Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 65

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Nửa mét vuông, chỉ đủ cho một một người bò trườn qua cửa hang, đã hẹp lại còn toàn bùn sình lầy lội.

Cái tường cao bên ngoài nhìn như xây nên, nhưng thực chất chỉ là san bằng vách núi rồi khảm đá lên, nước trên đỉnh núi men theo vách núi chảy xuống, khiến cho đường hầm trở nên lầy lội.

Đường hầm này hẳn là không dài, vì có thể cảm giác được gió lạnh phả xuống đây, nhưng di chuyển rất khó, không chỉ vì quá hẹp, mà khó chịu hơn đó chính là, cái đường hầm hẹp hòi này lại chất đầy những hài cốt.

Cả hai nằm sấp trên đống xương trắng trườn đi từng chút một. Đường hầm này thật ra cũng không hoàn toàn chỉ có xương người, còn có mấy thi thể đang phân hủy đến chẳng còn nhìn ra hình dạng gì, da thịt chảy thành một đống bầy nhầy, lúc nhúc toàn giòi bọ, đoán chừng cũng vừa mới chết được khoảng 20 năm. Trườn qua những thi thể này, dịch nhầy dính khắp lên người, dậy lên một mùi tanh tưởi ghê tởm đến sởn cả tóc gáy…….

Cảm giác phải bò sát lên những thi thể thối rữa như thế này không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

(hình như thi thể người chỉ cần khoảng 5-9 tháng là có thể phân hủy sạch sẽ đến xương rồi mà nhỉ, 2 mấy năm mà còn dịch lỏng mô mềm với dòi thì có hư cấu quá ko…..)

Đường hầm này thật sự kỳ lạ, vừa nãy ở hành lang trừ những xác khô bị treo lên tàn nhẫn, thì cũng chưa thấy xương cốt, nhưng trong đường hầm này lại nhiều xương và thi thể đến vậy, chắc chắn là phía trước cũng không phải là một nơi an toàn, nhưng cả hai cũng không có cách nào, phía sau hành lang là lửa lớn tràn ngập, không đi cũng chết, cứ bò vào đây có khi lại có thể sống.

Cố nén lại cơn buồn nôn muốn trào ra khỏi lồng ngực, Đàm Trình rướn cổ lên, cố gắng không nhìn những thi thể thối rữa chảy nước đó nữa, cũng cố gắng không nghĩ đến mấy thứ nhơn nhớt mềm mềm mình chạm vào là gì, cố gắng tập trung bò về phía trước.

Không đến năm phút đồng hồ sau, bàn tay Đàm Trình sờ soạng đường đi chợt huơ vào khoảng không

“Hình như đến cửa đường hầm rồi.” Đàm Trình lấy đèn pin chiếu sáng phía trước. Sau khi thấy cảnh trước mắt, Đàm Trình sững cả người.

Thấy Đàm Trình không có phản ứng, phía sau Ngô Hải sốt ruột hỏi: “Sao vậy? Phía trước là cái gì?”

Đèn pin nhỏ không thể nào chiếu sáng được cả khu vực, nhưng cũng có thể đoán được phía trước là một mộ thất, vì ánh đèn pin chiếu thẳng vào một chiếc quan tài bằng đá rất lớn…

“Phía trước hình như là một mộ thất,” Nói đoạn, Đàm Trình dùng đèn pin quơ quơ phía dưới cửa đường hầm, cách cửa khoảng một mét là một cái hồ nước.

“Dưới cửa đường hầm là một hồ nước, bên trong có rất nhiều xương người.”

“Nước? Sao trong mộ lại có nước?”, Chợt nghĩ đến một khả năng, Ngô Hải vội la lên: “Có khi nào là thủy ngân không?”

Thứ Ngô Hải nghĩ cũng là suy nghĩ trong đầu Đàm Trình, nên cậu mới không nhảy xuống ngay. Ánh sáng không đủ, Đàm Trình không thấy rõ dưới nước thật sự có cái gì, nhưng mà thấy lấp ló trong nước có thực vật thủy sinh, Đàm Trình mới an tâm.

“Có rong rêu, nên chắc chỉ là nước bình thường thôi.” Dứt lời Đàm Trình rướn người ra, vịn lên khe đá ngoài cửa đường hầm rồi cẩn thận nhảy xuống. Ngô Hải cũng vội vàng theo sát nhảy xuống theo.

Hồ nước không sâu, cũng chỉ khoảng một mét, nhưng lúc nhảy xuống, nước bắn lên cũng làm cả hai ướt hết.

Rẽ nước bước về phía trước, Đàm Trình cởi balo sau lưng, vội vàng lấy đèn pin ra.

“Ngô Hải, cậu lấy đèn pin của cậu ra đi, mấy thứ này ngâm nước không được đâu!”

“Ối quên béng mất!” Ngô Hải cũng chạy nhanh tìm kiếm ra đèn pin, cũng may ba lô không thấm nước, mấy vật dụng điện cũng chưa bị ảnh hưởng gì nhiều.

