Đào Hoa Trầm Vương

Chương 52

CHƯƠNG 52

Lại nhớ tới cái trấn nhỏ sát biên giới sa mạc.

Có qua có lại, cảnh còn người mất.

Hướng về nhân gia trước kia bán nước cho y mua mấy túi nước, nhân gia kia tựa hồ nhận ra y, lại không nói gì, chỉ vì bọn họ đã thấy quen với các loại người lui tới, biết có chút lời có thể không nói lại không nói, có một số việc có thể không biết thà rằng không biết. Cái giếng kia giống như là nguồn sống duy nhất của bọn hắn, chỉ có thời điểm nhắc tới nước trong mắt mới lóe ra hào quang, trừ lần đó ra, thì bất tri tịch mịch (không biết gì cả, cô đơn lạnh lẽo).

Nếu có thể như thế, cũng tốt lắm.

Lúc sau ra khỏi sa mạc phấn chấn nhất đương nhiên là Hùng Miêu Nhi. Bản thân hắn một đường lo lắng do thời tiết sa mạc thay đổi thất thường, cho nên hiện tại hắn cảm thấy thư thái như trút được gánh nặng, hận không thể mọc hai cánh ở xương sườn bay đến Lan Châu Lãm Nguyệt Lâu, đem mấy bình nữ nhi hồng mười hai năm lão bản nương (bà chủ) cất riêng kia mang tất cả ra uống hết sạch, mới có thể giải toàn bộ buồn bực trong lòng.

Một đường Hùng Miêu Nhi cùng Thất Thất hoan thanh tiếu ngữ (trò chuyện vui vẻ), Trầm Lãng ngẫu nhiên cũng lên tiếng trả lời vài câu, còn không thì đem trang giấy kia lăn qua lộn lại ở trong tay xem.

Đó cũng không phải một góc trang sách của vô địch bảo giám, chỉ vì chất giấy hoàn toàn bất đồng.

Trầm Lãng đột nhiên cảm thấy chính mình quên đi một chuyện gì đó rất quan trọng, lại như thế nào cũng nhớ không nổi.

Thật sự hết sức nguy hiểm.

Chu ký tiễn trang ở Lan Châu trước sau như một sinh ý thịnh vượng.

Hùng Miêu Nhi vừa đến Lan Châu liền khẩn cấp đi Lãm Nguyệt Lâu, Thất Thất nói: “Đại ca, ngươi cũng không rửa mặt chải đầu lại đi, từ sa mạc đi ra, một đường phong trần, ngươi cũng không khó chịu sao?”

Hùng Miêu Nhi cười to nói: “Tắm có thể đợi tắm lần sau, hiện tại cũng là muốn uống chút rượu trước để xả xui.” Nói xong liền sải bước thẳng mình rời đi.

Trầm Lãng cùng Thất Thất từ trước cửa đi vào, trong trướng phòng (*) tiễn trang Phó tiên sinh liếc mắt một cái nhìn thấy Thất Thất, vội vàng chào đón, phân phó nha hoàn tiểu đồng bên dưới đi thu dọn phòng, chuẩn bị món ăn cùng nước nóng, cho tiểu thư cùng cô gia (chồng) tẩy trần (bày biện, thiết đãi người từ xa đến). Một mặt thỉnh Trầm Lãng cùng Thất Thất vào trong nội đường ngồi, tự tay pha hai chén trà bưng lên.

(* trướng phòng: phòng ghi chép sổ sách, tính toán kiểm kê của ngân hàng thời xưa )

Thất Thất lặng lẽ kéo tay Trầm Lãng cười nói: “Thấy tình cảnh này, lúc này mới cảm thấy được ngươi đang ở đây.”

Trầm Lãng thế nhưng cười không nói, cũng chỉ nhẹ nhàng nắm tay nàng.

