Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 57

Mộ Hàn Thủy đã ngây người ra một lúc, liền giương cung lên mà nói: "Tẩu thi lần này quả thật rất lạ, cư nhiên còn có chút quỷ khí. Tốt nhất vẫn nên chú ý cẩn thận."

Một loạt mũi tên như xé cắt không khí mà cắm thẳng vào thân thể thối rửa của tẩu thi. Chung quanh miệng vết thương sâu hoắm cứ thế tuôn đầy huyết dịch tanh tởm cùng khói đen nhàn nhạt. Mộ Hàn Thủy khẽ nhíu mày ngẩng nhìn về thân ảnh Lam Nguyệt Văn trước mắt, chỉ cảm thấy tiếng giao tranh kịch liệt càng lúc càng lấn át đi thanh âm của hắn.

Dường như nhận thức được phía sau vẫn còn có một người, Mộ Hàn Thủy quay đầu lại, thoáng e ngại giữa tình thế này mà hỏi: "Thiên Dao, ngươi không sao chứ?"

Cơ Thiên Dao ngược lại chẳng giữ vẻ bạo ngược ngông cuồng thường ngày, sắc mặt trắng bệch nói: "Không sao, ta kiệt sức một chút."

Dứt lời, hắn lập tức đứng dậy, quật một roi vào ngay tên tẩu thi bên cạnh, liền tạo một tràng huyết nhục tung tóe. Cơ Thiên Dao căn bản chính là không hề muốn trở thành đối tượng để hai người kia bảo hộ sau lưng, dù cho có thương thế nặng đến đâu, hắn cũng sẽ đứng dậy mà chiến đấu tiếp tục. Chỉ có điều, lần này e rằng lại chẳng thể đơn giản như trong dự đoán...

Trên một đỉnh núi, nữ tử bạch y cầm dù đứng lặng lẽ quan sát trận loạn chiến đằng xa, chợt một giọng nói mang tiếu ý nhàn nhạt vang lên: "Ngươi đừng cố làm trái lời ta, kết cục không tốt đâu. Hơn nữa, dẫu ta có buông tha cho ngươi chăng nữa, hắn cũng sẽ khiến ngươi hôi yên phi diệt thôi."

Nữ tử cắn chặt môi, tựa như đang cật lực đè nén mọi xúc cảm trong lòng, thấp giọng nói: "Cả ngươi cũng đang dần bị hắn thao túng khống chế?"

"Lo tốt việc của mình đi, đừng để tình cảm chi phối nữa. Ngươi còn đường trở về, ta lại khác, cho dù phải hy sinh thân xác hay hồn phách, có gì mà luyến tiếc?"

Nữ tử nọ khép hờ mi mục, khóe mắt chậm rãi đỏ ửng lên, nói: "Ngươi vốn đã chết rồi."

Đời người, không e ngại sinh tử thường tình, chỉ có thể bi thương trước thân xác rã rời hy vọng, nơi ánh mắt trống rỗng nhìn chẳng thấy linh hồn. Kẻ chết tâm, kỳ thực còn đáng sợ hơn ma quỷ vạn lần....

.....

Lam Nguyệt Văn lảo đảo vài bước, vừa chống mũi kiếm xuống đất liền khó khăn phun một ngụm máu, sắc mặt tột cùng ngưng trọng, cau chặt mày mà nói: "Không đúng, là quỷ khí thoát ra trên người bọn chúng."

Thoáng trông thấy hắn đã mang thương thế, Mộ Hàn Thủy tức khắc đến ngay bên cạnh, giương cung sẵn sàng bảo hộ che chở. Về phần Cơ Thiên Dao lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Chết tiệt, bọn kinh tởm này giết thế nào cũng chẳng hết. Chỉ đang cố rút cạn sức lực của ta!"

"Này! Các ngươi nhìn xem đó là gì?"

Thấp thoáng trong không gian u tịch lạnh lẽo, bất giác hiện lên một ngọn lửa yêu mị lại hiu hắt đang chậm rãi lao đi. Cơ hồ tựa như một hư ảnh cứ thế tiến nhập vào tâm thức cả ba người. Cảnh vật phía trước thời khắc này đã bao phủ trong ánh sáng mờ ảo, đây không hẳn là mộng cảnh, có điều đối với chân thực lại tồn tại một ranh giới mỏng manh đến khó tả....

Trong phút chốc, Mộ Hàn Thủy chợt trông thấy từng tàn ảnh mơ màng hiện ra, cư nhiên liền vô pháp tìm được nửa điểm tương đồng trong ký ức. Chỉ là vậy mà có đôi chút quen thuộc. Cứ tựa rằng đã từng trải qua..... lại bất tri bất giác quên đi hết thảy...

Một tiếng nổ bạo ngược âm vang chói tai trên nền trời, Mộ Hàn Thủy ngẩng đầu, chỉ trông thấy đạo thiên lôi tựa xé nát không trung, lạnh lẽo mà vô tình giáng xuống thân thể một nam tử lam y. Người nọ gắt gao nhíu chặt mày kiếm, mặc cho cánh tay trái chưa kịp tuôn trào huyết dịch đã gần như phế đi, khóe miệng vẫn không ngừng niệm chú. Tận lực đè nén thống khổ đau đớn, cơ hồ là sinh mệnh cùng khát vọng một đời đều đặt vào thời khắc này.

