Đào Hoa Trầm Vương

Chương 60

CHƯƠNG 60

Nhìn thấy Trầm Lãng cùng Tĩnh Phàm trở về, Tần Tứ Nương tựa hồ cũng không kinh hãi.

Nàng tuy là nữ tử lão luyện, nhưng không lạnh mạc, hôm nay thoạt nhìn, cũng là thần sắc thản nhiên không liên quan đến mình, chỉ nói: “Nhị vị vì sao lại trở về?”

Lời còn chưa dứt, ánh sáng chợt lóe.

Tứ Nương vẫn như cũ lẳng lặng đứng, tựa như kiếm của Tĩnh Phàm cũng không hướng về ngực của nàng.

Ai cũng biết, nàng là uy hiếp của hắn, để ở ngực của nàng, chẳng qua là muốn nắm hầu thiệt của hắn. (hầu thiệt : cổ họng và lưỡi – ý nói những điều quan trọng của người nào đó)

“Kẻ thiện không đến. Cần gì phải giương kiếm?”

Tĩnh Phàm mỉm cười: “Nếu trước đây đáp ứng, đương nhiên không cần.”

Tứ Nương xoay người hướng trong phòng mà đi, chỉ khẽ cười nói: “Ở trong này cũng là tử, đi ra ngoài cũng là tử, trước tử sau tử, sao cũng đều tử.”

Đổng Thiếu Anh ở bên trong cùng nói: “Tất nhiên là có người cõng ta đi lên, Tứ Nương ngươi yên tâm ở chỗ này chờ ta trở về.”

Trầm Lãng lại cười nói: “Tứ Nương sao không cùng đi?”

Đổng Thiếu Anh cả giận nói: “Một mình ta chẳng lẽ còn không đủ? Vì sao phải lấy sinh mệnh Tứ Nương mạo hiểm? Trầm Lãng ngươi uổng phí xưng đại hiệp, cũng bất quá là nhân vật tầm thường giống như Vương Liên Hoa thôi, chưa đạt mục đích, không từ thủ đoạn, cũng không sợ liên lụy người khác.”

Trầm Lãng cười khổ nói: “Tại hạ chưa bao giờ tự xưng đại hiệp, cũng không dám cùng Vương công tử so sánh. Nhị vị cân nhắc, thỉnh đi.”

Đổng Thiếu Anh đổi giận thành cười, lớn tiếng nói: “Thỉnh? Ngươi bảo ta như thế nào trở ra cửa này chứ?”

Trầm Lãng nói: “Đổng huynh đi đứng không tiện, tất nhiên cõng ngươi lên.”

Đổng Thiếu Anh cười to nói: “Trầm đại hiệp muốn cõng tại hạ đi lên sao? Làm phiền.” Hắn suy đoán được trong phòng này trừ Trầm Lãng, chỉ còn hai nàng kia, Trầm Lãng tất là phải tự thân làm, cảm thấy không khỏi đắc ý.

Không ngờ Trầm Lãng lại quay đầu hướng Tĩnh Phàm cười nói: “Tiên cô, làm phiền.”

Tĩnh Phàm đứng ở một bên cũng đang muốn xem kịch vui, đột nhiên nghe xong lời này, không khỏi ngạc nhiên. Nàng không dám tin đến mức chỉ vào chính mình, hỏi Trầm Lãng: “Ngươi bảo ta…”

Trầm Lãng giống như không có việc gì nói: “Tiên cô cũng không phải là lúc trước muốn làm Đổng bang chủ theo tại hạ đi sao? Nếu không qua vực này, như thế nào đi được?”

Chớ nói Tĩnh Phàm, kẻ cả Đổng Thiếu Anh, cũng không nghĩ đến Trầm Lãng sẽ nói như thế, hai người nhìn nhau không nói gì, trên mặt đều có vẻ xấu hổ.

Trầm Lãng lại chỉ lạnh lùng thốt: “Tại hạ lên vực trước, ở trên đỉnh đợi nhị vị.” Nói cho hết lời, liền không quan tâm xoay người mà đi.

Ba người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết như thế nào cho phải.

Gió núi phần phật, bóng người trên đỉnh núi cũng giống như muốn thuận theo gió bay đi.

