Đao Phong Dữ Thi Hành

Chương 13

Cuộc sống của tôi dường như trở nên bận rộn và phong phú bất ngờ. Vào đầu tháng ba, công cuộc rèn luyện sức chịu đựng cho tôi mà Carayon lập ra từng bước ép sát tôi, khiến cho cơ thể tôi chìm chìm nổi nổi trong cảm giác đau đớn kéo dài.

“Có thể bắt đầu được rồi” Một tối nọ Carayon nói với tôi như vậy.

Không giống những gia sư đao pháp mà phu nhân Shawn mời tới cho tôi, hắn chỉ dạy tôi động tác chém trụ cột nhất, nhưng mỗi một nhát chém của hắn dường như đều chính xác đến phạm vi nhỏ nhất, mạnh mẽ nhất, cũng tiết kiệm sức nhất. Hắn đứng ở phía sau, ngón tay siết chặt lấy cánh tay cầm đao của tôi, mãi đến khi tư thế của tôi đúng rồi mới cho phép tôi thực hiện động tác tiếp theo.

Chờ tới khi tôi mệt đến thở dốc, hắn mới cho ngừng rồi đưa ra một yêu cầu kiểm tra hai tay tôi. Tôi đưa tay cho hắn, hắn quan sát tỉ mỉ một lát, dùng đầu ngón tay cạ vết chai mỏng ở gốc ngón tay tôi.

“Tôi đoán em đã từng luyện đao cả hai tay đúng không?” Carayon nói.

“Đúng thế” Tôi đáp, “Từ nhỏ tay trái và tay phải của em đều có thể cầm nắm đồ vật thuần thục, cũng không xác định đao của em sẽ xuất hiện ở lòng bàn tay trái hay phải——vậy nên từ sớm đã luyện tập nền tảng cả hai tay”

“Mà ma pháp sĩ lại chỉ dùng tay phải viết phù văn và trận pháp”

“Vâng. Bởi phần lớn trận pháp đều là hình tròn thuận chiều kim đồng hồ, mà phù văn cũng thường phải đi theo trình tự từ trái sang phải, nếu dùng tay trái làm tất cả những việc đó, khó tránh sẽ bị tay che khuất mà mất sự chính xác và tốc độ——tiện thể nói luôn, em cũng vẽ bùa tay phải”

“Nếu thế,” Carayon nói, “Em có muốn luyện đao tay trái với tôi không?”

Tôi nhìn mắt hắn, thấy được ở trong đó đang nhảy nhót một suy nghĩ lớn mật.

Tôi nhảy về sau một bước, hơi khom lưng, làm một lễ nghi đao giả với hắn——chỉ có điều vốn là tay phải khoát lên hông đổi thành tay trái.

“Không nhục sứ mệnh” Tôi đáp.

Carayon bắt đầu sửa lại tư thế bổ đao xuống của tôi bằng cách dùng đao pháp cơ sở. Đao pháp cơ sở chỉ có mười sáu đao, thích hợp với mọi đao giả, bất kể là mới lên cấp hay lão luyện, còn lại là dựa vào việc họ tự lĩnh hội trong quá trình chiến đấu. Hắn hy vọng tôi có thể hoàn toàn khống chế nó một cách chính xác, may ra một ngày nào đó có thể tổ hợp những phần rời rạc lại.

Thế nên mãi đến tận cuối học kỳ, giữa hè, hắn không hề dạy bất kỳ một thức đao pháp hắn tự mình lĩnh hội, chỉ bảo tôi tập luyện và đối chiến nhiều để đánh bóng mười sáu chiêu này. Tôi đang cầm thanh đao rèn mượn bên viện Đông, hắn cầm đoản đao “Hoa hồng tan chảy trong lửa”. Tôi tự nhiên có thể căn cứ vào động tác của hắn tìm ra một vài mẹo, nhưng lúc chúng tôi đối chiến tôi thường là bên chật vật, cứ hễ hắn nói muốn đánh bại tôi trong mấy chiêu thì nhất định sẽ làm thế.

Tôi đoán hắn giữ lại tình cảm trên con số “mấy chiêu”, nhưng không có lực. Mỗi lần ứng phó thần kinh tôi đều căng như dây đàn, dùng sự cảnh giác lớn nhất, trực giác nhạy bén nhất để tránh né sự tập kích của hắn. Tốc độ của hắn cũng tăng nhanh theo sự tiến bộ của tôi, có lúc lẩn trốn cũng vô dụng, lấy công thay thủ còn có thể có xoay chuyển cục diện một giây. Lần thê thảm nhất là một chiếc xương sườn nào đó của tôi bị sống đao của hắn gõ nát, phải nhờ hắn khiêng tôi tới phòng y tế, đối mặt với sự trách móc dò hỏi của giáo viên y tế chỉ có thể nói là dã thú va chạm gây nên.

