Đầu Bên Kia Tơ Hồng

Chương 1: Suýt nữa gây án mạng

“ Hazz! Chán quá đi!” Một thiếu nữ đưa tay chống má nằm sấp trên một tảng đá lớn đen láng bóng ước chừng 2 mét, tay còn lại chọt chọt cái kết giới màu lam nhạt thầm than, nó vẫn co giãn đàn hồi như từ xưa tới giờ, so với lá sen còn còn trơn láng hơn vài phần, nhưng cho dù là đao chém lửa thiêu cũng không sứt mẻ gì, nghe nói là do Hoa Thần đời trước bày ra.

Hoa Thần đời trước nghe đồn là đệ nhất mỹ nhân của lục giới, đáng tiếc hồng nhan bạc phận, ngày nàng chào đời thì vị mỹ nhân này liền mất, tiết sương giáng năm đó so với những lần trước càng thêm giá lạnh, trăm hoa úa tàn vì để tang Hoa Thần –Tử Phân suốt 10 năm thế gian không có một đóa hoa nở rộ, trời đất chìm trong sắc màu u tối.

“A,Tiểu Tuyết phải không? Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp, cháu vẫn khõe chứ?” Lão Hồ đột nhiên chui từ dưới đất lên, tay cầm gập gõ nhẹ tảng đá đối với thiếu nữ nói.

Sự xuất hiện của Lão Hồ khiến cho thiếu nữ giật mình theo bản năng sờ sờ ngực, trái tim giật thót mất hai nhịp rồi cũng yên ổn trở lại vị trí cũ. Thiếu nữ nhìn Lão Hồ nói: “Chúng ta sáng sớm nay vừa mới gặp rồi”.

Đôi mắt ti hí của lão Hồ chợt lóe sáng, trên mặt chằng chịt nếp nhăn: “Tiểu Tuyết cười ta tuổi già, đầu óc không còn minh mẫn phải không?”.

Mặc dù hai đời làm người nhưng ai bảo nàng sinh sống những 4000 năm chứ, lễ tiết đã không còn câu thúc như trước, nàng thản nhiên gật đầu: “ Ừm!”

“ Tiểu Tuyết thông minh đáng yêu của ta, cháu có thể cho lão thêm một tí Đào Hoa Túy sao?” Lão Hồ cười đắc ý: “ Hôm nay là ngày đầu tháng!”

“ Biết ngay mà!” Thiếu nữ đứng dậy, tay vén phần tóc dài đen mượt trước ngực ra sau: “ Lão chờ ta một chút!”

Thiếu nữ men theo con đường lát gạch đá đi về phía rừng đào nợ rộ, sắc hoa tươi thắm bao phủ một gốc núi rừng, hương thơm ngào ngạt. Trung tâm khu rừng đào chính là một nhà làm bằng gỗ là chủ song không vì thế mà trong có vẻ mộc mạc, nhờ vào kiếp trước nhìn thấy không ít nhà cổ cũng lấy gỗ làm nguyên liệu chính xây dựng nên nàng có tham khảo để trang điểm cho ngôi nhà của mình.

Ngay cả Cẩm Mịch vô tâm vô phổi cũng ưa thích ngôi nhà của nàng, có thể chứng minh nàng có chút tài năng trong việc xây nhà a!

Từ trong hầm rượu cầm lấy vài vò Hoa Đào Túy đưa cho Lão Hồ, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của lão khi tiếp nhận rượu, trong lòng Tuyết Liên vô cùng thâm phục bản thân, thử nghĩ xem, kiếp trước tuy không phải sinh vào nhà danh giá nhưng ngoài trừ chiên trứng, nấu mì gói ra chưa từng học làm đồ ăn khác đến thành thạo nấu nướng, ủ rượu không ai theo kịp mặc dù để đi đến ngày hôm nay, nàng không biết đốt cháy bao nhiều đồ ăn, làm bao nhiêu món không thể nuốt trôi.

“ Phải chi Cẩm Mịch có thể hiểu chuyện như Tiểu Tuyết, không cần suốt ngày nghĩ cách rời khỏi Thủy Kính!” Lão Hỗ uống một ngụm rượu ngon, híp mắt thỏa mãn nói.

Cẩm Mịch trong miệng Lão Hồ chân thân là một quả nho cũng là bạn tốt của nàng.