Hắn mặc hồng y cực yêu cực mị, cố ý đốt đau ánh mắt của y. Hắn lúc áo trắng, y phục mộc mạc ngược lại tô điểm nhan sắc hoa mỹ của hắn; mà hồng y này, vốn tươi đẹp đến muốn đoạt hồn người, lại bị cặp con ngươi yêu mị xinh đẹp nhất trấn áp, vì thế ngay cả quần áo cũng dẫn theo hồn của y. Vạt áo góc tay áo bay trong gió, cũng dắt tim của y theo rung động nhẹ nhàng.

Giai nhân như vậy.

Vương Liên Hoa nhẹ nhàng cười: “Trầm Lãng Trầm Lãng, ngươi thật đúng là không thương hương tiếc ngọc, nhưng lại bảo mỹ nhân như vậy, cõng một đại nam nhân như vậy lên vực cao này, ngươi thật nhẫn tâm.”

Trầm Lãng nhịn không được liền thở dài: “Ngươi nói không phải là đến xem ta cõng Đổng Thiếu Anh sao?”

Vương Liên Hoa lắc đầu cười nói: “Ta thế nhưng thật ra muốn nhìn, đáng tiếc ngươi không chịu, làm khó dễ tiểu mỹ nhân.”

Trầm Lãng thản nhiên nói: “Nàng là một nữ tử ngoan tuyệt, ngươi thật sự phải cẩn thận.”

Vương Liên Hoa cười nhạo nói: “Nàng bất quá tự cho là thông minh. Ngươi rất dễ dàng bị nữ tử lừa, nàng thế nhưng lại cũng không thể lừa được ngươi, giữ nàng có ích gì?”

Trầm Lãng đi tới bờ vực, nhìn xuống vừa thấy, chỉ thấy Tĩnh Phàm kia quả nhiên cõng Đổng Thiếu Anh, chậm rãi trèo lên trên vực, liền xoay đầu lại cười khổ nói: ” Nữ tử bất phàm xinh đẹp như thế, nhưng lại thực đồng ý phí sức lực hơi khí làm chuyện như vậy, bản thân liền không thể khinh thường, tất là không đạt mục đích, quyết không bỏ qua.”

Vương Liên Hoa lại không lòng dạ nào tái dây dưa chuyện Tĩnh Phàm, chỉ cười nói: “Trầm huynh đã cùng nàng đồng minh, lấy được bảo giám, lại khuyên thuyết phục Đổng Thiếu Anh, chính là muốn tới tố giác bản chất thật của tại hạ?”

Trầm Lãng nhìn hắn môi hơi hơi cong lên, khóe môi kia có vài phần thần khí mỉa mai, không khỏi cười khổ: “Chỉ sợ đến lúc đó tại hạ bị cô lập hoàn toàn, không được chết yên lành.”

Nụ cười Vương Liên Hoa chợt tắt, nói: “Trầm huynh sao lại nói ra lời ấy?”

Trầm Lãng nói: “Việc Đổng Thiếu Anh đi đứng, đều không phải thật sự bị phế, sở dĩ nói dối như thế, một là để ta yên tâm hắn, hai, có lẽ là ngươi cố ý muốn làm nhục ta.” Nói đến tận đây, thần sắc trong con ngươi của Vương Liên Hoa đã có chút nghiêm nghị, sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ nghe Trầm Lãng tiếp tục nói: “Nếu hắn thật sự bị phế đi, ngươi như thế nào còn giữ mệnh của hắn. Chỉ sợ ngược lại là Tần Tứ Nương bị ngươi khống chế, Đổng Thiếu Anh vi cứu nàng, cố ý diễn một tuồng kịch như vậy. Chẳng trách lúc tại hạ nói muốn Tứ Nương đồng hành, hắn phản kháng kịch liệt như thế.”

Vương Liên Hoa thản nhiên nói: “Trên đời này, chẳng lẽ thật không có chuyện gì Trầm Lãng nhìn không thấu? Khiến cho tại hạ, cũng muốn thán một tiếng: đã sinh Vương, sao lại sinh Trầm.”

Ánh mắt Trầm Lãng rất sáng, sáng đến mức giống như muốn xem đến trong lòng hắn: “Hết thảy chuyện này, đều không phải là tại hạ nhìn thấu, mà là Vương công tử nói cho ta biết. Nơi bản bảo giám người khác không thể tưởng được, chẳng lẽ ta và ngươi không phải hiểu lòng không hết sao? Lại không biết Vương công tử cố ý cho ta đạt thành sở nguyện, cũng là vì sao?”

