Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 73

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Cũng không phải không thèm để ý……

Câu nói nhẹ như tiếng thở này khác với những câu mọi ngày Túc Cảnh Mặc hay nói, thiếu chải chuốt, ít hoài nghi.

Đàm Trình cũng không biết sao mình có thể nghe được. Cậu mơ hồ có thể cảm giác được cảm xúc phức tạp trong giọng nói của Túc Cảnh Mặc, nhưng cậu lại không rõ nó là gì.

Bỗng nhiên cảm thấy một nỗi bi thương lan tràn khắp cơ thể, khiến trái tim Đàm Trình lại đau xót, cậu bước nhanh đến trước mặt Túc Cảnh Mặc.

Nhìn chăm chú Túc Cảnh Mặc nói xong câu kia cũng không buồn liếc mắt nhìn cậu lấy một cái, Đàm Trình luống cuống.

“Em… em không biết em đang nói gì nữa……”

Đàm Trình nắm lấy tay Túc Cảnh Mặc trong cơn bối rối, đôi tay kia thật lạnh lẽo. Tay Đàm Trình vào đông cũng sẽ đông cứng ngón tay vì lạnh, nhưng vẫn khác bàn tay Túc Cảnh Mặc, hai tay y dài và đẹp, nhưng là lại lạnh băng không hề có sức sống……

Cảm xúc như thế càng khiến trái tim Đàm Trình hụt hẫng, nó làm cậu cảm nhận được, dù cậu có nắm chặt lấy y như thế nào, cũng sẽ không thể bắt lấy được gì, giống như chạm vào hư không, nhắc nhở Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc ở một thế giới khác với cậu……

Nghĩ vậy, Đàm Trình không thể không siết chặt bàn tay Túc Cảnh Mặc hơn.

“Em không khống chế được bản thân, nếu có thể lý trí một chút, nếu có thể tỉnh táo hơn một chút, em sẽ phải không đến gần anh nữa, phải cách xa anh ra, càng xa càng tốt mới đúng.”

Câu nói của Đàm Trình kéo Túc Cảnh Mặc ra khỏi luồng suy nghĩ của mình. Hơi hơi nheo đôi mắt đào hoa, Túc Cảnh Mặc giống như mọi ngày, cất giọng nói mang hơi hướm châm chọc: “Giờ vẫn chưa quá muộn để cách xa đâu.”

Nói xong, Túc Cảnh Mặc cong môi, lặng lẽ lùi lại, muốn rút tay về, nhưng nào biết Đàm Trình nắm quá chặt. Nhận thấy Túc Cảnh Mặc muốn thoát ra, cậu vội bước lại gần giơ tay ôm chầm lấy y.

Cái ôm đột ngột làm đôi mắt Túc Cảnh Mặc không khỏi tối lại. Y làm hoàng đế gần mười năm, thậm chí trước khi là hoàng đế, y cũng là Vương gia hoàng tử thiên kim vạn trọng, bừa bãi cả đời, cũng chẳng có ai dám không màng cảm thụ của Túc Cảnh Mặc mà ngang nhiên xâm nhập vào thế giới của y như Đàm Trình cả, càng chưa từng có người dám can đảm cưỡng bách y như thế…

Túc Cảnh Mặc nâng tay lên muốn đẩy Đàm Trình ra, nhưng không biết có phải do đụng phải miệng vết thương của Đàm Trình hay không, Đàm Trình chợt rên lên khe khẽ, làm Túc Cảnh Mặc phải khựng lại.

Đang ôm chặt lấy Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình cũng biết y muốn đẩy cậu ra, chỉ là không khéo tay Túc Cảnh Mặc tay vô tình chạm đến chỗ bị thương bên hông, hơi đau đớn làm Đàm Trình theo bản năng hít hà một chút, nhưng cậu lại phát hiện vì cậu bị đau nên Túc Cảnh Mặc không đẩy cậu ra nữa.

Tóc của Túc Cảnh Mặc nhẹ vuốt qua chóp mũi Đàm Trình, cậu nhấp nhấp miệng, cả hai cao xấp xỉ nhau, cậu đơn giản thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai Túc Cảnh Mặc.