Tôi cũng chẳng mảy may trách cứ hắn, hắn đang dùng cách đúng đắn nhất giúp tôi loại bỏ rỉ sét trên lưỡi đao, lộ ra mũi nhọn sáng bóng mà sắc bén.

Mới đây lớp ma pháp đã kết thúc đợt kiểm tra cuối cùng, mang đến bầu không khí an lành trong lớp học. Với các môn tự chọn như dược lý phần lớn là học vẹt, môn âm nhạc cơ bản cả lớp đều có thể trót lọt, chỉ có làm vườn khiến tôi phiền não cùng cực——tôi còn đang nghĩ làm thế nào mới có thể trồng được hoa đèn lồng có kỳ ra hoa ba tháng, mà năm mẫu của tôi đã chết mất bốn rồi.

“Các quý cô quý cậu, ở trên lớp không được phép dùng ma pháp vào việc trồng trọt” Giáo sư môn làm vườn Meigson lúc nào cũng còng lưng nói vậy. Mặc dù thầy ấy từng bảo đó là để chúng tôi “thấu hiểu chân lý sinh trưởng của thực vật”, nhưng trên lớp vẫn lưu truyền tin đồn “lúc thầy ấy khom lưng kiểm tra từng bị một học sinh nào đó dùng ma pháp bừa bãi thúc cỏ lông vũ mọc đâm cho to mũi”.

Không như lớp ma pháp đã thi cuối kỳ, lớp văn học hãy còn đang thong thả tiến đến cuối. Phần khó nhất là nghiên cứu một đoạn văn tự cổ đại đã qua, giờ Carayon chỉ đưa cho chúng tôi một tập thơ, cho chúng tôi thời gian đến lúc hết tiết, chọn một đoạn giải thích riêng với hắn.

Bởi vì kỳ thi lớn đã qua, bầu không khí trong lớp học vô cùng thoải mái, chúng tôi liền ngồi thành vòng tròn để thảo luận, dự định giở thơ bói toán theo thứ tự, tạm thời xem như một trò chơi.

Turandot giở được 《Chiếc lá trong mưa》, là bài thơ ngắn có bầu không khí như truyện thiếu nhi, nội dung là một chiếc lá sắp héo úa sống lại sau cơn mưa. Cô bạn tóc đen ngồi cạnh cô giở ra 《Ái điểu》, kể về một chú chim vô tình bay ra khỏi nhà của chủ nhân, nhiều lần khó khăn trắc trở cuối cùng lại thành chuyện cười——vừa khéo tập thơ này phải truyền cho Tiểu Hoa Điểu Fancisco, chúng tôi không nhịn được đồng loạt nở nụ cười. Tiểu Hoa Điểu rút được 《Bài ca thủy thủ》, có thể đoán ra được nội dung từ tiêu đề, ý tứ biểu đạt cũng rất rõ ràng, nhưng cậu ta nói đây là báo hiệu cho con đường tình ái chảy dài không thôi của mình, còn đặt tập thơ bên mép, đưa tình làm một nụ hôn gió với người xem, cuối cùng không quên nháy mắt với một cô bạn.

Tôi nhận tập thơ từ tay cậu ta, chùi chỗ cậu ta để lại “nụ hôn tình ái”, tiện tay giở ra bài 《Sợ hãi》.

Tiểu Hoa Điểu ngồi gần tôi nhất. Cậu ta mắt tinh thấy được tiêu đề, vỗ vai tôi cười nói: “Vicente, xem ra nửa cuối năm cậu phải biến thành kẻ nhát gan rồi”

“Yên tâm đi,” Tôi đáp lại cậu ta, “Chắc chắn còn xa hơn cái lúc giai nhân nào đó bằng lòng bên cậu tới già. Hơn nữa khẳng định không phải tóc vàng cậu thích”

Tất cả mọi người đang giục tôi theo lệ đọc một lần, tôi liền bắt đầu đọc nhanh bài 《Sợ hãi》này. Đó là câu chuyện xoay quanh một lãnh chúa trong tòa tháp cao khiến người sợ hãi, mà người tự thuật lại là tôi tớ trong tháp. Bởi vì thơ khá dài, tôi chỉ trích một đoạn trong đó.

