng thể hoá thành sư tử được. Thật làm cho người ta buồn cười...” Vừa nói bàn tay hắn đưa lên nhẹ nhàng phết qua miệng của mình. Trong giọng nói tràn đầy khiêu khích đối với ba ninja đang đeo hộ ngạc với cái ký hiệu hình nốt nhạc quái dị của làng Âm Thanh.

Một người thiếu niên có băng vải bao phủ hầu hết khuôn mặt của mình chỉ để lộ một bên mắt.Bên ngoài có mặc một chiếc áo dài quanh cổ có đeo một cái khăn quàng cổ giống như màu da rắn. sau lưng mặc một chiếc áo mưa rơm trông khá quái dị.

Trong ba người có một thiếu nữ khá xinh xắn. Một khuôn mặt không xinh lắm nhưng làn da khá đẹp và khoẻ mạnh. Mái tóc màu đen dài mượt mà, hàng lông mày hơi đậm và mắt đen có một mí. Mũi thắng cùng với miệng hơi rộng và khuôn mặt trán xoan. Cô nàng cũng đeo khăn quàng cổ giống như hai người thiếu niên còn lại. Bên ngoài mặc một chiếc áo màu xanh hơi nhạt và vày ngắn tới bắp đùi ở phía trong mặc một chiếc quần dài. Cả quần và váy đều có màu giống khăn quảng cổ.

Người thiếu niên còn lại cũng đeo khăn choàng như thế. Hắn có mái tóc đen nhọn dài mặc một chiếc áo sơ mi ngắn cộc tay. Trên áo phần ngực có ghi chữ “Chết” khá to màu đỏ. Khuôn mặt bình thường, hàng lông mày đạm, mắt nhỏ hẹp màu đen cằm nhọn và miệng rộng. Một chiếc giáp mặt bằng sắt che đi hai bên má.

Hiện tại trên người Sasuke xuất hiện những hoa văn quái dị màu đen. Chúng lan tràn khắp cơ thể Sasuke. Ở trên người, ngay cả ninja bình thường cũng cảm nhận được một cỗ chakra bất bình thường mang theo dày đặc sát khí tràn ngập ra. Đôi mắt hắn rét lạnh nhìn về phía Sakura. Lúc này, cô nhóc đã ngồi ở dưới đất, mái tóc dài cũng đã biến thành ngắn cũn chưa đến vai. Trên mặt có vài vết thương đang chảy ra máu tươi. Giọng nói Sasuke theo đó lạnh lẽo vang lên: “Sakura, là kẻ nào đã đả thương cậu!?”

“...” Sakura hơi ngẩn ra lập tức khẽ liếc mắt nhìn về phía ba ninja làng Âm Thanh.

Thân ảnh Nara Shikamaru cũng đã động. Dường như hắn nhận ra không khí không đúng lập tức kéo theo Yamanaka Ino trực tiếp chạy trốn: “Ino, tình hình tệ đi rồi! Trở về trước khi cậu bị mắc kẹt trong đó. Cậu cũng đến đây mau Choụi, chúng ta phải trốn mau thôi!” Ánh mắt hắn lập tức quay ra hướng về phía Choụi mà hét lớn. Một tay xách theo Ino, Nara Shikamaru không hệ chạy chậm mà nhanh chóng biến mất.

“Đây.. đây là...” Ninja đeo băng vải ở mặt kinh hãi mở to mắt nói: “Lượng chakra cậu ta thật là khủng khiếp. Làm thế nào mà nó lại nhiều đến như vậy cơ chứ?”

“Dosu!” Tên ninja đồng bàn có mái tóc đen nhọn lập tức hét lên cảnh tỉnh đồng bạn. Hai tay hắn lập tức chắp lại muốn thi triển nhẫn thuật: “Không việc gì phải sợ cái tên sống dở chết dở ấy cả!”

“Không Zaku!” Ninja đeo băng vải lập tức xoay người hét lớn một tiếng: ”Cậu không có nhận ra sao!? Mau dừng tay!”

“Hưu...” Sasuke trực tiếp vọt tới bên cạnh Zaku với tốc độ nháy mắt. Một quyền đá bay Zaku. Thân thể hắn như bị một cái búa tạ nện bay. Cả thân mình đập mạnh lê dài dưới đất làm một trận bụi đất bắn tung toẻ. Thân thể Sasuke lập tức vọt ra phía sau lưng hắn. Hai bàn tay hắn bị Sasuke trực tiếp quặt ra phía sau. Giọng nói Naruto mang theo lành lạnh: “Xem ra mày rất tự hào về hai tay của mình, có phải thế không?”

