Đao Phong Dữ Thi Hành

Chương 46

Tôi nhận ra mình không nên bị động trì hoãn thêm nữa. Tháng ngày nhàn nhã vô biên này tuy không khó khăn, nhưng trong nước hãy còn rất nhiều chuyện chờ tôi giải quyết. Tôi phải kiếm vé xe——nếu không kiếm được thì lại nghĩ cách khác, ví dụ như đi đò ngầm từ trong sông ra ngoài, lẫn vào đội buôn, hoặc là tìm lỗ hổng của thủ vệ cổng thành.

“Đêm nay chúng ta tách ra đi” Tôi nói với Lindsey sau khi dàn hợp xướng tản đi, “Tôi định rời khỏi đây”

“Gì cơ?” Lindsey sững sờ, nụ cười trên khóe miệng biến mất. Cậu ta còn giống như không phân biệt được đây có phải nói đùa hay không.

“Thành thứ chín không phải nơi tôi nán lại ——tôi muốn quay về”

“Tôi tưởng anh vẫn định lưu lạc với tôi” Lindsey ngừng một lát.

“Cậu bao tuổi rồi, mười sáu hay mười bảy?” Tôi rắn lòng nói, “Cậu cũng nên về nhà đi. Tôi biết cậu không bị vứt bỏ ở ngoại thành——giáo dưỡng và quần áo cậu mặc không nói vậy. Chờ tới mùa đông nước lạnh rồi, chúng ta cũng không thể tiếp tục cuộc sống ăn gió nằm sương vầy nữa, sớm muộn cũng mỗi người một ngả thôi”

Lindsey nhấc cằm, giống như cố chấp giận dỗi với tôi.

“Cái gì mà kêu Thành thứ chín không phải nơi anh nán lại?”

“Tôi không thích lính tuần tra ở Cửu thành” Tôi nói.

“Nhưng ở đâu cũng có lính tuần tra,” Cậu ta nói, “Thất thành có, Bát thành cũng có”

Tôi im lặng chốc lát, vẫn quyết định nói khẽ với cậu ta: “——Tôi không phải người Phổ Quốc”

Cậu ta chỉ truy hỏi: “Thế anh tới đây làm gì?”

“Tôi tới đây du ngoạn,” Đương nhiên tôi không thể nói với cậu ta sự thật, “Tôi tới ngắm phong cảnh”

Cậu ta đứng bật dậy, hét lên: “Phong cảnh có gì đẹp mà ngắm!”

Ánh mắt cậu ta như đang nói: Được, tôi biết rồi.

Tôi không nói lời nào, chờ câu trả lời cuối cùng của cậu ta.

Cậu ta cau mày nhìn tôi, trên khuôn mặt tái nhợt bỗng để lộ một nỗi xót xa rét lạnh.

“Anh muốn tôi về nhà chứ gì?” Cậu ta tức giật nói, “Được thôi!——Anh nói thế, bọn chúng cũng nói thế. Nếu mấy người muốn tôi về, vậy thì tôi về”

Cậu ta lục lọi trong ngực một hồi, móc ra cái tượng thần tôi dùng tảng đá nhỏ khắc cho cậu ta——tuy bảo gương mặt của tượng thần trên chợ đen không rõ, nhưng kỹ năng của tôi còn phải luyện thêm——ném uỵch xuống đất, xoay người đi hướng khác.

Tôi thở dài, ngồi tại chỗ một lúc, nhặt tượng thần nhỏ lên, đi đến nơi tôi thường ngủ dạo gần đây. Đó cũng là một cái hẻm chật hẹp, là chỗ ngon lành tôi và Lindsey cùng phát hiện, hai mặt đều là nhà lầu bỏ hoang, ít có bóng dáng lính tuần tra. Tôi tới gần một mặt tường nhắm hai mắt lại, tính toán ngày mai nên đi đào hộp hay hỏi đường.

Nhưng tôi không có may mắn sáng hôm sau tỉnh dậy như mọi khi. Đầu tiên tôi bị nhiệt độ trên cổ tay cóng tỉnh, giống như có đồ vật lạnh lẽo cồng kềnh đè trên hai tay tôi.

