Đạo Chu

Chương 60: Phong Quốc

Trong một căn nhà tồi tài, chúng bốc ra đầy mùi của những loại thuốc sát trùng. Trong không gian u ám này có những bình đặt những vật phẩm kỳ quái như cánh tay người hay rắn cùng chuột ở trong đó. Một người thanh niên hiển lộ dưới ánh nến lờ mờ, hắn cười nói: “Đúng là chẳng dễ chút nào. Dù sao ông ta được mệnh danh là Kage mạnh nhất trong năm đại quốc mà nhưng ngài cũng mạnh thật đất giết được hai trong năm Kage rồi còn gì.”

“Câm ngay mấy lời an ủi ngu ngốc đó đi!” Một khuôn mặt tái nhợt xuất hiện ở trong ánh nến. Làn da hắn trắng như bị bệnh và đôi mắt như mắt rắn toả ra sát khí rét lạnh. Đôi tay hắn được băng bởi một đám lớp vải trắng. Đôi môi nhợt nhạt phát ra: “Bằng không ta giết ngươi đấy!”

“Dĩ nhiên là tôi không có ý đó!” Sắc mặt người thanh niên khẽ biến đổi, hắn vội vã bào chữa: “Mặc dù không tiêu diệt được làng Lá nhưng bù lại mục đích còn lại của kế hoạch lần này, Uchiha Sasuke cùng Naruto bị trói buộc vào ngài rồi còn gì?”

“Khà... khà...” Nụ cười nam nhân có chút thê lượng, hắn nhìn đôi tay được quấn đầy bằng băng vải mình rồi nói: “Đổi lại ta phải trả giá bằng đôi tay này và tất cả thuật của ta. Nếu có được tên Uchiha Itachi đó thì không còn gì phải sợ nữa. Đáng tiếc giấc mơ này không thể nào thực hện được vì hắn ta còn mạnh hơn cả ta. Vì thế mà ta phải rời khỏi tổ chức đó. Hy vọng Naruto và Sasuke sẽ mang cho ta một cơ thể mới tràn đầy sức sống.”

Vài ngày sau...

Mênh mang bốn phía đều là cát vàng, một ngôi làng lớn nằm trong khu vực trũng của khu giải đất thấp ngăn cách ngôi làng với những cơn bão cát củ sa mạc. Những ngôi nhà này đều được thiết kế khá kỳ quái bằng một loại vật liệu đất đá có khả năng chịu nóng và thông gió cực tốt. Hình dáng của chúng đều có hình dáng tháp tròn hoặc những ngôi nhà ống được dựng lên theo kiểu cách khá đặc biệt. Chúng có khá nhiều cửa xổ dùng cho việc thông gió.

Một đoàn người gồm ba người một thiếu nữ tóc đen dài thướt tha mặc một chiếc áo cộc bên trong và chiếc quần ngắn cũn cỡn để lộ đôi chân dài của mình. Thân thể cô được dấu dưới chiếc áo choàng trắng che kín khắp toàn thân. Y phục choàng che kín toàn thân rất thích hợp với việc di chuyển bên trong sa mạc. Một người thiếu niên có mái tóc trắng thẳng ôm sát khuân mặt mình và đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp. Bên cạnh một thiếu nữ khá là xinh đẹp với mái tóc màu nâu và làn da trắng nõn.

Người thiếu niên mở miệng nói: “Các vị, tiền không phải vấn đề. Tôi muốn các vị hộ tống một chuyến đến Tuyết Quốc.”

“...”Một phụ nữ lớn tuổi với đôi mắt màu đen và mái tóc màu hoa oải hương được buộc cẩn thận với chỏm tròn trên đầu. Nữ nhân lớn tuổi có nước da sáng tai to và có đeo khuyên nhỏ. Khuôn mặt với vuông với thân hình thấp dấu dưới lớp áo choàng trắng và một bộ y phục màu xám. Trên trán tràn ngập nếp nhăn và hai má phì, mũi to miệng rộng. Bà dùng hai tay đan xen vào nhau rồi mở miệng hỏi: “Ngài Dante, ngài có thể nói cho ta ngài muốn đến Tuyết Quốc làm gì không?”

“Cái này...” Naruto nhăn mày lại đột nhiên hỏi: “Ta nhớ hình như nhiệm vụ không cần yêu cầu những thứ này đi!”