“Cẩm Mịch bị trúng tà gì không biết, bên ngoài đâu có chỗ nào thú vị, cực kì nguy hiểm, cực kì nguy hiểm đấy. Quả tinh, quả tiên như ta với con bé vốn rất hiếm, chỉ cần bước ra ngoài là sẽ bị ăn thịt ngay.”

Nghe Lão Hồ bắt đầu giảng bên ngoài Thủy Kính có bao nhiêu nguy hiểm, Tuyết Liên thầm than: Nếu để lão biết bản thân nàng cũng có tư tương tự Cẩm Mịch thì sẽ giống 2000 năm trước, ngày ngày đến thăm nàng, ngày ngày nói cho nàng biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm.

Lão Hồ là một cây cà rốt tu thành tiên, rõ ràng là rau củ, nhưng thích coi mình là trái cây, còn tự hào vì điều đó. Nghe nói trên đời này có rất ít rau quả tu luyện thành tiên, cho dù trong Hoa Giới khắp nơi đều là hoa tiên xinh đẹp này, trường hợp giống như Lão Hồ và Cẩm Mịch cũng là đặc biệt. Có điều, lão Hồ tốt xấu gì cũng đã tu thành tiên, còn nàng tu luyện suốt bốn nghìn năm nhưng vẫn chỉ là một tinh linh bé nhỏ, ngay cả tiên cũng chưa tu thành, điều này không khỏi khiến nàng nghi hoặc cùng u sầu.

Trong Thủy Kính ngoài Tuyết Liên, Cẩm Mịch và lão Hồ, còn có mấy tiểu hoa tinh chưa trưởng thành. Thủy Kính có kết giới mạnh mẽ có thể ngăn cản người ngoài tiến vào trong, là do Hoa Thần đời trước bày ra để bảo vệ những tinh linh đạo hạnh nông cạn như nàng. Có điều, nàng lại cảm thấy rất phiền lòng, Thủy Kính không những ngăn cản người bên ngoài, còn ngăn cản tinh linh chúng ta trong Thủy Kính, cực kỳ quái dị.

Trưởng phương chủ mỗi năm tới Thủy Kính xem xét một lần, thuận tiện kiểm tra việc tu luyện của nàng và Cẩm Mịch. Mỗi lần thấy phép thuật của hai người chúng ta tăng lên chậm rì tựa rùa bò, chỉ nhẹ nhàng nói với cả hai, đợi vạn năm sau hai người tu luyện thành tiên có phép thuật để tự bảo vệ mình mới có thể cho nàng và Cẩm Mịch rời khỏi kết giới Thủy Kính này.

Nhưng nàng sớm đã không có kiên nhẫn đợi thêm sáu ngàn năm. Cảnh sắc trong Thủy Kính rất mỹ nhưng cảnh sắc dù đẹp cỡ nào đi nữa, nhìn hoài cũng cảm thấy bình thường, nàng muốn ra ngoài xem thế giới nàng xuyên đến đây 4000 năm trong như thế nào.

Càng nghĩ càng cảm thấy tình cảnh của bản thân có bao nhiêu đáng thương: “ Ta đi đến nhà Cẩm Mịch, lão cứ tự nhiên!”

Căn nhà của Cẩm Mịch cách đây không xa, đi bộ khoảng 10 phút là tới, chẳng qua Tuyết Liên chưa vào nhà liền ngửi thấy mùi lạ, đối với mùi hương này nàng vô cùng quan thuộc, mùi cháy khét, trong lòng nàng không khỏi tò mò mà lần theo mùi đi đến vườn sau.

Nhìn mùi khét nồng nặc khiến nàng phải lui mấy bước mới có thể thở được, miễn cưỡng nheo mắt nhìn thử thứ tròn tròn đen: “Đen! Thực sự là rất đen!”

Cầm nhánh cây khô chọt chọt vào cái, nàng đờ mờ nhìn thấy cái thứ đen thui đó là một cục lông cánh tròn tròn, đoán rằng đó là một con quạ đen: “Nếu còn sống thì cứu vậy!”

Tuyết Liên đi bứt vài tán lá sen mới dám cầm lấy con quạ sắp chết này bước vào nhà Cẩm Mịch thì bắt gặp Liên Kiều cũng có ở đây, còn chưa kịp chào hỏi thì nàng ta nhao nhao nói: “ Tiểu Tuyết, thứ trong tay ngươi là cái gì vậy?”