Phó tiên sinh phân phó Tiểu Tứ cùng tiểu Lý trước mặt trông nom, chính mình đã ở hậu đường cùng Thất Thất nói chuyện, cùng nhau tán gẫu việc đã trãi qua. Thất Thất nói tựa như khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ), Phó tiên sinh tiên sinh nghe cũng hết hồn, lắc đầu liên tục nói: “Tiểu thư, về sau cũng phải cẩn thận chút, nếu lão gia dưới suối vàng biết được, chỉ sợ cũng phải lo lắng. Nếu thật muốn đi làm chuyện gì, kêu Bát thiếu gia đi theo cũng tốt hơn.”

Thất Thất cười nhạo nói: “Lão Bát cũng mỗi ngày không biết lẫn ở nơi nào, ta có tướng công ở đây, ngươi sợ cái gì.”

Phó tiên sinh nhìn Trầm Lãng liếc mắt một cái, cũng đành phải cười khổ, mới vừa muốn nói gì, Tiểu Tứ lại từ phía trước chạy tới, kêu lên: “Phó tiên sinh, đằng trước xảy ra chuyện, ngươi đi xem!”

Vừa vặn lúc này nha hoàn Tiểu Hồng từ trong buồng đi ra, nhỏ giọng nói: “Đều chuẩn bị tốt, tiểu thư cùng cô gia muốn tắm rửa trước hay là dùng bữa trước?”

Phó tiên sinh đứng lên nói: “Tiểu thư, cô gia, các ngươi trước đi nghỉ ngơi, ta ra đằng trước nhìn xem.”

Thất Thất nói: “Hảo.” Quay đầu đối Tiểu Hồng nói: “Ngươi đem Hoàng tửu (*) thêm chút sợi gừng đường trắng hâm nóng lên, gọi người trước chuẩn bị phòng tắm. Tái kêu Diệp đại phu lại đây, đổi dược cho cô gia.”

(*rượu Thiệu Hưng – một loại rượu nổi tiếng ở Trung Quốc )

Hai người vào trong buồng, TrầmLãng ôn nhu nói: “Thất Thất, ngươi đi trước tắm đi, ta chờ Diệp đại phụ đến đổi dược, xong sẽ đến.”

Thất Thất thập phần nhu thuận mềm mại gật đầu đi vào.

Diệp đại phu cũng rất nhanh đi vào. Hắn tháo băng vải trên người Trầm Lãng ra, không khỏi hoảng sợ, nhẫn cười nói: “Trầm tướng công, này chớ không phải là tiểu thư băng bó sao, sao lại đem thuốc mỡ bôi cả lưng, nơi chưa thương tổn cũng băng bó kỹ như vậy ?”

Trầm Lãng nhớ tới một mạch hành vi cổ quái của Hùng Miêu Nhi, không khỏi cười khổ nói: “Không phải.”

Diệp đại phu cũng không cần nhiều lời nữa, bảo nha hoàn đem nước ấm lên lau đi vết bẩn cùng dược dính trên lưng, lấy dược mới thoa lên, tinh tế băng bó tốt chỗ bị thương, cười, nói: “Trầm tướng công thương thế khôi phục không tồi, chính là tốt nhất tịnh dưỡng mấy ngày, không được quá lao lực lao thần (làm việc nặng, suy nghĩ nhiều).” Nói xong vẻ mặt cười quái dị nói: “Tại hạ cáo lui trước.”

Trầm Lãng có chút không hiểu. Diệp đại phu mới vừa lui xuống, Tiểu Hồng liền bưng bộ đồ mới lên, nói: “Cô gia, Diệp đại phu dặn dò, không thể để cho vết thương cô gia gặp nước, nô tỳ tới hầu hạ cô gia tắm rửa.”

Trầm Lãng vừa định nói để tự mình, chỉ nghe giọng nữ cười duyên nói: “Tiểu Hồng ngươi đặt quần áo xuống đi, tướng công y đã có nương tử ta.”

