Đao Phong Dữ Thi Hành

Chương 12

Toàn bộ trấn nhỏ này đều là của học viện Hoftas.

Một năm trước tôi cầm giấy trúng tuyển và thẻ thân phận, hít sâu một hơi bước vào cánh cửa hình vòm to lớn có khắc chữ kiếm thể “Hoftas”.

Đây là một trong những trường học ma pháp hàng đầu Đế quốc, ngoại viện và nội viện gộp lại chưa đầy 500 người. Lời giải thích từ phía nhà nước là, diện tích sở hữu chân chính của nó là 5.4 mẫu Anh. Nơi đây cây cỏ tốt tươi, xa xa còn có chân núi nối liền nhau, đủ loại kiến trúc cùng ngóc ngách kỳ diệu còn phải tìm kiếm đều nằm ở đây——bao gồm cả thi thoảng trên đường sẽ nhô ra một quán đồ ăn ngon. Đầu hạ hàng năm, từng lĩnh vực hàng đầu của Đế quốc sẽ rút máu mới từ sinh viên tốt nghiệp của Hoftas. Bất kể là nhà khoa học, đại ma pháp sĩ, quân tiên phong, thành viên hộ quốc vệ, hay bộ hạ của “Đao phong” trong truyền thuyết.

Tôi từng đọc được luận văn cuối cấp của một sinh viên tốt nghiệp trong quyển sách nào đấy:《Phân tích nội dung luận đề và quy luật xuất hiện họ tên thông dụng của các giáo sư Hoftas trên sách giáo khoa》——cực thú vị, cũng cực hài hước mà có một bài văn chương màu sắc khủng bố. Ngoài nội dung luận đề cách tân và mở rộng, thứ tôi đặc biệt cảm nhận được chính là trình độ đáng sợ của các giáo sư Hoftas.

Nhưng tôi thì lại rất thích điểm này: Ở Hoftas, mỗi một người quanh ta đều là người thông minh.

Cứ thế, cuộc sống năm năm dài đằng đẵng ở ngoại viện mới không vô vị đến vậy.

Một năm trước tôi cùng một đám tân sinh ồn ào tụ tập lại dưới lối vào cổng vòm bằng đá.

Phải đi qua một bãi cỏ rất dài mới đến kiến trúc học viện, người ở viện Đông chờ một bên, người viện Tây thì lại tự giác gom ở bên khác. Viện Tây là học viện chủ tu phép thuật và ma văn, cũng là học viện mà tôi sắp vào——thật ra thì tôi chẳng có thành kiến gì với đám người dùng đao của viện Đông cả, không như một số thành phần của phái cấp tiến bên viện Tây, gọi thẳng người viện Đông là “Vũ phu thô bỉ”.

Tôi nghe thấy tiếng biện luận bên trong đám người thì liền đi về phía đó, phát hiện có người đang nói về “Lý luận Boha” lớp ma pháp năm ba mới được học.

“Cái căn tố ‘ario’ này không thể dùng cho bùa chú ngủ say. Thí nghiệm Boha đã chứng minh, một khi phát âm nó chính xác thì mới có hiệu lực, âm cuối không thể tránh khỏi làm rung thanh quản, kết quả là dùng ar mở đầu hiệu quả ‘an thần, che đậy’ của bùa chú ngủ say, sẽ bị cái ario này cộng hưởng phá hủy”

Tôi thấy một thanh niên mang kính không gọng chậm rãi nói. Mái tóc màu đen của cậu ta xuôi trán chải ra sau, người Ward có ngũ quan thâm thúy, làn da tái nhợt đặc trưng khiến cho cậu ta trông y như nhà khoa học ôm sách vở đi ra từ cuốn sổ lưu niệm trắng đen vậy.

Người nghe cậu ta giảng giải xong phát ra tiếng tán đồng phụ họa.

