Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc

Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình Phiền Lạc Chương 3

Thường Tiếu chạy đi, khoảng năm phút sau, tất cả những thứ sắc sắc bén bén trong nhà cơ hồ đều bị cậu gom hết ra, lớn thì có dao thái thịt, nhỏ thì có dao trang trí, thậm chí ngay cả con dao tí ti giắt trên cây bút máy khéo léo tinh xảo cũng không được buông tha, toàn bộ đặt tại bàn trà phía trước sopha

Vũ Văn Tuấn nhìn các thứ đồ vật cổ quái đó, tuấn mi xinh đẹp nhăn thành một đoàn.

Người này bộ là đồ ngốc sao? Hay cậu ta có âm mưu muốn hắn phải tức đến ngất xỉu?

Thấy Vũ Văn Tuấn không vừa lòng, Thường Tiếu gãi gãi sau cổ, lắp bắp nói: “Nhà của tôi không có chủy thủ, anh xem xem những thứ này có thể dùng tạm được không …”

Nếu đổi lại là trước đây, chỉ sợ Vũ Văn Tuấn đã một cước đem mấy thứ loạn thất bát tao không có chỗ xài này đá hết ra ngoài, đáng tiếc hắn hiện tại không có quyền kén chọn, ít nhất là trước khi hắn có thể tự do hành động thì bản thân vẫn phải dựa vào người này.

“Lại đây giúp ta đem thứ kia lấy ra!”

“A …. ”

Thường Tiếu lại thấy phản ứng âm trầm khó chịu Vũ Văn Tuấn, nhớ đến lời nói khi nãy của hắn, Thường Tiếu không dám tiếp tục nhiều lời, cậu tiến lên, thế nhưng bàn tay vươn ra do dự hết nửa ngày, lại không biết bản thân nên chọn con dao nào để lấy viên đạn kia ra.

“Dùng cái này.”

Vũ Văn Tuấn tùy tay cầm lấy chuôi một con dao trang trí nhìn qua có vẻ sắc bén, nhét vào trong tay Thường Tiếu.

Đau đớn của nội thương đã hành hạ hắn đến mức sắp chống đỡ không nổi, nếu tên hài tử ngốc nghếch này tiếp tục chậm chạp như thế, chỉ sợ đến hừng đông cũng không cách nào xong việc.

Thường Tiếu cầm dao, đột nhiên nhớ tới mấy tình tiết thường diễn ra trong phim xã hội đen chiếu trên TV, liền vội vàng chạy vào bếp, bật gas, đem lưỡi dao hơ đi hơ lại trên lửa đến mấy lần, xem như sát khuẩn.

Cậu trở về phòng khách, kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, ngồi bên người Vũ Văn Tuấn, đem mũi dao ngắm ngay vết thương do súng kia.

“Dùng sức cắt hình chữ thập, rồi mới lấy thứ ám khí kia ra.”

Cảm thấy thứ ám khí kia chỉ là găm sâu bên trong da thịt, không đụng đến xương cốt, thế là Vũ Văn Tuấn ra lệnh cho Thường Tiếu.

“Chữ thập …”

Hít sâu vài lần dường như chẳng có tác dụng gì, cánh tay nắm cán dao của Thường Tiếu vẫn không ngừng run rẩy, mũi dao ở miệng vết thương chần chờ hết nửa ngày, vẫn kiên quyết không có đè xuống, Vũ Văn Tuấn nhìn đến lo lắng, cầm tay cậu dùng sức đâm vào.

“Đau đau đau ……”

Nhìn lưỡi dao ngập sâu vào da thịt Vũ Văn Tuấn, máu tươi văng tung tóe, Thường Tiếu la to quay mặt sang một bên, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm.

“Bị đâm cũng là da thịt của ta, ngươi kêu cái gì!”

Măt Vũ Văn Tuấn một trận méo mó, không phải bởi vì đau đớn, mà là bị Thường Tiếu chọc cho tức giận.

