Dạt Dào

Chương 22: Hoàng hậu

Hoàng thượng sau khi lên ngôi tới giờ vẫn chưa có ai ngồi lên ngôi hậu, thậm chí cũng không ai biết người thích dạng nữ nhân thế nào, lần này trên triều đình ngày càng náo nhiệt, sau những ngày xích mích vì ngôi hậu, từng chồng tấu chương không ngừng dâng về hoàng cung, cuối cùng đế vương không chịu nổi phiền phức ném ra một quả bom nặng cân, tân hoàng hậu đã có thai, hơn nữa đã hai tháng, là người nối dõi đầu tiên của Thiệu Duẫn Kỳ.

Quả bom này ném xuống, những người không cam tâm cũng không thể làm gì ngoài xoay chuyển tình thế, bắt đầu khen tân nhiệm hoàng hậu, dù sao trong bụng người ta cũng là tiểu thái tử.

Chuyện cãi vã trôi qua mấy ngày, hoàng đế bệ hạ vẫn kiên trì muốn sinh đứa nhỏ trong bụng ra, Lạc Ảnh thấy hắn hạ quyết tâm, làm cách nào cũng không từ bỏ hài tử, cũng không khuyên hắn nữa, chỉ cố gắng tìm cách yểm trợ hắn, cuối cùng hai người cùng nhau tới tìm thái hậu. Thái hậu biết chuyện vô cùng tức giận, nhưng ván đã đóng thuyền, đứa nhỏ trong bụng hài tử mình cũng là cháu đích tôn, không thể để hắn không minh bạch sinh ra.

Trong đại điển phong hậu, vẫn phải có người xuất hiện trước mặt quan thần, Thiệu Duẫn Kỳ bỗng chợt nghĩ ra, cười híp mắt uy hiếp Lạc Ảnh, để thái hậu lão nhân gia ở bên cạnh Lạc Ảnh trang điểm, mặc lên đồ nữ tử, lắc mình biến hóa thành hoàng hậu của Bắc Thiệu.

Lạc Ảnh vốn không muốn đáp ứng, nhưng Thiệu Duẫn Kỳ vì y mà nguyện ý sinh con, tiểu thái giám ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không chịu đồng ý mà để hắn thành hôn cùng nữ nhân khác sao. Vì vậy tiểu Lạc công công ngay lập tức mất đi lập trường, lắc mình biến hóa thành hoàng hậu xinh đẹp. Dáng người của y vốn cân xứng, dung mạo cũng không quá nữ tính, chỉ có chiều cao là hơi thấp, mặc lên đồ nữ nhân cũng không khác biệt lắm, cũng không ai nghĩ rằng ‘Nàng’ bên cạnh hoàng thượng lại là tiểu thái giám kia.

Truyền thuyết kể rằng hoàng đế vô cùng sủng ái hoàng hậu của hắn, vì thân mang long tử, Phượng Nghi cung được thị vệ tầng tầng canh giữ, trừ thái hậu cùng hoàng đế, không cho phép ai tiến vào một bước, châu báu trang sức quý giá càng được đưa vào Phượng Nghi cung, hoàng thượng càng hay ở lại trong Phượng Nghi cung, mỗi ngày đều ba bữa bồi hoàng hậu, ngay cả mời ngự y tới bắt mạch cũng phải để hắn ở bên cạnh nhìn. Thái hậu cũng vô cùng coi trọng long tự trong bụng hoàng hậu, đưa tới nhũ mẫu hầu hạ bên cạnh mình vài chục năm tới hầu hạ.

Không cần phải nói cũng biết, hoàng hậu trong Phượng Nghi cung là Lạc Ảnh giả trang, y hiện tại đã quen với việc chuyển đổi qua lại giữa thân phận tiểu Lạc tử và hoàng hậu nương nương. Ban ngày là tiểu thái giám hầu hạ hoàng đế bệ hạ bụng từ từ hiện rõ, buối tối biến thành hoàng hậu nương nương bồi hoàng đế bệ hạ đang mang thai khổ cực ngủ, lâu lâu còn nhét đồ vào bụng lộ mặt đi theo sau một nhóm người đi dạo trong hoàng cung, nhìn các phi tử khác từ xa hành lễ mà vội rời đi, căn bản không ai có thể đến gần y, bởi vì hoàng thượng từ lâu đã hạ xuống thánh chỉ, ngoài các thái giám cung nữ hầu hạ hoàng hậu nương nương, không ai được phép tới gần, làm sai tự gánh lấy hậu quả.