Đàm Trình nhận đèn pin từ tay Ngô Hải, mở cùng lúc hai đèn pin, lúc này cậu mới thấy rõ ràng được khung cảnh trong gian mộ thất này. Nguyên tưởng rằng chỉ là cái hồ nước, nhưng chiếu sáng lên một chút cả hai mới nhận ra, cái hồ chạy vòng quanh một khoảng đất trống như một kênh rạch, mà bốn góc đông tây nam bắc khoảnh đất trống này đều có một đường đi hẹp dài thông đến chính giữa khoảnh đất. Cuối bốn con đường có bốn cánh cửa, dù rất xa và ánh sáng không đủ Đàm Trình cũng có thể nhận ra điêu khắc trên bốn cửa lần lượt là bốn thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước…….

Mà ở giữa khoảng đất trống đó có tám bậc thềm nhô cao lên, xung quanh chất đầy vàng bạc châu báu, chính giữa đặt một quan tài bằng đá.

Nếu người bình thường nhìn thấy những châu báu đó, chắc là sẽ phát điên mất, nhưng lúc này sắc mặt Ngô Hải và Đàm Trình lại xấu đến chẳng thể xấu hơn.

Trầm ngâm một lúc lâu, Đàm Trình mới cất lời phá vỡ sự im lặng.

“Dù sao thì cũng không thể ngâm nước hoài được, lên bờ trước đã rồi tính.”

Trèo lên trên một lối đi dẫn đến chính giữa khoảnh đất, Ngô Hải vỗ vỗ mấy con trùng bò trên cổ mình: “Mẹ nó, cả người đầy giòi bọ. Cũng may là mặc đồ leo núi, chứ không nó bò vào trong quần áo chắc chết!”

Đàm Trình cũng vỗ vỗ quần áo, trêu:

“Cũng còn tốt mà, ít nhất còn giữ lại được cái mạng.”

“Cậu thật sự thấy vậy à?” Ngô Hải buồn cười liếc xéo Đàm Trình, “Nhưng mà sao ở đây lại có mộ thất. Mộ thất phải nằm ở hướng bắc, nhưng phía này là phía tây cơ mà?”

“Có lẽ….là lăng mộ hợp táng?”

“Thôi đi, cách xây dựng thế này, dù tôi không rõ những phong thuỷ huyền hoàng lắm nhưng vẫn nhận ra chỗ này giống như trận pháp hơn là mộ thất đó.”

Nghĩ đến Túc Cảnh Mặc cũng bị nhốt bên trong mộ, Đàm Trình nghĩ có khi nào trong chiếc quan tài kia cũng có một quỷ hồn đang ngủ say?

Đàm Trình khẽ thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn thử trần mộ. Nhưng vừa ngước lên, hình ảnh đập vào mắt làm cậu nhíu chặt chân mày.

Ngô Hải thấy Đàm Trình nhíu mày, cũng ngước lên nhìn thử, thấy trần mộ thất bằng đá khắc một hình âm dương bát quái rất lớn.

(*)

“Vãi đái, cái gì thế này!”

“…… Tôi lên xem thử.” Đàm Trình không hiểu trận pháp, càng không hiểu tứ tượng và âm dương bát quái này để làm gì. Nếu so ra, thì Đại mộ của Túc Cảnh Mặc trông còn giống một cái mộ hơn. Về phần trận pháp, nghe Khúc Chí Văn nói, thì mộ của Túc Cảnh Mặc là hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, trận pháp hài hòa với kiến trúc mộ, mỗi một bài trí đồ vật và kiến trúc trong mộ đều để phục vụ cho trận pháp, cho nên mới có thể giam giữ linh hồn, không thể thoát ra cũng không thể siêu sinh.

Siết chặt ngọc bội trong túi, Đàm Trình có thể xác định trận pháp này tuy trông nguy hiểm, nhưng lại không đáng sợ bằng của Túc Cảnh Mặc, vì ở đây thi cốt khắp nơi, nhưng Đàm Trình lại không thấy quỷ hồn nào cả. Có thể phỏng đoán, trận pháp mộ thất này không phải thiết kế để giam giữ linh hồn.

Nhưng mà trận pháp này dùng để làm gì, chỉ sợ chỉ có người trong chiếc quan tài đặt chính giữa kia mới biết.

Ngô Hải biết Đàm Trình có thể thấy quỷ quái, nhưng nghĩ đến cái Đại Mộ đã giết chết ba người đồng đội, Ngô Hải vẫn rất sợ hãi.

“Cậu nên cẩn thận một chút, đừng hành động tùy tiện. Cả trên người cậu vẫn còn vết thương, nên xử lý lại một chút cái đã.”

Giờ tạm thời vẫn chưa thấy gì nguy hiểm, Đàm Trình gật gật đầu, cởi áo khoác ra, miệng vết thương phù lên trắng bệch, dù không chảy máu nữa nhưng lại không ổn chút nào.

Cái này nếu không đi bệnh viện kịp thời, chưa bàn đến có uốn ván hay không, mà có khi còn phải cắt bỏ cả phần thịt chỗ này.