“…

Giữa ban ngày tôi ngẩng đầu trông về phía tòa tháp cao này

Vẽ tay đùa giỡn cùng họ

Bởi nó xa không thể trèo tới

Chỉ đáng giá một tiếng cười từ bụi trần

Trong đêm đen tôi lại làm từng bài từng bài thơ cho người

Lồng ngực trào dâng sự điên cuồng của con người trong sạch

Thở dài ném chúng về phía mái vòm kia

Chỉ phân minh đây là điệu múa của kẻ điên dại

Góc viền của một số cái cọ qua tai tôi

Có cái lại nện vào mặt

Chúng rơi xuống đất bùn

Xác xơ cũ kỹ như nhan sắc của mỹ nhân

Chỉ riêng một bức kia

Bay lên tháp cao làm bằng bàn thạch

Sâu trong đêm đen thấp thoáng lúm đồng tiền của người

Nếu tôi có thể tận mắt hỏi trong mơ hồ

…”

Lúc đọc tới đây tôi không nhịn được ngừng lại một lát, sờ mũi nói: “Vẫn chưa hết nhưng tớ thấy nội dung cứ kỳ kỳ sao á”

“Bài 《Sợ hãi》này không thuộc Mười hai tổ khúc của Goya hả?” Có người hỏi “Đều lấy cảm xúc tiêu cực làm đề tài, rồi đặt sự vật hiện tượng vào, một cách vô cùng uyển chuyển mà không đi thẳng tới nội dung đó”

Tôi nhìn từ tiêu đề trở xuống, “Không có chú thích của tác giả”

Thế là cuộc thảo luận lại biến thành nội dung rốt cuộc là gì ——

“Tớ thấy bài thơ này cực giống thơ tình” Tôi nói, “Đoạn dưới này càng khó nhận dạng hơn”

Nói rồi tôi đọc tiếp phần sau:

“…

Đường đời tôi nhấp nhô khúc chiết

Chỉ thật sự tồn tại trong đêm dài đen kịt đó

Nếu đường tôi đi có bãi đá vụn

Cũng là tấm bia tôi khắc cho người trên mỗi bước đi

Nếu đường tôi đi có núi non sông ngòi

Cũng chỉ hóa thành dung mạo của người

…”

Chung quanh đều rộ lên tiếng cảm thán. Chúng tôi đắm chìm một lúc trong sự đánh giá nhất trí “Thật là một tình yêu vĩ đại, đúng không”, sau đó cả bọn nảy lên suy nghĩ, cho rằng lãnh chúa chắc chắn ám chỉ cho cái gì đó na ná lý tưởng hay khát vọng. Chỉ có Tiểu Hoa Điểu không dao động nói với tôi: “Ngài Vicente, theo tớ thấy thì đây là điềm báo số đào hoa của cậu sắp tới rồi”

“Em xác định là bạn ấy mà không phải em chứ?” Carayon nói sau lưng cậu ta.

Tôi dằn sự kích động bởi tiếng cười to bốn phía, nghiêm trang nói với Carayon: “Cậu ấy và em khác nhau, số đào hoa của cậu ấy xuất hiện mỗi ngày”

“Vậy hả?” Carayon ném một cây bút vào tay tôi, rút tập thơ từ trong tay tôi ra đưa cho người tiếp theo, “Vicente, viết chính tả hai đoạn cuối ban nãy cho tôi”

Tôi tiện tay xé một tờ giấy, viết “Nếu đường tôi đi có núi non sông ngòi cũng chỉ hóa thành dung mạo của người”, gấp lại đưa cho hắn. Cả một vòng người đều đang chờ kết quả phản hồi của Carayon, hắn lại chẳng thèm nhìn đến, bắt chước động tác ban đầu của Tiểu Hoa Điểu, đặt tờ giấy lên khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nháy mắt một cái với tôi.

Trong lúc cả lớp cười ồ lên, chỉ có Tiểu Hoa Điểu vẫn bất động. Cậu ta nói với tôi như thật: “Cậu xem, lúc trước tớ nói sao hả ——nói tới là tới liền”

Thời điểm tôi và Carayon hẹn nhau gặp mặt nói chuyện——cũng chính là buổi trưa hôm nay, nhưng lại chợt nhớ ra trưa phải đi với giáo sư Ryan và Ode xem thành tích, nên lúc hết tiết liền tới trước mặt hắn thử thăm dò: “Carayon, em có thể dời thời gian gặp mặt đến giữa mười giờ và mười một giờ không?”

Tôi nhớ khoảng thời gian trong ngoài cuộc hẹn này để trống.

Vẻ mặt hắn nháy mắt khó đăm đăm. Tôi chưa bao giờ thấy hắn tỏ thái độ “không thích” với mình rõ ràng đến vậy.

“Em có chuyện gì muốn làm à?”

“À ừm, em nhớ là——không” Đầu lưỡi tôi líu lại, “Cũng không quan trọng lắm”

Vẻ không vui trên mặt hắn lúc này mới tiêu tan một chút.

“Thế thì mười hai rưỡi, chờ em ở chỗ cũ” Hắn nói với tôi.

Alice:Lưu ý khi đọc truyện này, đừng quan tâm quá nhiều đến phần thơ làm gì, chính mình cũng không hiểu tác giả viết gì với bản thân edit cái gì đâu ORZ