Trước có một vị phi tử thấy sang bắt quàng làm họ, kết quả chưa đi tới phạm vi hai mét gần tiểu thái giám, đã bị thị vệ áp giải thành tù nhân, hoàng thượng ngay cả cơ hội giải thích cũng không ban cho nàng, trực tiếp xử tử hình, lưu lại trong ký ức của người trong hậu cung rằng không ai được tới gần hoàng hậu nửa bước, có thể nhìn thấy sủng ái của hoàng thượng dành cho hoàng hậu cực lớn, thật ra là Thiệu Duẫn Kỳ chỉ không muốn những người kia nhìn ra kẽ hở mà thôi.

Trải qua một khoảng thời gian dài điều dưỡng, thân thể Thiệu Duẫn Kỳ đã khôi phục như cũ, thai nhi trong bụng nhìn qua cũng rất tốt, nhưng phản ứng vì thế cũng đi theo, nôn nghén, chuột rút, đổ mồ hôi ban đêm, eo mỏi… Tất cả những thứ này khiến hắn khó chịu nhưng vẫn không thể làm gì, tính khí càng trở nên nóng nảy, chỉ cần một chút cũng khiến hắn phát giận, mà người có thể đến gần hắn cũng chỉ là tiểu Lạc tử.

Trời thu mát mẻ, bụng Thiệu Duẫn Kỳ cũng trở nên lớn hơn, y phục cũng ngày càng rộng hơn, mỗi ngày theo lệ tản bộ, căn bản ngoài việc ấy đều không thể ra ngoài khiến hắn muốn nghẹn, eo vừa đau vừa xót, nhìn bản thân trong gương ngày càng mập, lại không có khí lực phát tiết, chỉ có tiểu thái giám bưng đồ ăn tới, Thiệu Duẫn Kỳ mới có chỗ xả giận, “Ăn ăn ăn, trẫm hiện tại mỗi ngày ngoài ăn thì là ngủ, ngươi coi trẫm là heo à!”

Lạc Ảnh mấy tháng nay đã quen với tính tình thất thường của hắn, đợi hắn nổi giận xong rồi, miệng vẫn bình tĩnh nói: “Bệ hạ trong người không tốt, hài tử cũng đã hơn năm tháng, thái y nói phải bồi bổ tốt!”

“Suốt ngày bồi bổ, ngươi xem trẫm bổ thành cái dạng gì rồi, eo to như thùng nước chân lại thô, nơi nào còn phong lưu phóng khoáng như trước kia, đều là ngươi, nếu không phải nói bậy muốn trẫm mang thai, trẫm thật có thể mang thai à! Khốn nạn, đều là ngươi sai!” Càng nghĩ càng giận, hơn nữa dục vọng giữ lâu trong ngày không có chỗ phát tiết, lần này cứ thế bạo phát ra!

Để đồ vật trong tay xuống, Lạc Ảnh ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay để lên bên hông giúp hắn xoa bóp, y biết bệ hạ khoảng thời gian này có bao nhiêu khổ cực, có lúc ngủ cũng vì chuột rút mà tỉnh lại, eo mỏi mà ngày nào cũng phải lâm triều, phê duyệt tấu chương, ăn ói ói ăn, thật giống như hắn nói, hành quân đánh trận cũng không khổ bằng.

“Vâng vâng vâng, đều là lỗi của nô tài, bệ hạ ra sao nô tài đều thích!”

Vừa hưởng thụ thủ pháp đấm bóp chuyên nghiệp của y, Thiệu Duẫn Kỳ hừ lạnh: “Đừng lừa người, bộ dáng hiện tại của trẫm ngay cả trẫm còn nhìn không nổi, ngươi sợ nên ngay cả đụng vào cũng không dám đi!”

“Ai nói thế, nô tài chính là nhớ nhung bệ hạ vô cùng!”

“Nhớ ta vậy mà ngươi lâu như vậy cũng không đụng ta!” Oán niệm tích lũy cứ như thế mà bung ra, nhớ tới thời gian trước Lạc Ảnh từ chối khiến hắn giận đến nghiến răng, bị cự tuyệt mấy lần, hoàng đế bệ hạ cũng không thể mất mặt mũi, tâm tình từ đó tới giờ vẫn luôn nghẹn, rốt cuộc bạo phát.