Tôi chen vào trong đám người, nhìn thẳng người kia: “Cậu và Boha đều sai rồi. Trên thực tế ‘ario’ hoàn toàn có thể tác dụng đến bùa chú ngủ say, chỉ có điều phát âm cần nắm chuẩn trọng điểm, âm tiết thứ ba phải đọc nặng hơn, mà cái khác trừ bộ phận tiền tố đều nhẹ đi. Có sách vở ghi chép, hải ma nữ cổ đại lúc mê hoặc thủy thủ thì nhịp điệu mấu chốt trong thần chú lặp đi lặp lại là ‘aridormario’, các nàng làm cho thủy thủ choáng váng trong âm thanh lả lướt tuyệt diệu, sau đấy lôi vào đáy biển——tôi bởi vì tò mò nên đã dùng bùa chú ngủ say làm một cuộc kiểm tra nho nhỏ với ‘ario’, thí nghiệm nhiều lần có thể xây dựng được cách đọc hiệu quả. Sự thật chứng minh, ario làm căn tố cho mê man là hoàn toàn có thể”

Mấy giây như thế tôi nhìn thấy cái người Ward kia rơi vào trầm tư, sau đó đi kèm với đôi môi run run, có vẻ như cậu ta đột nhiên có được linh cảm gì đấy.

“Đáng giá cân nhắc. Có lẽ kết luận của tôi chưa được hoàn chỉnh” Cậu ta nói thế.

Cậu ta không chút do dự đi về phía trước một bước, vai lách qua người mặc âu phục bên cạnh mình, đưa tay ra với tôi: “Odessa Stanley, ban A hệ ma pháp viện Tây. Rất vui được biết cậu”

Tôi chìa tay ra nắm lại: “Vicente Shaw, vô cùng vinh hạnh——xem ra chúng ta có thể làm bạn cùng ban đấy”

Đây chính là thời kỳ tân sinh tôi hãy còn đấu đá lung tung, toàn bộ quá trình quen biết người bạn tốt nhất, hàng xóm bên trái căn phòng ở của tôi.

Dĩ nhiên, sau khi chúng tôi quen thân cậu ta mới biết, dăm ba câu kiến giải về lý luận Boha kia của tôi, chẳng qua là lúc tìm áng thơ có liên quan đến hải ma nữ thì tò mò thúc đẩy thêm vào, mà ma pháp cơ sở lúc ấy của tôi thì tệ hại vô cùng——ầy, cái đó về sau hãy nói đi.

Ode cũng không vung nắm đấm với tôi, bối cảnh thế gia văn học khiến cậu ta có tu dưỡng tốt đẹp, tôi mừng lắm luôn.

Mà giờ tôi ủ rũ ngồi trong phòng học của lớp ma pháp, đối mặt với phán quyết xử phạt sắp được ban ra của giáo sư Ryan.

“Cho em thêm hai ngày nữa đi mà thầy Ryan” Tôi cực kỳ chân thành nhìn chằm chằm vào mắt thầy ấy, nói “Gần đây em không ngừng đấu tranh vì sự nghiệp tinh thần vĩ đại, tiêu hao quá độ cả về thể xác và tinh thần”

“Không sao, rồi sẽ tốt lên thôi” Ryan vẫn cứ mỉm cười không tỏ rõ ý kiến, đứng ở một nơi rất gần trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống. Không hiểu sao mà tôi lại nhìn ra được sát khí trong đó.

Ode ngồi cạnh bên làm thính giả, chắc đang tỉnh bơ nhịn cười.

Tôi kiên trì đến cùng nói với Ryan: “Gần đây bận rộn nhiều chuyện quá nên em ngủ muộn lắm. Thầy Ryan, em lấy danh dự của ấm cà phê sáng nay tự tay đun đảm bảo, hai ngày sau thầy nhất định sẽ thấy luận văn về bùa chú điều khiển lửa ngoan ngoãn nằm trong hòm đặt ở ngoài văn phòng”