Tiểu Hồng vừa mới lui ra, Thất Thất liền từ trong buồng đi ra, chỉ thấy nàng toàn thân cao thấp chỉ mặc nhất bộ đoản sa y (bộ quần áo mỏng ngắn) màu đỏ, càng tôn lên dáng người uyển chuyển, da thịt tinh tế trắng hồng lỏa lồ, phi thường kiều diễm.

Trầm Lãng nhìn không khỏi than nhẹ một tiếng.

Cái gọi là nhan sắc khuynh thành, nghĩ đến cũng không gì hơn cái này.

Thất Thất vùi đầu vào đầu gối y thấp giọng cười nói: “Ta lúc còn trẻ, chung quy nghĩ chỉ cần hai người yêu nhau cùng bầu bạn, đó là tất cả, hiện tại thế nhưng cũng dần dần hiểu được, ta đã là thê tử của ngươi, đương nhiên đối ngươi hết lòng nâng đỡ, cũng muốn hảo hảo học học cái gì gọi là ôn nhu thấu xương.”

Trầm Lãng cười khẽ ôm lấy nàng nói: “Những lời này từ trong miệng ngươi nói ra, thật thực khiến ta không quen, ngươi vẫn là giống như lúc đầu thì tốt hơn.”

Thất Thất cười to nói: “Thật muốn giống như lúc đầu?”

Trầm Lãng gật đầu mỉm cười.

Thất Thất ngoan tâm (bướng bỉnh), cười bổ nhào tới đầu gối y, một tay cởi vạt áo y ra, nói: “Để cho ta nhìn xem thương thế của ngươi như thế nào?” Nàng tuy là xé quần áo Trầm Lãng ra, nhưng cũng ôn hương nhuyễn ngọc, ở trên người Trầm Lãng ma (ma sát) đến cọ đi, hai người động tình, đều có chút thở dốc, Trầm Lãng thân thủ đỡ lấy nàng, Thất Thất lại cười duyên nói: “Để cho ta xem trước một chút thương thế của ngươi thế nào, vừa rồi Diệp đại phu có nói, không được quá lao lực lao thần.” Nàng một tay từ nơi bả vai chưa bị thương của y ôm cổ của y, thăm dò nhìn chỗ bị thương kia.

Trầm Lãng ôm Thất Thất, trong lòng một mảnh ôn nhu tình ý, lại đột nhiên cảm thấy trong lòng toàn thân cứng đờ, không khỏi quay đầu nhìn nàng.

Gương mặt mỹ lệ như thế, tươi cười ôn nhu uyển chuyển như vậy.

Chính là nụ cười kia giống như trong nháy mắt đông lại ở trên mặt.

Đẹp vẫn là xinh đẹp, lại mang theo bi ai trống rỗng.

Ôm ấp của Trầm Lãng thật ấm áp, nhưng Chu Thất Thất chỉ cảm thấy đôi môi đều phải đông cứng, khiến cho nàng khó thở, cơ hồ thốt không ra đầy đủ câu chữ.

Nhưng nàng rốt cục vẫn dùng sức thốt ra hai chữ.

Là ai?”

Lan Châu Lãm Nguyệt Lâu tựa hồ không còn nào nhiệt như ngày đó nữa, cái bàn có chút tàn phá, quang cảnh cũng có chút tiêu điều.

Hùng Miêu Nhi tất nhiên không nghĩ nhiều như vậy, vừa vào cửa liền kêu lão bản nương khuê danh Xuân Hương. Xuân Hương người cũng như tên, ăn mặc thanh thông thiển lục (xanh (da trời) thắm xanh (lá cây) nhạt) tựa như thiếu nữ, nhưng vẻ uyển chuyển khóe mắt cũng là phụ nhân (phụ nữ có chồng) mới có. Chồng của nàng chết sớm, nàng lại ngày thường yểu điệu xinh đẹp, liền thành quả phụ phong lưu nổi tiếng gần xa. Nàng thích tiếp khách nhân uống rượu, thường thường lại so với khách nhân uống nhiều hơn, nhưng tiền thưởng đương nhiên là khách nhân chi trả. Loại thủ đoạn này của nàng thật cũng không phải không bị nhìn thấu, nhưng càng có nhiều người bởi vì muốn nhìn mỹ nhân say mà đến, nhưng cuối cùng luôn tự mình trước say, sau đó trong lúc hồ đồ đưa ra khoản tiền thưởng lớn.