Cảm giác được cơ thể Túc Cảnh Mặc hơi sượng sùng, Đàm Trình đang gác cằm lên vai y khẽ cong môi cười kín đáo…

Túc Cảnh Mặc từ nhỏ đã ở trên đỉnh tầng mây.Quen với địa vị cao, đương nhiên sẽ không thích có người đối nghịch với mình, có lẽ……nếu cậu đổi phương thức tiếp cận…… Túc Cảnh Mặc sẽ không kháng cự nữa?

“Ahhh――! Đừng nhúc nhích, đau quá.”

Tuy rằng cậu cũng không đau lắm……

Nhưng mà đúng là Túc Cảnh Mặc vì Đàm Trình nói như thế mà không giãy ra nữa, cậu nghe y thở dài một tiếng nhẹ.

Hành động của Đàm Trình thực sự làm Túc Cảnh Mặc dở khóc dở cười, sao y lại không biết Đàm Trình đang giả vờ, nhưng vẫn cho phép Đàm Trình ôm, trong đó ít nhiều cũng là vì cảm xúc trong lòng mà y đang cố gắng dằn lại đó……

Y không phải người sống, là quỷ hồn, đương nhiên cảm giác được miệng vết thương của Đàm Trình ở đâu, cũng biết động tác của mình không chạm vào đấy, nhưng khi nghe Đàm Trình xuýt xoa, trái tim y vẫn thắt chặt lại. Đời y tuy không dài, nhưng vì vị trí mà gặp quá nhiều người…… Những người đó tuy cũng ngưỡng mộ ngoại hình của Túc Cảnh Mặc, nhưng lại khác hẳn với Đàm Trình, Đàm Trình này…… luôn chỉ nghĩ đến y từ đầu đến cuối, thậm chí vì y mà lao đầu vào nguy hiểm…… Rõ ràng chẳng có võ phòng thân hay biết thuật pháp, chỉ là một người đọc sách binh thường mà thôi……

Thôi…

Túc Cảnh Mặc nhẹ nhàng nhắm hai mắt

…… Chỉ là một cái ôm thôi….. Cho ôm một chút chắc cũng không sao……

Chỉ là Túc Cảnh Mặc lại không biết, lúc Đàm Trình ôm y, ý cười trên mặt cậu nồng đậm hơn bao giờ hết……

(ultimate skill của bọn niên hạ gâu gâu công: Ăn vạ.

Tỉ lệ thành công 99,99999%)

Không biết nên nói tiếp như thế nào, Đàm Trình đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, rồi tiếp tục ôm chặt Túc Cảnh Mặc, cứ đúng như thế, không nói gì.

Rất lâu rất lâu……Sự im lặng như vậy làm Đàm Trình sinh ra một ý nghĩ, cứ như thế này được cả đời thì thật tốt quá……

Không khí trong mộ thất không phải quá thông thoáng, nhưng vì lạnh lẽo nên không cảm thấy có chịu. Cả hai đều chẳng nói gì, làm địa cung yên tĩnh lạ kỳ, thậm chí có thể nghe được vang vọng xa xa tiếng nước tí tách rơi xuống những phiến đá..

Đại mộ của Túc Cảnh Mặc thât sự rất đẹp. Không biết lúc đó tuyển thợ nào giỏi đến như thế, trang hoàng mộ thất đẹp như vậy. Đàm Trình hơi hơi ngẩng đầu nhìn trần mộ. Lần đầu bước vào đây mấy tháng trước, cảm giác đầu tiên của Đàm Trình là tuy ảm đạm nhưng cũng không quá lạnh lẽo như những mộ thất khác. Đó là bởi vì những bức bích họa sắc màu rực rỡ và những loại đá quý được khảm trên đấy.

Theo lý thuyết, thông thường những bích họa chôn trong lòng đất hơn ngàn năm, nếu tiếp xúc với không khí bên ngoài sẽ biến chất và bay màu nhanh chóng, nên các nhà khảo cổ học mỗi lần vào mộ đều sẽ mang máy ảnh nhanh chóng chụp lại hiện trạng ban đầu.

Nhưng mà những bức họa trong lăng Túc Cảnh Mặc này hình như hằng bị ảnh hưởng chút nào…..