“Xin lỗi ngài Dante, hiện giờ thời điểm đối với làng Cát chúng ta hết sức nhạy cảm!” Nữ nhân lớn tuổi nói: “Chúng ta cần xác định chính xác nhiệm vụ để có thể quyết định tiếp nhiệm vụ này hay là không!?”

“Được rồi...” Naruto thở ra một hơi dài: “Thật ra không có gì đặc biệt cả. Ngài Chiyo cũng biết đấy trên người chúng tôi có được chakra hẳn các vị ninja làng Cát cũng nhận thấy đi. Thế nên tôi cũng chẳng dẫu diếm làm gì cho mất công. Hiện giờ làng Lá và làng các vị trải qua như vậy thật sự làm cho người không yên tâm. Người nhà giàu mới nổi tôi chỉ muốn sống yên ổn một chút thôi. Trong năm nước lớn, Thuỷ Quốc mặc dù không quá yên ổn nhưng trong chiến tranh đều hầu như tránh được. Tôi chỉ muốn mua một toà đảo ở Thuỷ Quốc sau đó xây dựng một nơi nghỉ dưỡng ở đó thôi!”

“Vậy sao ngài không nhận nhiệm vụ làng Lá!” Chiyo nhăn mày quan sát Naruto. Hiện giờ làng Cát ở thời điểm phi thường đối mọi việc cực kỳ nhạy cảm. Lại có người có được chakra tiến vào làng như vậy nhờ tiếp nhiệm vụ nếu như bình thường Chiyo nhất định bắt lại tra hỏi xem có phải gián điệp hay không. Tuy nhiên đối phương mang đến rất nhiều tiền, nàng không thể nào không tiện ra tay lắm.

“Ngài Chiyo đáng lẽ ra phải biết rõ hơn tôi chứ?” Naruto nhăn hàng lông mày lại nhìn về phía Chiyo: “Làng Lá bị như vậy mặc dù làng Lá được mệnh danh làng mạnh nhất trong năm quốc gia nhưng Thuỷ Quốc cũng có ý rục rích mà Thổ Quốc cùng với Lôi Quốc đã có dấu hiệu hoạt động ở biên cảnh. Trời mời biết được khi nào có chiến tranh. Mấy kẻ có chakra như chúng tôi đi qua mấy chỗ này không phải ngốc sao? Thế nên chũng tôi mới đến Phong Quốc. Hơn nữa, giá thuê ninja làng Cát rẻ hơn so với các quốc gia khác nhiều mà tuyến đường đi qua Phong quốc đến Tuyết Quốc mặc dù trải qua sa mạc rộng lớn mới đến biến rồi lên thuyền qua Tuyết Quốc an toàn hơn nhiều. Tuyết Quốc là nơi nghèo nàn thế nên chiến tranh lan tới nơi này cho dù có cũng không kịch liệt. Mà tôi tin tưởng không ai hiểu sa mạc hơn ninja làng Cát không phải sao?”

“Cái này...” Chiyo nghe được lâm vào trầm tư. Xác thật giống như người thuê này nói như vậy. Hiện giờ tình trạng nhẫn giới vô cùng nhảy cảm. Mấy người này xem ra muốn Thuỷ Quốc trốn tránh chiến tranh quả thực có lý do hợp lý. Chiyo quay ra nhìn về phía mấy vị cố vấn nhìn về phía sau. Đến cuối cùng Chiyo thở dài ra một hơi nói: “Xin lỗi ngài Dante, nhiệm vụ này thực sự rất khó. Chúng ta đã vừa mới giới nghiêm con đường đến Thuỷ Quốc. Nơi đó không có bất cứ thuyền bè gì có thể sử dụng được.” Thấy được bộ mặt khó sử Naruto, Chiyo vội vã nói tiếp: “Nếu ngài không ngại, chúng ta có thể hộ tống ngài thông qua Hoả Quốc đến Thuỷ Quốc. Dù sao làng Cát và làng Lá vẫn duy trì hiệp ước đồng minh. Sẽ không có vấn đề gì nghiệm trong xảy ra trên đường đâu, ngài xin tin tưởng vào ninja làng Cát chúng ta!”

