Đao Phong Dữ Thi Hành

Chương 19

Bởi nhân số giảm còn hai người mà thành Mặt Đất còn lại ba mồi lửa màu đỏ, tôi và Coleman không đi vòng vèo, mang mồi lửa đi tiếp về phía trước.

Con đường càng ngày càng phức tạp khó phân biệt, có lúc chúng tôi hoàn toàn dựa vào vận may. Trong lúc đó chúng tôi đụng phải mấy cái ngõ cụt, chỉ có thể nhờ vào độ lệch phương hướng nhất định để xác thực có đi lại vào đường cũ hay không. May là lúc tới gần một cái hang tối thui nào đó thì câu đố tiếp theo hiện ra trên tờ giấy trong tay.

Lần này câu đố bất ngờ khá là dài:

“Ta là máu nóng trên đầu vũ khí,

Tượng trưng cho chiến thắng cuối cùng.

Đi về phía trước đi hỡi chiến sĩ

Nhớ để ý dưới chân,

Sinh mệnh của ngươi không có đường trở lại,

Trong chiến tranh chỉ có tiến về phía trước,

Đường đi của ngươi chỉ sáng lên một lần”

“Đi” Coleman kiên định nói.

Chúng tôi khom người băng qua hang động nhỏ nước, mãi đến khi quang cảnh trước mắt rộng rãi sáng sủa lên.

Thông với hang động là một đại sảnh do nham thạch tạo thành, trong đại sảnh có một dòng sông rộng, thứ duy nhất nối liền hai bờ sông là một tảng đá lớn hình vuông, tổng thể rọi ra một sắc thái rất u ám. Đối diện sông đứng chi chít mấy hàng lính võ trang đầy đủ, mang mũ giáp, áo giáp và chiến ngoa đã bạc màu, khuôn mặt là thứ duy nhất lộ ra cũng bị giấu trong bóng tối.

“Không phải người thật” Coleman nói.

“Người thật không thể không nhúc nhích trong thời gian dài như vậy được” Tôi cẩn thận nhìn sang những cái bóng chồng lên nhau kia “Cậu để ý thấy không? Có tên lính mang mũ giáp khác những bức tượng còn lại. Có khả năng nó là tướng lĩnh”

Coleman cũng chú ý tới bức tượng bất bình thường kia: “Mũi trường mâu trong tay nó phát ra màu đỏ sậm”

“Mồi lửa ở đó” Tôi khẳng định.

Động tác của cậu ta còn nhanh hơn lời tôi nói ra, lúc tiếng vọng chưa biến mất đã chống một tay bên bờ, nhún người nhảy lên mặt sông.

Trong lòng tôi bỗng dưng sinh ra một dự cảm xấu, còn chưa kịp gọi lại đã thấy cơ thể cậu ta hơi dừng lại giữa không trung, bất động thành một tư thế kỳ lạ, sau đấy bị một bình phong vô hình bật văng ra, rơi xuống nước sông cuồn cuộn.

Trong khoảnh khắc đó, tôi không nghĩ nổi bất kỳ chú văn nào trên sách giáo khoa, thay vào đó trò vặt quen thuộc lại có đất dụng võ. Tôi nắm một vốc đất ngay tại chỗ, rót vào ma lực tạo thành từng dải, ném về phía Coleman——những hạt đất ấy xoắn thành một đường, quấn lấy cổ chân Coleman, đã nguy hiểm lại còn nguy hiểm hơn kéo cậu ta về. Coleman nhận biết nhạy bén, ứng biến rất nhanh, lập tức mượn lực lộn về phía chỗ tôi. Sau khi dây đất ào ào rã ra, cậu ta cuối cùng cũng đáp xuống đất dù có chút chật vật.

“Xem ra cơ quan ở đây được thiết lập không cho phép người ta mưu lợi” Tôi hàm xúc liếc Coleman, quan sát cậu ta phủi hai đầu gối đứng dậy, nói tiếp, “Tôi qua xem tảng đá kia trước đã”

Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, sắc mặt thay đổi không ngừng.