Không biết năm đó là ai khảm lên những loại đá quý màu ấm này, là ai đã dùng những biện pháp độc đáo nào để giữ lại màu cho các bức bích họa…..

Nghĩ đến đây, Đàm Trình chợt sinh ra một cảm giác ganh tị……

Cậu cũng muốn tặng cho Túc Cảnh Mặc thứ gì đó……

Nhớ đến cây trâm ngọc bích đen trong balo mình, Đàm Trình không nhịn được liếc mắt nhìn đỉnh đầu Túc Cảnh Mặc, tóc y thẳng dài đen nhánh, đỉnh đầu búi một cây trâm ngọc trắng chạm rồng, nhìn đơn giản, lại tràn đầy khí phách Đế vương. Đàm Trình có thể nhận ra giá trị cổ vật, cây trâm trông có vẻ đơn giản kia của y, liếc mắt một cái cậu cũng biết nó quý giá đến nhường nào…… Cũng không biết tặng Túc Cảnh Mặc cây trâm đen như mực kia, y có thích hay không nữa…

Khẽ thở dài một hơi, Đàm Trình vùi đầu vào hõm vai Túc Cảnh Mặc, hơi thở lạnh buốt phả vào mũi cậu. Không hiểu sao, Đàm Trình cảm thấy người trong vòng tay mình có một mùi hương nhàn nhạt, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng mùi thơm tuy rất nhẹ, lại làm Đàm Trình đắm say.

Nhịn không được nghiêng đầu khẽ ngửi, mùi hương dường như nồng hơn, từng chút từng chút bay vào mũi Đàm Trình, truyền vào trong tim, khắc sâu trong lòng……

Dường như có gì đó đã tràn đầy trong tim, Đàm Trình siết chặt cánh tay, nhắm hai mắt hôn lên thái dương Túc Cảnh Mặc.

“Đàm Trình!”

Thái dương phả hơi thở nóng rực làm Túc Cảnh Mặc phải gằn giọng quát khẽ.

Dán sát nhau như thế, Đàm Trinh dĩ nhiên cảm nhận được Túc Cảnh Mặc đang khẽ giãy như muốn thoát ra. Cậu vội vàng xụi lơ cơ thể dựa vào Túc Cảnh Mặc, ‘yếu ớt’ nói:

“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, hông còn đau lắm, nếu động miệng vết thương nứt ra thì không ổn đâu.”

Ôm cũng ôm lâu lắm rồi, Túc Cảnh Mặc cũng hết kiên nhẫn, hừ lạnh nói: “Vậy còn chưa chịu thả tay ra, đi tìm đại phu thăm bệnh? Ôm như vậy trị bệnh được à?”

Cũng biết Túc Cảnh Mặc đã biết mình giả vờ, nhưng Đàm Trình vẫn không muốn buông ra, khó khăn lắm mới được ôm một cái, giờ mà thả tay ra thì không biết khi nào mới có thể ôm lại người này vào lòng ngực.

Đàm Trình không trả lời, im lặng một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Không bỏ, cả đời cũng không bỏ.”

Lời Đàm Trình làm Túc Cảnh Mặc ngẩn người trong một cái chớp mắt. Xuyên qua vai cổ Đàm Trình, nhìn cánh cổng cẩm thạch trắng, hoa văn điêu khắc bên trên giống hệt với hoa văn trên cửa cung điện sinh thời của y, nhưng phương hướng lại khác…..

Lúc sống hướng thiên, chết rồi hướng địa…..

“Cả đời?” Giọng Túc Cảnh Mặc chợt lạnh đi rất nhiều, “Ngươi tất nhiên là có được cả đời, mà cả đời của ta đã hết từ ngàn năm trước rồi.”

Giọng nói Túc Cảnh Mặc lạnh lẽo vô cùng, nếu người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ phải toát mồ hôi lạnh, vì dù sao đây cũng là giọng của quỷ hồn……

Chỉ là, Đàm Trình lại không phải ‘người khác’, lời của Túc Cảnh Mặc chỉ làm lòng cậu ẩn ẩn đau.