Trong lúc mơ màng tôi nghe có người bảo: “Xin nói lại cho họ, ta đã rõ ý tứ bọn họ bỏ mặc ta ở ngoài lâu như vầy. Ta ở bên ngoài quá mệt mỏi, sẽ trở lại cong đuôi tiếp tục sống”

Tôi không phân được đây là thật hay mơ, mơ mơ màng màng hé mở mắt. Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, tôi lập tức tỉnh cả ngủ——Đầu hẻm đằng xa hình như đầy ních người, mỗi kẻ đều mặc áo choàng xám, giơ quyền trượng hình đao kích. Khoảng trống giữa đầu hẻm và tôi chỉ có một người đứng, có vẻ cậu ta đã thay đổi quần áo sạch sẽ cao quý, khác hẳn với ban ngày.

Trong nháy mắt tôi cảm thấy cậu ta vẫn đang sợ hãi, nhưng cậu ta quay đầu lại, thêm một mệnh lệnh với đám lính tuần tra.

“Để ta nói với hắn đôi câu trước đã” Lindsey nói.

Đám lính tuần tra không hành lễ với cậu ta, trông cũng chẳng kính cẩn, song vẫn tuân theo chỉ thị này.

“Thật không ngờ” Tôi nói, nhìn gông xiềng trên cổ tay mình. Cái còng trên cổ tay phải tôi còn to hơn một vòng——Tôi nhận ra đó là vật phẩm đặc thù giành riêng cho Ma pháp sĩ, có thể chặn ma lực của họ chảy vào tay phải.

Tôi nhìn cậu ta: “Vậy, lý do bắt giữ tôi là gì thưa quý cậu Lindsey bỏ nhà trốn đi?”

“Từ sớm tôi đã biết anh không phải người ngoại thành, thậm chí không phải người Phổ Quốc” Lindsey mím môi, “Anh bại lộ quá nhiều điểm khả nghi. Hiểu biết của anh về nơi này cực kỳ kém. Tôi đã thấy anh gửi điệp thư, ngấm ngầm dùng tiểu ma pháp. Anh luôn luôn dò la tin tức ra khỏi thành. Thời gian anh xuất hiện cũng trùng khớp với thời gian xuất hiện lệnh truy nã, tôi đã lén hỏi mấy tên lang thang xung quanh”

“Thần kỳ thật. Tôi không đề phòng cậu mấy cái tiểu tiết——xem như là tôi sai” Tôi nói thế, nhìn bả vai sụp xuống của Lindsey hơi run lên, không rõ là bởi phẫn uất hay gì, “Có điều tôi có thể biết cậu bắt đầu nghi ngờ tôi từ lúc nào không?”

Đáy mắt cậu ta vốn hơi uốn lượn, lúc này bỗng cười khẩy, cúi đầu đi tới nói bên tai tôi: “Ngay từ ban đầu”

“Gì cơ?” Tôi triệt để sửng sốt.

“Lần đầu tiên tôi đối mặt với anh. Ở hẻm xám” Lindsey nói, kéo xa khoảng cách, “Anh biết không, khi còn bé tôi từng thấy rất nhiều người. Mỗi ngày có mấy trăm người khác nhau đi tới đi lui bên cạnh tôi, tôi chỉ cần thấy họ một lần là có thể chỉ mặt điểm tên. Đến khi tôi có thể cầm bút vẽ, bất cứ người nào tôi từng gặp mặt một lần tôi đều có thể vẽ lại trên giấy. Tôi từng nói với anh ‘Mỗi một đôi mắt đều có điểm khác biệt’——Lần đầu tiên tôi đã nhận ra mắt anh giống hệt đôi mắt trên lệnh truy nã. Tuy tôi không biết anh làm thế nào ngụy trang những bộ phận khác——Ma pháp sĩ mấy người dù sao cũng có vài trò ma thuật mà——nhưng tôi tin mình không nhìn nhầm. Ở phương diện này tôi chưa nhầm bao giờ”

“Đừng đánh giá quá cao trình độ ma pháp của tôi” Tôi thấp giọng nói.