Tôi kiễng mũi chân ở bên bờ sông, lúc này mới thấy rõ tình huống cụ thể của phiến đá nối hai bờ kia. Nó được vạch thành rất nhiều ô vuông, trên đó in hai mươi sáu chữ cái cổ.

Tôi nói lại phát hiện này cho Coleman.

“Trong câu đố không có gợi ý liên quan đến chữ cái” Cậu ta nói.

“Nhưng gợi ý ‘một lần’ này rất quan trọng. Có lẽ chỉ cho phép chúng ta đi một lần, nơi này sẽ xảy ra chuyện gì đó”

Chúng tôi suy nghĩ một lát, không có thêm được bất kỳ suy đoán nào. Coleman dùng ngón tay chùi mặt đao, đi về phía dòng sông: “Chỉ có thể thử tìm đáp án thôi”

Trong đầu tôi đúng lúc này đột nhiên thông suốt, theo bản năng phóng người chặn ở giữa cậu ta và dòng sông.

“Trọng điểm ngoài ‘một lần’,” Tôi cản đao của cậu ta, nói, “Còn có ‘sáng lên’ nữa”

Tôi nói với Coleman, ngoài mũi mâu màu đỏ còn có một mồi lửa khác.

“Có một giả thiết ——nếu chúng ta có thể dùng chữ cái trên gạch đá ghép thành ‘đèn’, cũng chính là ‘đập rơi’ đèn, không phải mồi lửa sẽ hiện ra cùng sao?”

“Cậu xác định ‘đèn’ là ‘mồi lửa’?

“Nhìn sắp xếp và tần suất xuất hiện, cứ đi thẳng về phía trước chỉ có thể ghép thành ‘đèn’”

Sau khi tôi nói rõ suy đoán của mình, Coleman cũng không tỏ thái độ phản đối. Cậu ta chỉ nói rằng, tôi phải tự đi thử.

“Nhưng từ nội dung trong câu đố, rất có thể thí nghiệm của tôi sẽ dùng hết cơ hội duy nhất” Tôi đứng ở bờ sông, quay đầu lại nói với Coleman.

Coleman khoanh tay, nhíu mày, “Không cần phải nhiều lời”

Tôi nghĩ thầm tên này đúng là không biết suy xét, tiếp đó nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau. Coleman đuổi tới đứng song song cạnh tôi. Cậu ta kêu tôi nhưng lại phóng tầm mắt tới binh giáp bên kia sông, nói khẽ:

“Cảm ơn”

“Bởi trước đó tôi kéo cậu về?” Tôi vỗ vai cậu ta, “Tiện tay mà thôi. Nếu nói lời cảm ơn với người của viện Tây mà phải giãy dụa khổ sở như vầy thì thà dành dụm chút hạnh phúc đi hưởng thụ nhân sinh còn hơn”

“Lời cảm ơn của tôi với cậu là chân thành” Coleman dường như cảm thấy không vui với câu trả lời của tôi, “Việc nào ra việc nấy, cái nhìn của tôi đối với viện Tây cũng không có bất kỳ thay đổi gì”

“Đừng lấy quần thể để phán xét tôi. ‘Viện Tây’ hay không cũng vậy thôi” Tôi vốn định rời đi ngay, nhưng lúc này trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa không tên, rút chân về, hất cằm về phía cậu ta, “Mỗi người vốn là một cá thể khác biệt, lời nói linh tinh không có căn cứ lại luôn đặt họ vào mấy cái vạch kẻ cố định. Nếu chỉ dùng ma pháp thì là tao nhã nhu nhược. Nếu cầm đao thì lại là cục cằn lỗ mãng. Nếu thiên phú trác tuyệt thì thành cao ngạo tự mãn, dã tâm bừng bừng. Nếu xuất thân nghèo hèn thì thế nào cũng bị coi bần tiện, bởi người ta là cái gốc hoang dốt nát. Còn nếu xuất thân quý tộc thì chắc chắn đáng khinh, bởi từ lúc sinh ra đã được hưởng giường ấm. Cái nhìn của cậu có gì khác không?”