“Em nghĩ tới, em nghĩ tới hết rồi. Bất sinh bất diệt trong mộ này không phải là ân huệ…… Em không biết phá trận pháp này, mà cũng không muốn làm, nếu phá trận không biết tiếp theo là gì? Anh đầu thai chuyển thế hay là hồn phi ph……”

Từ đó Đàm Trình không muốn nói ra, càng không muốn nó xảy ra, khựng lại một chút, Đàm Trình tiếp tục nói: “Nếu muốn tốt cho anh, lẽ ra em phải giúp anh ra khỏi Đại mộ này, nhưng mà…… Em không thể tưởng tượng được cảnh anh chẳng còn nhớ đến em, em càng không thể tưởng tượng sẽ mất đi anh. Giống như anh nói, em không thể biết được kiếp trước em ở bên ai, càng không thể biết được khi chuyển kiếp rồi anh sẽ ở bên ai, em không chấp nhận được, cũng không muốn nghĩ đến! Nên thà chẳng bằng em ở lại đây, ít nhất anh còn nhớ em, ít nhất em còn có thể ở gần bên anh!”

Đàm Trình kích động, hơi buông Túc Cảnh Mặc ra, cậu kéo tay y lại, nhìn chăm chú vào đôi mắt y, rành rọt nói: “Chuyến đi Bình Dao này, cũng coi như là thoát chết trong gang tấc. Rất nhiều lần em nghĩ em phải chết ở đó rồi, nhưng em không muốn dù chỉ là nghĩ đến, nên em tìm mọi cách để sống sót, ít nhất, không phải chết trong đại mộ đó…… Túc Cảnh Mặc, anh biết vì sao không?”

Túc Cảnh Mặc mơ hồ đoán được Đàm Trình muốn nói cái gì, y nhíu mày, “Ta không muốn đoán,”

Nhưng y còn chưa nói xong, Đàm Trình đã cắt lời:

“Đó là vì! Nếu chết, em thà chết ở đây, như vậy, em có thể ở bên anh. Mười năm, trăm năm, ngàn năm…… Vẫn luôn ở bên anh….. Chỉ là em còn tiếc nuối một chuyện, vì đã hứa với một người bạn phải biết được tất cả sự thật mới được đi xuống gặp cậu ấy.”

“Không từng trải qua cái chết cận kề như thế, em cũng không biết rằng em yêu anh nhiều đến thế nào…. Em thích lịch sử, thích khảo cổ, thích chạm vào quá khứ bí ẩn từ đôi tay, đôi mắt này, nhưng mà…… em yêu anh nhiều hơn…..”

Yêu là một từ thuận miệng vừa nói, rất đơn giản, nhưng rất ít người có thể thốt ra từ đó từ trong trái tim……

Tình yêu của Đàm Trình sâu nặng đến mức Túc Cảnh Mặc không thể phủ định, càng không thể nói ra câu từ chối, không chỉ vì Đàm Trình nghiêm túc, còn bởi vì hình như chữ đó trong miệng Đàm Trình thốt ra, làm trái tim y rung động mất rôi…..

Lần đầu tiên Túc Cảnh Mặc không lảng tránh ánh mắt Đàm Trình, nhưng cũng không trả lời, chỉ khẽ nắn nắn bàn tay Đàm Trình đang cầm chặt cánh tay mình, mỉm cười hỏi:

“Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”

Không biết vì sao Túc Cảnh Mặc lại hỏi như vậy, nhưng động tác nhỏ của Túc Cảnh Mặc kia làm Đàm Trình vui vẻ trở lại: “Hai mươi tháng chín âm lịch.”

“Hai mươi tháng chín…. là qua Hàn lộ rồi…… Thời tiết cũng đang thay đổi…..

“Ừm, trời bắt đầu lạnh rồi……”

Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình, cười cười không nói gì, bước thêm một bước nhẹ nhàng dựa vào vai cậu……

“Ta nhớ, ngày 29 tháng 9 là sinh nhật của ta…..”

Tác giả rằng: Chuyện yêu đương từ từ mới thấm….

Trình-ume đúng kiểu lù khù vác cái lu mà chạy trong truyền thuyết nè =]]]]]

(chin nhỗi pi sà vì nói pi sà là cái lu)