“Không, dừng tay đi mà!” Zaku chỉ cảm giác được bàn tay truyền đến giống như một đôi thiết kìm bóp chặt. Hắn cực kỳ sợ hãi hô lớn.

“Tao cự tuyệt!” Đáng tiếc một tiếng nói lạnh lẽo làm cho Zaku như rơi vào hầm băng.

“A” Tiếng kêu thảm thiết thiếu niên vang lên, kèm theo đó chính là tiếng đứt gãy của xương cốt. Cảm giác lúc này làm cho người ta có cảm giác cực kỳ khủng bố.

“Đủ rồi, Sasuke, cậu đang bị nó khống chế. Như vậy chỉ đánh mất chính cậu mà thôi!” Naruto bình thản ôm ngực nhìn về phía Sasuke. Mặc dù trên người Naruto cũng tràn ngập những hoa văn quái dị này. Hắn cũng chẳng khá hơn so với Sasuke chút nào. Tuy nhiên hắn lại có cao ngạo của hắn, hắn tuyệt không khuất nhục trước cái loại sức mạnh ngoại lai này.

“Cái gì!?” Dường như Sasuke vẫn bị chú ấn ảnh hưởng nên âm thanh vẫn mang theo sát khí lạnh đến thấu xương.

“Thu hồi sát khí của cậu đi, nó đối với tôi chẳng có tác dụng gì đâu!” Hàng lông mày Naruto cũng nhăn thật sâu, hắn bình tĩnh mở miệng nói.

“Sát khí!?” Đầu Sasuke hơi nhỏ giọng khẽ nói. Sát khí theo đó cũng dẫn dần thu liễm nhưng hoa văn trên cơ thể lại không có biến mất mà vẫn quấn quanh ở trên người Sasuke. Trông bộ dạng vẫn thật sự dữ tợn.

“Sasuke, cậu thật sự cảm giác lực lượng hiện tại chính là rất cường đại sao?” Naruto đột nhiên lên tiếng hỏi. Ánh mắt nhìn thật sâu về phía Sasuke thấy được cậu ta rơi vào trầm tư. Điều này làm cho Naruto cảm giác hơi chút thất vọng. Hắn thở ra một hơi dài: “Quá ỷ lại lực lượng người khác ban cho không phải là một ý kiến hay!” Naruto từ nhỏ đã biết trong cơ thể mình phong ấn một con quái vật, Naruto có thể cảm nhận được nó cường đại có thể lấy được một phần sức mạnh nó tuy nhiên Naruto chưa từng bao giờ sử dụng sức mạnh này cả. Hắn luôn tận lực áp bức loại sức mạnh này dù cho chakra nó có thoát ra hoà với chakra của hắn đi nữa.

Đôi mắt Sasuke khẽ liếc mắt nhìn về phía Naruto, hai viên câu ngọc màu đen xoay tròn. Từ từ, hoa văn trên người Sasuke thu liễm lãi. Tuy nhiên hắn ta vẫn lạnh giọng nói với Naruto: “Naruto, tôi không giống như cậu. Chính hắn đã đưa sức mạnh này cho tôi... Mặc dù nó không phải sức mạnh của tôi nhưng tôi cần nó. Vì tôi hiểu tôi là một kẻ báo thù...Vậy thế nên cho dù có phải bán linh hồn cho quỷ dữ để đạt được sức mạnh, tôi cũng sẽ không chần chờ.”

“Được cứu rồi sao?” Dosu thở ra một hơi nhìn về phía ba người thở ra một hơi dài.

“Lưu lại mật thư sau đó cút đi!” Giọng nói Naruto phát ra lành lạnh đối với ba người nói. Ánh mắt tràn ngập khinh bỉ đối với ba người này.

“Chúng ta hiểu rõ!” Dosu vội vã cầm lấy cuốn mật thư đem nó đặt lên trên mặt đất. Sau đó hắn lùi lại cẩn thận tiến tới hai người đồng bạn đem cả hai cõng lên. Tuy nhiên họ vừa đi được vài bước thì một giọng thiếu nữ vang lên cắt đứt bước chân của họ.