Mộ Hàn Thủy chần chừ giây lát, tức thì muốn bước tới nhìn kỹ lưỡng cánh tay vốn cháy đen đang dần tỏa ra lam quang của nam tử kia. Đột ngột từ trong tâm khảm liền dâng lên một cỗ bi thương kịch liệt, khiến hắn phải chuyển dời tầm mắt đi mới có thể vơi bớt khó chịu trong lòng.

Chợt nơi phía xa, ẩn hiện thân ảnh bạch phát xõa dài, vừa phong nhã lại nhuốm màu thê lương tột cùng, tựa như y đã đứng đấy, cô tịch ngàn năm vạn kiếp. Trong phút chốc, Mộ Hàn Thủy cầm lòng không đặng, tận linh hồn thôi thúc hắn vô thức tiến về phía y. Cước bộ càng lúc càng gia tăng, theo mỗi bước chân đặt xuống, khung cảnh chung quanh nhanh chóng vụn vỡ phiêu tán trong vô vàn hỗn độn.

Đến khi Mộ Hàn Thủy dừng bước, liền thấy chính mình đã trở thành một tiểu hài tử. Hóa ra, đây nguyên lai lại là ký ức của hắn....

Nam tử trước mắt chậm rãi ngoảnh đầu lại, đưa tay gõ nhẹ lên trán Mộ Hàn Thủy. Y khẽ cúi đầu tháo xuống mặt nạ đang che phủ dung mạo tuấn tú, khóe môi nhạt mỉm cười. Đôi đồng tử tĩnh mịch sâu thẳm như lóe lên ấm áp trong giây khắc, liền chăm chú đối diện với hài tử bề ngoài giống chính mình đến 7 phần này, ôn hòa nói: "Năm đó khi con chỉ mới sinh ra, là ta liền vội vàng phong ấn thực lực của con suốt hơn 200 năm. Nào ngờ vẫn vô pháp hóa tan tia oán niệm lúc ấy hồ đồ gieo vào con. Sau này chỉ có thể do bản thân con tự khống chế chính mình. Húc Tử, tà đạo vô lối, lại không cầu phong quang rực rỡ, chỉ cần bình phàm trôi qua một kiếp, nhớ cho rõ."

Mộ Hàn Thủy nghe đến đây, liền cúi gầm mặt, yết hầu cư nhiên nghẹn đắng không thốt được lời nào. Thời khắc này, hắn kỳ thực rất muốn như tiểu hài tử năm xưa, chẳng cần đắn đo suy nghĩ mà lao vào lòng phụ thân khóc lớn. Duy chỉ có điều, vốn từ rất lâu, hắn cũng đã cưỡng chế chính mình chấp nhận với điều đó, trầm tĩnh cô tịch, vạn sự bi thương phẫn uất đều thu liễm lại trong ánh mắt phẳng lặng như mặt nước Vong Xuyên kia.

"Còn nữa, dẫu cho ta không ở bên cạnh, cũng nhất định phải ghi khắc tên của con, Đạm Đài Nhiên."

Hắn vừa ngẩng nhìn, liền chẳng còn thấy nam tử ấy nữa, chỉ có bóng tối mơ hồ tựa như vết mực loang lổ dần bao trùm lấy khoảng không trước mắt. Cảm nhận được cơn hàn phong lạnh lẽo lướt qua, khiến người mao cốt tủng nhiên, Mộ Hàn Thủy nhanh chóng quay đầu lại. Ngay lập tức, một thân ảnh hắc ám chiếm trọn tầm mắt, không thể trông rõ dung mạo người nọ đã ẩn sau màn sương đen dày đặc tà khí, chỉ có linh quang nhàn nhạt tỏa ra từ phù chú đã được dán chặt vào mi tâm Mộ Hàn Thủy.

Trong giây khắc, bàn tay không hề lưu tình một đường đẩy hắn về sau, mặt đất dưới chân Mộ Hàn Thủy thình lình biến mất. Lúc đó, hắn cư nhiên liền cảm thụ được hết thảy ký ức cứ thế mà dần nhạt nhòa tiêu tán. Cơ hồ bị người vô tình xóa sạch đi, đến tận khi gột rửa chẳng còn sót lại chút gì, ánh mắt lại trở nên thật thanh minh trong suốt, hệt như hài tử vừa chào đời.

Mà hiện tại, Mộ Hàn Thủy đều đã mang tất cả thương đau bi oán ngày nào chắp nối hoàn chỉnh thành một chuỗi ký ức nguyên vẹn.

Nực cười thế sự quá đỗi vô thường. Thế nào là số mệnh mỗi người khó tránh, thiên mệnh vĩnh viễn chẳng lường? Không phải là nhân sinh dù quên hay nhớ, so với sơ tâm lại chẳng khác biệt thay đổi gì sao?

Nguyện