Nhìn vẻ mặt tò mò vô cùng của Liên Kiều, nàng liền biết tật xấu của nàng ta lại tái phát, giơ vật đen thùi bị lá sen bọc lại cho Liên Kiều xem vừa nói: “ Một con quạ, một con quạ xui xẻo bị cháy khét sắp chết!”

“Con quạ bị cháy khét?” Liên Kiều cao giọng nói: “Tiểu Tuyết, cô nói đây là một con quạ? Một con quạ à! Cả đời ta cuối cùng cũng gặp được một con quạ!”. Nói xong liền rất kích động hết quay sang bên này đến quay sang bên kia cầm vật thể cháy đen không biết nên làm thế nào cho phải.

Cũng không trách được nàng ấy kích động như vậy, trong Thủy Kính này trừ một ít hoa cỏ, côn trùng, trước nay chưa từng có con quạ nào có thể bay vào, nếu không phải có tri thức đời trước mà là một hoa tinh bản xư ở nơi này thì nàng cũng sẽ tò mò.

“Sắp chết? Thế thì vẫn chưa chết, có thể cứu sống nó hay không? Chúng ta nuôi nó được không?” Liên Kiều kéo ống tay áo của Tuyết Liên nài nỉ.

Liếc nhìn bàn tay đen sì sì của Liên Kiều, lại nhìn tay áo của mình, may là hôm nay nàng mặc bộ xiêm y màu xanh lá nhạt, giặt kĩ bộ áo này vẫn có thể miễn cưỡng mặc tiếp đi, âm thầm an ủi bản thân Tuyết Liên vừa thở dài nói: “ Nếu muốn cứu nó thì cô mau buông ta ra, ta mới có thể trị liệu cho nó chứ?”

Lúc này, Liên Kiều ngoan ngoãn buông tay ngồi một bên nhìn Tuyết Liên từ trong túi gấm lấy vài chai lọ ra, trong lòng Tuyết Liên đang phân vân dùng cách nào mới có thể cứu sống con quạ này thì Cẩm Mịch bịt mũi bước vào: “ Liên Kiều, cô lại mang thứ gì đến nhà ta vậy?”

Liên Kiều là một hoa tinh chưa tu luyện thành tiên, ngày thường rất thích đi khắp nơi nhặt nhạnh các thứ, nhưng phàm là những thứ nhặt được đều để ở chỗ Cẩm Mịch. Mà nàng do đủ cứng rắn nên mới may mắn bảo vệ được ngôi nhà yêu của mình không trở thành nhà kho.

“ Lần này không phải ta, thứ này là do Tiểu Tuyết cầm đến!” Liên Kiều lắc đầu nói, sau đó nhìn Tuyết Liên còn đang phân vân nên dùng chai thuốc nào nói:“Tiểu Tuyết, cô còn rối rắm cái gì, mau cứu con quạ kẻo nó chết!”

Tuyết Liên cho mở miệng thì Cẩm Mịch nghĩ đến nhà mình bị mùi khét khó ngửi, trong lòng tức giận nói với nàng ấy: “Sống thì thế nào, chết thì làm sao? Sống chết đều có cơ duyên, muôn vật tự có luân hồi. Nó nếu có mệnh, thì không cần quản cũng sẽ tự sống lại, nếu nó không có mệnh, thì dẫu ta cứu nó cũng không đấu lại với trời”.

“Những lời huyền diệu Cẩm Mịch nói khiến ta lại hồ đồ rồi, ta chỉ biết Phật dạy phải có đức từ bi, Cẩm Mịch sao có thể thấy chết mà không cứu?”

“Sao cô biết cứu con quạ này là từ bi? Kẻ phàm phu mê luyến cuộc sống, nào ai hay biết đức Phật dùng cái chết để cứu độ chúng sinh, dẫn dắt vãn sinh tới bờ bên kia. Sống rất đau khổ, chết mới được hưởng cực lạc.”

Không quan tâm hai người bọn họ tranh luận cái gọi là từ bi, Tuyết Liên cầm một chai đựng Bách hoa mật nàng tinh chế cho nó uống xem xem có công hiệu gì không song chờ một hồi không thấy có chút phản ứng, chẳng lẽ liều lượng không đủ, nghĩ vậy, nàng liền trút cạn cả chai cho nó uống.