“Chậm đã!” Sakura vội vã lên tiếng hỏi: “Orochimaru, hắn rốt cuộc là ai? Còn nữa, hắn đã làm gì với Sasuke và Naruto?”

“Xin lỗi, chúng ta cũng không biết!” Dosu buồn bực nhưng cũng trở nên lo lắng nói: “Chúng ta chỉ nhận được mệnh lệnh muốn giết chết Sasuke và Naruto mà thôi!”

Bàn tay Naruto đưa ra nhìn nhìn vào tay mình, các hoa văn cũng dần dần thối lui. Dương như trong chú ấn trên cổ không có linh hồn tên Orochimaru, hắn cũng khó khống chế nó hơn. Đến bây giờ hắn mới có thể đem chú ấn thu lại. Chú ấn được thu cũng làm cho Naruto thở ra một hơi dài. Hắn bước tới bên cạnh cuốn mật thư đem nó cầm lên: “Địa thư...”

Vừa nói thì Naruto vừa nhăn mày nhớ đên cái gì rồi nói: “Mấy cuốn mật thư khác đều bị huỷ mất rồi! Mà cũng chẳng quan trọng chỉ cần đi đoạt một cuốn nữa là đủ!” Hắn vừa nói xong thì đám người Neji cùng với Shikamaru hội họp với nhau dùng ánh mắt đề phòng nhìn về phía Naruto. Ánh mắt loại này làm cho Naruto cực kỳ khó chịu, hắn nhếch miệng nói: “Này này... ánh mắt các ngươi đang nhìn gì ta thế này? Không phải đề phòng đi... ta còn chưa đến mức lấy oán trả ơn được chứ?”

“Vậy sao? Vậy thì chúng ta đi trước đây, hy vọng có thể gặp lại mọi người ở trận sau?” Hyuuga Neji vội vã mang theo Lee và Tenten rời đi.

“Vậy chúng ta cũng đi rồi!” Nara Shikamaru thở ra một hơi dài. Giờ hắn mới nhớ được nhóm mình hình như vẫn còn thiếu một quyển mật thư. Hắn vội vã quay ra nói với Ino. Lúc này, Ino đã giúp Sakura đeo lên một cái kẹp tóc đem mái tóc kẹp lên.

Quan sát thấy được ba người Shikamaru rời đi, Naruto đưa tay lên sờ sờ cổ mình. Khoé miệng hắn co quắp liên tục nói: “Thật sự đau đây!” Hắn hít một hơi khí lạnh thật sâu sau đó khẽ cắn đôi hàm răng trắng.

Đột nhiên Naruto hơi nhíu mày một cái, hắn quay ra nhìn về phía Sakura nói: “Sakura, cậu ở lại chăm sóc Sasuke. Mình muốn đi ra ngoài tìm chút thông tin. Sau đó mình sẽ quay lại ngay, hai cậu đừng lo lắng!”

Trên cây một ninja khẽ nói: “Đội trưởng, thằng nhóc đó có phải đã phát hiện ra chúng ta rồi hay sao?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Hắn làm sao có thể phát hiện được chúng ta, chúng ta đã ẩn núp rất kỹ. Hiện giờ hắn đi có một mình chúng ta có thể xử lý hắn trước. Trên người hắn có một cuốn mật thư, ta đã thấy. Đến lúc đó chúng ta gom đủ hai cuốn mật thư rồi trực tiếp đi tới tháp trung tâm là được!” Tên ninja cầm đầu vội vã phất tay.

Đám ba người vội vã lẻn đi tìm Naruto, họ đuổi sát theo lưng Naruto nhưng nhanh chóng mất đi bóng dáng. Khi đám người đang ngơ ngác nhìn về phía xung quanh thì một giọng nói: “Các vị đang tìm tôi sao? Tôi cứ nghĩ các vị sẽ tân công hai người bạn tôi trước kia. Xem ra tôi bị xem nhẹ a!”

“Nhóc con, không ngờ ngươi phát hiện ra chúng ta!” Người ninja cầm đầu hơi chút tức giận lên tiếng nói: “Nhưng như vậy thì sao, ngươi chỉ có một người mà chúng ta có đến ba người lận!”

“Vậy sao?” Naruto cười lạnh một tiếng. Đột nhiên chakra hắn bạo trướng sau đó âm thanh leng keng phát ra. Từ ngực Naruto trực tiếp phóng ra một đám dây xích sáng choang. Chúng giống như phát ra quang mang trực tiếp bắn về phía đám ninja kia.