Một phụ nhân phong lưu khéo léo như vậy, nhìn thấy Hùng Miêu Nhi lại giống thấy quỷ.

Chỉ vì nam nhân này thiếu chút nữa uống sạch hết rượu hảo mà nàng cất riêng, chẳng những không say, còn đúng lý hợp tình hỏi nàng: “Ngươi cũng uống rất nhiều, vì sao ta phải trả tiền uống rượu cho ngươi?”

Xuân Hương tức giận đi lên đón tiếp, nói: “Ngươi tới làm gì?”

Hùng Miêu Nhi trừng mắt mắt cười nói: “Đến tửu lâu đương nhiên là uống rượu. Mau bưng mấy bình nữ nhi hồng lên.”

Xuân Hương quét mắt liếc hắn một cái, trên băng ghế ở bên cạnh hắn ngồi xuống, miễn cưỡng hướng bên cạnh dựa vào, nói: “Đã hết rồi.”

Hùng Miêu Nhi cười to nói: “Mấy vò rượu kia của ngươi, chính ngươi còn luyến tiếc uống, lại không đem ra cho người ta uống, như thế nào lại hết?”

Xuân Hương cười lạnh nói: “Người ta mua một vò hai mươi lượng bạc, ta vì cái gì không bán?”

Hùng Miêu Nhi líu lưỡi nói: “Làm sao lại coi tiền như rác, vung nhiều tiền như vậy mua vò rượu, ngươi thật đúng là hắc tâm (lòng dạ hiểm độc) kiếm lời .”

Xuân Hương vỗ cái bàn nói: “Ngươi là con miêu say mắt bị mù sao? Không thấy chung quanh bị đập bể đến nát bét, đều là đám người kia lúc uống rượu nổi lên đập phá, lão nương kiếm tiền mấy vò rượu của hắn, còn chưa đủ sửa lại căn nhà.”

Hùng Miêu Nhi cười nói: “Thật thực sự có người ác như vậy, ngay cả của tửu *** của ngươi cũng không tiếc đập phá?”

Xuân Hương vỗ cái bàn, nói: “Vốn đám người kia uống rất hảo, nhưng sau lại bị lão nương đích uống rượu trở mình, đi đùa giỡn cô nương người ta. Đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng cũng thế, thế nhưng đi đùa giỡn một đám nữ đạo sĩ, sau đó nam nữ đánh thành một đoàn, từ trong phòng đánh tới ngoài phòng, ta cũng không dám cản trở. Các ngươi người giang hồ, chính là thích ỷ vào vài phần bản lĩnh, cả ngày đả đả sát sát…” Nàng còn chưa tả oán xong, Hùng Miêu Nhi lại nắm lấy cổ tay nàng, nắm đến khiến nàng đau nhức, nhìn chằm chằm hai mắt của nàng sáng lên.

Xuân Hương không khỏi vung tay cả giận nói: “Ngươi làm gì?”

Hùng Miêu Nhi lớn tiếng nói: “Ngươi nói bọn họ đùa giỡn chính là một đám nữ đạo sĩ?”

Xuân Hương tức giận nói: Đúng vậy thì như thế nào?”

Hùng Miêu Nhi hỏi: ” Nữ đạo sĩ này có mỹ hay không?”

Xuân Hương giận cười nói: “Mỹ! Chẳng những mỹ, còn có thanh tao, lại mỗi người tự cho mình mặc đạo bào thì chính là thánh nữ…”

Hùng Miêu Nhi phút chốc đứng lên, chụp lấy cổ tay nàng kéo đi, nói: “Theo ta đi.”

Xuân Hương kêu lên: “Đi nơi nào?”

“Chu ký tiễn trang.”