Tầm mắt Ryan dường như mang theo ý tứ nghiên cứu tìm tòi: “Vicente, em biết đấy, tôi sẽ không dung túng cho em” Ánh mắt của thầy ấy đi theo cái đầu chán nản rũ xuống của tôi, trong giọng nói có ý cười, “Nhưng lần này tôi sẽ lại cho em thêm chút thời gian”

“Không ngờ được là giáo sư Ryan lại đồng ý với cậu” Ode vừa tốc ký vừa nói. “Còn nhớ tớ từng nhắc cậu không được khất nợ bài tập không? Chỉ cần cậu cố gắng một chút thôi, để tớ tưởng tượng xem ——thành tích ma pháp của cậu biết đâu sẽ cho tớ niềm vui bất ngờ thì sao nhỉ?”

“Cảm ơn nha đại học cứu, tớ rất thích cách nói này của cậu. Có điều thành tích ma pháp không kéo điểm trung bình xuống là tớ đã thỏa mãn lắm rồi” Tôi nhìn ngòi bút của cậu ta trượt xoèn xoẹt, quỹ đạo như đang viết một bản nhạc nào đó, “Năm ngoài trong tất cả bạn bè quen biết đều biết, tớ là người mắc bệnh yêu văn thơ không yêu ma pháp, ma pháp duy nhất mà tớ dùng được chỉ là sáng tạo vài ba món đồ chơi nho nhỏ để hưởng thụ thôi”

“Đừng có coi nhẹ bản thân. Rất nhiều người ở cái đất nước này cả đời cũng không đủ thiên phú để học ma pháp đâu” Ode không đồng ý nói.

Tôi ngả đầu trên bàn học.

“Chịu thôi, tớ ghét ma pháp mà”

Ode chậm rãi nói: “Cậu cũng bảo với tớ là cậu ghét hoa Caron đấy thôi”

Câu nói này của cậu ta làm tôi nhớ lại ngày khai giảng một năm trước.

Giáo sư Ryan với tư cách viện trưởng học viện lúc dẫn bọn tôi đi từ viện Tây sang viện Đông, trong một góc tiếp giáp giữa lầu văn học và nền đất ở vùng tự do, tôi nhìn thấy một mảng hoa màu vỏ quýt. Loại hoa này cánh hoa không hề lớn, rất mềm mại nép ở rìa nhị hoa. Chúng mọc cao hơn đầu gối người, phần cuống mảnh dựng thẳng lên trên trong hoàn cảnh không gió, như là vừa mới được trồng.

Màu sắc của chúng dường như có thể thiêu đốt tầm mắt người nhìn, làm vật trang trí mà nói thì quá phô trương, lại dễ bỏ lỡ sự mềm mại từ lúc sinh ra đã có của đóa hoa, lần đầu nhìn thấy quả thực không làm tôi yêu thích.

“Hoa Caron” Lúc đó tôi nói với Ode thế này “Tớ ghét màu sáng sủa”

Ode nghiêm túc nhìn tôi: “Thế thì có lẽ lúc đối mặt với mỹ nữ tóc vàng, thái độ của cậu sẽ bớt lại”

“Không không không, so với mỹ nữ tóc vàng thì tớ thích mỹ nhân tóc đen mắt xanh hơn”

Đúng lúc giáo sư Ryan đi ngang qua bên cạnh chúng tôi, nghe thấy câu nói cuối của tôi thì vừa đi vừa quay đầu lại, hơi cúi người xuống, tóc mái màu đen vừa khéo lay động cạnh đôi mắt xanh đậm, cười đùa nói: “Vinh hạnh của tôi”

“Trước giờ tớ cứ tưởng các giáo sư của Hoftas đều là lão già tóc hớt” Tôi hối tiếc không kịp nói, “…Với cả thật ra tớ muốn nói là tóc quăn dài màu đen kìa. Hy vọng người đẹp mới nãy không phải giáo sư của chúng ta, cũng đừng nhớ kỹ mặt tớ. Không thì tớ phải làm gì đó để ổng tin là tớ không ngả ngớn vậy đây?”

Ode cười trên sự đau khổ của người khác đến không kiểm soát được.