“Này...” Naruto tỏ ra khó khăn. Đến cuối cùng hắn khe khẽ thở dài ra một hơi: “Vậy thì...” đến cuối cùng trầm ngâm một chút rồi nói: “Hay là thôi đi vậy!” Naruto lắc đầu mở miệng nói chuyện: “Tôi vẫn là đến Hoả Quốc trực tiếp thuê người đi. Như vậy tiết kiệm được kha khá tiền.” Lời này nói ra làm cho Chiyo nhất thời khoé miệng co quắp lại. Nói đến đây Naruto đành ho khan mở miệng nói: “Thật xin lỗi!”

“Không sao, không sao...” Chiyo vội vã xua tay cười trừ.

“Vì lần này đã làm mất thời gian các vị...” Naruto mở miệng vội vã nói chuyện cười cợt: “Phần tiền đặt cọc đó coi như tôi quyên góp các vị làng Cát đi. Hơn nữa, còn may các vị không coi tôi là gián điệp bắt lấy đây.”

“Ngài Dante thật biết nói đùa...” Mấy vị cố vấn nhất thời nhìn về phía nhau.

Naruto lại nhún nhún vai cười nói: “Trên đường đi đến Hoả Quốc có lẽ không an toàn. Nếu các vị cử vài người đi để đảm bảo chúng tôi an toàn. Chúng tôi vô cùng cảm kích!”

“Nên mà... nên mà...” Đám cố vấn nhìn về phía nhau mỉm cười. Naruto khoé miệng kéo kéo thầm mắng một đám da mặt thật dầy.

“Ư... aa....” Cánh tay truyền tới cảm giác đau nhức làm cho nam nhân thét dài một tiếng. Toàn thân hắn nhễ nhại mồ hôi, cơ thể theo đó liên tục run lên bần bật: “Tay ta... tay ta... hộc hộc...”

Một người ninja chạy đến, trong bóng tuổi khuôn mặt hắn đã biến thành vặn vẹo khi người ninja này tới. Nghe được người ninja này gọi mình: “Ngài Orochimaru, ngài hãy mau uống thuốc đi!” Đôi mắt Orochimaru lập tức biến thành một đôi mắt xuất hiện đầy tơ máu đó.

Phập!

Máu bắn tung toé màn che khiến cho màn che biến thành màu đỏ chết chóc. Người ninja theo đó gục thẳng xuống phía dưới mặt sàn gỗ. Máu tươi từ người ninja chạy ra đem sàn nhò nhuộm đỏ. Ngay cả chiếc chăn mà Orochimaru đang đắp cũng biến thành màu đỏ tươi.

Cạch!

Cánh cửa lại mở ra một lần nữa, một bóng người xuất hiện ở cánh cửa phát ra âm thanh khuyên nhủ: “Ngài phải uống thuốc đàng hoàng chứ? A, lại phải lau chùi lại phòng rồi!” Xem lời nói người này thì Orochimaru cũng không phải vì bực tức giết người lần đầu tiên.

“Ta không cần mấy thứ thuốc an thần dở hơi đó!” Orochimaru nghiến răng phát ra âm thanh.

Người thanh niên bước vàng nâng lên mắt kính của mình: “Là thuốc tự tay tôi điều chế. Nó sẽ làm giảm bớt cơn đau của ngài một chút đấy!”

“Gừ...” Orochimaru phát ra tiếng giận dữ. Hắn đem đôi tay thõng thoài trên chăn mình, vẻ mặt hơi mang theo thất vọng: “Vết thương như lửa đốt trên cánh tay này. Ta không ngờ nó lại đau đến vậy!”

“Là vết thương nguyền rủa mà Sarutobi Hokage đệ tam để lại trước khi chết kia mà” Yakushi Kabuto tiến về phía gần giường mở miệng nói chuyện: “Nó không dễ dàng chưa trị như vậy, ngài biết mà!”

“Nói chuyện phiếm như vậy đủ rồi. Ngươi...” Orochimaru cả người ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt hơi mệt mỏi nhìn về phía Kabuto hỏi: “Đã tìm ra chưa?”

“Vâng...” Orochimaru nói như vậy thì Kabuto lập tức gật đầu xác nhân. Ánh mắt nhìn thẳng Orochimaru nói: “Nghe nói đang ở một nơi có tên là phố Tanzaku!” Vẻ mặt Yakushi Kabuto trầm trọng mở miệng nói: “Tuy nhiên không dễ gì đâu ạ!”

“Vậy sao?” Orochimaru thở ra hồng hộc, hắn không cho là đúng: “Hừm... thuốc đắng mới dã tật chứ!”