Hắn tới giờ chưa từng gặp qua một tiểu nam hài nào nhát gan như thế, nếu bản thân có thể xuất lực thì sao còn phải dùng đến thứ bất tài này.

“Cắt thêm một đường ngang, xuống tay phải dứt khoát, mau, nếu không ta sẽ càng đau!”

Bị Vũ Văn Tuấn nạt một câu, Thường Tiếu cắn chặt răng, đem lưỡi dao một lần nữa mạnh mẽ đâm xuống.

“Đem thứ kia lấy ra!”

“Tôi … tôi không biết nó ở đâu …”

“Chẳng lẽ ngươi không biết tìm sao? Không cần bận tâm ta có đau hay không, chỉ cần dùng dao nhỏ moi ra là được rồi?”

Nhìn Thường Tiếu vẻ mặt trắng bệch, bộ dáng lung lay sắp đổ, Vũ Văn Tuấn thực hoài nghi có khi trước khi hắn xỉu thì cậu đã xỉu mất rồi.

Loại ngoại thương này đối với kẻ thân chinh bách chiến như Vũ Văn Tuấn mà nói thì chẳng đáng là gì, hắn hiện tại chịu không được chính là sự tra tấn của nội thương, mà nhìn đến tình trạng của Thường Tiếu, muốn đợi cậu lấy được ám khí kia ra thật chẳng biết phải đợi đến chừng nào.

Vũ Văn Tuấn thuận tay bắt lấy một cây kéo trên bàn, đẩy Thường Tiếu vẫn còn đang run rẩy qua một bên, dùng mũi kéo tàn nhẫn rà soát khắp miệng vết thương, đến khi chạm được vật cứng cứng thì liền mạnh mẽ móc ra, “đinh” một tiếng, đầu đạn bị mũi kéo hất ra ngoài, rơi trên mặt đất, miệng vết thương vì động tác tàn bạo của hắn mà máu tươi tuôn chảy không ngừng.

Ám khí được lấy ra rồi, Vũ Văn Tuấn chỉ cảm thấy sức lực cạn kiệt, chuôi kéo dường như không còn giữ được nữa cũng rơi xuống đất, hắn ho khan vài tiếng, một búng máu chảy ra từ khóe miệng.

“A, anh hộc máu …”

Thường Tiếu vừa mới dùng khăn mặt lau lau máu tươi chảy ra từ vết thương của Vũ Văn Tuấn thì liền nhìn hắn hộc máu, cậu không kịp suy nghĩ định chạy đi tìm khăn tay, bị Vũ Văn Tuấn quát lại.

“Đè miệng vết thương lại!”

Vũ Văn Tuấn vươn tay điểm vài huyệt đạo trên vai, thấy máu đã ngừng chảy, Thường Tiếu vội dùng khăn mặt lau sạch xung quanh miệng vết thương, bôi Vân Nam bạch dược lên, sau đó mới dùng băng gạc khô băng bó.

Xử lý xong vết thương ở bả vai, Thường Tiếu lại đem những chỗ trầy da khác trên người Vũ Văn Tuấn băng bó qua một lượt, chờ đến khi cậu đem dụng cụ dính máu cùng đầu đạn dọn dẹp xong hết, rửa tay sạch sẽ, quay trở lại phòng khách thì phát hiện Vũ Văn Tuấn đã nằm trên sopha, lâm vào hôn mê, mái tóc đen tuyền phía sau hắn dài mượt như nhung, hờ hững vắt nơi thắt lưng, dưới ánh sáng đèn tường phát ra quang mang tựa mặc ngọc, Thường Tiếu nhịn không được vươn tay ra sờ sờ mái tóc ấy.

Mái tóc giả này thật đẹp a, hiện tại người làm tóc giả đúng là khéo tay vô cùng, so với tóc thật chẳng hề thua kém gì.