Đội ngũ tham quan dừng lại, trong đám người có sự lộn xộn. Tôi không rõ vì sao mà bị đẩy ra phía trước. Lúc này Ryan đang nói chuyện phiếm với người nào đấy trùng hợp đi ngang qua.

Người kia vóc dáng thon dài, sống lưng thẳng tắp, con ngươi cực nhạt, gần như là sắc lam xám trong suốt. Hắn nhếch nụ cười trêu ngươi bên khóe miệng, sau đó khi nghiêng tai lắng nghe thì nói ra một chuỗi diệu ngữ trôi chảy như có vần điệu. Tóc của người này——nhìn sơ thì là màu đỏ vàng rất ấm áp, hơi thiên về cam đỏ một chút, tôi gần như chưa từng nhìn thấy màu tóc này ở đại lục phía Đông. Hơi dài, rất tự nhiên cột thành chùm, buông thõng phía sau lưng. Lúc ánh mặt trời chiếu lên trên, tưởng chừng như có thể tràn ra hương vị ấm áp từ chân tóc.

“Là một người vừa nóng bỏng lại có chất thơ” Tôi nghĩ nói “Theo lý thuyết phải cực dễ lôi kéo người ta gần gũi, nhưng lại ẩn giấu một sự vô lễ ngạo mạn nào đó rất tư bản. Giống như dựng lên một bình phong khó thể phát hiện ở giữa hắn và những người khác vậy”

Lúc giáo sư Ryan đang chuẩn bị đi tiếp thì nói với chúng tôi rằng: “Người kia là giáo sư lớp văn học năm hai tương lai của các em, Alvin Carayon”

Tôi đưa mắt nhìn theo bóng lưng Carayon, ôm lấy vai Ode vừa mới lách tới: “Odessa, thầy ấy trông đẹp quá”

Odessa nhìn chằm chằm tóc của Carayon, chun mũi cái.

Tôi quay đầu nhìn lại hoa Caron bên ngoài lầu văn học, sau đó cười với Ode.

“Cậu có cảm thấy là hoa Caron cũng không tệ thế không?”

Trong vòng một năm sau đấy, tôi bắt đầu các chương trình học cơ sở bắt buộc của học sinh năm nhất, trì hoãn báo cáo của lớp khoa học và lớp lý thuyết toán học, chạy tới cái đài thiên văn ít dấu chân người kia tắm nắng, cách lan can thấp bé hóng gió, nhìn hoa hoa cỏ cỏ dưới đất và bậc thềm gạch đá phía xa xa của học viện. Khí hậu Hoftas tuyệt vậy đó, đám mây sình ra từ giữa trời chậm rãi trôi qua. Tôi ngậm cán bút lông chim, có linh cảm liền viết ra hai câu thơ trên cuốn tập phác thảo.

Thời khóa biểu của Ode sắp xếp kín hơn tôi nhiều, cậu ta một lòng một dạ chuẩn bị cho lớp ma pháp ở năm hai mới mở. Số phòng cậu ta ngay sát tôi, phần lớn thời gian trên tay nắm cửa đều treo biển “Không người, có việc xin để lại lời nhắn”.

Đó là một năm vô cùng yên tĩnh. Giáo sư Ryan phụ trách dẫn dắt tân sinh chỉ ở thời điểm cố định mới xuất hiện ở nhà ăn, mỉm cười ngồi trong đám học sinh uống hết một cốc cà phê, rồi lại phong độ nhẹ nhàng mà rời đi. Odessa cuối năm đạt được sáu môn A+. Thơ của tôi với tiện tay trích dẫn đã viết kín hơn nửa tập phác thảo.

Tôi ngồi bên mép đài thiên văn, nhìn cây phong lá nhọn Australia trong học viện từ xanh lá biến đỏ, rồi lại từ đỏ thành xanh. Lúc gió nổi lên, chúng lay động với biên độ nhỏ, tạo cho người ta một loại ảo giác chỉ cần duỗi cánh tay ra là có thể chạm tới.