Lấy cồn và thuốc hạ sốt trong balo ra, Đàm Trình nén đau, đổ cồn lên miệng vết thương, rồi nghiền thuốc hạ sốt trong lọ ra rắc lên.

Đau đớn dữ dội làm Đàm Trình cắn chặt răng, tay run rẩy, mồ hôi lạnh rịn ra ướt hết cả trán.

Ngô Hải bên cạnh xem cũng hãi hùng khiếp vía, nhưng đây là biện pháp xử lý duy nhất, không thể giúp Đàm Trình thêm gì được cả, Ngô Hải chỉ có thể tìm cách nói chuyện làm Đàm Trình quên đi vết thương.

“Này, lúc nãy cậu thừa cơ ném điện thoại ở bên ngoài núi. Cậu nghĩ Khương Bình có thể tìm đến đây không?”

Ngồi dưới đất hít sâu để giảm bớt đau đớn, Đàm Trình lắc lắc đầu, “Không biết, ngay cả tin nhắn kia tôi cũng không biết có kịp gửi hay không.”

Ngô Hải im lặng một lúc rồi nói, “Chỉ sợ có nhắn được cũng vô ích. Anh ta làm cảnh sát ở Tây An, muốn xen vào khu này cũng khó. Với cả đường xá xa xôi, một mình Khương Bình sao có thể tìm đến đây……”

Chuyện Ngô Hải nói, Đàm Trình cũng đã suy nghĩ đến. Lúc trên núi phát hiện mình đã rơi vào bẫy, người bên ngoài có khả năng cứu viện lớn nhất chính là Khương Bình. Anh ta hiểu vụ án chết người liên tục này nhất, hơn nữa bên cạnh anh ta còn một pháp sư chân chính Khúc Chí Văn, nếu……. Nếu may mắn, có thể nhờ giúp đỡ thì vẫn còn một tia hy vọng.

“Lửa lớn bên ngoài kia chắc là chưa tắt đâu, dưới nền đất cũng toàn là củi, không biết cháy một lúc nữa thì thành thế nào. Đống củi đó nếu cháy hết thì sàn cũng sẽ bị sụp một hố to, hoặc cả hành lang cũng đã sụp xuống rồi. Chúng ta chỉ có thể ngồi đây chờ người đến cứu, hoặc là tìm đường ra khác từ mộ thất này.”

Nói xong, cả hai cùng nhau im lặng, không nói nữa.

Cả ngày lăn lộn làm cả hai gần như kiệt sức, nên mộ thất yên tĩnh thế này chợt làm Đàm Trình cảm thấy buồn ngủ.

Nghĩ chốc nữa cũng không có gì nguy hiểm, Đàm Trình chợp mắt một lúc, đến khi cảm thấy đã khỏe hơn, Đàm Trình đứng lên, lắc lắc cái đầu hơi choáng váng, lấy nước trong balo ra uống vài hớp.

“Tôi đi qua kia nhìn xem, trên quan tài sẽ luôn có khắc chữ, tôi muốn xem mộ thất này chôn cất ai.”

Cứ ngồi mãi ở đây cũng vô ích, Ngô Hải gật gật đầu, “Tôi với cậu cùng đi, nếu có chuyện gì còn có thể giúp được nhau.”

“Ừm, cũng được.” Gật gật đầu, lấy đèn pin trong balo ra, cả hai dò dẫm bước về phía trước.

Mộ thất này toàn là hài cốt, thậm chí còn có những thi thể chỉ khoảng 20 năm trước, đương nhiên mộ thất sẽ không an toàn, nên phải hết sức cẩn thận.

“Mấy cái bẫy hố hay bắn lén lúc trước tôi có thể lờ mờ đoán ra, nhưng chỗ này thì tôi thật sự không biết có nguy hiểm gì.” Cả bản vẽ Túc Cảnh Mặc đưa cho cậu cũng không hề có gian mộ thất này.

Ngô Hải nuốt một ngụm nước bọt, gật gật đầu, “Ừm.”

Thật ra phòng mộ này cũng không xa chỗ hành lang bốc cháy, nhưng trong đây lại chẳng nghe thấy âm thanh gì vang vọng lại, yên tĩnh đến lạ thường.

Nhận ra điều này, Đàm Trình và Ngô Hải càng nhẹ bước chân hơn, sợ đánh thức thứ gì đó không nên đánh thức, sợ rơi vào những cái bật rập trí mạng…….

Nhưng mà, dù có cẩn thận thế nào, bước khẽ thế nào, có những thứ vốn cũng không thể tránh khỏi.

An toàn đi qua hết lối đi, khi Đàm Trình và Ngô Hải bắt đầu nới lỏng cảnh giác đặt chân lên ngoảnh đất hình tròn chất đầy châu báu ở trung tâm mộ thất, không gian yên tĩnh bỗng rít lên tiếng đá ma sát với nhau, cả hai chợt lạnh cả người.

Vừa nhác thấy nắp quan tài đá như tự xê dịch, Đàm Trình còn chưa kịp lùi lại, phía sau đã vọng lên một tiếng gọi thê lương:

“Đàm Trình!”