Lindsey nói tiếp: “Khi ấy tôi phải nỗ lực rất nhiều để thuyết phục bản thân đi theo anh, xem anh muốn làm trò gian gì, cũng chỉ là dũng cảm nhất thời. Tôi luôn luôn đề phòng anh có định mưu hại tôi không”

Cậu ta nói lắm quá, tôi nghĩ. Có điều không giống thái độ thẩm vấn.

“Nhưng tôi không hại cậu” Tôi nói.

“Tôi biết anh không có,” Cậu ta nói sau một hồi yên lặng, bỗng đỏ cả mắt, “Nhưng bản thân cha tôi đã là một kẻ ăn hại nhu nhược, tại sao anh còn muốn trộm vương miện của ông ta?”

Lúc này tới lượt tôi im lặng. Tôi dường như thấy rõ điểm kỳ lạ liên tiếp trên người cậu ta ——Cậu ta bảo mình là một trong rất nhiều đứa con, ác cảm của cậu ta đối với Giáo chủ, lễ nghi cùng tài nghệ không tương xứng với kẻ lang thang…cùng tâm trạng bức thiết trốn khỏi nhà của cậu ta.

“Tôi không trộm vương miện” Tôi nói.

“Anh đã lừa tôi quá nhiều lần rồi” Cậu ta bảo.

Cậu ta giống như mệt mỏi, nuốt mạnh một hơi, cúi đầu đi về phía đám người của Hội cứu rỗi. Người của Hội cứu rỗi dùng dây thừng thòng vào cổ đem tôi đi, tôi bị xô đẩy tới một nơi giống giáo đường, bị rất nhiều kẻ đưa thẳng vào.

Tôi tưởng mình đã vào một nhà ngục, đối mặt với quan tòa hoặc người thi hình, để chúng trăm phương nghìn kế moi ra sự thật từ miệng tôi, nhưng tình huống thực tế tốt hơn nhiều so với dự đoán của tôi. Tôi xếp thành hàng cùng với hơn mười người, ai nấy đều bị trói hai tay. Dưới ánh đèn trần trụi của giáo đường, vẻ mặt của họ hoặc lơ mơ, hoặc kinh hoàng. Đứng ở hai bên hàng người, là mấy chục kẻ mặc đồ của Hội lễ nghĩa trông coi phía xa. Cha sứ đứng trên cái bục đằng trước giáo đường. Cứ mười phút lão lại gọi một người trong hàng ra hỏi, cúi người xuống, nói nhỏ nhẹ, lúc câu hỏi kết thúc thì chỉ người đó sang phía bên phải chờ. Sau tôi còn có người bị đưa tới, cũng thống nhất xếp hàng phía sau tôi.

Lòng tôi đầy nghi ngờ bị gọi đến trước mặt cha sứ. Bởi vì từ góc độ chỗ tôi chính là ngẩng đầu nhìn lão, tôi chỉ có thể thấy gương mặt giấu dưới mũ của lão: hai bên tóc mai hoa râm, mí mắt rũ xuống. Lão cũng chẳng hỏi tên tôi, chỉ cứng nhắc mở miệng, giống như đối với lão việc này chỉ là nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích.

“Ngày mùng 2 tháng 6 con ở đâu?” Lão hỏi. Trên bục không mở hồ sơ vụ án, chỉ có một bức chân dung trên lệnh truy nã của tôi. Lão thậm chí còn chẳng buồn hỏi tên tôi.