Tôi thấy cậu ta mấp máy môi, không giải thích thêm, bèn nói tiếp, “Coleman, nếu cậu vẫn cứ có cái quan điểm này, tất nhiên là tôi không có quyền can thiệp, nhưng đây quả thật chẳng có gì đáng để mà tự hào hết”

Nói xong lời này, tôi không chờ cậu ta đáp lại, trực tiếp nhấc chân giẫm lên viên gạch đá đầu tiên tương ứng với chữ cái.

Gần như ngay lúc tôi chạm vào nó, viên gạch đá ấy liền chìm sâu xuống, chữ cái khắc phía trên phát ra ánh sáng rực rỡ. Tôi lảo đảo, suýt chút nữa phủ định phán đoán của mình, nhưng không thấy dòng nước tràn quá bàn chân tôi, thay vào đó tạo thành một chỗ lõm khô ráo đi ngược lại quy luật trong nước. Tôi dừng lại ở chỗ lõm đó trong chốc lát, xác nhận không còn chuyện gì xảy ra nữa mới dám giẫm lên viên tiếp theo. Tôi cứ thế di chuyển từng bước một về phía trước. Càng về sau, chữ viết trên đá lại càng mờ, chỉ có thể thông qua hình dáng còn lại để đoán nó có phải lựa chọn chính xác hay không. Lúc sắp giẫm lên chữ cuối cùng, đầu óc tôi gần như đã muốn đình công, mắt cứ cay mãi, suy nghĩ duy nhất tồn tại là: “Cược thôi!”

Tôi tập trung vào phán đoán cuối cùng đó.

Cùng với chữ cái cuối cùng sáng lên, cả phiến đá hình vuông phát ra tiếng kêu két két, mỗi một viên gạch đá đều đang ma sát kịch liệt với viên bên cạnh, biến hóa như bãi bể nương dâu đều dồn lại trong nháy mắt này, viên gạch lõm xuống nổi lên, viên gạch ló ra chìm xuống. Viên gạch chìm xuống trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại nước sông chảy qua từ nơi nào đó. Viên gạch nổi lên dữ dội gom lại một chỗ, sau đó trong giây lát nổ thành một đống tro bụi cao cao.

Tôi bị sóng không khí của vụ nổ hất sang bờ bên kia sông đầy binh giáp, tầm mắt vẫn cứ ăn sâu vào đống tro bụi. Tôi thấy chúng ngưng tụ, từ một đống lớn biến thành một viên tròn nhỏ, bởi tối tăm mà màu sắc như bột phấn trở nên rực rỡ lóa mắt. Cuối cùng chúng hợp lại thành một mồi lửa đỉnh nhọn màu đỏ, vọt về phía tôi.

Tôi theo bản năng nhảy lên bắt, lại nghe thấy trong khói bụi mù mịt truyền tới tiếng la của Coleman: “Cận thận đằng sau cậu!”

Một tay tôi cầm mồi lửa, cúi người tránh kình phong ập tới sau đầu. Tôi cảm giác động tác của kẻ tấn công cứng ngắc, ứng biến cũng chậm bèn tranh thủ lúc tránh né hô lên với Coleman: “Tôi quăng dây kéo cậu qua!”

“Tự lo cho mình đi!” Cậu ta gào lên từ bên kia.

Tôi cảm thấy thái độ cậu ta khác thường, xoay người chặn lại một đòn đánh về phía dưới người mình. Vốn tôi còn đang ấp ủ thế tiến công kế tiếp, cảnh tượng phía sau lại khiến tôi không thể không ngừng lại một lúc.

Những bức tượng lính mặc áo giáp, sắp xếp chỉnh tề, giữ yên lặng ở bờ sông dối diện, chẳng biết từ lúc nào đã cực gần chỗ tôi. Chúng chậm chạp nhấc hai chân, khua vũ khí trong tay một cách máy móc, cái nọ đẩy cái kia áp sát về phía tôi.