Đạo Hữu, Tại Hạ Thật Sự Không Phải Là Tra Công!

Chương 3: Về ngoại gia

Có rất nhiều người nói Cố Tuyền may mắn.

Ví dụ như chẳng hạn ... Nhà hắn, cha mẹ hắn chỉ sinh ra có ba đứa mà hắn là đứa thứ hai, không bị gắn nhiều trách nhiệm như con cả, cũng không bị sai vặt nhiều như con út.

Ví dụ như việc hắn giỏi môn Toán và các môn ngoại ngữ hơn các bạn học khác chẳng hạn?

Hay là việc hắn được may mắn tuyển chọn vào làm ở phòng đối tác với nước ngoài của một công ty lớn.

Đó là mọi người nghĩ ... Chứ thật ra, hắn chỉ gọi là may mắn hơn người khác một chút thôi!

Bởi vì sao? Vì may mắn của hắn luôn kèm theo xui xẻo a!

Hắn là đứa thứ hai nên là có mâu thuần là liền đùn hết cho hắn giải quyết!

Hắn giỏi Toán và ngoại ngữ ... Không có nghĩa là sẽ giỏi toàn bộ nha! Hắn chính là, chuẩn mù Văn và Hoá!! Hai môn cao chót vót, hai môn thấp lẹt tẹt a!!!

Vào công ty lớn thì vào! Ai nói là sẽ yên ổn?! Hắn đây là luôn bị cấp trên soi mói, hí hoáy một chút cũng bị nhìn chằm chằm mỗi ngày! Căng thẳng chết đi được!!!

Vì vậy nên cái vụ mà 'thân nhân đoàn tụ' này cũng thế!

Cái vị 'ngoại tổ phụ' này ... Là người ở tiên giới nha?!

Hơn nữa là kiểu thuộc tầng lớp có quyền thế hẳn hoi!

Tất nhiên, cái 'đùi vàng' tổ phụ này cũng không dễ dàng ôm được như thế!

Thứ nhất, nếu như ông ngoại 'Cố Tuyền' như thế này ... Thì tại sao, mẹ của nguyên chủ lại tới đâu rồi cưới một phàm nhân bình thường như cha nguyên chủ?

Thứ hai, tại sao giờ bỗng dưng đột nhiên xuất hiện rồi tìm tới hắn?

Thứ ba, nếu đi theo ... Không phải khả năng hắn đụng mặt cái tên Dung Chi tiểu thụ đại nhân kia là rất cao sao?!

Biết đâu, ông ngoại này của hắn cũng là một pháo hôi giống hắn thì sao? Vậy không phải là lôi nhau về ở rồi chết trùm à?!

Khụ, à còn cái vị ngoại tổ phụ này nữa ...

Tên là An Định Khiêm.

Tuy gọi là 'ông' nhưng vì là tiên nhân nên bề ngoài trông chỉ giống như một soái lão trung niên đầy khí chất nho nhã, cao quý.

Già hơn cả lão cha hắn lẫn cả lão cha của nguyên chủ mà trông còn đẹp trai hơn.

Trách không được vì cha hắn khí chất từ đầu tới chân chỉ là một lão già sợ vợ.

Cố Tuyền cũng rất đau buồn nhưng đây là sự thật.

Hắn chính là định từ chối theo về 'quê' ngoại thế nhưng cơ mà ai ngờ được ... Lão già kia ngoan độc tới mức đấy?!

Đó là, nhân lúc hắn ngủ, liền một phát bê cả hai huynh muội nhà hắn, một bước nhảy sang tiên giới. Đến khi tỉnh dậy có muốn trở về cũng không thể về!

Cố Tuyền trấn an tiểu muội muội vừa tỉnh lại liền sợ hãi vì bỗng dưng tới một nơi xa lạ, ai oán trừng cái lão già chết giẫm kia!

An Định Khiêm còn giả vờ như không nhìn thấy dẫn cả hai đi theo một con đường nhỏ hướng lên núi trong rừng trúc.

Lên gần tới đỉnh núi thì liền thấy một toà viện trông khá to

Cố Tuyền bỗng dưng phát hiện ra ... Cái lão già này dẫn hắn về nhà ngoại ... Nhưng là đi cửa sau nha?!

Hắn liền nghĩ, không lẽ địa vị của lão già này trong gia tộc không được coi trọng lắm nên mới phải làm như thế này? Vậy có phải hắn trách nhầm rồi không?

An Định Khiêm vứt cho Cố Tuyền và Thuý Liễu mỗi người một cái lệnh bài ngọc.

Cố Tuyền không hiểu lắm sau đó nhìn thấy lúc An Định Khiêm bước vào một vị trí thì xung quanh có cái gì đó hiện lên một chút ... Giống như một cái màng chắn vậy?

Hắn liền hiểu, đi theo sau vào trong.

Hắn cứ ngỡ đây chỉ là đỉnh núi nhỏ với một cái toà viện to ... Ai ngờ, bên trong cái kết giới ấy lại là cả một cái tiên cảnh!

Như đã nói, hắn dốt văn nên không biết miêu tả chính xác như thế nào ... Chắc đại khái là 'Mây núi huyền ảo' hay gì đó đi?

Cố Tuyền và Thuý Liễu còn đang ngẩn ngơ ngắm nhìn thì bỗng dưng không biết từ lúc nào có một nam thanh niên trẻ tuổi mặc áo bào trắng đứng sau An Định Khiêm khom lưng cúi người, nói:

"Chưởng môn đại nhân, mừng ngài trở về!"

—————————

Tiểu kịch trường:

Một tin tức bát quát của người qua đường cho hay: Ta chưa từng gặp kẻ nào hay tự vả mặt chính mình như Cố đại nhân!

Cố Tuyền: "Đam mỹ thật đáng sợ!"

Hoa Y Vân: " ... "

Cố Tuyền: "Chắc lão ông ngoại nhà mình chắc không được nhà ngoại coi trọng nên mới phải dẫn đi cửa sau!"

An Định Khiêm: " ... "

Cố Tuyền: "Cấm các ngươi không được bắt nạt tiểu ngốc bạch ngọt nhà ta!"

Mọi người: " ... "

Cố Tuyền: "Hoa Y Vân là lão bà nhà ta!"

Cố Tuyền sau này: " ... "

... Và cái truyền thuyết tự vả này của Cố đại nhân vẫn chưa bao giờ hết!