Vương Liên Hoa cười nhạt nói: “Trầm huynh quá lo. Trầm huynh thần cơ diệu toán, đều không phải là tại hạ cố ý sắp đặt.”

Trầm Lãng cười khổ nói: “Vương công tử làm như thế, không phải muốn nói cho tại hạ, bảo giám, Tĩnh Phàm tiên cô, Đổng Thiếu Anh chính là ba mấu chốt phá cục diện, đều ở trong khống chế của công tử. Cục diện này nhìn như có sơ hở, thực là không khe hở nào có thể vào được, tại hạ thực nhất định thất bại. Công tử lúc này đến xem ta cõng Đổng Thiếu Anh, đơn giản là muốn biết tại hạ có hiễu thấu việc này hay không thôi.”

Vương Liên Hoa nói không ra lời.

Hắn trừng mắt nhìn Trầm Lãng sau một lúc lâu, mới nói: “Vậy ngươi tính toán như thế nào?” Nguyên bản một phen chuẩn bị lời nói tốt khuyên y sớm ngày thần phục, làm sao còn nói cho ra miệng.

Trầm Lãng cười nói: “Công tử đã nắm chắc phần thắng, cần gì lo lắng? Tại hạ tất nhiên là theo lời công tử nói, đi vào bẩy rập, trọn đời không thể vùng lên. Như vậy, công tử có vừa lòng?”

Vương Liên Hoa rung giọng nói: “Ngươi… Ngươi đến tột cùng là…”

Trầm Lãng quay đầu lại nhìn xem, cười nói: “Vương công tử, bọn họ đã sắp lên đây, ngươi có muốn lánh đi?”

Vương Liên Hoa cứng ngắc nói: “Đã biết là tử lộ, ngươi vì sao còn muốn tiến đến?”

Trầm Lãng mỉm cười nói: “Công tử chẳng lẽ không biết, đẩy đến chỗ chết rồi sau đó sống. Huống chi công tử thiên toán vạn toán, cuối cùng tính sót một chuyện. Tại hạ tuy rằng nhất định bại, công tử cũng chưa chắc thắng.”

Vương Liên Hoa nghe xong lời này, cảm thấy tình cảm không yên, thực ngôn ngữ không thể hình dung. Cả người giống như từ cao phong (đỉnh núi cao), rơi vào đáy cốc. Y đã biết toàn bộ tính kế của hắn, mà hắn lại đối y hoàn toàn không biết gì cả, chuyện này như thế nào có thể không khiến người kinh hoàng?

Mà với tính khí của hắn, lại như thế nào chịu mở miệng hỏi chính hắn đến tột cùng tính sót chuyện gì.

Trầm Lãng nhìn ánh mắt của hắn, chính là ôn nhu mà thương tiếc, giống như thấy thất bại của hắn.

“Vương công tử, ngươi cũng thật không cần lánh đi sao?”

Đã muốn không còn sớm nữa.

Chuyện đến nước này, đã không thể sửa đổi, có thể làm, bất quá là xuôi theo quỹ đạo sớm định ra trước mà đi thôi.

Vương Liên Hoa tâm rối loạn, cũng không nói cái gì, chỉ quay người lại, bay vút mà đi, thân ảnh tựa như bướm nhẹ nhàng.

Trầm Lãng nhìn bóng lưng của hắn nhẹ nhàng thở dài.

“Vương công tử, sơ hở duy nhất của cục diện này, chính là ngươi.” Y cúi đầu nói, “Chính là, ta như thế nào nhẫn tâm thắng ngươi?”

Ánh mắt của y mệt mỏi mà bi thương.

Thời điểm Tĩnh Phàm lên tới trên vực, thấy bộ dáng y như vậy, không khỏi lại cả kinh.

Thần sắc kinh ngạc lập tức thu hồi, trở nên vô cùng ngưng trọng.

Chỉ vì khóe mắt của nàng thoáng nhìn một mạt màu đỏ tươi đẹp như màu máu.

Tuy rằng hồng ảnh kia xa xa nhoáng lên một cái lập tức biến mất, nhưng nàng tin tưởng nàng nhìn thấy, đều không phải là ảo giác.

Hắn tại sao lại đến?