“Tôi cũng không rõ cụ thể là ở đâu,” Tôi biên soạn lời giải thích thật nhanh, “Có điều đầu tháng sáu tôi đều di dạo gần cầu Hắc Miêu, thi thoảng bán đồ mưu sinh. Cũng có lúc vào động nước vôi, tối ngủ ở hẻm xám. Đống nước hoa giá rẻ kia bán tốt lắm, chỗ ấy có rất nhiều người qua lại. Tôi thấy chuyện làm ăn của Peggy, Edingen tốt quá, nên động tâm”

“Nước hoa!” Cha sứ kia lẩm bẩm một câu vô nghĩa, lại hỏi tôi mấy câu hỏi khác không có chút xảo quyệt. Sau đó lão kiểm tra tôi vài câu về nội dung trên thần điển——may mà lúc tôi nhàm chán muốn đọc truyện, đã từng mấy lần giở thần điển hắc thương chế lậu, vậy nên miễn cưỡng có thể đáp lại không lạc đề. Sau khi kết thúc câu hỏi, cha sứ nhấc tay phải lên, ra hiệu tôi ra chờ với đám người trước đó.

Nhóm người chờ này không bị yêu cầu xếp thành hàng chỉnh tề. Tất cả mọi người ở một bên bục đang lặng lẽ đối mặt với vận mệnh cuối cùng của mình, hai tay buông xuống giao nhau, trên mặt lộ ra hết bất an và thấp thỏm. Tôi cứ tưởng ai đứng ở đây đều đã bị hỏi, nhưng tôi để ý, cha sứ kia giơ tay trái hai lần, liền có hai người đứng cùng chúng tôi đi sang phía đối diện. Một người là lúc cha sứ hỏi về thần điển thì ấp úng bảo mình không biết chữ, một người thì run cầm cập, ngay cả trả lời cũng nói không rõ.

Đứng ở vị trí gần sát này, rốt cuộc tôi cũng có thể nghe được đại khái nội dung trò chuyện của cha sứ. Tôi phát hiện câu hỏi của lão với mọi người đều giống nhau, hoàn toàn không có chuyện bên trọng bên khinh, tâm trạng kỳ quái.

Theo lý, nếu như tất cả những gì Lindsey nói đều truyền vào tai của thẩm phán, hoàn cảnh hiện giờ của tôi tất nhiên không phải như vầy——Chứng cứ của cậu ta xác thực, huống hồ cho dù không đủ chính xác, cáo buộc của một “đứa con không được sủng ái của quốc vương không được kính yêu” cũng đủ để đóng đính một kẻ ngoại xứ không hề có căn cơ như tôi lên bảng tội ác. Mà giờ nhìn tình huống trong giáo đường, đơn giản là một đám tình nghi thông thường đang bị luân phiên lấy khẩu cung. Cha sứ kia thậm chí còn chẳng rõ bề ngoài tôi có ngụy trang.

Tôi cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhức đầu nghĩ: có lẽ Lindsey cũng không muốn đẩy tôi vào chỗ chết, chỉ là mượn cớ cho tôi một bài học trước khi tôi rời đi.

Vốn lúc tôi tỉnh dậy vào rạng sáng liền cảm thấy hơi lạnh bốc thẳng lên từ còng tay, vào thời khắc ấy triệt để đóng băng cả trái tim tôi, nhưng lớp băng này giờ lại nứt ra một cái khe nhỏ, từ nơi ấy rốt cuộc có thể sinh ra một chút cảm xúc.

Vẫn còn may——tôi nghĩ. Lần này không nát lắm.

Hành động tiếp theo của cha sứ xác nhận suy đoán của tôi. Lão gọi một tín đồ mặc áo choàng xám bên cạnh, bảo gã mang mấy “kẻ lạc đường mềm yếu nhưng không mắc lỗi nặng” vào phòng tham lễ hối lỗi, sau khi chúng tôi cầu nguyện xong thì sẽ bị nhốt vào một chỗ trong nhà tù giam giữ mấy ngày. Bên cạnh tôi có người khóc nức nở sau khi cha sứ lên tiếng, miệng thì không thể không cảm tạ ân điển của thần. Trong tiếng khóc này còn kèm theo một tiếng rên thấp khàn đến từ hướng khác. Lúc tôi bị xua tới phòng tham lễ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai người ở phía khác đang bị kẹp cánh tay áp tải ra ngoài cửa, một người trong đó hai đầu gối như nhũn ra khụy xuống, ngay sau đó người của Hội cứu rỗi dứt khoát lôi hắn đi.