“ Vẫn không có phản ứng gì, chắc nó chết rồi!” Cẩm Mịch thành công làm cho Liên Kiều tức giận rời đi, bước đến ngăn cản Tuyết Liên định dùng thứ khác cho con quạ cháy uống: “ Cô đã cho nó uống cả một chai Bách Hoa Mật ủ cả 500 năm nếu nó không phản ứng đừng tiếp tục lãng phí nữa!”

Tuyết Liên nghe vậy không định dùng Thanh Ngọc Lộ, chẳng qua nghĩ đến bạch lãng phí Bách Hoa Mật có chút không cam lòng, đưa tay điều hòa chân khí cho nó một lần, cảm nhận được con quạ có chút tốt hơn không còn cứng đờ nhưng vẫn còn trong tình trạng sắp chết.

Cẩm Mịch nhìn ra trạng thái của con quạ trong lòng đánh bàn tính làm cách nào thuyết phục Tuyết Liên đem nó phân bón cho cây chuối sau vườn rồi.

Cẩm Mịch chép chép miệng nhìn con quạ có một tầng ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ thầm than quả nhiên không phải một con quạ đen bình thường, lại nghĩ một con quạ đen đã thành tiên đạo, chôn làm phân bón rất là đáng tiếc, chi bằng đem nó hấp cách thủy rồi chia cho các tinh linh trong Thủy Kính ăn, còn có thể tăng thêm linh lực, bớt đi nỗi khổ mấy năm tu luyện.

Cẩm Mịch từ trong bếp lấy ra một con dao đối với Tuyết Liên nói:“ Ta xem nó không thể sống được nữa, chi bằng chúng ta đem nó nấu lên ăn gia tăng linh lực!”

Tuyết Liên có chút vô ngữ, con quạ cháy khét này mà cô nàng cũng dám bỏ vào miệng không sợ Tào tháo rượt à?

Cẩm Mịch thấy Tuyết Liên không nói gì cho rằng nàng cũng đồng ý, tay cầm con dao định đâm xuống thì khựng lại giữa không trung bởi vì con quạ đen đắc đạo này vì uống mật của Tuyết Liên nên giờ đã hiện hình người, đang nằm mềm oặt trên bàn.

“ Ta e kế hoạch của cô phải chết non rồi!” Tuyết Liên đối với con quạ có thể tu luyện thành người không cách nào nhẫn tâm để mặc Cẩm Mịch ăn nó.

Cẩm Mịch có chút ấm ức liếc nhìn hắn một vòng, nó biến thành hình người, buồn giọng nói: “ Không ăn thì không ăn!”

Tuyết Liên nghe vậy không khỏi an tâm, định bảo hôm nay sẽ xuống bếp nấu vài món coi như bồi thường thì thấy Cẩm Mịch lục soát bộ xiêm y màu đen rách nát trên người ta, vội tiến đến ngăn cản: “ Cô làm gì vậy?”

“ Nội đan! Chỉ cần lấy được nội đan tinh nguyên này là có được tất cả linh lực của nó, ta cần gì phải ăn nó nữa!” Cẩm Mịch tìm không thấy nội đan cả, nghĩ là giấu trong cơ thể của nó rồi, bèn cầm con dao lên lần nữa.

Tuyết Liên biết nội đan có ý nghĩa gì, đưa tay ngăn cản Cẩm Mịch ra tay: “Cẩm Mịch, buông con dao xuống, chúng ta từ từ nói chuyện a!”

“ Tiểu Tuyết, cô đừng cản tôi!”

“ Không được, Cẩm Mịch! Lấy nội đan chẳng khác nào giết hắn!”

Trong lúc hai ngươi giành co thì nam nhân nằm trên bàn đã có dấu hiệu tỉnh lại, chẳng qua chờ tỉnh táo lại thì thấy con dao từ trong tay hai nàng cấm xuống vị trí hết sức vi diệu, trong lòng tức giận dị thường phẫn nộ như sấm sét giữa trời quang: “To gan!”.

Trong đêm thanh vắng tĩnh lặng thế này, đột nhiên lại vang lên một âm thanh không hài hòa như vậy, thực khiến người ta sợ hãi. Cẩm Mịch sợ tới mức ngã xuống đất, Tuyết Liên nhìn vị trí mà còn con dao cắm xuống chỉ cần lệch một chút thì khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn, không khỏi nuốt nước bọt.

Má ơi, chuyện này nên giải thích làm sao? Huynh đài, ta thật sự không cố ý đoạn mệnh căn của ngươi a!