Thường Tiếu muốn gỡ tóc giả này xuống, sau vài lần thất bại, cậu lúc này mới phát hiện kia không phải là tóc giả mà là hàng thật giá thật, cậu mặt nhăn thành một đoàn, ngược lại đem sự chú ý đặt tại bộ quần áo đã sớm ướt đẫm của Vũ Văn Tuấn.

Cậu chạy vào phòng ngủ, lấy tấm thảm lông lót giường đến, quần áo ẩm ướt nếu miễn cưỡng cởi ra sợ sẽ đụng đến vết thương của Vũ Văn Tuấn, đành phải lấy kéo cầm quần áo cắt đi rồi mới cởi bỏ, dù sao bộ quần áo trắng tinh này đã bị máu cùng bùn đất vấy bẩn, cũng không cách nào mặc lại.

Khi cắt quần áo, Thường Tiếu phát hiện vải dệt tựa như tơ lụa ma ma tê dại, chạm vào ấm áp, ở cổ tay cùng cổ áo đều có viền thêu tinh xảo tế nhã, dường như được may thủ công, bên hông có đai lưng, ở giữa khảm một khối ngọc thạch màu lục nhạt, hài mang là một đôi giày trắng ống cao, trên giầy có trang trí bạch vân được thêu bằng chỉ bạc.

Cởi quần áo xong, từ trong lồng ngực Vũ Văn Tuấn rơi ra một khối ngọc hoàn màu mã não, dưới ngọn đèn phát ra ánh sáng đạm nhiên, trên vòng ngọc buộc một sợi dây kết tua cờ tinh xảo, Thường Tiếu nhận ra nó là vật sang quí, liền thật cẩn thận cầm lấy, để ở trên cái bàn bên cạnh.

Vũ Văn Tuấn rốt cuộc là ai? Tại sao cách ăn mặc lại giống như mấy nhân vật đại hiệp trong phim cổ trang xưa? Bất quá cơ thể hắn thật là rắn chắc nha.

Khuôn mặt này tựa hồ có chút quen mắt, chính là nhất thời không nhớ ra được, Thường Tiếu nhún nhún vai, những người đẹp trai có lẽ đều trông giống giống nhau a.

Cậu đem thảm lông giúp Vũ Văn Tuấn đắp xong, nhớ tới xe đạp cũng dính máu, lại chạy vào sân đem xe lau sạch, lúc này trời đã tờ mờ sáng, cũng may nơi cậu ở so ra có chút hẻo lánh, lại là căn nhà nhỏ một cửa một sân, hi vọng sẽ không có ai chút ý đến vài giọt máu tích trên nền đất.

Thường Tiếu bận rộn xoay qua xoay lại xong, thấy Vũ Văn Tuấn vẫn đang ngủ sau, sờ sờ trán hắn, hình như hơi nóng, thế là lại đi lấy chăn bông cuối giường, giúp hắn đắp thêm.

Bị vắt kiệt sức hết một đêm, Thường Tiếu mệt đến ngồi thở trên thảm lót sopha, bắt đầu thấy rã rời.

Hôm nay là cuối tuần, không có tiết học, bất quá buổi chiều có hai ca việc phải đi làm, cậu cả đêm không ngủ, đang muốn quay về phòng ngủ bù, bất chợt cổ tay đau nhức, lại bị Vũ Văn Tuấn nắm lấy gắt gao phủng trụ.

“ Không được rời đi!”

Lời nói mang theo mười phầnkhí phách, cổ tay bị nắm đến phát đau, Thường Tiếu đành phải giải thích, nói: “Tôi chỉ đi ngủ, không phải muốn đi mật báo …”

“Không được rời đi!”

Chính là người đang trầm trong hôn mê kia căn bản không hề để ý tới lời biện giải của Thường Tiếu, như trước lặp đi lặp lại những câu từ vô nghĩa.