Chúng tôi quỳ thành hàng trong phòng tham lễ, có tên giáo đồ nói như vầy: “Vì thần chí cao của chúng ta, chúa nhân từ”

Lời này của hắn như tín hiệu nào đó, trong chớp mắt tất cả mọi người đều ngửa đầu đọc lời cầu nguyện. Bức tường đối diện chúng tôi có một tượng thần to lớn làm bằng đá, tôi cũng làm theo những người khác, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt tượng.

Đây là lần đầu tiên trong một tháng qua tôi vào giáo đường của Phổ Quốc, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn rõ mặt thần của Tân thần giáo. Trong miệng tôi đang đọc một lời cầu nguyện chúa tôi nghe nhiều nên thuộc, nhưng trong lòng vào lúc này dậy sóng to gió lớn.

Đó không phải là gương mặt của một người trung niên hiền hòa mạnh mẽ nào đó tôi dự đoán——đó là gương mặt tôi từng thấy. Tôi vẫn nhớ mái tóc vàng nhạt của y trong ký ức, tượng thần này so với y chỉ thiếu cái kính mắt gọng mỏng kia. Tôi nhớ tới nụ cười của y bên hồ, có chút thoải mái và xót xa, cực kỳ giống thần thái của bức tượng này.

Y có cái tên tôi nghe thấy lần đầu trong bài kiểm tra của Quân tiên phong: Trí giả Freud.

Rất nhiều nghi hoặc tôi tích lũy đều đang sáng tỏ vào giờ phút này. Ví dụ như vì sao vào năm 797 Phổ Quốc bỗng nhiên phổ biến tông giáo, lại nhanh chóng được dân chúng tiếp nhận——Nếu như sự trùng hợp này xảy ra sau khi bọn họ thảm bại trong một trận đại chiến nào đó, nhân số thưa thớt, cơ cấu xã hội lung lay sắp đổ, nhân dân cần được cứu vớt khỏi tuyệt vọng ngày, như vậy lập nên một tông giáo để người ta gửi gắm tín ngưỡng cũng có thể lý giải. Nếu vị Trí giả kia của Phổ Quốc trước khi bị bắt như trong trí nhớ, có một địa vị nhất định ngang ngửa thần quyền, vậy tốc độ thích ứng của dân chúng Phổ Quốc với Tân thần giáo cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là——

Tôi lại nhìn bức tượng bất động ở nơi cao kia, trong lòng không rét mà run.

Là ai làm ra hành động hoang đường lại lớn mật như vậy, đem một người sáu trăm năm trước còn sống, đúc thành thần linh của tông giáo được cả nước thờ phụng?

Đây cũng chẳng phải một bước quá xảo diệu. Đối với một thế hệ từng tận mắt thấy Trí giả kia, hành động này thậm chí rất có khả năng chữa lợn lành thành lợn què. Không có vị thần nào được giấu sau tên húy của “Trí giả”, nó không có những ám chỉ toàn năng đằng sau những ẩn số mờ mịt không biết đó.

Không thể nghi ngờ, trên người Đại giáo chủ Garuno có nhiều điểm đáng ngờ nhất——Theo sự kiện lịch sử gã tước vương quyền trong khoảng thời gian ngắn, tôi thậm chí kiên định cho rằng, đằng sau việc Tân thần giáo từ việc phổ cập ban đầu đến mở rộng quy mô hiện nay, nhất định đâu đâu cũng có cái bóng của vị Giáo chủ mưu tính này.

Tôi cố nhớ lại từng chi tiết tôi thấy trong bài kiểm tra, sau đó trực giác của tôi gõ gõ phần trong lòng chưa được giải quyết, bỗng kết nối cái cậu học đồ nhỏ tên “Eigenthal” với “Garuno” trên sách sử.

Tôi bắt đầu liên tưởng không ngừng: nếu sau khi Eigenthal dẫn tàn binh về nước bày ra tất cả những thứ này, vừa thuyết phục quốc vương phổ biến thần giáo, vừa không ngày không đêm thâu tóm quyền lực vào tay mình, sáu năm sau đủ lông đủ cánh, đẩy cái tên quốc vương đã từng ban quân lệnh cho họ xuống…Nếu đoạn quá khứ tôi nhìn thấy trong bài kiểm tra của Quân tiên phong đều là thật, cái cảnh tượng đột ngột bị xen vào đó đều từng thuộc về một phần của lịch sử.

Eigenthal——đây là tên. Tên đầy đủ của cậu ta, có thể chính là Eigenthal Garuno hay không?

Cậu ta có biến người Trí giả mình tôn thờ và kính yêu, cuối cùng cô độc rời đi, thành thần được mấy chục triệu người kính ngưỡng không?

Tôi không thể nào tưởng tượng được, thanh niên cõi lòng đầy phẫn nộ và mê man bên hồ vô danh kia, làm thế nào trở thành một Đại giáo chủ tâm cơ thâm trầm, nắm toàn cục trong tầm tay. Ở Phổ Quốc hơn một tháng, tôi đã nhận thức được: Tân thần giáo này, xương chỉ được tạo thành từ một phần nhân từ của điều luật, khoác cái da cứu vớt chúng sinh, lấp đầy máu thịt của kẻ ngu tín. Nó không sinh ra thánh quang nhân ái, chỉ duỗi nanh vuốt khống chế. Thậm chí trong cái đêm tôi lẻn vào, vị Giáo chủ Garuno kia cũng chẳng thật sự quan tâm người xung quanh như lời phu xe nói. Gã đóng cửa sổ hướng về điểm cứu tế náo nhiệt, lại mở cửa sổ hướng ra hồ. Thay vì nói lòng gã mang chúng sinh, chẳng bằng nói gã như một tín đồ điên cuồng cô độc. Con đường của gã về bản chất đã trái với mục đích chính của thần điển, rồi đôi khi lại mâu thuẫn với đạo đức của điều luật, dường như vụng dại bắt chước theo thần đàn mà gã kính ngưỡng.

Tôi nghĩ lúc tôi co quắp dưới bàn, tên Garuno đó ở bên cửa sổ thở dài. Nhưng tiếp đó tôi lại nghĩ tới một chuyện: đêm ấy trong ấn tượng của tôi gã trẻ như thế. Cái cằm lộ ra của gã cũng không khô quắt, da dẻ mu bàn tay gã cũng chẳng lỏng lẻo mà lại mềm mại——Giọng gã cũng không giống người lớn tuổi. Còn Eigenthal, hoặc Garuno chân chính, đến hiện tại cũng phải hơn bảy mươi tuổi rồi.

Đương nhiên, có một khả năng, đó chính là sự tồn tại của ký ức sai lệch dưới tình huống căng thẳng quá độ. Có thể Garuno không già nua, vẫn duy trì hình dáng trung niên, mà trí nhớ của tôi lại đẩy cái tuổi đó về phía trước. Dù sao, một người trẻ tuổi không thể ngồi vững trên vị trí Đại giáo chủ của Phổ Quốc được.

Người Phổ Quốc quỳ bên cạnh tôi lục tục đứng dậy. Tôi ý thức được có thể vừa có giáo đồ ra lệnh, chỉ là tôi quá chìm đắm vào quá trình suy đoán của mình,vậy nên không nghe thấy. Chúng tôi bị mang ra ngoài cửa phòng tham lễ, vẫn bị trói hai tay, đi về hướng khác.

Giữa lúc hỗn loạn ngắn ngủi tôi đụng cánh tay người bên cạnh, nhân cơ hội hỏi: “Thần của chúng ta có tên không?”

Gã dường như bị dọa hết hồn, song có thể là bởi hình phạt nhẹ, tinh thần vẫn có chút phấn chấn.

“Chương 7, chương 23 của《Thần điển》có viết đấy,” Gã nói, “Freud. Tất nhiên là Freud rồi”

Nói xong câu này, gã đặt tay lên trước ngực, lại đọc một bài cầu nguyện.